"Ngươi làm gì thế , mưu sát cậu à? !"

Lí Diệp Lỗi oán trách gầmnhẹmộtcâu, gào xong, đỡ đầu liền nghiêng mặt nhìn Lam Thiên Tình: "Tình Tình,khôngcó sao chứ?"

Lam Thiên Tình nhìn hai tròng mắt Kiều Âu phun ra ngọn lửa,khôngdám thở mạnh, nhíu nhíu mày, lắc đầumộtcái.

Đều cùng Kiều Âu quen như vậy rồi, Lam Thiên Tình tự nhiênrõràng mới vừa rồi xe quẹo cua liên tục chạy nhanh là ý gì, mà lúc này thắng xe khẩn cấp là ý gì. Lam Thiên Tình ước chừng, tám phần là Kiều Âukhôngchịu nổi, muốn ngả bài.

Lạinói, trong ngày thường ỷ vào Kiều Âu sủng ái mình, cho nên ởmộtchútkhôngquan trọng chuyệnnhỏlên, nàngđãdần dần dưỡng thành đối vớihắnxức xức tiểu tính tình thói quen rồi, Kiều Âu cũng vui vẻđidụ dỗ nàng, dù sao đó là nhà mình nàng dâu, nhiều hò hét lạikhônglỗ. Nhưng là, nếu như Kiều Âu tính khíthậtlên tới, mà Lam Thiên Tình cũng cảm thấyhắngiậnthật, như vậy, nàng liền lập tức câm miệng, giao tất cả cho Kiều Âu tới xử lý.

Phảinói, đây là phương thức xửsựkhôn khéo, thông minh của Lam Thiên Tình. Theo ýcô, khi người đàn ông của mình tức giận,côkia liền im miệng, đâykhôngphải là uất ức gì,khôngphải làẩnnhẫn, mà là vì tốt hơnyêunhau cùng chung đụng.

Nhưng bộ dạng này củacôtương tự với chấp nhận uất ức, lập tức để cho Lí Diệp Lỗi hoảng hốt lo lắng.

Bởi vì ở trong trí nhớ Lí Diệp Lỗi, nha đầu này luôn luôn tự lập, tự mình cố gắng, cá tính có chút lạnh lùng, có cái gì uất ức cũng vẫn giấu ở trong lòngkhôngđụngthìkhôngbiết hàng, mặtcôkhôngchút thay đổithìcũng thôiđi, Lí Diệp Lỗi cũng quen rồi tình trạng mặt nóng dán mông lạnh củacô, nhưng bây giờcôchợt nhíu nhíu mày, Lí Diệp Lỗi nghĩ thầm, là tám phầncôthậtsựcó chỗkhôngthoải mái.

"Tình Tình, rốt cuộc có chuyện gì haykhông? Có phải là có chỗ nàokhôngthoải mái, nhất định phảinóia!"

Vừanói, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng khẩn trương nhìn khắp người Lam Thiên Tình, làm cho Lam Thiên Tình chỉ biết ngoảnh đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Kiều Âu kéo lên tay sát, đem xe tức hỏa, sau đó nghiêng người sang nhìn cái này hơn nửa người cũng cắm vào trước mặt , ngăn ở mình cùng Lam Thiên Tình ở giữa CậunhỏCữu, mặtkhôngchút thay đổi, bất đắc dĩ vả lại nghiêm túc tuyên kỳ:

"Cậunhỏ, có chuyện này tôi phảinóicho cậu biết, mặc dù sau đó có thểsẽđau lòng, nhưng là đàn ôngsẽphải dũng cảm đối mặt, huống chi, thất tình là chuyện màmộtngười trưởng thành cần phải trải qua. Khiđãtrải quamộtlần thất tình, lần sau gặp đúng người, cũng có thểyêunhau tốt hơn, đúngkhông?"

Kiều Âu tự nhận làđãnóiđủ uyển chuyển, cũng đủrõràng. Xác định Lí Diệp Lỗiđãphần nào hiểu được ý tứ trong lờinóicủa mình.

Lí Diệp Lỗi lưu luyếnkhôngrời, thu hồi ánh mắt quan sát Lam Thiên Tình, vẻ mặt có chút mờ mịt, sau đó nhìn chằm chằm Kiều Âu, rất là vô tộinóimộtcâu: "Cái gì? Ngươi mới vừanóicái gì ?"

Lam Thiên Tình cổ của cũng chua, khuôn mặtnhỏnhắn gắt gao sau khikhôngnhìn phía ngoài cửa sổ, thiếu chút nữakhôngnhịn được cười phá lên.

Cái cậunhỏnày, đem lờinóiKiều Âu làm nhưkhôngthấy,thậtác độc!

Mà Kiều Âu nhìn trước mắt vẻ mặt thuần khiết vô tội của cậunhỏ, đột nhiên cómộtchút kích động muốn đánh người. Nâng tay bóp trán, thở dài, muốn điên rồi!

Trong lúc Kiều Âuđangphát điên, Lam Thiên Tình chợt quay mặt nhìn Lí Diệp Lỗi, vẻ mặt rất nghiêm túc: "A Lỗi, có việc này tôi nhất định phảinóicho cậu biết."

"Cái gì?" Lần này, Lí Diệp Lỗithậtkhẩn trương.

PhảinóiLam Thiên Tìnhkhôngthèm để ý đến cậuthìtrong lòng Lí Diệp Lỗi còn có chút bình thường nhưng lần này Lam Thiên Tình nghiêm túc nhìn mình chằm chằm như vậy lại khiến cậu có dự cảm xấu.

Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, liếc nhìn về ánh mắt nghi hoặc Kiều Âu, lại chuyển mắt nhìn về phía Lí Diệp Lỗi.côhiểu, Kiều Âuđangcó chút xấu hổ, nhìn ra được tình cảm của hai cậu cháu cũngkhôngtệ lắm, nếukhônganhấysẽđối phó như với Cung Ngọc Gia rồi. Kiều Âu mới vừanóinhư vậy là muốn khiến Lí Diệp Lỗi cảm thấy bị tổn thương xuống đến thấp nhất thôi.

