Tôi vẫn còn nhớ như in lần mình đẻ Nils, với cả đám sinh viên y và học viên y tá xúm xít chung quanh. Khi đến nhà hộ sinh vào cuối tháng Bảy để sinh Klara, tôi đã nói một cách rất rõ ràng là không muốn có bất kỳ người lạ nào trong phòng. Chính xác tôi đã nói như thế. Miễn người lạ. Không ngạc nhiên khi bà đỡ phật ý. Bà ta đã phục thù bằng cách tự coi mình là người lạ. Trong những giờ đầu tiên, chúng tôi chẳng thấy ma nào. Rốt cuộc tôi phải cử Benny đi tìm ai đó trong khi miệng rên la vì các cơn co thắt. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, nhưng lần này, màn bi hài kịch bắt đầu sau đó. Trước đây, chúng tôi có thể lưu lại vài ngày tại nhà hộ sinh để nghỉ ngơi trong khi nhân viên y tế chăm sóc cho em bé, được phục vụ ăn uống, đón khách đến thăm, nhận hoa, nghe đài…

Còn lần này, họ đẩy tôi ra cửa gần như ngay lập tức. Tôi được ở hai đêm trong nhà nghỉ của bệnh nhân, để họ tiếp tục theo dõi Klara và tôi cho đến khi tôi có thể tự về nhà trên đôi chân run rẩy. Trong những đêm ấy, Benny phải chạy máy cuộn rơm gần như không nghỉ để kịp đưa hết tất cả vào kho. Dự báo thời tiết đã cảnh báo mưa lớn trong nhiều ngày. Anh đã giao hai thằng bé cho tôi. Thế là, dù vừa mới đẻ, trên người còn vài mũi khâu, một mình tôi trong căn phòng trống trơn phải tìm cách dạy Klara bú mẹ, đọc chuyện cho Nils nghe và ngăn thằng Arvid mở cửa sổ lao xuống đất từ tầng năm.

Ba lần một ngày, mẹ con chúng tôi dắt díu nhau xuống phòng ăn để kiếm chút gì bỏ bụng. Klara nằm ngủ trong một chiếc giường nhỏ có bánh xe mà thằng Arvid nhanh chóng giành quyền kiểm soát để phóng như tên bắn trong hành lang. Thằng Nils bám theo anh, ganh tỵ vì nó cũng muốn được đẩy. Sau đó bác sĩ không cho tôi về nhà vì huyết áp tôi không ổn định. Tôi rất ngạc nhiên.

Nhưng đúng là lần này tôi cảm thấy mình không được khỏe như hai lần sinh đầu. Huyết áp tăng cao khiến tôi nhức đầu, núm vú tôi bị áp xe, mỗi khi cho con bú tôi phải nghiến chặt răng vì quá đau. Bỗng dưng tôi thấy thương những con bò bị viêm vú mà tôi từng chăm sóc mấy năm vừa qua. Lũ bò tội nghiệp, chắc chúng cũng đau không kém gì tôi. Ngoài ra, vết khâu nhiễm trùng khiến tôi bị sốt.

Đến nước này thì tôi sợ cuống lên và gọi điện cầu cứu Märta.

Tôi đã đẻ ba lần và nạo thai một lần trong hơn bốn năm. Tôi gần như liên tục mang thai hoặc cho con bú kể từ khi đặt chân đến Rowan. Nếu tôi bị nhồi máu hoặc gì gì đó và qua đời thì sao? Ai sẽ chăm sóc cho bọn trẻ? Dĩ nhiên tôi không nghĩ Benny sẽ bán chúng đi, nhưng anh sẽ xoay sở như thế nào? Mấy bố con sẽ sống bằng gì nếu anh buộc phải ngừng nuôi bò sữa?

Chắc tôi đã nó thành tiếng những suy nghĩ vừa rồi trong cơn mê sảng, vì tôi nghe thấy Märta đáp:

- Tớ sẽ đảm bảo cho bọn trẻ được học hành tử tế và hiểu ra giá trị của lao động! Sau đó cả gia đình cậu sẽ đoàn tụ nhau trên ngưỡng cửa thiên đường. Bây giờ thì cố gắng giữ can đảm và yên lặng nào, có chết cũng phải chết cho đáng mặt!

Bạn tôi gọi bác sĩ trực. Cô ấy gầm lên trong điện thoại và họ lập tức đi tìm cho tôi một cái xe lăn. Sau đó thì tôi chẳng còn nhớ gì nữa. Tôi đã ngất đi.

Phải mất nhiều tuần lễ tôi mới bình phục. Tôi bị mất sữa nên Klara không tăng cân như bình thường. Benny lượn quanh mấy mẹ con tôi, vặn vẹo hai tay vì lo lắng những khi anh có thời gian đến thăm, nhưng chuyện đó không thường xuyên. Có lẽ đó là thời điểm thích hợp để tôi mặc váy ngủ ren nằm chễm chệ trên giường và sai phái chăng? Nhưng chuyện đó khó mà thực hiện được khi anh không có mặt.

Violet xuất hiện mọi lúc với hàng đống đồ ăn, đến nỗi khiến tôi thấy hối tiếc vì đã nhiều lần nghĩ không hay về cô ấy. Chính những người phụ nữ như Violet đã làm cho trái đất quay, chắc chắn thế! Và cũng trong dịp này tôi đã được tường thuật chi tiết từng hành vi, cử chỉ của Kurt-Ingvar dạo gần đây.

Tôi cười khẽ khi nhớ đến bữa tiệc chào mừng mà mọi người đã tổ chức để đón mấy mẹ con tôi từ bệnh viện trở về. Thật ra thì, có lẽ nó cũng dùng để ăn mừng mấy đống rơm đã vào kho kịp thời.

Benny đã căng một tấm bạt trên cái hiên nhà mới làm. Anh nhất định tổ chức bữa tiệc ở đó cho dù trời mưa. Märta đã kết những vòng hoa bằng liễu diệp, dương xỉ và râu dê rồi treo giữa các cột trụ. Chiếc bánh Violet làm có hình em bé to tướng màu hồng bằng bột hạnh nhân ngon tuyệt, và Magnus đã chơi đàn xếp bài Oh baby, baby it’s a wild world! Bengt-Göran và Benny đã trình diễn một điệu nhảy cao bồi hơi lập cập sau những cốc rượu pha cà phê, nhưng có thành ý là tốt rồi. Và Klara xinh xắn đến nỗi không ai ngăn được những giọt nước mắt, ngay cả thằng Arvid cũng đã chấp nhận việc lâu lâu mình lại có thêm một đứa em. Benny chụp ảnh con bé liên tục trong mấy tuần đầu tiên, cho đến khi tôi hỏi anh mua ở đâu cuộn phim cho phép chụp nhiều ảnh đến thế. Anh lí nhí nói gì đó, và tôi đoán anh đã mua một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Anh thật đáng yêu.