Trong nháy mắt, Kiều Nhất Phàm không còn tính nhẫn nại, lạnh nhạt nói:

“Bà đang nói hươu nói vượn cái gì? Hai đứa bọn nó không phải! Bà đừng có việc gì cũng xả lên người Tình Tình, mấy năm nay nó sống ở cô nhi viện bao nhiêu ngày? Kiều Âu đối tốt với nó thì như thế nào? Nếu như bà thích Bùi Thanh Đình thì tự bà cưới đi!”.

Nói xong, Kiều Nhất Phàm quyết đoán cúp điện thoại, hơn nữa rất quyết đoán tháo pin điện thoại Kiều Âu ra!

Kiều Âu bật cười, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ thấy cha mình bực bội lo lắng như vừa rồi, nhưng mà vừa rồi nghe cha trong lời nói của cha rất bảo vệ Lam Thiên Tình, khiến trong lòng anh cảm thấy thật thoải mái.

“Nói đi, tới tìm ba có việc gì?”.

Kiều Nhất Phàm tức giận nhìn cậu con trai thích gặp rắc rối, kéo cái ghế xoay, thân hình mệt mỏi ngồi lên đó tựa vào, mệt không muốn nói chuyện.

Ngoại trừ một thân quân trang xanh

biếc, ở trước mặt con trai mình, Kiều Nhất Phàm làm gì còn một chút nào bộ dạng của Bộ trưởng bộ quốc phòng. Ông không hề che giấu vẻ mệt nhọc trong tâm của mình, hai mắt vừa nhắm, một tay xoa xoa huyệt thái dương, cố xoa nhẹ lên.

Dưới ánh đèn sáng, Kiều Âu lẳng lặng nhìn người cha mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, trong con ngươi đen nhánh lộ vẻ xúc động, chậm rãi tiến lên phía sau ông, vươn hai tay bóp vai cho ông.

Thình lình trên vai có sức nặng vừa phải, lực cũng rất phù hợp, Kiều Nhất Phàm kinh ngạc nghiêng mặt qua, khóe miệng chậm rãi dương lên:

“Làm gì mà tự nhiên lại buồn nôn như vậy? Đột nhiên lại hiếu thuận, ba sẽ không chịu nổi.”

Kiều Âu nháy mắt mấy cái:

“Ba, nghe nói hồi còn trẻ ba có thích một cô gái, bị mẹ làm hỏng, có phải vì chuyện này nên quan hệ của ba mẹ luôn không tốt không?”

Từ khi Kiều Âu biết chuyện, ba mẹ anh cũng đã ở riêng, chỉ là do các loại áp lực, hai người họ luôn không ly hôn, hơn nữa trong các trường hợp quan trọng, bọn họ còn có thể nắm tay nhau cùng tham dự các hoạt động và vũ hội, giả vờ ân ái.

Kiều Âu biết đây là sự bi ai của danh môn.

Cho dù không thương, cho dù thật sự không tiếp tục được nữa, cũng phải cắn răng ở cùng một chỗ, cũng phải duy trì vinh quang ở mặt ngoài.

Cũng chính vì vậy, trải qua một thời gian dài, Kiều Âu mới có thể đặc biệt chú ý quan hệ nam nữ, anh không muốn bi kịch hôn nhân của một thế hệ lại rơi vào trên người mình và em gái. Chính anh chờ đợi tình yêu đích thực đồng thời cũng sẽ ngẫu nhiên dặn dò Kiều Lộ, nhất định phải tìm một người mà mình thật tình yêu thương nhau để kết hôn, cả đời này mới có thể trôi qua viên mãn.

Kiều Nhất Phàm thở dài, không nói gì, sững sốt một lát, Kiều Âu có thể từ trong mắt ông thấy ông như đang nhớ lại cái gì.

“CHuyện của bao nhiêu năm trước, không cần nhắc tới cũng được. Đúng rồi, còn tìm ba có việc gì?”

