Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 14: Tình Tình là con gái của Viện

Vào giữa trưa, khi nhóm người Kiều Âu ăn cơm ở quán cơm đối diện trường học, trong phòng làm việc Kiều Nhất Phàm có một vị bạn cũ, kiêm bạn học cũ, Bùi Tề Tuyên.

Ông không dùng thân phận công dân của nước Hoa để vào nơi này, mà tất cả là thân phận đặc thù của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Nước Hoa dựng nước trăm năm, trăm năm trước, công thần dựng nước phân thành bốn gia tộc lớn: nhà họ Kiều, nhà họ Bùi, nhà họ Đoàn, nhà họ Cung.

Tổng thống khai quốc chia dân sinh và nhịp thở nước Hoa thành mấy bộ phận, phân phối cho bốn gia tộc lớn này. Từ đó trở đi, chỉ cần nhắc tới bốn dòng họ, dân chung nước Hoa cùng phải cẩn thận hơn mấy phần.

Nhà họ Kiều không cần phải nói, nắm quân quyền, mà nhà họ Cung trông coi chính quyền, nhà họ Bùi và nhà họ Đoàn là thương quyền. Những tổng thống của nước Hoa đều dựa vào dân chủ để chọn ra, mặc dù trên vạn người nhưng lại không có quyền cha truyền con nối, che chở cho con cháu giống như bốn gia tộc lớn.

Vì vậy, nói chính xác, vương giả chân chính của nước Hoa, chính là bốn gia tộc lớn này. Bởi vì Kiều Nhất Phàm tạm thời lấy danh nghĩa thị sát trường quân đội Thúy Bình Sơn để thăm Lam Thiên Tình, còn chưa kịp về, vì vậy Bùi Tề Tuyên cũng chỉ có thể chờ đợi trong phòng khách quý.

Dù mới 50 tuổi, chưa đến tuổi gần đất xa trời nhưng trong lòng Bùi Tề Tuyên, hàng năm, mỗi lần đến thời điểm này, sẽ già nua đến nỗi chỉ hận không thể chết đi.

Đợi nửa giờ, Kiều Nhất Phàm vội vàng chạy trở lại, vừa thấy Bùi Tề Tuyên thì đi tới:

“Đã sắp xếp xong xuôi chưa?”.

Khác với những lần bạn cũ cười đùa hàn huyên, lần này hai người bọn họ không giấu được vài phần ngưng trọng, thậm chí còn rỉ ra chút ưu thương.

Bùi Tề Tuyên nhíu nhíu mày:

“Đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai Tình Tình có đi hay không?”.

Kiều Nhất Phàm thở dài, lắc đầu:

“Chậm thêm chút nữa, hôm nay con bé ở trường lại hôn mê”.

Nghe thấy tin này, ánh mắt Bùi Tề Tuyên lập tức trở nên khẩn trương:

“Vậy ông còn không đưa con bé ra ngoài? Hề Viện chỉ có một đứa nhỏ, ông còn đưa nó vào đó chịu khổ?”.

Đối mặt với sự trách cứ của Bùi Tề Tuyên, Kiều Nhất Phàm chỉ biết thở dài:

“Ông không biết, tính khí con bé cực kỳ giống mẹ nó. Lúc học ở Đức Nặc, thành tích của con bé luôn đứng thứ nhất, bây giờ vào quân đôi, ở dưới cùng, mức chênh lệch quá lớn, lại không chịu thua, nói gì cũng không chịu ra ngoài. Nhưng mà mau Kiều Âu bây giờ là phó đoàn trưởng của con bé, có Kiều Âu chăm sóc, cũng không sợ có chuyện gì lớn”.

Nghe Kiều Nhất Phàm vô lực giải thích, Bùi Tề Tuyên giận không muốn để ý đến ông ta. Bóng dáng cao lớn của ông di chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn sắc trời nắng như đỏ lửa, trong lòng thì lo lắng cho Lam Thiên Tình.

Kiều Nhất Phàm nhìn ông như vậy, suy nghĩ một chút lại nói:

“Chuyện của Đình Đình và Kiều Âu…”.