Dù sao ở Kiều Âu trong mắt, Lí Diệp Lỗi vẫn cònnhỏtuổi, hơn nữa còn có quan hệ của ông ngoại Kiều Âu.

Vì vậy mới vừa rồi trong lòng Lam Thiên Tình rối rắmmộtlúc lâu, quyết định mìnhsẽđem chuyện này gánh vácđi. Mặc kệnóithế nào, đối với Lí Diệp Lỗi mànói,côchỉ là người phụ nữ, làmộtgiấc mơ, làmộtmê luyến, giấc mộng nàykhôngthànhthìcó thể tìmmộtngười khác là được, nhưng Kiều Âu chính là người thân đối với Lí Diệp Lỗi. Cái từ Người thân này, ở trong lòng của Lam Thiên Tình vẫn luôn đặt ởmộtvị trí rất quan trọng.

"Lí Diệp Lỗi, tôiđãyêu, hơn nữađãkết hôn."

côrất thản nhiên nhìnhắn, mắt to trong suốtkhôngcó bất kỳ tình cảm,khôngcó áy náy,khôngcó tiếc nuối,khôngcó cảm giác thương tổn.côdùng ánh mắt này chính lànóicho Kiều Âu biết, đối với Lí Diệp Lỗicôkhôngcó tình cảm, cũng chính lànóicho Lí Diệp Lỗi biết giữa hai người bọn họkhôngthể có tình cảmyêuđương nào.

Trong nháy mắt, Lí Diệp Lỗi cho làcôđangnóiđùa, ngây ngốc cười hai cái, sau đó ánh mắt nhìn Lam Thiên Tình vẫn như thế, cho dù cười cũngkhôngcó biến hóa xảy ra, lần này cậu mơ hồ bắt đầu tin.

"Tình Tình, cậu...cậuđãkết hôn? Với ai?"

"Cùng cháu!" Kiều Âu cất tiếngnóichuyện.anhkhôngthểkhôngnói. Thời điểm này làmộtđàn ông nên đứng ra.

Trong buồng xe lập tức yên tĩnh.

Lí Diệp Lỗi nhìn Lam Thiên Tìnhmộtchút, lại nhìn Kiều Âumộtchút, sau đómộtngười ngu ngốc đần độn quay lại chỗ ngồi phía sau xe. Cái đầunhỏcũngkhôngbiếtđangsuy nghĩ gì.

Lam Thiên Tìnhkhôngmuốn tổn thương cậu, nhưngcôđãlà vợ của Kiều Âu,hiệntạicôquan tâm nhất là làm thế nào để Kiều Âu thoải mái.

Thở dài, Lam Thiên Tình nhìn Lí Diệp Lỗi có chút bối rối, độc ác quyết định để cậu ấy hoàn toàn đứt hẳn niệm tưởng với mình.

"Lí Diệp lỗi, cậu còn nhớkhông?, trước kia cậuđãhỏi tôi, có phải bịmộtkẻ có tiền bao nuôi rồi, lúc ấy tôiđãnóicó, là tôi bị người ta nhận nuôi . Khi đó, người nhận nuôi tôi chính là Kiều Âu, làanhấyđicônhi viện dẫn tôi về, cho tôimộtmái nhà che mưa che gió, rất chăm sóc tôi, rất thương tôi, như vậy tôi dần dầnyêuanhấy. Sau khi đến kỳ nghỉ hè, tôi nhớ tới, nếu như thi đại họcsẽphảiđingoài tỉnhđihọc,thìkhôngthể ở cùngmộtchỗ với Kiều Âu cho nên tự tôiđãnóivới Kiều Âu, tôi muốn học trường quân đội. Chúng tôi chính là như vậyyêunhau,hiệntại chúng tôiđãlãnh giấy hôn thú rồi, là vợ chồng hợp pháp. Mới vừa rồi Kiều Âunóimuốn đến thăm cậunhỏ, tôi vẫnkhôngbiết người cậu củaanhấy lại là cậu, lúc cậu mở cửa xe, tôi cũng bối rối, mới biết. Cho nên, về sau, cậu cũngkhôngcần để tình cảm với tôi, có đượckhông?"

Lam Thiên Tìnhnóitừng chữ từng câu đều đem hình tượng Kiều Âu vô cùng tốt đẹp, là người tốt bụng nuôi dưỡng và giúp đỡcônhi, còn docôchủ động trong mối quan hệ tình cảm.

nóinhư thế, đối với Lí Diệp Lỗi mànóigần như có chút tàn nhẫn, nhưng chuyện tình cảmkhôngthể kéo dài như vậy, lúc này vô tình nhưng lại rất có tình.

Kiều Âu đưa ra bàn tay nắmnhẹbàn taynhỏbé của Lam Thiên Tình,côngước mắt, nhìn ánh mắt thâm tình củaanh, khẽ mỉm cười ấm áp.

Hành độngnhỏnhư vậy của bọn họ được Lí Diệp Lỗi nhìn thấyđãđủ để chứng minh quá nhiều tình cảm họ dành cho nhau.

Nháy mắt mấy cái, Lí Diệp Lỗi đỏ mắt nhưng vẻ mặt cũng cười, nhẹo đầu, có chút khàn khàn: "Tôi, vậy tôi chúc mừng hai người, ha ha."

Kiều Âu biết tiểu tử này bị thương, lúc vừa nhìn thấy Lam Thiên Tình cậu ta rất kích động, sau khi lên xe còn bô bônóikhôngít, đều đủ để thấy Lam Thiên Tình có vị tríkhôngnhỏtrong lòng cậu ấy.

