Mặc Lão Đại đang nói chuyện cùng chúng độc xà đột nhiên đứng nửa người trên lên, ngẩng đầu nhìn hướng về phía bờ sông.

Chúng độc xà vây quanh Mặc Lão Đại sửng sốt, sau đó nghi hoặc nhìn nhau, tộc trưởng làm sao vậy?

“Đây là hương vị của Tiểu Tiểu!” Mặc Lão Đại cúi đầu lẩm bẩm nói, lập tức nhanh chóng nhằm về phía bờ sông, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ ném cho chúng độc xà ở đây một câu, “Ở chỗ này chờ ta!”

Mặc Lão Đại bò đến bờ sông thì vừa vặn thấy giữa sống có một ngân xà trôi qua, đúng là Ngân Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu!” tâm can của Mặc Lão Đại muốn nứt ra, hét lớn một tiếng, chẳng quan tâm mình không biết bơi liền vọt vào giữa sông kéo Ngân Tiểu Tiểu từ giữa sông lên.

Ngân Tiểu Tiểu biết mình trôi giữa sông, biết thân thể mình rất đau, cũng biết chắc ý thức của mình đang tiêu tán từng chút. Ngân Tiểu Tiểu không biết mình trôi giữa sông bao lâu, thậm chí cảm thấy mình thật sự đã chết rồi, ngay lúc hết sức tuyệt vọng thì một thanh âm quen thuộc kéo ý thức còn sót lại không nhiều lắm của Ngân Tiểu Tiểu lại, trong mơ mơ màng màng, Ngân Tiểu Tiểu cảm giác được mình bị xà kéo ra khỏi sông, hương vị an tâm bên người khiến sự đau đớn của Ngân Tiểu Tiểu phóng đại vô số lần, Ngân Tiểu Tiểu dùng thanh âm yếu ớt uất ức nói: “Hắc Thán, ta đau.”

Nói xong câu đó, Ngân Tiểu Tiểu an tâm hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần Hắc Thán ở bên cạnh mình thì mình nhất định sẽ không chết. Rõ ràng không có căn cứ gì nhưng Ngân Tiểu Tiểu lại rất tin tưởng điều này.

Khi Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại, có ánh sáng mỏng manh tiến vào hai mắt của mình, Ngân Tiểu Tiểu dùng sức mở mắt, phát hiện Mặc Lão Đại đang nổi giận đứng ở bên cạnh mình, thấy mình tỉnh lại, biểu cảm trên mặt Mặc Lão Đại lập tức đổi thành đau lòng: “Tiểu Tiểu, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Thật không tốt.” Ngân Tiểu Tiểu thành thành thật thật trả lời, “Toàn thân đều rất đau.”

Ngân Tiểu Tiểu muốn đứng lên, lại phát hiện mình chẳng có chút khí lực, còn cảm giác được sức lực nửa thân trái không ngừng bị xói mòn. Ngân Tiểu Tiểu quay đầu, miệng vết thương dữ tợn chưa nói, lại còn không ngừng chảy máu, tuy rằng nhìn có vẻ không chảy nhiều máu cho lắm, nhưng một con rắn thì có bao nhiêu máu? Cứ chảy như vậy nhất định sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Cái miệng của Ngân Tiểu Tiểu chu lên, muốn khóc, nước mắt đã đảo quanh vành mắt: “Hắc Thán, quá xấu! Vảy bạc tỏa sáng của ta bị mất rồi!”

Chúng độc xà đứng ở cách đó không xa liên: “…” Nhờ a tộc phu! Bây giờ không phải là lúc lo lắng vấn đề vảy được không! Hẳn nên nghĩ biện pháp cầm máu mới đúng chứ!

Mặc Lão Đại: “Không cần lo lắng, chờ một thời gian thì tốt rồi, sẽ xinh đẹp như trước kia.” Mặc Lão Đại tiến lên hôn miệng vết thương của Ngân Tiểu Tiểu một chút, “Ta cam đoan.”

