Cả bọn thấy Vi Kỳ ngã xuống thì đều chạy tới đỡ cô dậy

Đương nhiên tất cả đều không biết nhưng mà Cảnh thiếu tài giỏi, lạnh lùng của mọi người sao có thể không biết được, thế là khóe miệng hắn nhấc lên một cái nhẹ

Ồ! lại có thể biết diễn xuất nữa cơ đấy..hừ....thú vị!

Nhưng không may hành động này lại bị Lộ Khiết thu vào tầm mắt

Chết tiệt! mình theo đuổi hắn ta lâu như vậy, chưa một lần nhìn thấy hắn cười, vậy mà con ả kia vừa đến...Anh ấy lại...cười rồi...không được! cứ như thế mình sẽ thua mất

Đối với cô ả thì Cảnh thiếu đương nhiên là quan trọng hơn cô em cùng cha khác mẹ này rồi, vậy nên cô liền lao vào " Chát! " Một cái vả đau đớn được áp lên gương mặt của Tịnh Hương, người làm ra việc này không ai khác lại chính là người mà cô yêu nhất..." Chát! " Lại một âm thanh vang lên, lần này lại là người chị mà cô luôn sùng bái. Hai cái tát, mỗi bên một cái, cô ả nước mắt lưng tròng nói:

" Chị! Tại sao chị lại đánh em? "

" Triết ca! anh.... "

Minh Triết giọng bực tức nói

" Cô không đưa cho chúng tôi chỗ thì thôi, cô còn đẩy ngã cậu ấy! " Cậu lấy ngón tay chỉ về Vi Kỳ đang nhìn rất đáng thương

" Nó đáng để anh quan tâm như vậy à? Nó rất là xảo quyệt đấy anh có hiểu không? Nó..."

" Tịnh Hương! Em im miệng vào cho chị!!! "

" Chị....đến chị cũng bao che cho nó sao? "

" Chị không bao che cho ai! Nhưng việc em đã làm là sai! Chị dạy em thế nào rồi phải bình tĩnh cho dù mình có xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh! "

Bình tĩnh? cho dù mình có xảy ra chuyện gì? nói vậy khác gì nói con nhóc kia bị hại nên mất bình tĩnh đâu chứ...Cô ta chắc là không phải nhắm đến Minh Triết đâu...vậy thì nhắm tới...tên đáng ghét kia đi...nhưng...mình nhìn cái mặt hắn là chả muốn thân thiết cái gì nữa

" Đúng rồi đấy! Tớ không sao cả đâu mọi người đừng nói cậu ấy như vậy nữa...là tớ không đứng vững nên mới ngã thôi..." sau đó cô e dè nhìn về phía hai cô ả, ngay cả Lộ Khiết cũng không tránh được

" Mày còn giả vờ giả vịt cái gì..." " Chát "

Cô lại nhận được một cái tát trời giáng, người tát cô không ai khác chính là hai người cô cực kì ghen tị Liễu Y Nguyệt và Tuyệt Lệ

" Vi Vi đã nhân từ tha cho cô rồi cô còn không trân trọng, tôi thấy cô chính là muốn ăn đòn rồi đấy " Y Nguyệt nóng máu lên tiếng trước

" Tôi thấy cô muốn theo đuổi Triết thì nên biết thân biết phận hơn...đừng đụng vào người không nên động cẩn thận có họa sát thân đây, giọng nói lạnh băng của Tuyết Lệ không khiến người khác khỏi giật mình

" Hừ...Mày thì biết cái gì..." Chưa nói hết thì cô đã nghe được một câu khiến cô hoảng loạn

" Tôi sẽ không bao giờ mù mắt mà để ý đến cô ta "

" Triết...Triết ca...em....em là người bị hại...anh đừng tin ba con đó....đừng tin nó...đừng...Triết ca...anh biết em yêu anh mà...cho em một cơ hộ nữa thôi...được không..."

Chuyện đến nước này thì Trương Kiệt không thể chịu đựng được nữa rồi

" Đừng nói nhiều nữa...Vi Vi em muốn xử cô ta như thế nào "

" Anh! tha cho cô ấy đi...em không sao cả "

Lời này là lời nói thật lòng của cô, lâu rồi cô mới thấy được một người không bị u mê bởi gương mặt của cô

" Em xác định chứ! "

" Ừm! em không sao cả mà..."

" Thôi được rồi.." sau đó lại quay về phía hai con quỷ nói:

" Hôm nay mấy người may mắn lắm đấy...dám động đến em gái ông...thì đừng trách ông nặng tay..nghe rõ chưa "

Hai con quỷ liền gật đầu lia lịa...Trương Kiệt hắn cũng là nhân vật hot nhất nhì trường, hắn vừa đẹp trai vừa nhà giàu lại còn đán nhau rất giỏi ai cũng mê, nhưng khi ai mà động đến hắn hoặc người của hắn, không biết là con gái hay con trai, bọn họ đều tận số rồi, Trương Kiệt ra tay cực thảm, nhẹ thì cũng không thể đi lại, nặng thì chắc là trực tiếp thăng thiên luôn đi.