Ông muốn nói, Kiều Âu có Lam Thiên Tình, có thể không đính hôn cùng Bùi Thanh Đình được không. Nhưng bạn bè nhiều năm, lời nói đến khóe môi lại nói không ra lời. Bởi vì trước khi Lam Thiên Tình xuất hiện, hôn sự của hai đứa nhỏ nhà họ Kiều và nhà họ Bùi, đã sớm hiểu trong lòng mà chưa nói ra.

Bùi Tề Tuyên không quay đầu lại, chỉ để cho ông một bóng lung nghiêm nghị:

“Tình Tình là con gái của Hề Viện, tôi còn có thể nói cái gì, tôi chỉ hi vọng Kiều Âu thật sự có thể mang lại hạnh phúc đến cho Tình Tình, những năm này con bé không ai thương không ai yêu, đã chịu nhiều đau khổ”.

Kiều Nhất Phàm thấy Bùi Tề Tuyền rõ ràng như vậy, rốt cuộc cũng buông lòng lo lắng xuống:

“Đúng, là Tình Tình đã chịu khổ rồi. Nhưng mà sau này có Kiều Âu, có tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để con bé chịu uất ức”.

Một câu nói từ đáy lòng, vào trong tai Bùi Tề Tuyên lại bị xùy một tiềng:

“Hừ, trông cậy vào hai cha con ông chăm sóc con bé hả, đưa nó vào lính đặc chủng chăm sóc, đó mà cũng gọi là chăm sóc à?”.

Kiều Nhất Phàm đỡ trán, trên đời này, người dám nói móc với ông, ngoại trừ Kiều Âu ra, chính là Bùi Tề Tuyên.

“Không phải là do tôi không có biện pháp sao, tôi cũng đã nói với hai đứa nó rồi, khi Tình Tình tốt nghiệp sẽ để con bé kết hôn với Kiều Âu, sau này con bé sẽ không phải chịu khổ nữa”.

Bùi Tề Tuyên xoay người, nhìn sâu vào Kiều Nhất Phàm, từ từ đi tới trước mặt ông. Khôn mặt anh tuấn lộ ra nghiêm túc, ông nhàn nhạt mở miệng:

“Ông muốn giao phó như thế nào về Tình Tình với dân chúng? Một đứa trẻ đi ra từ cô nhi viện, gả vào nhà họ Kiều, dường như điều này sẽ không được dân chúng chấp nhận dễ dàng”.

Kiều Nhất Phàm gật đầu nói:

“Cho nên tôi mới suy nghĩ, nhân lúc bốn năm Tình Tình còn đang học ở trường quân đội, nghĩ cách để con bé trở về nhà họ Đoàn nhận tổ quy tong. Có danh hiệu cháu gái ngoại nhà họ Đoàn, lại là người thừa kế duy nhất, thân phận thiên kim hào môn bị lưu lạc bên ngoài, rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết”.

Bùi Tề Tuyên thở dài, đúng vậy, nếu như Tình Tình không trở về nhà họ Đoàn, vậy một trong bốn gia tộc lớn là nhà họ Đoàn sẽ không có người kế thừa ở Đoàn Hề Trạch.

“Nhưng mà năm đó Hề Viện bị Đoàn Vân Lãng tự đuổi ra khỏi nhà họ Đoàn, hơn nữa còn phát biểu đoạn tuyệt quan hệ trước báo chí, Tình Tình còn có thể quay về không?”.

Kiều Nhất Phàm gật đầu một cái:

“Đoàn Hề Trạch đã 53 tuổi, đến bây giờ vẫn chưa có con cái, nếu như con gái Hề Viện trở về, đó không phải là huyết mạch duy nhất của nhà họ Đoàn sao? Đoàn Vân Lãng cũng đã lớn tuổi, thấy cháu gái ngoại giống con gái mình như đúc, người không phải cỏ cây, tôi không tin ông ấy không động lòng? Cho dù ra sao, Tình Tình là con dâu mà tôi đã nhận định, cho dù nhà họ Đoàn không nhận con bé, tôi cũng sẽ dùng phương pháp khác để dân chúng đón nhận con bé…”.

