- Bánh sao? - Tôi ngạc nhiên nhìn Thảo

- Ừm – Thảo lúng túng chọt chọt hai ngón trỏ vào nhau

- Ghê nha!!! Bộ mày tính làm bánh tặng ai hả??? – Tôi hào hứng chồm người lên

- Ừm…. Thật ra… Tao đã làm bánh cho người đó tính tới nay cũng được một tháng rồi. Nhưng sự hiểu biết về bánh trái có hạn nên giờ tao chẳng biết nên làm bánh gì nữa…. mà ngày mai là đến ngày tặng bánh rồi…

Tôi như không tin vào tai mình. Thật không ngờ cô nàng lớp phó kỉ luật nổi tiếng “ sắt thép” của lớp tôi giờ đã có nguời làm trái tim nó rung động rồi, còn làm bánh cho người đó ăn nữa chứ!! Bất ngờ lắm chứ chả đùa đâu, tự nhiên khi nãy nó làm bộ mặt nghiêm trọng, ngồi xuống kế bên tôi rồi thì thầm làm tôi cứ tưởng quỹ lớp bị thâm hụt hay điểm toán vừa rồi của tôi có vấn đề chớ, làm lo muốn chết, hóa ra là chuyện này!!!

- Tốt lắm Thảo! – Tôi xúc động đánh “bộp” vào vai nó - Cuối cùng cũng đã có người khơi dậy được “ trái tim thiếu nữ” của mày rồi, tao mừng quá!!!

- Hả…???

- Yên tâm đi, tao sẽ chỉ mày làm bánh tận tình luôn, bảo đảm khỏi chê!!! Nói đi, người đó thích ăn bánh gì?

Thảo khựng lại nghĩ ngợi một lúc rồi búng ngón tay:

- Hình như là Cupcake thì phải, lần trước đi uống nước chung tao thấy ảnh cứ gọi loại bánh này

- Cái gì??? Đã uống nước chung rồi sao??? WOW!

- Thật… thật ra là… ảnh muốn cảm ơn mấy cái bánh quy trước đó tao làm thôi… mà tiền nguyên liệu ảnh cũng bỏ ra… tao có từ chối nhưng ảnh không chịu….

Chội ôi!! Nhìn nó kìa!! Một tiếng “ ảnh”, hai tiếng “ảnh”. Con bánh bèo trước mặt tôi là ai đây? Có phải là lớp phó Hạ Thảo “ hô mưa gọi gió” nữa không đây?? Haizz, đúng là tình yêu có thể khiến cho con người ta thay đổi mà

- Ê, cẩn thận!!!

“BẸP” – Một chiếc khăn lau bảng “ thơm tho, sạch sẽ” đã “ đáp cánh” an toàn trên đỉnh đầu con nhỏ trước mặt tôi….

- Hạ… Hạ Thảo… tui… tui không cố ý đâu… tại thằng Hùng nó ném á!!

- Ê Ê cái thằng phản bạn!! Rõ ràng hồi nãy mày là người bỏ gián vô cặp tao trước mà!!! – Phong nhảy dựng lên

- Gián gì cha nội, con đó con dế!!

- Tao cóc cần biết, gián hay dế gì cũng thuộc họ hàng… nhiều chân cả thôi!! Nói chung là tại mày nhây!!

Hai thằng cãi qua cãi lại mà không để ý rằng từ người “ nạn nhân”, sát khí tỏa ra vô cùng lạnh lẽo…

Tôi im lặng…

Khôi im lặng… ( tên này lúc nào chả im lặng)

Cả lớp im lặng….

Chỉ có hai thằng ngu tiếp tục cãi nhau!

- Dám lấy tài sản trực nhật của lớp ra giỡ sao? – Thảo nhếch mép cười, giọng nói nhẹ nhàng đến quỷ dị

- …. ( viết di chúc)

- TỤI BÂY CHỊU TỘI ĐIIIIIIII

- AAAAAAAAAAAA

Những tiếng gào thất thanh vang lên làm náo động cả buổi sáng của trường Hồng Hà…

2 phút sau…

- Huhuhuhuhuhuhu

- Đứng yên đó, còn ba mươi giây nữa! – Thảo nói, mắt nhìn vào đồng hồ

- HU HU HU HU!!!!

- Khóc lớn!? Tăng thêm 10 giây nữa!

- HA HA HA HA!! !