"Cậunhỏ, cậu?"thậtkhôngcó việc gì chứ? Nhưng Kiều Âu hỏikhôngđược nửa câu sau.

Mặc kệnóithế nào, là mình đoạt lấy lòng của người mà họ thươngyêu, bây giờ lạinóilời an ủi, nghe thế nào cũng có chút giả dối. Hơn nữa Kiều Âu và Lí Diệp Lỗi lui tới nhiều năm như vậy, rấtrõràng tiểu tử này rất cứng đầu, bây giờ lại có thểnóilời chúc phúc, hiển nhiên là bởi vìkhôngmuốn phá hư tình cảm với Kiều Âu, cũng như của Lam Thiên Tình.

Kiều Âu biết cậunhỏnày rất thiện lương.

Lí Diệp Lỗi chớp mắt mấy cái, cố nénkhôngcho nước mắt rớt xuống, nhưng làtrênlông mi lại đành dính vàomộttầng nước đọng.

Nhìn cậu ta như vậy lại khiến Kiều Âu hơi nhíu lông mày khẩn trương nhìn cậu, lại nhìn Lam Thiên Tình, trong tròng mắt có chút áy náy, nhưng Lí Diệp Lỗi lại mỉm cườimộtcách tự nhiên: "Ha ha, các ngươi đừng nhìn tôi như vậy, tôikhôngcònnhỏnữa, thất tình mà thôi,khôngcó gì lớn . Hơn nữa, Tình Tình mất tích, tôi vẫn lo lắngcôấy bị người xấu lừa gạt, trong lòng vẫn nghĩ chỉ cầncôấy cảm thấythậttốt là được. Bây giờ biết Lam Thiên Tìnhđivới cậu, vậy tôi càng yên tâm, đúngkhông? Ha ha."

Lí Diệp Lỗinóixong, vò tóc: "Tôi cònđangsuy nghĩ, cậusẽtìm nàng dâu thế nào, cậu xem lại bản thânmộtchút, cũng nhiều tuổi như vậy mà cònkhôngkết hôn,thìra là muốn tìmcôgáinhỏa. Nhưng như vậy cũng tốt, Tình Tìnhnhỏhơn cậu nhiều tuổi như vậy, là cậu chiếm tiện nghi, về ngươi sau phải nhường nhịncôấymộtchút, đối xử tốt vớicôấy. Nếukhông, tôi nhất địnhsẽđánh đòn !"

nóixong,khôngkhí trong xe càng ngày càng quỷ dị.

Lí Diệp Lỗi có chút xấu hổ, suy nghĩmộtchút, mình cũngkhôngbiết mìnhđangnóicái gì, tóm lại trongkhônggian yên tĩnh chỉ nghe thấy chính tiếng của bản thân liên tụckhôngngừng.

Cuối cùng, dứt khoát nhắm hai mắt, cau màynóinhao nhao: "Tôi mặc kệ! Tôi muốn ăn hải sản! Tôi muốn ăn ở tiệm Long Hà!"

nóimộtlát, pháthiệnkhôngcó ai đoái hoài đến mình, có chút bị thương mở hai mắt ra, pháthiệnKiều Âu và Lam Thiên Tìnhđangnhìn mình cười. Vò tóc, cảm giác mình cũng rất ngu, cười theo.

Dọc theo đườngđi,khôngkhí trong xe chợt thoải mái rất nhiều, xe Kiều Âu láikhôngcòn lắc lư hoặc phanh gấp mà là rất vững vàng chạy nhanh, trước mặt vẫn là đội xe cận thân bảo vệ của nhà họ Kiều.

Mặc dù Lí Diệp Lỗi đau lòng muốn chết, nhưng nhìn hình ảnhyêunhau ngọt ngào của Kiều Âu và Lam Thiên Tình, trong lòng cũng thăng bằngkhôngít. Ít nhất so sánh giữa bản thân mình và Kiều ÂuthìKiều Âu có năng lực cho Lam Thiên Tình nhiều hạnh phúc hơn. Chỉ cần làcôcó thể hạnh phúc, cậu liền thỏa mãn.

Nghĩ như vậy, trong lòng cũngsẽkhôngđau thương nhiều nữa. Nhưng do Kiều Âu lấy mất bảo bối trong lòng nên cậu cũng phải hung hăng ănthậtnhiều mới được!

Vì vậy, Lí Diệp Lỗi liềnnóimuốn ăn lẩu hải sản, lại muốn ăn hải sản nướng.

Kiều Âu bị huyên náo nhức đầu, trực tiếp muốn bao trọnmộtphòng hào hoa, đem tất cả thức ăntrênbàn lớn đến, bên trái để cái lẩu, bên phải để vĩ nướng.

mộtbữa cơm, Lí Diệp Lỗi sửng sốt ăn trong chừng bốn giờ!

Cuối cùng, thoải mái dựa vào ghế ợ lên no nê: "Kiều Âu, ta ăn no rồi!"

Kiều Âu sờ mũimộtcái, nghĩ thầm, cậu tađãăn uống no đủ, có thểnóimộtchút chuyện nhà họ Cung rồi. Cũngkhôngbiết tiểu tử này chuẩn bị tốt nghiệp, nhiều bài tập, cộng thêm hôm nay lại thất tình, mà lạinóichuyện nhà họ Cungthìcậu ta có thể chịu nổi haykhông?.

Lam Thiên Tình nhìn Kiều Âukhôngcó muốn thay đổi ý định, cũng hiểu mục đích Kiều Âu muốn dẫn Lí Diệp Lỗiđiăn cơm còn chưa đạt, cho nênđangrối rắm. Lôi kéo tay áo Kiều Âu, Lam Thiên Tình cườimộttiếng: "Nếukhông, về nhà xem ông ngoạinóithế nào."

Kiều Âunhẹnhàng vuốt má Lam Thiên Tình, cưng chiều cườimộttiếng: "Được!"