Bùi Tề Tuyên thấy Kiều Nhất Phàm nghiêm túc và quyết tâm, trong đáy lòng cũng xúc động, không nhịn được mở miệng nói:

“Nếu như nhà họ Đoàn không nhận Tình Tình, vậy thì nói Tình Tình là con gái nhỏ của tôi là được. Có nhà họ Bùi ở đằng sau giúp đỡ, gả con bé ra ngoài”.

Kiều Nhất Phàm nghe vậy bật cười:

“Ông nghĩ hay! Tôi thà tuyên bố với bên ngoài Kiều Âu là con nuôi tôi, cũng không để cho ông chiếm tiện nghi đó”.

Bùi Tề Tuyên sửng sốt, sau đó liệc ông một cái:

“Già mà không đứng đắn!”.

“Ha ha, buổi trưa, đến phòng làm việc của tôi, tôi nói thư ký mang thức ăn lên, chúng ta làm một chén”.

Ngày mai chính là ngày giỗ của Đoàn Hề Viện.

Cô gái này khi còn sống, là một đóa hoa tuyệt đẹp của nước Hoa, một lời nhu tình mềm mại, đi tới đâu cũng là tiêu điểm của vạn ánh nhìn. Nhưng bởi vì có con trước khi lập gia đình mà bị cha đuổi ra khỏi nhà.

Sâu trong lòng Kiều Nhất Phàm và Bùi Tề Tuyên, đây là một tiếc nuối, một sự đau lòng.

Mỗi đêm nằm mơ, bọn họ sẽ không nhịn được mà hỏi mình, nếu như Đoàn Hề Viện còn sống, kết cục ngày hôm nay của nước Hoa, có biến hóa nghiêng trời lệch đất hay không.

Dù sao, cô gái ấy, lúc đó…

Lại nói tới nhóm người Kiều Âu, bọn họ ăn cơm ở tiệm cơm trước trường quân đội xong đi ra ngoài, Lam Thiên Tình và Kiều Âu tâm ý tương thông, nhìn nhau cười sau đó nắm tay nhau cùng tránh ra. Hai người muốn Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu ở chung với nhau.

Hơn nữa, đã mấy ngày rồi Kiều Âu muốn về nhà với thỏ con của anh, nằm trên giường big size hào hoa, ân ân ái ái.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, khi hai người bọn họ chuồn êm đến bên lề đường, lại bị Ngũ Họa Nhu đuổi theo. Cô không nhìn ánh mắt giết người của Kiều Âu, mặt dày mày dạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Thiên Tình, nói gì cũng không chịu buông tay.

Lam Thiên Tình liếc nhìn Tư Đằng đuổi theo phía sau, không khỏi buồn cười, cô an ủi Ngũ Họa Nhu:

“Cậu đi theo tớ làm gì, yên tâm đi, bây giờ anh ấy đã biết rồi, sẽ không kéo cậu đi mua đồ không ngừng nữa đâu”.

Tư Đằng ngượng ngùng đứng ở đó, nhất thời không biết phải nói gì, trên mặt thoáng qua xấu hổ. Nhưng mà vừa nghĩ tới huấn luyện buổi chiều bắn súng lục sắp bắt đầu, lấy điện thoại ra nhìn, còn có nửa giờ. Vẻ mặt lại có một chút may mắn.

Dù không có kinh nghiệm nhưng nửa giờ thì anh có thể ứng phó được?

Nhưng tất cả vẻ mặt của anh đều bị Kiều Âu nhìn vào trong mắt.

Kiều Âu đương nhiên hiểu được tâm tư của anh, vì vậy trực tiếp đánh gãy đường lui mà nói:

“Hôm nay tôi phê nghỉ cho Ngũ Họa Nhu, buổi chiều không cần đến huấn luyện. Tư Đằng, Ngũ Họa Nhu là bạn tốt nhất của thiếu phu nhân, buổi chiều cậu phải chăm sóc người ta cho tốt, không đến thời gian tắt đèn buổi tối ở đơn vị, không cho phép đưa người trở lại”.

