Ti Mệnh cẩn thận ôm Phượng Tê Ngô trở về phòng, sau khi ra ngoài hắn nhìn thấy Thiên Đế nhìn sao đêm không nói một câu.

"Hắn đã gặp Tê Ngô ở Minh Giới rồi.

""Hắn đã ra khỏi Bắc Cảnh rồi.

""Người tính làm thế nào?" Ti Mệnh vừa nói vừa lo lắng nhìn bên trong phòng nghỉ.

"Ta đã tạm thời áp chế oán khí Xi Vưu ở trong cơ thể nàng ta, trước hết cứ để cho nàng ta xuống phàm trần một thời gian đi.

” Thiên Đế đỡ đầu, có chút nhức đầu.

"Không thể ở Tiên Giới sao?""Ít nhất hắn ở phàm trần sẽ biết thu liễm chút.

""Cũng chỉ có thể như thế "Đêm đó Ti Mệnh mãi ngồi ở đầu giường Phượng Tê Ngô cả đêm không chợp mắt.

Hôm sau, thiên binh tới hơi sớm lại bị Ti Mệnh xua đi ra ngoài cửa: "Phiền nhị vị đợi chút, Lăng Hoa Thượng Tiên còn chưa dậy.

"Hắn mới vừa nói xong đã nghe cửa "két" một tiếng mở ra.

Phượng Tê Ngô nhìn thiên binh, giễu cợt nói: "Thiên Đế không thể chờ đợi vậy sao?""Tê Ngô?""Ti Mệnh, ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu, không nghĩ tới ngươi cũng cùng Thiên Đế lừa gạt ta?""Ta…”Lúc này thiên binh có hình thể hơi mập lên tiếng: "Mời Lăng Hoa Thượng Tiên, hai huynh đệ ta còn phải chạy về báo cáo.

"Thiên binh dẫn Phượng Tê Ngô đi tới Đài Tinh Nguyệt, từ xưa đến nay Thần Tiên phạm sai lầm đều phải nhảy từ nơi này xuống phàm trần lịch kiếp, chỉ có sau khi hoàn thành lịch kiếp mới có thể trở lại tiên vị.

"Thiên Đế cho làm như vậy là có thể ngăn cản sao?" Phượng Tê Ngô không đợi nghe câu trả lời đã nhảy xuống.

Mặt bị sượt đau, trước mắt nàng là khuôn mặt Tô Thanh Hàn vừa quen thuộc lại xa lạ.

Phượng Tê Ngô dần dần nhắm mắt lại, mất đi tri giác: "Thanh Hàn, chờ ta! ""Tiểu thư, rốt cục người cũng tỉnh rồi, nhanh đi gọi lão gia tới đây.

" Phượng Tê Ngô chậm rãi mở mắt, bên cạnh có tiếng cãi nhau, nàng càng nhức đầu hơn.

"Ta sao vậy?""Tiểu thư, đều do nô tỳ không tốt, lúc người hái thuốc không cẩn thận rơi xuống vách núi, người đã hôn mê năm ngày rồi.

" Tiểu nha đầu ồn ào quỳ trước giường, không kiềm được chảy nước mắt.

Phượng Tê Ngô không cẩn thận đụng phải tay phải, đau rát, nha hoàn nhìn thấy lập tức tiến lên đỡ: "Tiểu thư, không thể lộn xộn.

""Ôi dào, ta không sao, Thiên Huyễn Già Lam ta hái đâu rồi?" Phượng Tê Ngô nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai mới tiến sát tai nha hoàn nhỏ giọng hỏi.

Nha hoàn rất thức thời hạ thấp giọng: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ giấu ở dưới tàng cây Hải Đường tại hậu viện rồi.

"Phượng Tê Ngô vỗ vỗ vai nha hoàn: "Đi theo bản tiểu thư, rốt cuộc ngươi cũng thông minh một lần.

""Đó là đương nhiên.

" Nha hoàn nói rất là đắc ý.

Thật vất vả đợi đến trời tối, AnieNg-.

com, Ngưng Nhi cầm cái xẻng dẫn theo Phượng Tê Ngô nhẹ tay nhẹ chân đi tới dưới tàng cây Hải Đường ở hậu viện: "Tiểu thư, chính là chỗ này "Đêm nay trời tối gió lớn có chút dọa người.

"Vậy ngươi nhanh đào đi, ta canh chừng giúp ngươi.