- Dám cười?! Tăng thêm 20 giây

- …

Tôi thương cảm nhìn Phong và Hùng đau khổ chịu sự trừng phạt của nàng lớp phó kỉ luật. Rõ tội, mỗi thằng phải cầm mỗi tay một cái khăn lau bảng, giơ cao lên trời, rồi đứng co một chân lên. Chậc, nhìn chẳng khác nào mấy con bù nhìn rơm trên đồng!! Hic, quả là đáng sợ, rốt cuộc thì Hạ Thảo vẫn là Hạ Thảo thôi, chẳng thể nào khác được!! Không biết anh chàng nào được nó đặc cách đối xử dịu dàng quan tâm đến vậy nữa! Thiệt là tò mò quá. Mà giờ hỏi thì chắc gì nó chịu nói!

Nghĩ ngợi một hồi, tôi bèn nghĩ ra một “ hạ sách”: Theo dõi

Lý do theo dõi: Rảnh và nhiều chuyện!

Đối tượng: Hạ Thảo

Đồng bọn: chưa biết!

Huyền thì chắc không thể làm đồng bọn với tôi được rồi bởi vì nó có hẹn đi xem phim với Tuấn Quang vào ngày mai, mà tôi chỉ tin tưởng mỗi nó! Đi theo dõi mà không có đồng bọn thì… chán bỏ xừ! Tôi cắn bút nhìn quanh, sau dừng lại ngay người bên cạnh…

Bắt gặp ánh mắt mười phần mà hết chín phần là gian tà của tôi, hắn vội vàng cảnh giác. Nhưng đâu cần đợi đến khi cậu ta cảnh giác tôi đã vội nắm tay hắn mà lôi đi không thương tiếc. Mãi tới khi đến một nơi an toàn trong sân trường ( vườn hoa – địa điểm quen thuộc của mọi phân cảnh) thì tôi mới dừng lại thở dốc trước ảnh mắt khó hiểu của hắn:

- Chuyện gì vậy?

- Ngày mai cậu có rảnh không???

Khôi nhếch môi cười:

- Rủ tôi đi hẹn hò hả?

Tôi mỉm cười phũ phàng:

- Tất nhiên là không!

- Chứ sao? – Hắn nhíu mày, thái độ thay đổi 180 độ

- Tôi tính rủ cậu đi theo dõi Hạ Thảo với tôi!

Nhìn bộ mặt càng lúc càng ngơ ra của cậu ta, tôi xua xua tay:

- Nói chung cậu không cần phải biết lý do, chỉ cần đi cùng tôi cho đỡ hồi hộp là được!

- Vậy thì cậu đi một mình đi!– Hắn lạnh lùng nói rồi toan bước đi, nhưng tôi đã nhanh tay níu áo cậu ta lại

- Sao vậy?!! Cậu đi với tôi đi, tôi xin thề là tôi không có ý định hại người hay làm chuyện phạm pháp gì đâu!

- Không! – Hắn dứt khoát

- Đi mà!!! – Tôi cố nài nỉ

- Không

Không phải chứ!!! Kế hoạch của tôi sao có thể vì sự cứng nhắc của tên này mà thay đổi được!! Năn nỉ mà Khôi cũng chẳng thèm đổi ý làm tôi đâm ra sốt ruột, suy tính một hồi, tôi cũng nghĩ ra cách bắt cậu ta phải đồng ý…

Nhưng mà… cái cách này… hơi liều à….

Thôi kệ đi!

- Thôi được rồi, vậy cậu cúi xuống đi, tôi nói cho cậu nghe lý do mà tôi theo dõi Hạ Thảo.

Hắn quay lại nhìn tôi dò xét một hồi cũng cúi người xuống, ghé tai gần về phía tôi rồi hỏi:

- Sao?

Tôi ngập ngừng tiến đến gần cái con người không có chút cảnh giác kia, nhẹ nhàng hôn lên má cậu ta một cái rồi ngại ngùng quay mặt đi!

Hắn bất động….

Tôi cũng chẳng dám quay mặt lại vì… biết sao được… mặt tôi đỏ như gấc đây này, chỉ dám he hé mắt nhìn sang. Cậu ta đứng ngẩn ngơ một hồi thì bất chợt phì cười, gương mặt điển trai thoáng đỏ.

- Ừm … lý do này thì được!

- Vậy cậu chịu đi với tôi rồi hả??

Nhìn cái gật đầu xác nhận của người đối diện, tôi mừng rỡ:

- Vậy nhá, hẹn cậu ngày mai ở quán Bento nha!!

Nhìn bóng Hạnh Nguyên khuất dần sau dãy hành lang, có người ôm đầu ngồi thụp xuống, chậc lưỡi:

- Đúng là khó đối phó mà…!

__

Hôm sau….