Đỉnh đầu Tư Đằng xẹt qua đám quạ, cứ tưởng chỉ cần nửa giờ, kết quả lại thêm một buổi chiều là mấy giờ, anh phải trải qua như thế nào?

Anh chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò với bạn gái, trước kia bạn bè anh đều nói con gái thích đàn ông mua đồ cho, ai biết được anh làm theo, chỉ sợ làm không tốt, gắng sức mua, lại khiến con gái nhà người ta khóc.

Thật ra thì Tư Đằng đã bắt đầu thích Ngũ Họa Nhu, vừa nghĩ đến cả buổi chiều sẽ ở cùng với cô ấy, vừa vui vẻ vừa khẩn trương. Anh không sợ gì chỉ sợ mình làm không tốt, không vì cái gì lại chọc cô ấy đau lòng.

“Kiều thiếu, cái này....”.

Tư Đằng vừa nói ra mấy chữ, giả bộ đáng thương xin khoan dung, nhưng mà Kiều Âu lập tức quát anh:

“Gọi Thủ trưởng!”.

Xong rồi, nhiệm vụ thiết yếu của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, nói cách khác giờ phút này cho dù Tư Đằng có bị dày vò cỡ nào cũng không thể từ chối.

Tư Đằng lập tức đứng lên làm quân lễ:

“Báo cáo thủ trưởng! Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”.

Lam Thiên Tình nhịn cười liếc về gương mặt phấn nộn của Ngũ Họa Nhu, tiến tới nói nhỏ bên tai cô:

“Ở chung thật tốt, đừng sợ!”.

Kiều Âu biết trong lòng Tư Đằng thấy khó khăn nhưng anh cũng đang gấp gáp đưa thỏ con về nhà ân ái, vì vậy nghiêng mặt qua, khó thấy mà nói chuyện với Ngũ Họa Nhu:

“Cô biết bơi lội không?”.

Ngũ Họa Nhu định nói biết, nhưng vừa rồi Kiều Âu nói chuyện cố ý kéo dài nhấn mạnh từ “biết”, nhìn ánh mắt sâu thẳm có thâm ý khác, dường như muốn chỉ điểm cô. Trong nháy mắt Ngũ Họa Nhu hiểu ra, phối hợp đáp:

“Báo cáo thủ trưởng, không!”.

Kiều Âu cười, cô bé này là một người hiểu chuyện.

Anh mắt sắc bén chuyển sang Tư Đằng, vui vẻ thu lại, quanh thân là khí tràng cường đại, ép thẳng vào Tư Đằng:

“Nhiệm vụ buổi chiều chính là đưa bạn tốt nhất của thiếu phu nhân đi bơi lội, cần phải tự thể nghiệm mới có thể dạy tốt, hôm nay không học được thì ngày mai tiếp tục! Đến lúc học được mới thôi! Buổi tối dẫn người đi ăn món ăn Hàn Quốc, ăn xong đến rạp chiếu phim xem một bộ phim kinh dị, cuối cùng trở lại đi hai vòng quanh công viên phía sau trường quân đội, sau đó hộ tống người ta về ký túc xá ngủ!”.

Tư Đằng nghe vậy chắt lưỡi hít hà, nhưng trong lòng cũng hiểu, người nào gạt anh nhưng chủ anh sẽ không gạt anh, nói vậy thì tuyến hẹn hò này không có vấn đề. Vì vậy anh đứng thẳng:

“Báo cáo thủ trưởng! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”.

Nhưng mà, phim kinh dị là có ý gì?

Anh còn chưa kịp phản ứng, Kiều Âu đã kéo Lam Thiên Tình đi qua đường, chỉ còn lại Ngũ Họa Nhu khuôn mặt thẹn thùng nhìn anh.

—— Cô nàng lính đặc biệt xinh đẹp ——

Lúc đi qua đường, Kiều Âu ôm lấy eo Lam Thiên Tình, kề sát tai cô nói nhỏ:

“Bảo bối, chúng ta về nhà đi, anh muốn em rồi”.

Gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, cô biết mà, anh giữ chân Ngũ Họa Nhu, không tắt đèn không trở lại là có mục đích khác. Lòng muốn nghịch nổi lên, vẻ mặt cô vô tội nhìn anh:

“Anh, hạng mục huấn luyện bắn súng trúng bia không tốn nhiều thể lực, chỉ dựa vào chăm chú và tư thế chính xác. Đây là hạng mục tốt nhất em có thể làm, chẳng lẽ anh lại đoạt cơ hội duy nhất mà em có thể ưỡn ngực trước mặt chiến hữu sao?”.

Kiều Âu vừa nghe, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh con đường, sau đó trực tiếp nâng khuôn mặt cô lên, cắn lên đôi môi cô, chỉ trong chốc lát đã hôn cô đến chóng mặt.

Ánh mắt mê ly, giọng nói khàn khàn, Kiều Âu nói mập mờ quyến rũ giữa răng môi:

“Tình Tình, chúng ta về nhà đi~”.

Vì vậy gian kế của sói xám lớn lại được thực hiện. Thỏ con thở gấp liên tục, đáp một tiếng, gật đầu một cái.

Trong ánh mắt Kiều Âu sáng lên, không cho cô cơ hội đổi ý, kéo bàn tay nhỏ bé của cô, nắm bả vai cô vòng qua đường trường quân đội.

Mà ở đường bên kia, vừa lúc xe Cung Ngọc Gia đi ngang qua, một đôi mắt xếch vô tình liếc thấy Kiều Âu hôn Lam Thiên Tình mãnh liệt. Cổ cô bị một bàn tay Kiều Âu kéo về phía trước, cái đầu ngẩng cao, gò mà hồng lên giống như động vật nhỏ chìm đắm vào đó. Khi anh thấy được không khí như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy hốt hoảng.

Trong lòng như bị cái gì đó xé mạnh, đau quá!

Cho đến bây giờ Cung Ngọc Gia chưa từng nghĩ qua chỉ ở chung nửa tháng, anh lại sinh ra nhiều tình cảm với cô bé ấy như vậy. Đáy mắt xẹt qua một chút ưu thương, anh không thể không cưỡng bách chính mình chuyển đầu đi, đừng nhìn hình ảnh kia nữa.

Chỉ là, bộ dạng Lam Thiên Tình ở trong ngực Kiều Âu bị hôn ý loạn tình mê lại ghim vào trong lòng anh, giống như ma chú lúc ẩn lúc hiện.

Cung Ngọc Gia liếm liếm môi theo bản năng, không nhịn được suy nghĩ, nếu như là mình có phải cũng sẽ khiến cô ý loạn tình mê như vậy?

Đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên. Anh vừa nhìn, tiểu tổ tong này lại đến trước.

“Alo”

“Alo! Cậu! Sao cậu còn chưa tới, cháu sắp nóng chết rồi!”.

“Ha ha, cậu đang ở trên đường, sắp tới rồi, còn tưởng rằng tối nay máy bay của cháu mới tới, không ngờ lại đến sớm như vậy. Có lẽ mới mười phút đi, cháu tìm một nơi uống đồ lạnh rồi ngồi đó, cậu đến sẽ gọi ddienj cho cháu”.

“Ừ! Đúng rồi, điện thoại anh cháu vẫn chưa gọi được, mẹ nói gần đây anh ấy bị một con hồ ly tinh mê hoặc, cô ta còn nhỏ hơn cháu hai tuổi! cậu, cháu là được mẹ gọi về để giúp mẹ khuyên anh quay đầu là bờ, một lát nữa cậu phải đem tư liệu gộp đủ cho cháu, cháu không tin, cái gì mà tà ác, mới nhỏ tuổi mà đã muốn víu cành cây cao hào môn, cửa lớn nhà họ Kiều chẳng lẽ chó mèo nào cũng có thể tiến vào?”.

Huyệt thái dương Cung Ngọc Gia đau dữ dội, bây giờ anh cực kỳ không thích có người nói Lam Thiên Tình là hồ ly tinh.

