"Giờ em đã hiểu rằng... vì sao vẫn chưa bao giờ... anh... chỉ nói yêu mình em..."Go away... please don't say you love me babe...(nhạc chuông)

Tôi uể oải nhấc cái điện thoại lên, trên màn hình hiện rõ hai chữ "Thu Huyền". Vừa áp máy vào lỗ tai đã nghe một giọng mói sấm sét:

- Đồ quỷ, bạn bè thế hả? Mày hẹn tao mấy giờ mà giờ chưa tới?

Tôi giật mình nhìn đồng hồ, mới sực nhớ ra ra là mình có hẹn với Huyền lúc 8h, mà giờ đã 8h10. Kiểu này bị nó phang dép vào mặt chứ chẳng chơi. Tôi cố gắng dỗ dành nó:

- Tao thành thật xin lỗi mày bằng cả con tim. Trong vòng năm phút tao sẽ có mặt ở đó, mày cứ bấm giờ đi.

Nói rồi tôi cúp máy, vệ sinh cá nhân, thay đồ, chải tóc (nói chải thế thôi chứ tóc tôi ngắn lắm, vuốt vài đương là xong), vớ cái cặp chéo vai rồi đạp xe hì hục như con trâu đến quán trà sữa Bento. Nơi này được xây theo phong cách Nhật Bản. Ngoài thức uống còn có những món ăn quen thuộc ở Nhật như: cơm bento, sushi, bánh xèo,... Tôi và Huyền là mối ruột ở đây luôn đó. Mới nói mà đã thấy nó ngồi ở góc kia, mặt mày hầm hầm ( tiêu rồi!)

- Mày đến trễ tổng cộng 15strong1 giây đấy Nguyên ạ.

- Tao xin lỗi, vậy để chầu hôm nay tao bao cho.

- Có thành ý, tạm thời chấp nhận!- Nó gật gù rồi gọi: chị cho em ba hộp cơm bento, một hộp cơm sushi và 2 ly trà sữa!

Tôi nghe mà muốn đập mặt vào bàn. Xin chừa từ nay không đi trễ nữa????

Cầm ly trà sữa, nó hút một hơi dài ( khiếp, ăn như heo, uống như lợn) rồi hỏi:

- Mày được chuyển tới trường nào vậy Nguyên?

- Hồng Hà

- Tao cũng chuyển tới trường đó nè. Hay tao với mày học chung lớp đi !

- Tuyệt!

Bỗng trong quán có tiếng xì xào nổi lên. Huyền lay lay vai tôi làm miếng cơm nghẹn trong cổ họng:

- Trai đẹp, trai đẹp kìa mày.

- Gì?

Tôi cố nuốt trôi miếng cơm rồi quay ra sau nhìn. Trước mắt tôi là hai anh chàng khá cao. Một người có mái tóc màu nâu mật ong được để theo kiểu Hàn Quốc, đôi mắt có một chút gì đó lạnh lẽo khá thu hút, nước da ngăm ngăm đúng chuẩn mĩ nam, còn người kia thì có nét khôi ngô và khá thư sinh. Tôi với nó sững sờ một chút rồi quay lại chủ đề chinh liền ( lỡ nhìn lâu rồi mang tiếng mê trai thì sao)

- Đẹp trai quá à

- Sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ?

Và đó chính xác là những gì tôi nghe thấy. Bất giác tôi giật mình vì tự nhiên có gì đó nong nóng chảy chảy ở vai:

- Trời, cà phê!- Tôi hét lên, bao cặp mắt hiếu kì đổ dồn vào bàn chúng tôi. Nhỏ Huyền luống cuống lau vết cà phê trên áo tôi. Ngước mắt nhìn, thì ra là anh chàng mĩ nam kia

- Thật phiền phức.- Nói rồi cậu ta bỏ đi như chưa có gì. Tôi tức muốn trào máu họng. Bộ ỷ có chút nhan sắc rồi muốn làm gì cũng được hả? Hạnh Nguyên này quyết không tha

- Này anh kia, làm đổ cà phê rồi đi vậy hả?

Hắn quay người lại, nhẹ nhàng tiến tới chỗ tôi, vén vài sợi tóc rũ trên mắt qua tai. Không biết cái hành động đó có ý nghĩa gì mà bọn con gái hú hét ầm ĩ. Mỹ nam kế hả?

-Sao vậy cô bạn? Tôi có khá nhiều nhân chứng chứng minh cậu đã va vào người tôi làm ly cà phê bị đổ đấy.

-ĐÚNG ĐÚNG, ANH ẤY NÓI ĐÚNG!

Đám con gái hét lên. Phật ơi, vậy còn đâu là tình đồng đội nữa. Được thôi, anh có mỹ nam kế thì tôi có mỹ nhân kế, cứ chờ đấy. Tôi nháy mắt với Huyền một cái. Đúng là ban tốt, mới đó mà đã hiểu ý tôi. Nó đứng dậy, hất nhẹ tóc ra sau lưng rồi nhẹ nhàng nói:

- Chúng tôi cũng có nhân chứng vậy. - (nở nụ cười tỏa nắng làm bọn con trai mém té ghế)

- ĐÚNG ĐÚNG, CÔ ẤY NÓI ĐÚNG!- cả đám đồng thanh hô lớn

- Thế nào rồi mỹ nam?

Tôi cười rồi thong thả tính tiền và ra về, để lại bộ mặt đười ươi của hắn sau lưng. Gì chứ động vào Hạnh Nguyên này thì kết cục thê thảm thế đấy. Hô hô! ^^