Hôm nay đã gần hết tháng mười rồi mà cái lạnh vẫn còn mải miết rong chơi, chưa chịu đến với thành phố này. Vẫn là một cơn gió nhẹ của mùa thu, một bầu trời nhàn nhạt và vài đám mây hững hờ trôi, tựa là lưu luyến, tựa là vấn vương.

Một mùa thu, một nỗi buồn không tên, một nốt trầm nhẹ nhàng mà day dứt của một năm dài đằng đẵng.

Thanh Thanh mở tung chiếc rèm cửa ra, để những tia nắng sớm yếu ớt rọi vào thắp sáng cả căn phòng. Lý Nhuận Dương, bạn trai cô nói thích những căn phòng như thế, một căn phòng đầy ắp ánh sáng và niềm tin.

Nghĩ đến người đó, Thanh Thanh lại cười đến ngây ngốc trước cửa sổ.

Phải. Một đứa như cô đã có bạn trai, mà mùa đông sắp tới này đã là năm năm rồi...

Thanh Thanh vốn là một kẻ nhút nhát, cuộc sống chẳng khác nào con ốc sên, luôn thích chui vào vỏ bọc riêng của mình, ít nhất là cho đến khi Nhuận Dương xuất hiện. Anh là một người sôi nổi, giống như một cơn mưa lớn đổ xuống mặt hồ yên ả là cô vậy.

Nam châm khác chiều thì hút nhau, hai người khác nhau càng nhiều thì lại càng khăng khít. Suốt ba năm cấp ba, giờ lại là gần hai năm đại học rồi, hai người gần như rất ít khi phải cãi vã như các cặp đôi khác.

Thanh Thanh chỉnh trang lại bản thân một chút rồi bắt đầu rời khỏi căn hộ nhỏ của mình. Gia đình cô có thể nói là khá giả nên Thanh Thanh được bố mẹ lo chu toàn về mặt tiền nong. Bởi họ cũng rõ tính cách con gái mình, nếu để cô tự lập sớm, e là cô sẽ chết đói chứ không chịu đi ra khỏi nhà kiếm việc mất.

Họ cũng chỉ có một trai, một gái, nếu anh trai cô dễ nuôi thế nào thì cô lại khó nuôi thế ấy. Mới có mấy tuổi, cô đã gần như tách biệt với bạn bè, chẳng mấy khác trẻ tự kỷ là bao khiến đôi vợ chồng vô cùng lo lắng. Suốt bao nhiêu năm nâng niu bao bọc đứa con gái này, cuối cùng nó cũng chịu tiến triển một chút, mà những tiến triển ấy có là do hai người làm nên. Một là cậu hàng xóm thuở nhỏ của cô Trọng Thiên Vũ, một là Lý Nhuận Dương, người yêu cô hiện tại. Vì thế bố mẹ cô với bọn họ luôn là một lòng cảm kích.

Căn hộ nhỏ của cô khá gần trường đại học nên chỉ cần đi bộ là có thể đến khiến Thanh Thanh đỡ được phần nào thời gian.

Thế nhưng, Thanh Thanh lại đặc biệt thích đến trường sớm, khác với phần lớn sinh viên thời nay. Có lẽ lý do cũng là bởi cô thích không khí buổi sáng. Đặc biệt là thời tiết này, không nóng cũng chẳng quá lạnh, một lúc lại có vài cơn gió thổi qua khẽ quấn quýt lấy mái tóc Thanh Thanh. Gió rất nhẹ, nhưng cũng đủ lay động đám lá vàng dưới đất bay lên xào xạc tựa như không bằng lòng với sự kết thúc của mình vậy. Mà cơn gió kia, phải chăng chính là muốn giúp nhưng không đủ sức lực?

Thanh Thanh thẩn thơ nghĩ ngợi linh tinh bước theo quán tính mà đến trường đại học. Ngôi trường cô đang theo học rất rộng lớn, có thể đánh giá là lớn nhất thành phố này khiến Thanh Thanh nhiều lần gặp chuyện không nên có đó là lạc đường. May mắn là giờ đã hai năm học, sự cố đó cũng phần nào đỡ đi nhiều.

Thanh Thanh đi vòng qua vườn trường, rảo bước đi theo hướng đến khu giảng đường số năm. Xung quanh cũng có khá nhiều tốp bạn tụm năm tụm ba đi với nhau, nhưng cũng không mấy ai xem cô tồn tại.

Phải, họ đều cho rằng Thanh Thanh là một kẻ lập dị.

