Sau lời thông báo của y tá, Thư Di vội vàng đi tìm bác sĩ Vương. Anh ta sau khi nghe cô nói cũng liền vội vàng chạy theo. Đứng trước phòng bệnh, anh ta nhanh chóng mặc đồ kháng khuẩn rồi cùng y tá vào trong, tiếng nói của bọn họ như từng lưỡi dao đâm vào tai mọi người ở bên ngoài

"Tình trạng ngày càng nghiêm trọng, chuẩn bị chụp CT"

Y tá nhanh nhẹn đi ra khỏi phòng, tiếp đó bác sĩ Vương cũng theo sau

"Cô ấy sao rồi hả bác sĩ?"

"Vào cuộc phẫu thuật ngày hôm qua chúng tôi phát hiện máu bầm ở màng cứng của não. Bây giờ chúng tôi cần phải phẫu thuật để dẫn lưu ra ngoài, giảm áp lực cho não"

"Vậy có điều gì đáng ngại không?"

"Thể trạng bệnh nhân còn quá yếu, sợ rằng sẽ không thể chịu được"

"Tôi sẽ làm phẫu thuật cho cô ấy". Tiếng nói kiên định mang theo vài phần mệt mỏi của Cao Nghị vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch

"Viện trưởng!"

Anh gật đầu với bác sĩ Vương sau đó ôn tồn nói

"Anh chụp CT cho cô ấy sau đó bảo y tá chuẩn bị phòng phẫu thuật"

"Được thưa viện trưởng"

Sau khi bác sĩ Vương rời khỏi, Triệu Yến mới nhẹ nhàng hỏi thăm Cao Nghị

"Cháu có chịu được không?"

"Mợ à không sao đâu, cháu vẫn ổn"

"Mẹ đừng lo lắng nữa, Cao Nghị sẽ làm được". Minh Triết đứng bên cạnh vỗ vỗ vai tiếp sức cho Cao Nghị

Sau khi chụp CT, bác sĩ Vương sắc mặt có chút căng thẳng bước ra

"Sau kiểm tra, thấy được máu bầm rất lớn, tăng áp lực cho não dẫn đến tình trạng xuất huyết"

Sau khi anh ta vừa dứt lời thì Cao Nghị cũng đã mặc xong đồ phẫu thuật, anh đứng trước cửa phòng mổ thở dài một hơi trấn định tinh thần nói với mọi người

"Mọi người yên tâm đi, Dao Dao chắc chắn không thể chết trước tôi được"

..........................

Buổi tối mang theo chút se se lạnh, chắc rằng đêm nay sẽ mưa. Bà Cao kêu tài xế dừng trước con đường nhỏ rồi đi vào nhà, lúc đứng trong góc khuất, bà nhìn thấy Cao Mỹ Nhiên bộ dáng lén lén lút lút lấy xe ra khỏi gara liền phóng vụt đi. Thấy con gái có biểu hiện lạ, bà liền gọi người tài xế lúc nãy quay lại.

Sau khi an vị trên xe, bà liền nói với tài xế

"Mau chạy theo xe của Nhiên Nhiên"

Cả hai chiếc xe một trước một sau dừng lại ở chỗ vắng của bến cảng thành phố. Cao Mỹ Nhiên đi xuống xe, trên tay cầm một chiếc cặp táp, bà Cao thấy vậy kêu người tài xế ngồi chờ ở trên xe rồi đi theo sau cô ta.

Bà cách chỗ hai người bọn họ chỉ khoảng 3m nên nghe rõ mồn một những điều họ nói

"Đây là 5 vạn, cầm rồi cút xa đi"

"Cô đúng là đối tác đáng tin cậy"

"Về sau đừng lấy chuyện của Từ Dao mà tìm tôi nữa"

"Được thôi. À mà tôi nghe nói cô ta vẫn chưa chết?"

"Anh cũng thật vô dụng, chỉ có lái xe tông người mà làm cũng không xong, thật uổng phí tiền tôi thuê anh"

"Đến đây hai chúng ta coi như giao dịch kết thúc. Sau này đường ai nấy đi"

Bà Cao nghe xong cuộc đối thoại sắc mặt liền trắng bệch, bà cũng không ngu ngốc mà trực tiếp đi lại vạch mặt, sợ rằng mọi chuyện chưa xong bà đã gặp nguy hiểm với người đàn ông kia rồi. Nghĩ rồi bà vội vàng rời khỏi. Ở trên xe tay bà không ngừng run rẩy

"Ra...đi ra ngoài"

Tài xế nhìn thái độ của bà có chút hiếu kì nhưng không tiện hỏi liền đánh tay lái rời khỏi. Xe của hai người đứng ở rìa khu vực cảng, lát sau liền nhìn thấy xe của Cao Mỹ Nhiên đi ra, bà nắm chặt điện thoại trong tay

"Nhiên Nhiên, lần này con quả thật quá mất nhân tính rồi, mẹ thật sự thất vọng"