Mà lúc này Lí Diệp Lỗi cũng phản ứng lại, Kiều Âu hôm nay tới tìm cậu,khôngphải chỉ muốn cho biết mối quan hệ với Lam Thiên Tình, như vậy trước đó nhất định có chuyện muốn tìm cậu.

"Kiều Âu, có chuyện gìthìnóithẳngđi, takhôngphải là dạng người yếu ớt, ta làmộtđấng mày râu, năng lực chống đòn cũngkhôngcó sao?"

Kiều Âu nghe Lí Diệp Lỗinóinhư vậy, cười hì hìmộttiếng, sau lại cảm giác mình luống cuống, thu lại nụ cười, rất nghiêm túc nhìn về phía Lí Diệp Lỗi: "Cậunhỏ, cháu theo Tình Tình gặp phải phiền toái."

"Thế nào?"

Lí Diệp Lỗi đầu óc nhanh chóng triển khai, chẳng lẽ là nhà họ Kiều ghét bỏ thân phận và bối cảnh mànóiLam Thiên Tìnhkhôngđủ tư cách?

Tròng mắt Kiều Âu sáng lên, nắm tay Lam Thiên Tình rồi bắt đầu kể lại tỉ mỉ chuyện Lam Thiên Tình được nhà họ Đoàn, cònnóiđến chuyện tình Cung Ngọc Gia,nóiCung Ngọc Gia thích Lam Thiên Tình, còn luôn là thừa dịp bất ngờ muốn nhúng chàmcô, cợt nhảcô, Kiều Âu vốn là có thể bảo vệ đượccô, nhưng thân phận của Cung Ngọc Gia rất đặc biệt, cho nên làm cho Kiều Âuthậtkhó khăn.

Lí Diệp Lỗi vốn làkhôngcó phản ứng gì, nghe được Lam Thiên Tình là con cháu lưu lạc bên ngoài của nhà họ Đoàn mới bừng tỉnh hiểu ra mìnhđãnghe qua lời đồn đãi như vậy nhưng là mải lo học nênkhôngđể vào trong lòng.

Nhưng là nghe Kiều Âunói, Cung Ngọc Gia thừa dịp Kiều Âukhôngcó ở đây, hơn nửa đêm buộc Lam Thiên Tìnhđiphòng củahắn, ép buộc hôncôkhiến Lí Diệp Lỗikhôngthể ngồi yên.

Bản thân cậunhỏcũng chúc phúc rồi, thế mà Cung Ngọc Gia là cậu lớn còn có cái gìkhônghài lòng? Huống chi, đó là người phụ nữ của cháu ngoại mình mà Cung Ngọc Gia còn đối xử như vậy với Lam Thiên Tình,hắncó còn là người haykhông?

"Ngươi cứnóiđi, ta có thể giúp ngươi thế nào?"

thậtrathìcậu muốnnói, cậu có thể giúp thế nào để Lam Thiên Tìnhkhôngbị Cung Ngọc Gia quấy rầy, nhưng câunóinày ra đến miệng còn hơi quẹo khúc quanh.

Kiều Âu sáng mắt, xấu xa cười, khẽ nghiêng nghiêng, ghé vào bên lỗ taihắnnóihồi lâu lờinói.

Đợi khi bọn họđira khỏi phòng ănđãvừa đến lúc ăn cơm tối.

Kiều Âu cười cười, ôm vai Lí Diệp Lỗi: "Cậunhỏ, nếukhôngchúng ta lại quay lại ănmộtbữa?"

Lí Diệp Lỗi tức giận:"Được rồi! Ngươi cho ta là heo à! Nơi nàythìcó xe điện ngầm, ta về nhà trước!"

Còn để cho cậu quay lại ăn nữa, đùa gì thế, buổi trưa ăn nhiều như vậy, đến bây giờ cònmộtchút cũng chưa tiêu hóa!

Kiều Âu nhìn ra cậuđangđối mặt vớisựlúng túng và mất mác, vì vậy gật gật đầu,khôngcưỡng cầu nhưng vẫn phái thủ hạ đưa Lí Diệp Lỗiđingồi tàu điện ngầm.

Cứ như vậy, Kiều Âu mang theo Lam Thiên Tình trở về, ánh nắng chiều tựa như gấm, nhìn ráng đỏ ngoài cửa sổ, cảm thấy vui vẻ, chợt nhớ tới cái gì, nắm taycôcười cười,nói,khôngbằng đưacôđingắm hoàng hôntrênbiểnmộtchút.

Lam Thiên Tình sững sờ, ngay sau đó nhớ tới cái gì. Người này,thậtlànhỏmọn!

khôngphải là lần trước cùng Mộ Tử Tiêuđichơimộtbuổi chiều nha, lạinóiKiều Âu cũngđitheo, cũng biết bọn họkhôngcó xảy ra chuyện gì nhưng tự nhiên mà nghĩ muốn dẫncôđixem hoàng hôn, lòng dạ Tư Mã Chiêu a.

Nhắc tới cũng lạ, hôm đó Mộ Tử Tiêu đưa Lam Thiên Tìnhđichơi bên bờ biển có phải gsẽxông vào mò mẫm giày vò trong đầu Kiều Âu haykhông. Lúc trước Kiều Âuhắncònđangsuy nghĩ Lam Thiên Tình có tham muốn giữ lấy quá mạnh mẽ,hiệntại pháthiện,thậtra mình cũng có tham muốn giữ lấykhôngít hơn nha đầu này bao nhiêu đâu.

Kiều Âu luôn nghĩ nếu có cơ hội phải dẫn Lam Thiên Tìnhđibờ biển trong ký ức củacôvẫn còn chuyếnđivới Mộ Tử Tiêu, lần nữa phải thêm vào trong ký ức ấymộtkhoản bao trùm quá khứ, sau đó mỗi lần Lam Thiên Tình trở lại bờ biển cũngsẽnhớ,thậtrathìcôvà Mộ Tử Tiêu cùngđichơi đùa cũngkhôngcó gì, bởi vì Kiều Âu cũng mangcôtới, hơn nữa chơi càng vui vẻ hơn.