- Nhất định phải đeo kính đen và đội mũ?

- Tất nhiên!

- Trong cái thời tiết mà đến nắng cũng không có này?

- Ừm thì… theo dõi mà! – tôi cười tươi

Khôi thở dài, sau cũng miễn cưỡng đội mũ và đeo chiếc kính mát tôi đưa để ngụy trang. Tôi hí hửng làm giống cậu ta, chỉ khác là mái tóc ngắn đã được tôi búi gọn vào trong mũ nên giờ nhìn bộ dạng tôi chẳng khác gì một thằng con trai. Bất chợt có vài cô gái đi ngang qua chúng tôi nhìn hắn đắm đuối. Đeo kính mát và đội chiếc mũ lưỡi trai này càng làm nổi bật lên cái thần thái lạnh lùng, quyến rũ của cậu ta mà thôi. Tôi nhìn những ánh mắt say đắm hướng về hắn mà có cảm giác như viền mắt mình đang rực lửa. Không hiểu tại sao, tôi nắm lấy tay cậu ta hiên ngang bước qua những cô gái đó. Có lẽ hắn cũng khá ngạc nhiên trước hành động có phần bất ngờ này của tôi, nhưng sau đó cũng chỉ khẽ cười. Đi được một đoạn, tôi sực tỉnh, vội buông tay hắn ra. Khôi nén cười, hỏi tôi:

- Cậu ghen à?

- Tào lao!

- Vậy tại sao cậu lại hành động như muốn… khẳng định chủ quyền thế kia?

Tôi mím môi vì chưa biết trả lời thế nào thì đột nhiên, một bóng hình quen thuộc đạp xe ngang qua trước mặt, tôi hấp tấp trèo lên… chiếc xe đạp của mình thì bị hắn đỡ xuống, rồi ngang nhiên ngồi lên yên trước, hất mặt về phía sau:

- Cậu ngồi sau, tôi chở

Tôi trề môi dài cả mét, thế những vẫn ngoan ngoãn ngồi sau xe cho cậu ta đèo. Chúng tôi bám theo Hạ Thảo rất khéo, hầu như cô bạn chẳng mảy may nghi ngờ gì cả. Nhưng sao càng đi, càng thấy đoạn đường này quen quen. Ủa, mà đây rõ ràng là đường tới nhà anh Ju mà nhỉ? Sao lại…

KÍT!!! – Hạ Thảo dừng xe rồi

Mắt tôi suýt lòi ra… Đó đích thị là nhà anh Ju rồi!! Vậy chẳng lẽ người con trai mà Hạ Thảo thích lại chính là ông anh yêu quý của tôi sao?? Ôi trời, đúng là không thể ngờ!! Hèn chi mấy lần cùng nó đi thăm anh Ju ở bệnh viện, tôi thấy biểu hiện nó là lạ! Ra là vậy! Hai người này được lắm, dám “ quen biết” nhau mà không thông báo cho tôi một tiếng!!

- Này, đó không phải là Julian Hoàng Phong, anh bạn thuở nhỏ của cậu à?

Tôi gật đầu, rồi tiếp tục theo dõi. Sau tiếng chuông cửa, anh vui vẻ đón hộp bánh mà hôm qua tôi chỉ cho Thảo làm qua điện thoại, hai người họ đứng nói chuyện với nhau một chút thì Hạ Thảo vội nhìn vào đồng hồ rồi chào ra về. Tôi để ý thấy trong suốt buổi nói chuyện anh Ju rất vui, môi cứ nở nụ cười hạnh phúc rất đặc biệt. Sở dĩ vì tôi nói nó đặc biệt là vì nụ cười ấy tôi thấy anh rất ít khi dùng với những người bình thường khác, chỉ có những người anh dành tình cảm đặc biệt mới có thể thấy, ví như đứa em gái là tôi chẳng hạn. Anh cứ đứng ngoài cửa chờ cho Thảo đi khuất rồi mới quay lưng bước vào nhà, tôi vội quay sang nói với hắn:

- Cậu chờ tôi ở đây nhé, tôi sẽ quay lại ngay!!

_ *_*_

- Sao đây ông anh yêu quý? Anh tính giấu cô em này mãi à?!!

Anh phì cười, đặt tách trà xuống trước mặt rồi xoa đầu tôi:

- Không như em nghĩ đâu, anh và Hạ Thảo vẫn chưa là gì cả

- Nhưng… tại sao?