Nhưng mà trọng lượng của Kiều Lộ trong lòng Kiều Âu anh cũng biết rõ, trước kia còn chưa rời thủ đô Kiều Âu sủng con bé lên trời. Ở thủ đô con bé là thiên chi kiều nữ số một, chính là nhân vật không ai chọ được. Nếu con bé trở lại giúp mẹ đối phó với Lam Thiên Tình, sợ là Kiểu Âu sẽ bị cả hai bên làm khó, Lam Thiên Tình cũng sẽ chịu ủy khuất.

Nháy nháy mắt mấy cái, anh thở dài:

“Cháu đừng làm quá đáng là được, dù sao người ta cũng là một cô gái, nếu cháu không thích cô ấy làm chị dâu thì nghĩ biện pháp chia rẽ bọn họ là được, đừng làm quá lên,đến lúc đó anh cháu làm khó, tình cảm hai đứa cũng sẽ rạn nứt!”.

Nghe thấy Cung Ngọc Gia nói những lời này, vẻ mặt Kiều Lộ tự tin:

“Hừ, anh cháu chiều cháu như vậy, chỉ hận không thể trải toàn bộ thế giới dưới chân cháu, chỉ cần là người cháu không thích, anh cháu tuyệt đối sẽ không để ý đến cô ta!”.

Cung Ngọc Gia nhớ lại chuyện Kiều Âu xông vào ký túc xá nữ binh lúc nửa đêm, lại cả Kiều Âu cam nguyện là người có địa vị cao nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tới Thúy Bình Sơn làm cấp dưới của anh, chỉ cảm thấy chưa chắc Kiều Lộ đã thuận lợi như vậy.

“Đương Nhiên cậu hy vọng cháu mã đáo thành công nhưng mà Lộ Lộ, lần này chưa chắc anh cháu đã nghe lời cháu”.

Cô gái bên kia dừng một chút, sau đó oán hận mở miệng:

“Mẹ nói không sai, cô ta chính là hồ ly tinh”.

Cung Ngọc Gia hít sâu một hơi, đôi long mày nhíu lại:

“Như vậy đi, tới rồi nói tiếp”.

“Ừ, một lát rồi nói! Cúp máy!”.

-

Đầu tiên Lam thiên Tình cảm thấy kỳ quái, Kiều Âu để xe lại cho Tư Đằng và Ngũ Họa Nhu, cô cứ nghĩ rằng hai người sẽ thuê xe về nhà, nhưng mà đi qua đường anh lại dẫn cô vòng qua tường rào, hàng long mày nhăn lại, cô không nói gì, cảm giác được anh bảo vệ trong ngực tốt như vậy, cho dù người đàn ông trước mắt muốn đưa cô đến chân trời góc biển, cô mỉm cười, cô biết đáp án của mình sẽ là gì.

Kiều Âu dắt Lam Thiên Tình đi, đi trong chốc lát, từ đường hẹp quanh co lượn vào một đường nhựa lớn.

Lam Thiên Tình kinh ngạc, trên núi này lại có một con đường tốt như vậy?

Cô kinh ngạc nhìn lại, trong núi rừng rậm rạp chợt có một biệt thự xinh đẹp hoa lệ như ẩn như hiện, trong lòng Lam Thiên Tình cảm thấy kinh ngạc:

“Anh, đây là khu nghỉ phép sao?”.

“Ha ha”.

Kiều Âu cưng chiều cười một tiếng”

“Đây là khu biệt thự, không khí trên núi rất tốt, có suối nước nóng, thích hợp điều dưỡng, cho nên có thương nhân nhìn thấu cơ hội làm ăn ở nơi này, làm một khu biệt thự hạng sang, thời gian nhàn rỗi, cả ngày lễ nghỉ, tụ hội thì sẽ rất náo nhiệt”.

Nghe Kiều Âu giải thích, Lam Thiên Tình suy nghĩ rồi gật đầu một cái:

“Nói cách khác, đây là nơi người có tiền mua, dùng để điều dưỡng hoặc tiêu khiển lúc nhàn rỗi. Nhưng mà, anh cũng có phòng ở đây sao?”.