Phảinói, người đàn ông này dụng tâm quá sâu với Lam Thiên Tình! Muốn mơ tưởng chiếm đoạt hoàn toàn ký ức củacô!

Lam Thiên Tình tuy chỉ có 17 tuổi nhưng thông minh cũng tuyệt đốikhôngthua bất kỳ người trưởng thành nào.sựnhỏmọn này của Kiều Âu, saocôlạikhônghiểu cơ chứ?

Bĩu môi, Lam Thiên Tình cố ý đùakhôngchút để ý liền lắc đầu: "Đừng!khôngbằng chúng tađitìm Tư Đằng và Tiểu Nhuđi,mộtngàymộtđêmkhônggặp, em muốn gặp bọn họ, buổi tối cùng nhau ra ngoàiđidạođi!"

Kiều Âu chợt im lặngkhôngnóigì. Lam Thiên Tình nhịn cười, tiếp tục vô tộinói: "Nếukhông,khôngrađidạo cũng được. Chúng ta bốn người có thể cùng nhau ở trong biệt thự xem TVmộtchút, trò chuyện, đánh bài, có đượckhông?"

Lần trước Kiều Âu nằm viện, bọn Tư Đằng dạy Lam Thiên Tình đánh bài, mới vừa học được đánh bài, nhất là đối với người chưa từng có kinh nghiệm chơi bời như Lam Thiên Tình mànói,khôngthể nghi ngờ là hấp dẫnkhôngnhỏ.

Trước ở trong phòng ngủ ký túc xá, lúc rảnh rỗi cũng xem qua bọn Trần Hiểu Đan chơi bài nhưng khi đócôluôn hâm mộ ởmộtbên nhìn, trong lòng ngứa ngáy lạikhôngdámnóimình chưa bao giờ chơi đùa.di.en.d.a.n.l.e.q.uy.don

Cái niên đại này, đều đến tuổi lên đại học cònkhôngbiết chơi bài xì phé, là chuyện rất mất mặt.

Hơn nữa ngày đó ở trong phòng bệnh Kiều Âu, khi Lam Thiên Tình vẻ mặt mong đợi cầm bộ bài Tư Đằng mua đượcnóivớianhta có thể dạycôhaykhôngkhiến Ngũ Hoạ Nhu giật mình sửng sốt, làm Lam Thiên Tình mắc cỡ nửa ngàykhôngcó lên tiếng. Phải đến khi Kiều Âu lạnh mặt nhìn Tư Đằng, Tư Đằng cẩn thận nhắc nhở Ngũ Hoạ Nhuthìcôấy mớikhôngcười nhạo nữa.

Nghĩ kỹ lại, Kiều Âu người đàn ông này, có lúcthậtvẫn rất thân thiết.

Mỉm cười, Lam Thiên Tìnhđangmơ màng với ý nghĩnhỏmọn trong đầu, hoàn toànkhôngđể ý đến vẻ mặt Kiều Âu, lúccônhắc tới Ngũ Hoạ Nhu trong nháy mắt thoáng căng thẳng.

Trong buồng xe an tĩnhmộtlúc lâu, Lam Thiên Tình nhìn đường trước mắtkhônggiống như là trở về biệt thự,khôngkhỏi cau mày.

"Kiều Âu!anhphải đưa emđiđến nơi đó"

Kiều Âu giật giật hầu kết, chợt cười cười: "đimộtnơi rất thú vị. Trước kia em chưa đến"

"Oh." Lam Thiên Tình chậm rãi ứng tiếng, cảm giác có chút kỳ cục, suy nghĩmộtchút, cầm điện thoại di động của mình gọi cho Ngũ Hoạ Nhu. Nhưng gọi đến hai, ba lần, điện thoại Ngũ Hoạ Nhu vẫn tắt máy.

"Làm cái gì mà sao lại tắt máy tối hôm qua đến bây giờ?"

Cau mũimộtcái, Lam Thiên Tình lại gọi cho Tư Đằng nhưng nhiều lần cũng lại tắt máy. Lần này, rốt cuộccôcảm thấy có gì đókhôngđược bình thường.

Bởi vì Tư Đằng từngnóivới Lam Thiên Tình, nếu như điện thoại di động củaanhta tắt máy, chỉ có hai loại tình huống,mộtlàanhtađanglâm vào tuyệt cảnh, còn lại làanhta và Kiều Âuđangở chungmộtchỗ như hình với bóng, hơn nữa lúc đó họđangan toàn.

Trước kia, Tư Đằng phục vụ hết Kiều Âu sau khi Kiều Âu vào phòng và tắt đèn ngủ,anhtasẽcanh giữ ở phòng khách hoặc đến phòng khách, tắt điện thoại di động và ngủ. Saumộtlần Ngũ Hoạ Nhu nửa đêm muốnnóichuyện phiếm,anhtakhôngkịp bắt máy nên từ đó trởđi, Tư Đằng luôn mở điện thoại suốt 24 giờ.

Chuyện này, từng khiến Ngũ Hoạ Nhu rất tự hào và nhắc với Lam Thiên Tình khi còn ở biệt viện nhà họ Đoàn. Lúc ấy Ngũ Họa Nhu còn mặt cảm độngnói, Tư Đằng làmộtngười đàn ông tốt,sẽđể ý đến tâm ý củacôấy, hơn nữa còn vìcôấy mà thay đổi.

Suy nghĩmộtchút những thứ này, Lam Thiên Tìnhkhôngkhỏi càng nhíu chặt lông mày.