Mà Thanh Thanh lại chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó, chỉ đeo tai nghe lên, vào giảng đường chọn một chỗ khuất ngồi xuống. Cuộc sống này với cô đã là quá quen thuộc rồi, một cuộc sống không bạn bè...

Bản nhạc du dương bên tai, Thanh Thanh lại nằm dài ra mặt bàn khẽ nhắm mắt lại cảm nhận, hay cũng rất có thể là buồn chán, là không muốn nhìn mấy sinh viên đang ngồi một góc nói chuyện ồn ào. Thực ra, Thanh Thanh cũng rất muốn, rất muốn được ngồi ở kia, được thử cảm nhận xem những câu chuyện đó có gì vui vẻ?

Tại sao bọn họ có thể cười thoải mái như vậy?

”Tinh“.

Điện thoại truyền đến một tin nhắn, cô mở mắt, thuận tay đưa lên xem xét. Một dòng chữ quen thuộc hiện lên trên màn hình mà Thanh Thanh không cần nhìn cũng biết đó là ai, liên lạc với cô, chỉ có hai đối tượng, thứ nhất là gia đình, sau đó là Nhuận Dương. Nếu là tin nhắn thì chắc chắn là Nhuận Dương rồi “Thanh Thanh, anh có chuyện muốn nói, tối nay em rảnh không?”

”Em rảnh. Vậy đến nhà em ăn cơm đi“. Bàn tay thanh thoát của Thanh Thanh gõ chữ trả lời lại Nhuận Dương.

Nhuận Dương sống ở ký túc xá, còn cô sống ở nhà riêng. Bọn họ đều là sinh viên nên có ăn uống thì cũng thường tự túc hơn là ra hàng. Hơn nữa, tay nghề của Thanh Thanh thì thực sự hơn rất nhiều so với mấy đầu bếp nghiệp dư kia.

Phải, cô biết nấu ăn, cũng là vì Nhuận Dương. Người ta nói muốn giữ được đàn ông thì hãy làm chủ cái dạ dày của anh ta, không phải hay sao?

Thế nhưng sau này, cô mới biết câu đó không hề đúng. Thanh Thanh nấu ngon như vậy, Nhuận Dương vẫn cứ bỏ đi đó thôi.

Kết thúc mấy tiết học ở trường thì cũng đến bốn giờ chiều, Thanh Thanh thu dọn đồ đạc rồi đi bộ ra siêu thị nhỏ cạnh trường mua ít đồ nấu cơm. Vì nó gần như dành cho sinh viên nên giá cả cũng không mấy đắt đỏ.

Mang một bọc đồ tung tăng đi về, Thanh Thanh vui vẻ bắt đầu vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Được một lúc thì Nhuận Dương cũng đến, hôm nay trông anh có vẻ mỏi mệt so với thường ngày. Bỏ chiếc cặp trên vai ra, Nhuận Dương đặt nó ngăn nắp trên chiếc tủ nhỏ trước thềm rồi thay dép đi vào nhà.

Ngôi nhà này vẫn luôn như vậy, Thanh Thanh sắp xếp tỉ mỉ mọi thứ đến từng tiểu tiết khiến anh đôi lúc cho rằng, có phải đây là lý do cô luôn thích ở nhà làm việc hay không?

Nhuận Dương vô cùng thuần thục hướng thẳng phòng bếp mà đi. Đã hai năm cô sống ở đây. Số lần anh tới cũng không phải ít.

Mà Thanh Thanh thì vẫn còn chăm chú đảo thức ăn trong nồi nên không biết Nhuận Dương đã đứng dựa cửa lúc nào. Đuôi mày chau lại, ánh mắt anh phức tạp nhìn cô.

Có gì đó của không đành lòng, lại có gì đó của cự tuyệt.

Phải, anh và cô đã năm năm bên nhau rồi. Bọn họ đều nói hai người sẽ sớm chia tay, vậy mà đã lâu như vậy...

Cô dù yêu anh, thì cũng chỉ thay đổi chút ít, là chịu ra khỏi nhà, là chịu tiếp xúc với bên ngoài chứ vẫn không có thêm nhiều bạn. Mà nói thẳng ra, ngoài anh và cậu bạn đã bỏ đi từ nhỏ, cô không còn ai là bạn cả.

Nhuận Dương vẫn không hài lòng ở điểm này mà nhiều lần thúc giục cô, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan. Tựa như việc kết bạn là không dành cho cô vậy. Còn bây giờ, nếu anh bỏ đi như thế này, cuộc sống của cô sẽ ra sao? Thanh Thanh, em có thể sống thiếu anh được hay không?

Cầu xin em, phải sống thật tốt..