Anh trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:

- Anh thật sự không rõ tình cảm anh dành cho Thảo là gì. Anh chỉ sợ mình nhầm lẫn giữa sự cảm mến với tình yêu, rồi làm cô ấy tổn thương… Hạ Thảo thật sự là một cô gái tốt

- Nhưng có phải, mỗi khi nhìn thấy Thảo, anh đều rất hạnh phúc không?

Anh ngạc nhiên, sau cũng gật đầu thừa nhận:

- Nghĩ lại thì… đúng là có!

- Khi nói chuyện với cô ấy, anh luôn cảm thấy hạnh phúc đúng không?

Thoáng ngạc nhiên, sau một hồi nghĩ ngợi thì anh cũng gật đầu:

- Đúng vậy!

- Thế thì rõ rồi!! – tôi đập tay – Chỉ có đối với người mình thật lòng yêu thương mới có cảm xúc như vậy, anh thật sự đã thích Thảo rồi đó, chỉ là anh cảm thấy sợ cảm giác này là lầm lẫn nên e ngại thôi

Nhìn bộ dạng mừng rỡ của tôi, anh mỉm cười xoa đầu tôi rồi nói:

- Anh đã biết mình cần ai rồi, em gái ạ!

Và chưa bao giờ, anh thật sự xem em là em gái thật thụ như lúc này.

Có những trái tim đã được chữa lành và đang sẵn sàng đón nhận một tình yêu đang đến đó thôi. Thời gian ngắn hay dài có là gì? Chỉ cần vết thương lòng đã khép lại và thì hãy cho con tim mình một cơ hội. Đúng không?

_*_*_

Hắn chầm chậm đạp xe, hỏi vọng về phía sau:

- Vậy là anh ta và Hạ Thảo sẽ là một đôi phải không?

Tôi vui vẻ đáp:

- Tôi tin chắc là như vậy! Họ thật sự rất đẹp đôi!!

- Vậy….

Khôi buông dở câu nói rồi dừng xe lại, quay người ra sau dịu dàng nhìn tôi:

- Chừng nào chúng ta mới trở thành một đôi?

Tôi cúi đầu nhìn xuống mấy ngón tay của mình hòng giấu đi khuôn mặt đang ửng đỏ. Từ khi cậu ấy tỏ tình với tôi đến giờ, tôi nhớ rằng mình vẫn chưa cho Khôi một câu trả lời thỏa đáng, bởi vì tôi chẳng biết phải bày tỏ như thế nào cho đúng cả. Ngày hôm nay, có lẽ tôi không thể né tránh được nữa rồi. Hít thở thật sâu, tôi nhẹ nhàng quàng tay qua cổ người đối diện rồi nhón lên, đặt lên bờ môi ấy một nụ hôn

Tất cả … là những điều tôi muốn bày tỏ….

Cuộc sống của tôi là một tờ giấy trắng, và cậu chính là cây bút màu, vẽ lên tờ giấy ấy vô vàn màu sắc…

Tôi thích cậu, Minh Khôi!

_*_*_

- Đây có được xem như là câu trả lời không vậy? – Hắn nở nụ cười rạng ngời

*Gật đầu*

- Vậy là… cậu thích tôi đúng không?

Cái tên mỹ nam đáng ghét, biết rồi còn hỏi

- Ừm….!!!

Dứt lời, cậu ta chợt ôm lấy tôi, giọng trầm ấm:

- Tôi biết mà… Nguyên ngốc! - ngưng một lúc, hắn tiếp – Mà cho cậu biết tin này nhé, tôi đã làm hòa với ba rồi

- Thật sao? Khi nào thế? - Tôi mừng rỡ

- Từ sau khi cậu khuyên tôi đấy!! Đúng như cậu nói, tôi cảm thấy rất nhẹ lòng!!

- Hehehe, tôi nói thì cấm có sai!!

- Còn chuyện này nữa

- Sao?

- Ngọc Ly sẽ sang Anh du học

Tôi tròn mắt ngạc nhiên, chuyện này quá đột ngột và bất ngờ. Cô bé ấy sẽ rời khỏi ViệtNam một khoảng thời gian kha khá đấy, nhưng tại sao em ấy lại quyết định như vậy?

- Con bé nói muốn sang Anh để lòng dịu lại, có thể quên hết mọi chuyện và có thể bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ hạnh phúc hơn

Nói đoạn, Khôi nhìn tôi ấm áp:

- Cậu sẽ không giận Ly chứ?

Tôi mỉm cười, lắc đầu:

- Tôi chưa bao giờ giận em ấy cả, đó là cô gái tốt, nhất định sẽ hạnh phúc!

Đúng vậy, ai cũng có quyền được hạnh phúc và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình mà…

The end!