"Ngưng Nhi dùng hết sức đào nửa ngày cũng không đào thấy, buồn rầu nói: "Lúc ấy nô tỳ đã đào cái lỗ chôn xuống rồi, sao bây giờ đào một thước rồi còn chưa thấy.

”Phượng Tê Ngô nghe thấ vội vàng ngồi chồm hổm xuống nhìn cẩn thận: "Ngươi chắc chắn là chôn ở chỗ này? Có phải ngươi nhớ nhầm chỗ không?""Không đâu.

""Vậy tìm lại đi.

" Phượng Tê Ngô dứt khoát vén tay áo lên nhận lấy cái xẻng trong tay Ngưng Nhi tập trung đào.

Nàng đào được một nửa mệt mỏi nằm co quắp dưới đất: "Nhất định là ngươi nhớ nhầm chỗ.

"Đang là giữa hè nên áo mỏng của Phượng Tê Ngô đã ướt đẫm, trên trán đều là mồ hôi hột, không biết là ai đưa khăn tay qua vai cho nàng, Phượng Tê Ngô cũng không suy nghĩ nhiều nhận lấy.

Nàng lau mồ hôi trên trán, quay đầu lại nhìn Ngưng Nhi đã mệt mỏi tựa vào cây thở hổn hển.

Phượng Tê Ngô nhìn Ngưng Nhi, lại nhìn khăn gấm trong tay, từ từ xoay người thấy là khuôn mặt giận dữ của phụ thân, NÀNG dọa cho sợ đến nhấc chân bỏ chạy.

"Đứng lại, hơn nửa đêm các con không ngủ được ở đây đào cái gì?""Phụ thân, mấy ngày nay ngủ nhiều quá nên buổi tối dẫn Ngưng Nhi ra ngoài hoạt động một chút.

" Hai mắt Phượng Tê Ngô xoay chuyển, bật thốt lên.

Khuôn mặt Phượng Xá Tòng không giận tự uy, Phượng Tê Ngô nhìn thấy vậy chân có chút mềm.

"Phụ thân, không cần người nói, con tự đến Từ Đường quỳ.

" Phượng Tê Ngô đánh đòn phủ đầu rồi vội vàng chạy đi.

Phượng gia là y dược thế gia tổ truyền ba đời ở Thành Lâm An, Phượng Xá Tòng lại có danh hiệu cải tử hồi sinh, là Hoa Đà sống, mà Phượng Tê Ngô là trưởng nữ, chờ đến trăm năm sau nhất định sẽ thừa kế y bát của ông, nhưng không nghĩ tới cô gái nhỏ này không hề cảm thấy hứng thú đối với y thuật, không biết học được bí quyết chế thuốc độc ở đâu khiến Phượng Xá Tòng tức điên.

Vì lăn lộn một đêm hơi mệt nên Phượng Tê Ngô quỳ rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Quản gia sớm mở Từ Đường ra: "Đại tiểu thư, người không sao chứ? Theo nô tài đi ra ngoài đi.

" Hắn vừa nói vừa đỡ Phượng Tê Ngô dậy.

Quỳ một đêm, chân cũng đã tê rần, thật lâu sau Phượng Tê Ngô mới đứng dậy được: "Không phải là phụ thân phạt ta ba ngày sao?""Lão gia cũng chỉ nói vậy thôi, Đại tiểu thư đừng để trong lòng.

""Vậy ta về phòng trước đây.

"Ngưng Nhi thấy thế vội vàng tiến lên đỡ, hai người trao đổi ánh mắt, Phượng Tê Ngô hài lòng gật đầu.

Vừa về tới phòng, Phượng Tê Ngô vội vàng khóa cửa phòng lại: "Sao rồi, tìm được không?""Ừm, tìm được rồi, nô tỳ giấu vào trong phòng bếp nhỏ rồi.

" Ngưng Nhi cười cười xin lỗi.

Phượng Tê Ngô vươn ngón trỏ ra chọt chọt đầu Ngưng Nhi với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngươi đó, ngươi có cái gì tốt.

""Tiểu thư mau nhìn xem.

" Ngưng Nhi cẩn thận mở khăn gấm ra, Thiên Huyễn Già Lam nguyên vẹn xuất hiện trước mắt Phượng Tê Ngô.

Phượng Tê Ngô vội vàng cầm nó: "Tiểu bảo bối, để cho ngươi chịu khổ rồi.

".