Thấy ba không muốn nói nhiều, Kiều Âu cũng không muốn hỏi nhiều. Anh biết mỗi người đều có nơi mềm mại nhấ trong lòng mình.

“Chính là chuyện của Tình Tình. Con đã suy nghĩ giúp cô ấy tốt lắm, lính chủng thông tin liên lạc hoặc binh chủng công binh đều rất thích hợp với cô ấy, những cái đó khá là thoải mái hơn, không cần vất vả so với bộ đội thiết giáp, bộ đội đặc chủng và binh chủng pháo binh linh tinh. Hơn nữa Tình Tình rất thông minh, thích hợp với những việc động não.”

Kiều Âu vừa nói, vừa quan sát biểu cảm trên mặt Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm từ từ nhắm hai mắt, dường như rất hưởng thụ sự mát xa của Kiều Âu, đợi một lúc lâu, cảm giác được mình đã thoải mái hơn, ông mới chậm rãi mở to mắt, từ từ nói:

“Con nói, con đã nghĩ giúp con bé tốt lắm, nghĩa là, con còn chưa đề cập với con bé hả?”

“Ha ha, những việc này con quyết định là được rồi, cô ấy không hiểu những cái đó, con quyết định là được. Sau khi an bài xong, để cô ấy làm theo là được.”

Nhưng mà giọng nói đương nhiên của Kiều Âu lại khiến cho Kiều Nhất Phàm bất mãn:

“Kiều ÂU, thành tích của con bé tốt như vậy, có lẽ con bé cũng không muốn trở thành quân nhân thì sao?”

Yêu một người đương nhiên phải tôn trọng suy nghĩ của cô ấy. Mà đối phương là Lam Thiên Tình nên Kiều Nhất Phàm càng cẩn thận hơn.

Kiều Âu nghe thấy ý kiến này của cha, trong lòng có chút không thoải mái:

“Ba, dù thành tích của cô ấy thế nào, ba cũng không phải không biết, nước của chúng ta ngoại trừ có trường quân đội tập trung ở thủ đô, những trường phổ thông cao đẳng khác đều tập trung phân bố ở ngoài thủ đô, con đang làm phó đoàn trưởng của đoàn Phi Báo, chắc chắn không có khả năng sẽ rời khỏi thủ đô. Cô ấy còn nhỏ, còn chưa từng đi ra thế giới bên ngoài, lại xinh đẹp như vậy, ba, con trai của ba, cũng sẽ sợ cô ấy bị cướp đi.”

Ở trước mặt Kiều Nhất Phàm, Kiều Âu vĩnh viễn sẽ không che giấu tâm sự của bản thân, cho dù là yếu đuối.

Điều này ít gặp trong các gia đình cha con ít gặp nhau, nhưng mà Kiều Nhất Phàm luôn là một người cha tiến bộ, Kiều ÂU và Kiều Lộ đặc biệt thích bám lấy người cha này.

Kiều Nhất Phàm nghe vậy, buồn cười nhìn thoáng qua con trai, nâng một bàn tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn vài cái, kết hợp với suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, ông nói:

“Thế này đi, con thử một chút, hỏi xem Tình Tình có nguyện ý vào trường quân đội không. Chỉ cần cô bé nguyện ý thì cho dù là binh chủng thông tin liên lạc hay binh chủng công binh thì đều không có vấn đề gì, nhưng mà chỉ cần con bé không đồng ý, thì cho dù là con cũng không thể miễn cưỡng con bé.”

Kiều Âu nghe vậy, cau mày.

SỰ nghiêm cẩn trong mắt Kiều Nhất Phàm không giống làm bộ, hơn nữa lúc nói chuyện, giọng nói nghiêm túc cẩn thận khiến cho Kiều Âu có chút không tưởng tượng được, dường như cha anh còn để ý đến suy nghĩ của Lam Thiên Tình hơn so với anh.