Hôm nay là ngày đâu tiên mà mẹ con cô dọn về nhà mới sinh sống...

Căn nhà đã lâu không có người ở nhưng vẫn sạch sẽ như có người thường xuyên tới dọn dẹp.

Đang lúc sắp xếp lại đồ đạc thì có người mở cửa

???? Bà là bà Châu phải không?- người phụ nữ đó hỏi

- Phải, cho hỏi bà là??- bà Vân quan sát người phụ nữ trước mặt rồi dò xét

- Tôi tên là Dung, là người giúp việc được ông Châu thuê dọn dẹp nơi này

- 15 năm qua bà đã dọn dẹp ở đây sao?? Vậy ai trả tiền cho bà? - bà Vân nghi hoặc nhìn người phụ nữ trước mặt

- Tôi cũng không biết, hàng tháng có người gửi vào tài khoản của tôi một số tiền, tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc thôi - bà Dung từ tốn đáp

- Ông nhà tôi đã mất từ rất lâu rồi mà- Vậy ai là người trả tiền để dọn dẹp căn nhà này chứ, bà Vân suy nghĩ trong đầu nhưng không dám nói ra

- Tôi cũng không biết chuyện này, chia buồn cùng bà.

Đồ đạc trong nhà bà cứ để đó đi, tôi sẽ dọn dẹp

- Không sao tôi làm được mà - bà Vân nói

- Đây là công việc của tôi, bà cứ để tôi làm được rồi

Trên lầu truyền xuống một giọng nói thanh khiết

- Là ai tới vậy mẹ?- Tiểu Như này giờ trên lầu tham quan một vòng thì bước xuống

- Đây là thím Dung, người giúp việc của nhà mình từ khi ba con còn sống

- Nhưng mà ba mất lâu rồi mà mẹ?- Tiểu Như thắc mắc

- Mẹ cũng không rõ, bà ấy bảo tới tháng có người gửi tiền vào tài khoản của bà ấy, bà ấy chỉ nhận tiền rồi làm việc thôi- bà Vân thuật lại những gì mình đã biết cho con gái nghe

- Thế thì lạ quá?

- Um

- Để con phụ cô một tay, dù sau thì đồ cũng nhiều, cô làm một mình cũng sẽ rất mệt- cô nhanh nhão chạy lại giúp bà Dung

- Cô vừa đẹp người vừa đẹp nết, hèn gì lúc cô vừa được sinh ra ông chủ đã yêu thương cô hết mực.

- Dạ bà quá lời rồi, con cũng chỉ là một người bình thường thôi, chỉ tiếc là....!ba đã không thể nhìn thấy con gái ngày một lớn lên- giọng cô nhỏ dần rồi tât hẳn

Bà Vân nhìn thấy con gái như vậy thì vẻ mặt cũng chùng xuống, hai mắt bà đã đỏ hoe từ lúc nào.

Yaaaaaa cuối cùng cũng xong rồi, mệt quá đi- Tiểu Như reo lên

- Nếu đã không còn gì nữa thì tôi xin phép về- bà Dung thấy không còn việc gì nữa thì lên tiếng nói

- Không biết tôi có thể nhờ bà một chuyện được không? - bà Vân hỏi bà

- Nếu trong khả năng của tôi, tôi sẽ sẵn sàng

- Nếu được, tôi muốn bà hẹn gặp người đã chuyển tiền vào tài khoản của bà hàng tháng?

- Được, có gì tôi sẽ báo với bà sau - bà Dung nói

- Vậy tôi cảm ơn bà trước, bà đi đường cẩn thận- bà Vân mở cửa tiễn bà Dung

- Tạm biệt - bà Dung cười rồi quay người rời đi

Trong nhà Tiểu Như đang nằm nghĩ thì lên tiếng hỏi

- Tại sao mẹ lại muốn gặp người đó vậy mẹ?

- Mẹ muốn hỏi một chút chuyện của ba con thôi, con đi tắm rửa dei mẹ xuống bếp nấu chút gì đó cho con

- Dạ

....

Tối đến Tiểu Như phải sắp xếp lại sách vở để ngày mai dọn đến trường mới, đây là năm cuối cấp 3 của cô rồi, cô hy vọng mọi điều suôn sẻ đến với mình.

Tuy là không nhớ được gì, nhưng nhìn bà tần tảo vì cô như vậy, cô đoán chắc rằng 15 năm qua bà đã vì cô mà chịu biết bao nhiêu là tuổi nhục.

Làm mẹ đơn thân quả thực không dễ dàng xíu nào, giờ đây cô chỉ muốn bà có một cuộc sống tốt hơn, sau khi tai nạn sảy ra, cô cảm thấy mình như thành một con người khác, tất cả những chuyện trong quá khứ, cô không hề nhớ một xíu nào dù chỉ là những điều nhỏ nhặt hoặc là cô không muốn nhớ đến nữa.

Bây giờ cuộc sống của cô như vậy là đã tốt lắm rồi, có một người mẹ yêu thương cô cho dù là trời có sập đi chăng nữa cô cũng không sợ.

Tiểu Như soạn sách vở xong thì bước vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi vệ sinh cá nhân, sau khi mọi thứ xong xuôi thì cô mới yên tâm đi ngủ, chuẩn bị cho một môi trường mới một hành trang mới cũng như đón chờ những thử thách sắp tới với mình......