Nghiêngđiđầu nhìn người đàn ông bên cạnhđangnghiêm trang lái xe, vẻ mặt Lam Thiên Tình Âu ám. Kiều Âu cảm nhân ánh mắt nóng bỏng củacô, nghiêng đầu liếc mắtmộtcái, cười cười: "Bà xã ~, có phải em pháthiệnchồng em càng ngày càng đẹp traikhông?"

Lam Thiên Tìnhkhôngđể ý đến bộ dạngkhôngđứng đắn của Kiều Âu, nghiêm túc hỏi: "Kiều Âu, rốt cuộc thế nào? Tư Đằngkhôngthể nào tắt điện thoại di động , bọn họ rốt cuộc ở nơi nào, rốt cuộcđãxảy ra chuyện gì?"

Tối hôm qua Cung Ngọc Giađãnóibên hồ xảy ra chuyện, chợt giống nhưmộtkhối đá lớn đè ở trong lòngcôkhôngthở nổi. Kiều Âu tối hôm quanóichocôbiết,nóilà Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng trở về biệt thự ân ái nhưng là hai người kia đềusẽkhôngcố ý tắt máy. Chuyện nàythậtlà quỷ dị.

Kiều Âu chợt giảm tốc độ xe, đem xe chậm rãi dừng sát ở ven đường. Giờ phút này sắc trời còn có chút điểm sáng màu xanh dương, giống như là rạng sáng bốn năm giờ giữa hè, nhưng thái độ Lam Thiên Tình lại như đêm khuya trời đông cực kỳ giá rét.

Kiều Âu biếtkhônggạt đượccônữa rồi, và cũngkhôngcó ý định lừa gạt nữa rồi. Giơ tay bật đèn trần xe, sau đó nắmthậtchặt hai tay Lam Thiên Tình, vẻ mặt thànhthậtthậm chí có chút ít tâm địa nhìncô: "Bà xã, chuyện nàyanhkhôngnóicho em biết trước là vìkhôngmuốn em lo lắng.anhmuốn hai ngày nữa đưa được họ về rồi mớinóivới em, như vậy emsẽan tâm hơn."

Lam Thiên Tình nhìn thái độ Kiều Âu, lo lắng trong càng lớn.

khôngcần phảinói, Tiểu Nhu là bạn thân tốt nhất lại là trợ thủ, nên thân thiết như tỷ muội. Tư Đằng càngkhôngcần phảinóirồi, thời gian quen biết còn lâu hơn so với Tiểu Nhu, ở trong lòng Lam Thiên Tìnhthìanhấy giống nhauanhtrai.

"Bọn họ, bọn họ, tối hôm qua xảy ra chuyện bên hồnhỏ, phảikhông?" Có chút hốt hoảng ấp úng, hốc mắt Lam Thiên Tình ngập nước.

Kiều Âu căng thẳng, nha đầu này,anhkhôngchịu được khicôkhóc, nhưng gần đây lại luôn rơi nước mắt, khiếnanhrất đau lòng!

Giơ tay vuốt ve khuôn mặtnhỏnhắn củacô, Kiều Âu thở dài: "Chuyệnkhôngphải như em nghĩ. Từ từ đểanhnói."

"Vâng"

Đầunhỏlắc như trống bỏi, thậm chí Lam Thiên Tìnhđãnghĩ tới chuyện Ngũ Hoạ Nhu bị người ta cường bạo rồi, có thểđãxấu hổ rồi nhảy hồ tự sát, có thể Tư Đằng đuổi theo đem những người đó cũngđãgiết, có thể thê thảm và đáng sợ như vậy haykhông?

Kiều Âuthậtsựlàkhôngthể nhìn bộ dáng này của Lam Thiên Tình, cởi dây an toàn của bản thân và củacôra,sau đó ômcôthậtchặt vào trong ngực.

"Bà xã, tối hôm qua Ngũ Hoạ Nhu cùng Tư Đằng náo loạn rồi khó chịu chạy mất, sau lại bị ba dân côngđangxây dựng phòng ăn mới đuổi theo, mạnh mẽ lôi về trong lán của họ. Ba người kia uống rượu, mấtđilý trí, muốn cưỡng bức Ngũ Hoạ Nhu, nhưng sau khi cởi dây trói tay chân chocôấy, mới pháthiệnthìra là Ngũ Hoạ Nhu biết võ công. Ba người kia cùng Ngũ Hoạ Nhu đánh nhau, y phục Ngũ Hoạ Nhu bị xémộtnửa, nhưng lại thất thủ đánh chếtmộtngười trong đó, còn dư lại hai dân công thấy choáng, chạy ra ngoài hô to cứu mạng. Lúc Tư Đằng biết được tinthìđãkhuya lắm rồi, khi đó đội duy trì trật tựđãđến lán công nhân để thẩm vấn Ngũ Hoạ Nhu làm tường trình. Tư Đằng vừa nhìn y phụctrênngười Ngũ Hoạ Nhu bị xé phá rồi, nhất thời xúc động nhịnkhôngđược,khôngđể cho đội duy trì trật tự mang Ngũ Hoạ Nhuđi, đả thương duy trì trật tự, còn đánh hai dân công còn lại cho tàn phế."

Lam Thiên Tìnhkhôngkhỏi cả kinh,cônhớ Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đềuđãnóivớicô, ở trong trường quânsự, đội duy trì trật tự là rất lợi hại, giống như cảnh sát võ trang bên ngoài xã hội, nhìn thấy cũng phảiđivòng, Tư Đằng đánh duy trì trật tự, còn đánh cho hai người kia tàn phế, cái nàyđãvượt ra khỏi phạm vi tự vệ chứ?

"Bây giờ Tiểu Nhu và Tư Đằngđangở đâu?" Lam Thiên Tình ngẩng mặt lo lắng.

Kiều Âu có chút bất đắc dĩ, chớp mắt mấy cái, nhàn nhạt khạc ra mấy chữ: "Ở phòng tạm giữ, chờ ra tòa án quânsự."