Lam Thiên Tình nghẹo đầu nhỏ, ánh mắt chợt lóe chợt lóe, phòng ở đây cũng sẽ tiện nghi chứ?

“Anh không có”.

Kiều Âu nghiêm trang lắc đầu một cái, nghiêm túc trả lời cô, khiến Lam Thiên Tình không hiểu.

Kiều Âu nói muốn dẫn cô về nhà, thậm chí cô còn cảm giác được Kiều Âu đang vội vàng làm việc thân mật vậy anh dẫn cô đến đây, chẳng lẽ vì tìm kích thích, muốn đáng dã chiến?

Trong khoảng thời gian này, nữ sinh trong ký túc xá, Trần Hiểu Đan luôn thảo luận những thứ này với Ngũ Họa Nhu. Trần Hiểu Đan còn nói, trước kia cô ấy có một người bạn trai, hình như là họ Diệp, thích nhất cùng cô ở một nơi không giải thích được, mỗi lần sẽ làm một tư thế khác nhau.

Mỗi lần Lam Thiên Tình nghe tới đó đều cảm thấy thẹn thùng. Nhưng Ngũ Họa Nhu lại nói, nếu cô ấy có người yêu, không bằng đánh dã chiến với anh ấy, đóng cửa lại, khắp nơi trong nhà đều là chiến trường, trên cánh cửa, trên bàn, trên giường, trên bồn rửa tay, phiá trước gương, nhập gia tùy tục, nơi nào cũng là chiến trường.

Nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng Lam Thiên Tình như có con nai nhảy loạn, hoảng hốt, cô chợt dừng bước, đáng thương kéo tay Kiều Âu:

“Anh, cái đó, nếu không, chúng ta trở về phòng làm việc cũng được. Ở đây mặc dù là trên núi nhưng cũng có camera mà”.

Nói xong, cả khôn mặt cô đỏ hồng lên, trong mắt lóe ngọn lửa, dường như có chút khiếp sợ. Xinh đẹp rực rỡ nở rộ trong mắt cô kiều diễm, phong tình vạn chủng, mê hoặc đến nỗi Kiều Âu không bỏ được, trong nháy mắt không hiểu được cô đang nói gì.

Đợi đến khi anh hiểu ra, anh bật cười, xấu xa kéo cô vào trong ngực, khóe miệng nhếch lên:

“Thì ra bà xã cho rằng anh sẽ cùng em ở ngoài trời à? Thì ra trong lòng bà xã anh là người có thể làm chuyện như vậy, hay là trong lòng bà xã cũng đang tha thiết mong đợi?”.

Người đàn ông nào đó mở miệng một tiếng bà xã khiến sắc mặt Lam Thiên Tình quýnh lên, càng nói càng khiến cô không có đất dung thân, cô dùng sức hất hai cánh tay anh ra, thẹn quá hóa giận rống lên một câu:

“Kiều Âu, anh đi chết đi!”.

“Ha ha”.

Anh chẳng những không tức giận vì bị mắng, ngược lại, tâm tình anh cực kỳ vui vẻ. thừa lúc Lam Thiên Tình liên tiếp lui về sau không chú ý, tiến lên kéo cơ thể mềm mại của cô vào trong ngực, cúi đầu cắn lên phần ngực cô.

“A!”.

Trời mùa hạ, lớp vải mỏng không thể che được ấm áp và ướt át trong miệng Kiều Âu, cộng thêm ngực Lam Thiên Tình no đủ, chưa bao giở mặc thêm áo ngực quá dày, vì vậy càng nhạy cảm.

Nhưng mà Kiều Âu chỉ một chút thì ngừng, nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chút thay đổi tăng nhanh bước chân.

Đột nhiên không khí cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân vội vã, cùng tiếng ve liên tục giữa núi từng, bên tai Lam Thiên Tình không hề có âm thanh nào.

Kiều Âu rất nhanh đã đưa Lam Thiên Tình đến một căn nhà, một căn nhà đẹp đến không tưởng tượng nổi.