Ngân Tiểu Tiểu “Ừ” một tiếng, thu hồi nước mắt trong mắt. [Đầm: =.=! nước mắt nói thu là thu được sao Tiểu Tiểu. Cơ mà thật ra mình rất thích tính cách này của Tiểu Tiểu nha~ biết rất rõ mình đang gặp nguy hiểm nhưng cứ vờ ngớ ngẩn để mọi người không lo lắng cho mình. Yêu chết đi được ẻm luôn mạnh miệng nhưng thiện tâm thế này, hị hị hị ~(≧∇≦)~ ]

Mặc Lão Đại đương nhiên không như Ngân Tiểu Tiểu đi suy nghĩ một ít chuyện râu ria kia, nó lo lắng là nửa thân trái không ngừng rỉ máu của Ngân Tiểu Tiểu, năng lực tự chữa khỏi của độc xà vốn rất mạnh, nhưng lại không bao gồm Ngân Tiểu Tiểu, nguyên nhân có thể là do không có trí nhớ truyền thừa, trước khi Ngân Tiểu Tiểu từng bị thương nhỏ nhưng phải mất chừng nửa tháng mới khỏi hẳn, nhìn miệng vết thương lần này không biết mấy tháng sau mới có thể khỏi, nhưng nếu miệng vết thương của Ngân Tiểu Tiểu cứ không ngừng đổ máu thì nhất định đợi không được mấy tháng sau.

Mặc Lão Đại dĩ nhiên muốn xé nát nhân loại dám thương tổn Ngân Tiểu Tiểu ngay lập tức, nhưng cho dù là vì báo thù cho Ngân Tiểu Tiểu cũng không thể quan trọng bằng an toàn của Tiểu Tiểu, vì thế bây giờ Mặc Lão Đại chỉ có thể cố áp chế phẫn nộ trong lòng mình đi an ủi Ngân Tiểu Tiểu.

Hiện giờ, Mặc Lão Đại còn phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn, muốn Ngân Tiểu Tiểu ngừng đổ máu thì nhất định phải đi tìm cỏ cầm máu, mà loại cỏ này chỉ sinh trưởng ở dưới vực, lấy tốc độ của mình đương nhiên sẽ mang cỏ cầm máu về cho Ngân Tiểu Tiểu rất nhanh, nhưng mình không có cách nào yên tâm để Tiểu Tiểu ở lại chỗ này, mà tình trạng thân thể của Tiểu Tiểu cũng không thể đi theo mình xuống dưới vực.

Một khi đã vậy, vì sao không phát ra tộc trưởng chi lệnh để độc xà ở gần đáy vực nhất đưa cỏ cầm máu tới đây? Đáp án rất đơn giản, cỏ cầm máu sau khi nhổ lên chỉ bảo trì được dược hiệu trong vòng một ngày, lấy tốc độ của Mặc Lão Đại cũng phải dùng hơn nửa ngày, mà độc xà ở bên trong kết giới có ai có thể cầm được cỏ cầm máu về trong vòng một ngày? Đừng nói một ngày, ngay cả độc xà lợi hại nhất Mặc xà bộ tộc trừ Mặc Lão Đại cũng phải tốn gần ba ngày mới mang cỏ cầm máu về tới!

Nhưng trên ngọn núi này có nhân loại! Mặc Lão Đại lo lắng chỉ có một đám lam xà hồng xà coi chừng Ngân Tiểu Tiểu, mà Ngân Tiểu Tiểu chẳng những là ngân xà, còn là một ấu xà, thậm chí một viên đạn cũng không thể ngăn cản, như vậy làm sao mình có thể yên tâm đi?

Ngân Tiểu Tiểu không biết Mặc Lão Đại đang bối rối chuyện này, ở trong mắt của nó, chỉ cần mình có thể mở to mắt, chỉ cần Mặc Lão Đại ở bên cạnh mình thì mình chắc chắn không có khả năng gặp bất kỳ nguy hiểm gì, không có bất cứ người nào hoặc một con rắn nào có thể gây tổn thương đến mình.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Giờ phút này đột nhiên xuất hiện một thanh âm, mà thanh âm này khi Mặc Lão Đại nghe thấy, không thể nghi ngờ là tiếng trời! Thì ra đoạn thời gian trước bận quá, Mặc Lão Đại bề bộn nhiều việc quên mình đã nói với Mặc Đại Nhất sau khi trở về thì nói Mặc Đại Mặc tiến đến hiệp trợ, giờ phút này phát ra âm thanh đúng là Mặc Đại Mặc.