"Tòa án quânsự? !" Lam Thiên Tình lập tức đẩy Kiều Âu ra,khôngthể tin được nhìnanh.

"Tiểu Nhu là phòng vệ chính đáng, nếucôấykhôngphản kích cũngsẽbị cưỡng gian! Thất thủ giết người, nhiều nhất chỉ có thể coi là vượt quá phòng vệ! Mà Tư Đằng là nhất thời nóng lòng, hơn nữa, Tư Đằng là Thượng tá a, là người củaanh, là người nhà họ Kiều, bọn họkhôngbiết họ sao? Vậythìanhsaokhôngbảo lãnh hai người bọn họ ra?"

Nhìn Lam Thiên Tình giống như sư tử cái hầm hừ, Kiều Âu cũng khổ sở, điều chỉnh tốt cảm xúc, dịu dàngnói:

"Tình Tình, nếu như đây là chuyệnđãxảy ra phía ngoàitrênxã hội, đừngnóiTư Đằng đem hai người kia đánh cho tàn phế, chính là Tư Đằng đem người đó giết, vậy cũngkhôngcoi là chuyện lớn. Nhưng vụ án xảy ra ở trường quân đội Thúy Bình Sơn, lúc ấy Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu đều mặc quân trang. Tình Tình, trường quân đội Thúy Bình sơn là trường quân đội hoàng gia, kể cả con trai Tổng Thống phạm sai lầm cũng phải ra trước tòa án quânsự!"

Nếu như ở trường quân đội Thúy Bình sơn dễnóichuyện như vậy, ban đầu lúc Kiều Âu kiên trì muốn tới tìm Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm cũngsẽkhônglần nữa nhắc nhở Kiều Âu, để choanhphải quý trọng tiền trình của mình, thận trọng từ lờinóiđến việc làm rồi.

"Ô ô ~ vậy muốn làm thế nào? Tiểu Nhu cùng Tư Đằng có thể ngồi tù haykhông? Ô ô ~ làm sao lại xảy ra chuyện như vậy? Ô ô ~"

Lam Thiên Tình lập tức lại khóci, "Tòa án quânsự" bốn chữ hình như quá mức nặng nề, đè lên timcôkhiếncôkhôngthở nổi. Nếu như lúc này Kiều Âu cũngkhôngcứu được Tư Đằng, như vậycôcòn có năng lực gìđicứu Ngũ Hoạ Nhu?

Càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng thấy mình vô dụng.

Nước mắt nước mũi Lam Thiên Tình đềukhôngkhách khí chút nào bôi lên y phục của Kiều Âu, cũngkhôngquản nó đắt cỡ nào.hiệntạicôđangđau lòng, thương Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng.

Kiều Âu vừa vỗ lưng vừa dụ dỗcô: "Tối hôm quaanhđãđến thăm bọn họ, bọn họ ở đều ở phòng độc lập,anhnhờ vài quan hệ, cho bọn họ có thêm máy đun nước còn được khámộtchút thức ăn. Hơn nữa, còn sai người cho Ngũ Hoạ Nhumộtmáy DVD và mấy bộ CD kịch vui và phim Hàn. Tinh thần củacôấykhôngtốt, trong miệng vẫn nhớ tới mình giết người,anhđãan bài bác sĩ tâm lý đến xem qua. Còn Tư Đằngkhôngphải lo lắng, chỉ cần Ngũ Hoạ Nhuthậttốt,thìanhtasẽthậttốt."

Kiều Âusẽkhôngquên, tối hôm qua sau khi thăm Ngũ Hoạ Nhuanhmới đến chỗ Tư Đằng, Tư Đằng hối hận chuyện mình chọc tức Ngũ Hoạ Nhu,mộtmực chỉ hỏi tới cảm xúc của nha đầu kia.

Suýt bị người ta luân gian, lại lỡ tay giết người, mặc dùcôđãtròn mười tám tuổi rồi, nhưng vẫn làcôgáinhỏ.

Kiều Âukhôngdámnóicho Tư Đằng biết tinh thần Ngũ Hoạ Nhu có chút bị kích thích, nếuanhta biết chuyện,khôngchừng Tư Đằng có thể giết lính coi ngụcđicướpđiNgũ Hoạ Nhu.

Kiều Âu chỉnóicho Tư Đằng Ngũ Hoạ Nhu rất nhớanhta, hi vọnganhta ăn cơmthậtngon, ngủ ngon, có chuyện gì đợi đến sau phiên toà mớinói.

Thở dài, đối với Kiều Âu cũng cảm thấy rất vô lực trước chuyệnđãxảy ra nhưng tuyệt đốisẽkhôngđể cho hai người đó có chuyện.

Chuyện này tối hôm qua huyên náo có chút lớn, nhiều người biết,đãđánh duy trì trật tự rồi lại xảy ra án mạng rồi, nếu còn có thể đem thả người hoặc bảo lãnhthìKiều Âu cũngsẽbị người ta dìm cho hoàn toàn mạt hắc rồi.

Phải biết, Tư Đằng là người của Kiều Âu!

Bây giờ Kiều Âu chỉ có thể chờ, chờ tòa án quânsựmở phiên toà, trước đó, duy nhấtanhchỉ có năng làm cho hai người bọn họ chính làkhôngngừng tìm quan hệ, nhưng muốn mua chuộc quan toà quân giáo hoàng gia là chuyện vô cùng khó,khôngcẩn thận bị pháthiệnsẽgây thêm chuyệnkhôngtốt.

anhcòn nhớ tối hôm qua tức giận gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm, nhưng Kiều Nhất Phàm cũngđãnói, để cho bọn họ dẫn ngườiđi, đó là chuyện vô cùng bất đắc dĩ.

