Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, Thương Ngôn thở dài đứng dậy đi đến buồng vệ sinh rửa mặt.Nhìn bản thân trong gương, cô có chút giật mình.

Gương mặt hoạt bát ngày thường giờ đã tái nhợt không chút huyết sắc.

Không thể để anh nhìn bộ dạng nhếch nhác này của mình được.

Cô lắc đầu, lấy thỏi son ngay gần đó thoa một chút lên môi khiến cho gương mặt trở nên khá hơn rất nhiều.Khi nãy vừa ngủ một giấc dài dẫn đến hiện tại cô không có buồn ngủ chút nào.

Nằm trên giường lăn lộn vài lần, cô quyết định nằm im mở to mắt nhìn lên trần nhà.Giấc mơ khi nãy quá chân thật, dù qua nhiều năm như vậy loại sợ hãi này vẫn không ngừng ăn sâu vào tận xương tủy cô.

Hít một hơi thật sâu, Thương Ngôn tự an ủi bản thân mọi chuyện chỉ là hồi ức.Cô trằn trọc một lúc trên giường thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Thương Ngôn vội vàng xốc chăn, xỏ đôi dép lê ra ngoài mở cửa.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Tần Mục, trên tay còn cầm một túi thuốc khiến cô không dám chậm trễ mời anh vào nhà.Thậm chí cô chỉ kịp nói chào anh một tiếng rồi cúi người tìm đôi dép lê đưa anh như lần trước.

Nhưng Tần Mục đã nhanh chóng ngăn lại, anh đỡ lấy eo cô dựng thẳng dậy, tự bản thân lấy đôi dép trong tủ giày.“Em đang ốm, đừng tùy tiện làm việc quá sức, cứ ra ghế sofa ngồi đi.”Thương Ngôn ngoan ngoãn nghe theo, rất nhanh anh cũng đi tới phòng khách đặt túi thuốc lên bàn trà.

Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, cô cũng có thể thấy được bên trong túi nilon trong suốt có đủ loại thuốc sắc màu sặc sỡ.Cô không khống chế được mà bật cười khe khẽ, thanh âm mang theo chút khàn khàn nói với anh: “Thầy Tần, anh mang toàn bộ tiệm thuốc tới đây sao?”“Tôi không rõ em hay sử dụng loại thuốc nào để hạ sốt nên mỗi thứ mua một loại.” Nói đoạn, anh xé bao giấy nilon lấy nhiệt kế ra, nhìn cô ôn nhu, “Trước tiên đo nhiệt độ cơ thể em đã.”Thương Ngôn gật đầu, chuẩn bị vươn tay tiếp nhận mới phát hiện anh không có ý định đưa nhiệt kế cho mình.

Cô nghi hoặc chớp mắt, sau đó liền thấy anh trực tiếp lại gần, giơ nhiệt kế ra trước mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Há mồm.”Bản thân cô ngây người, vành tai nhiễm màu đỏ ửng, ngượng ngùng mở miệng vừa vặn nhét được nhiệt kế vào trong.

Cô im lặng ngồi trên ghế sofa mềm mại, nhiệt kế còn ở trong miệng không thể nói chuyện vì vậy đôi mắt to tròn ngó đông ngó tây vài cái.

Cuối cùng dừng lại trên bàn tay thon dài to lớn của anh.Tần Mục không ngồi, anh đứng trước mặt cô chuyên chú tính thời gian.

Đủ năm phút đồng hồ, anh mới gật đầu nhìn cô: “Được rồi.”Lấy lại nhiệt kế trong miệng Thương Ngôn, anh nheo mắt nhìn con số hiển thị.

Là 38℃, một cơn sốt cao nhưng may mắn không quá nghiêm trọng.

Tần Mục lấy vài loại thuốc trị cảm đặt ngay ngắn trên bàn, rót thêm cốc nước ấm, hỏi cô: “Bình thường em hay uống loại thuốc nào?”Thương Ngôn nhìn nhìn một hồi, vươn tay cầm hai loại thuốc quen mắt ra, xé bao bì đóng gói, “Là hai loại này.” Nói xong cô nhét nó vào miệng, nhận lấy cốc nước của anh uống một ngụm.“Thuốc cảm lạnh cách hai tiếng sẽ uống hai viên còn thuốc chống viêm sau ba tiếng sẽ uống một viên.

Em nhớ đúng 10 giờ và 11 giờ phải lấy thuốc ra uống, đừng có nhầm lẫn.” Tần Mục nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng, dặn dò cô xuong xuôi mới hỏi tiếp: “Em ăn cơm tối chưa?”Thương Ngôn lắc đầu, giọng mang theo chút ồm ồm: “Nhà dì Trương hôm nay có việc cho nên tôi đã gọi cơm hộp rồi.

Có lẽ một lúc nữa họ sẽ giao tới đây.”Tần Mục không hài lòng với câu trả lời của cô, mi tâm nhíu lại: “Đồ bên ngoài không đảm bảo lại nhiều dầu mỡ.

Hiện tại em đang bị bệnh, ăn cơm hộp sẽ không tốt.”Anh trầm ngâm một lát rồi tự quyết định, “Em về giường nghỉ ngơi một lúc đi, đợi tôi nấu cháo xong sẽ gọi em dậy.”“Cảm ơn thầy Tần.” Cô không có từ chối, giọng điệu nhẹ nhàng cảm ơn anh.Xác định chắc chắn cô đã vào phòng nghỉ ngơi, Tần Mục mới đi vào bếp, thuần thục lấy nguyên liệu trong tủ đem chế biến.Có lẽ do tác dụng của thuốc, không quá ba phút mí mắt cô bắt đầu nặng nề.

Thanh âm nấu ăn của anh dần trở nên mơ hồ, bất tri bất giác Thương Ngôn đã mơ màng ngủ..