Ngân Tiểu Tiểu không quá thoải mái, Mặc xà này mình cũng nhận thức, là Mặc xà lúc trước tranh cử vị trí tộc trưởng với Mặc Lão Đại – kêu Mặc Đại Mặc! Vốn Mặc xà này không nên có quá nhiều liên hệ với mình, nếu phải dính dáng đến chuyện gì thì đó là việc nó đả bại bầu bạn tương lai của Mặc Đại Mặc. Nhưng sau khi Mặc Lão Đại thành công trở thành tộc trưởng đi về phía mình thì ánh mắt và lời nó nói với Mặc Lão Đại làm Ngân Tiểu Tiểu cảm thấy có nguy cơ.

Cho nên bây giờ đột nhiên thấy được Mặc Đại Mặc ở trong này, Ngân Tiểu Tiểu đương nhiên sẽ không vui. Nhưng vẻ mặt Hắc Thán vui vẻ như vậy là xảy ra chuyện gì! ?

Mặc Lão Đại bò tới trước mặt Mặc Đại Mặc: “Ngươi tới vừa lúc, Tiểu Tiểu bị viên đạn của nhân loại làm bị thương, đổ máu không ngừng, ta phải xuống đáy vực tìm cỏ cầm máu, trước khi ta trở về, an toàn của Ngân Tiểu Tiểu liền giao cho ngươi!” Dừng một chút, Mặc Lão Đại bổ sung, “Ta sẽ triệu tập một ít độc xà, nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Tiểu, nhờ ngươi!”

Thái độ của Mặc Lão Đại thay vì nói là ra lệnh, không bằng nói là khẩn cầu.

Mặc Đại Mặc liếc Ngân Tiểu Tiểu nằm trên mặt đất một cái, nói : “Không thành vấn đề, Ngân Tiểu Tiểu giao cho ta là được.”

Có cam đoan của Mặc Đại Mặc, Mặc Lão Đại không hề nghi ngờ mà buông xuống một nửa tâm. Lần trước lúc tham gia tranh cử tộc trưởng, Mặc Lão Đại biết nếu như không có mình, Mặc Đại Mặc sẽ là tộc trưởng kế nhiệm, nói cách khác, trừ mình ra Mặc Đại Mặc là Mặc xà lợi hại nhất. Sở dĩ nói chỉ buông một nửa tâm là bởi vì nếu không phải Mặc Lão Đại tự mình ở bên người Ngân Tiểu Tiểu thì có làm thế nào Mặc Lão Đại cũng không thể buông toàn bộ tâm.

Mặc Lão Đại trở lại bên người Ngân Tiểu Tiểu, hôn cái trán của Ngân Tiểu Tiểu một chút: “Tiểu Tiểu, ta phải xuống đáy vực lấy cỏ cầm máu, ngươi nhất định phải thành thành thật thật ở chỗ này chờ ta trở lại, biết không?”

Ngân Tiểu Tiểu chần chờ nói : “Vết thương của ta nhất định phải dùng cỏ cầm máu sao?”

Mặc Lão Đại trầm mặc một hồi, đáp: “Ừ.”

Ngân Tiểu Tiểu biết mình không thể ngăn cản Mặc Lão Đại đi lấy cỏ cầm máu, Ngân Tiểu Tiểu cũng không muốn ngăn cản, mình muốn sống, muốn sống thật nhiều năm, muốn luôn luôn luôn luôn ở cùng Hắc Thán.

Ngân Tiểu Tiểu cũng trầm mặc một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Ta chờ ngươi.”

Mặc Lão Đại nhìn Ngân Tiểu Tiểu thật kỹ, lại nhịn không được tiến lên hôn nhẹ cái miệng của Ngân Tiểu Tiểu, thấp giọng nói: “Ta cam đoan, ta sẽ trở về bằng tốc độ nhanh nhất.”

Bóng dáng Mặc Lão Đại dần dần biến mất trong bụi cỏ phía trước, Ngân Tiểu Tiểu nhìn có chút sững sờ, phục hồi tinh thần lại liền phát hiện Mặc Đại Mặc vừa rồi cách mình rất xa, lúc này đã đứng bên cạnh mình.