Kiều Âu nghĩ thầm, chuyện nàykhôngphải làkhôngnguyên cơ. Từ khi thành lập trường quân đội Thúy Bình sơn đến nay, còn chưa xuấthiệnchuyện dân công bên ngoài dám can đảm đùa giỡn nữ binh, vừa xuấthiệnlại liên quan đến người bên cạnhanh. Suyđinghĩ lại, chuyện này cũngsẽkhôngđơn giản như vậy.

Kiều Âu chưa bao giờ tin tưởng cái gì trùng hợp, những thứnóinhảm đó đều lànóicho người khong có khả năng để tự mình an ủi. Chớp mắt mấy cái, ôm chặtcôgáibảo bối trong ngực, nghĩ thầm chuyện này tốt nhấtkhôngcó quan hệ với Cung Ngọc Gia, nếu quả nhưthậtlàhắnlàm, như vậy, có cướp đoạt hết quyền thừa kế củahắncũng vẫn có lợi chohắnquá rồi!

**********************

Khócmộtlát, Lam Thiên Tình biết, khi Kiều Âunóitrước hết chờmộtchút nhìn lạimộtchút liền bày tỏ chuyện nàythậtrất khó giải quyết. Từ trong ngực Kiều Âu bò ra ngoài, lau lau nước mắt, cũngsẽkhônglàm ầm ĩ.

Lúc này, sợ là ở bên trong lòng Kiều Âu cũngđangkhôngchịu nổi. Bỏ qua Ngũ Hoạ Nhukhôngnói, chỉ chuyện Tư Đằng ở trong phòng tạm giam ngây ngô, nhất định cũngsẽkhiến Kiều Âu đau lòng.

Kéo tay Kiều Âu,côgiương mắt nhìnanh: "Em có thểđithăm bọn họkhông?"

Kiều Âu cau mày, rất xin lỗi mà lắc lắc đầu.

Lam Thiên Tình cònnói: "Em có thể gặp bác sĩ tâm lý của Tiểu Nhukhông?"

Kiều Âu nháy mắt mấy cái, đau lòng thở dài: "Được,anhsẽdẫn emđi."

Dọc đườngđiđến bệnh viện quân khu, Lam Thiên Tình muốn lôi kéo Kiều Âuđisiêu thị mua đồ,nóilà Ngũ Hoạ Nhu thích ăn nhất, vừa nhìn thấy các loại ăn uống, cái gì phiền não cũngkhôngcó, đối vớicôấy mànóiăn uống chính là trị liệu tốt nhất.

Nhưng siêu thị là nơi rất đông người, càng thêm khó lòng phòng bị, lần trước Lam Thiên Tình bị người bắtđikhiếnanhcho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi,nóigì cũngkhôngchịuđi.

Cuối cùng Kiều Âu bịcôhuyên náo hết cách rồi, dứt khoát lấy giấy bút để chocôviết tên các đồ ăn vặt, để cho thủ hạđimua xongthìsai người đưa đến cho Ngũ Hoạ Nhu.

Bởi vì bác sĩ kia hôm nay vừa lúc trực đêm, cho nên Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình đến thẳng phòng làm việc của bác sĩ ở bệnh viện quân khu.

Bốn vệ sĩ cận thân đuổi theo, Kiều Âu ôm Lam Thiên Tình bảo hộ ở trong ngực, để cho thân thể mình che hơn nửa ngườicô. Mới vừađicửa văn phòng của vị bác sĩ kia, bên trong chợt truyền đếnmộtgiọng nữ quen thuộc.

côbác sĩ kiađangkhóc,âmthanh cũng nghẹn ngào. Mặc dù cửa phòng làm việcđangđóng, nhưng là giọngcôrất lớn.

"Ô ô ~ tôi chính làkhôngthể quên đượcanhấy, tôi cũngkhôngbiết phải làm sao. Trải qua đêm hôm ấy, cuối cùng tôi cảm giác mìnhđãkhôngcòn hoàn chỉnh, ngày ngày cầm 100 đồng lần cuối cùnganhấy cho tiền thuê xe phí, ngày ngày nhìn, ô ô ~ ngày đó tôi tự mìnhđibộ ba giờ để trở về, đềukhôngnỡ dùng tiềnanhấy cho. Ô ô ~ tôikhôngbiết phải làm sao, ô ô ~ tôi đều bịanhta chơi đùa thế nhưng lạikhôngquan tâm đến tôi, ô ô ~ tôiđãnóitôi nguyện ý lui tới thửmộtchút vớianhta ~ ô ô ~anhấy đềukhôngquan tâm tôi, ô ô ~ tôikhôngdám tới ban ngày, ban ngày nhiều người, sợ gặp gỡ người quen, ô ô ~ tôi chỉ có buổi tối tới ~ ô ô ~"

Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy cánh tay Kiều Âu ôm mình cứng đờ trong nháy mắt.côngẩng đầu nhìnanhcăng thẳng và ánh mắtâmúc, lại cẩn thận ngheâmthanhnóichuyện bên trong,côbị sợ đến vội vàng bụm miệng!

Kiều Âu vốn là còn tưởng rằng mìnhđangnằm mơ, nhưng khi nhìn thấy nét mặt Lam Thiên Tình giống như thấy quỷ,anhrốt cuộc khẳng định,khôngphải làđangnằm mơ, mà bên trong chính làcôgáiđangkhóc tố .

Bàn tay chợt nắm chặt thành quả đấm, hơn nữa giữa ngón tay còn kêu răng rắc, quanh thân Kiều Âu phát ramộtcỗ khí lạnh, khiến Lam Thiên Tình cũngkhôngtự giác rụt cổmộtcái.

"Ở chỗ này coi chừng." Kiều Âu nghiêng đầu hướng về phía thủ hạ sau lưng cửa phân phómộtcâu rồi ôm sát Lam Thiên Tình bước nhanh đến phía trước, đẩy cửa vào.