Ngân Tiểu Tiểu không thích Mặc Đại Mặc, cũng lười phản ứng nó, nhưng sau khi trầm mặc một lúc sau, Mặc Đại Mặc lại đột nhiên mở miệng: “Ngân Tiểu Tiểu, ngươi quá yếu, không có tư cách đứng bên cạnh Mặc Lão Đại.”

Cả người Ngân Tiểu Tiểu cứng đờ, hơn nửa ngày mới chậm rãi nhìn về phía Mặc Đại Mặc, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, tuy rằng vì bị thương nên tiếng nói rất nhỏ, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Yêu, là không có điều kiện.”

—–

Lưu Chí Hâm bắn Ngân Tiểu Tiểu một phát súng cũng không có đi xem xét Ngân Tiểu Tiểu có bị mình bắn trúng hoặc đánh chết hay không mà là xoay người bỏ chạy, mặc dù mình chỉ thấy có một con rắn, nhưng ai có thể cam đoan bốn phía không có rắn? Bây giờ mình chỉ có một mình, trên người trừ khẩu súng trên tay thì vũ khí gì cũng không có, tuy rằng trên người có mặc quần áo đặc chế vì tiến xà mộ, nhưng ai biết quần áo này có hữu dụng hay không? Cho nên bây giờ phải quay về đại đội trước mới quan trọng.

Lưu Chí Hâm thở hổn hển về tới nơi đội ngũ nghỉ ngơi, thần sắc lo lắng tìm được sư phụ Tô của mình. Chưa đợi tìm được thì ông Tô đã phát hiện Lưu Chí Hâm trước: “Chí Hâm, không phải trò đi múc nước sao? Nước đâu?”

Lưu Chí Hâm vội vàng đi tới trước mặt ông Tô: “Sư phụ, đừng lấy nước ! Em mới phát hiện rắn ở bên bờ sông!”

“Cái gì? Rắn?” ông Tô còn không nói chuyện thì mấy người cách ông Tô và Lưu Chí Hâm rất gần đã nghe được lời Lưu Chí Hâm nói, nhịn không được lớn tiếng hô lên.

“Có rắn? Ở đâu ở đâu?”

“Mau! Lấy vũ khí ra!”

Những người khác ở đây nghe thế liền kêu lên, đều theo bản năng tiến vào trạng thái đề phòng, người ngồi uống nước ăn lương khô đều lập tức đứng lên, lấy ra vũ khí của mình.

“Đều im lặng!” ông Bạch quát một tiếng, “Rốt cuộc là làm sao?”

Lưu Chí Hâm liếc ông Tô một cái, thấy ông Tô khẽ gật đầu, Lưu Chí Hâm liền cao giọng nói: “Vừa rồi lúc tôi ra bờ sông múc nước thì thấy một con rắn toàn thân màu bạc liền vội vàng trở về thông tri mọi người.”

“Chỉ thấy một con rắn?”

“Một con rắn thì có gì phải sợ ?”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu là một bầy rắn thì không dễ đối phó, một con rắn thì thực dễ dàng đối phó.”

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hành vi của Lưu Chí Hâm thật sự là quá khích, một con rắn mà thôi, có gì đáng sợ ?

“Nhưng mà tôi đã thấy rắn, chứng tỏ gần đây cũng nhất định có! Mấy người đã vào khác kia có thể đã gặp phải một bầy xà !” Lưu Chí Hâm bổ sung nói.

Mọi người tưởng tượng, cảm thấy cũng có lý, nếu như không nhất thiết thì mọi người vẫn không muốn đối diện trực tiếp với bầy rắn, mọi người tiến vào là để trộm mộ, không phải tiến vào trình diễn nhân xà đại chiến!

“Nếu như vậy, chúng ta nên ra khỏi ngọn núi này đi!” Có người đề nghị nói. Vừa có người muốn tán thành, giọng nói của ông Bạch đã vang lên trước: “Không! Chúng ta chẳng những không thể ra khỏi ngọn núi này, còn phải tìm thật kỹ xung quanh! Mọi người ngẫm lại, chúng ta tìm nhiều ngọn núi như vậy đều không phát hiện cổ mộ, đồng dạng, cũng không phát hiện độc xà, nhưng ở trong này lại phát hiện độc xà! Độc xà phụ trách bảo hộ cổ mộ, nơi độc xà tụ tập nhất định là vị trí của cổ mộ! Cho nên, cổ mộ nhất định ở ngọn núi này!”