“Mời vào.” Bên trong truyền đến giọng nói rất trầm ổn, không nghe ra cảm xúc gì, cô không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt của người này vào giờ phút này. Đứng ở ngoài cửa thu thập cảm xúc xong, Trác Lí ép buộc mình trấn định: Thích mình là chuyện của anh ta, cô không cần thiết bị ảnh hưởng, nếu như anh ta còn thổ lộ hoặc mong đợi cùng cô tiến một bước quan hệ thì cô sẽ trực tiếp cự tuyệt không chút khách khí. Hoặc anh ta dùng thủ đoạn hèn hạ xảo trá khôn khéo để uy hiếp cô, thì cô sẽ nói cho anh ta biết: Cô đã có bạn trai!Nếu không được, cô sẽ dứt khoát kiên quyết lên giọng rồi chạy lấy người!

Nghĩ tới đây, cô không còn thấy sợ hãi nữa, nhấc chân đi vào phòng làm việc.

Ngũ Khâu Thực giống như đặc biệt đang đợi cô tới, anh ta ngồi đàng hoàng trên chiếc ghế mềm mại ở sau bàn làm việc, trong tay đang buồn chán xoay xoay cây bút.

Tóc đã nhuộm về màu đen, Ngũ Khâu Thực mặc áo Po-Lo màu trắng toát ra từng tầng yêu mị, bày ra khuôn mặt tỏa sáng làm mắt Trác Lí khó chịu, hai ngày nay Trác Lí liên tiếp ở bên cạnh mỹ nam, diện mạo và khí chất của Viên Khởi Lương hài hòa đều giống núi băng, nhưng cô vĩnh viễn lại không thấy được bộ mặt quỷ quyệt yêu mị của Ngũ Khâu Thực ……….. Mấu chốt nhất, là người đàn ông có khuôn mặt quỷ quyệt yêu mị này lại thích cô……… Nghĩ đến như vậy, đột nhiên cô cảm thấy có chút tự luyến: Đời này mình cũng là một mỹ nhân………

Sau vài giây, nhận thấy được mình đang mất hồn, trong nháy mắt Trác Lí hồi hồn, không kịp nhìn vẻ mặt không vui của Ngũ Khâu Thực đã trực tiếp tìm một tiêu điểm hư không đằng sau lưng anh ta, cô làm ra vẻ nói: “Tổng biên tập tìm tôi có việc gì ạ?”

“Không có việc gì.” Mặt Ngũ Khâu Thực nở nụ cười, nhưng trái tim lại ê ẩm: Anh còn chưa kịp ra tay thì đã không thể không thu tay lại rồi. Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện Trác Lí. Từng suy nghĩ đều lấy điều kiện tiên quyết Trác Lí là bạn gái mình. Ví như anh nghĩ: Trác Lí thú vị như vậy, nếu như kết hôn với cô ấy thì cả đời anh cũng sẽ không thấy nhàm chán; Nếu như, nếu như Trác Lí nguyện ý cũng anh kết hôn anh sẽ không đến ‘Thánh Quang’ nữa, mà đem ‘Thánh Quang ‘ về nhà, mỗi ngày cùng cô làm vợ chồng, anh sẽ dạy cô chơi rất nhiều trò chơi; Nữa nếu như, nếu như kết hôn, có thể sẽ sinh con, nhất định anh sẽ yêu đứa bé của bọn họ, Trác Lí sinh ra đứa bé nhất định sẽ ngây thơ và thú vị như cô, như vậy một nhà ba người họ……….Cũng có thể là bốn người, có thể chơi với nhau mỗi ngày cực kỳ vui vẻ…………

(Lovenoo1510: Đoạn này thấy tội anh Thực nha T.T)

Trác Lí  囧囧 nhưng lại thuận miệng nói, “Không có việc gì tôi liền………..”

“Ngồi đi.” Ngũ Khâu Thực đưa tay ra chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, “Chúng ta tới nói chuyện tâm tình.”

“Thật xin lỗi, tôi không…………” Có gì hay nói với anh. Chỉ là rất dễ nhận thấy Ngũ Khâu Thực lại cắt lời cô lần nữa.

“Cô có thể chừa cho tôi chút tôn nghiêm của cấp trên chứ:” Ngũ Khâu Thực cúi đầu, giọng nói đè nén lại, tình trạng và tư thế này của Trác Lí làm anh rất dễ dàng cảm nhận thấy cô đang làm tổn thương anh. Người đàn ông giống như anh nhất định là luôn làm thương tổn người khác, chưa bị người khác tổn thương bao giờ.

Trác Lí không muốn mềm lòng, cô không muốn cho đối phương thấy cô đau lòng với biểu hiện giả dối của anh ta. Vì vậy cô nghiêm nghị nói: “Nếu như anh tìm tôi nói về công việc thì tự nhiên tôi sẽ coi anh là cấp trên. Giữa chúng ta……… Chỉ nên tồn tại tầng quan hệ này, chúng ta chỉ có thể tán gẫu đề tài giữa cấp trên và cấp dưới, cho nên xin anh thứ cho…………”

Ngũ Khâu Thực đột nhiên cười, anh cười làm Trác Lí rất khó hiểu, “Cô coi tôi là Đại hồng thủy là thú dữ, đối với tôi cự tuyệt ngàn dặm là lo lắng cô sẽ yêu tôi sao?”

Trác Lí trợn tròn hai mắt, cô thật sự không thể tin được cái người đàn ông chết tiệt này vẫn còn nói ra được những lời này, cô và anh sao lại có thể phát sinh ra tình yêu? Cô thà yêu một núi băng lớn cũng sẽ không yêu anh ta!!

Kỳ quái, mấu chốt là tại sao cô lại ở đây nghĩ đến núi băng?

“Tôi chỉ muốn cùng cô hàn huyên một chút………” Nhìn Trác Lí ở trước mặt mình đi vào cõi thần tiên, tia hy vọng duy nhất trong lòng Ngũ Khâu Thực chính thức tan biến, mặc anh ta sử dụng tất cả vốn liếng, anh ta vẫn không lọt vào mắt xanh của cô, vào tư tưởng, trong lòng cô như cũ. Hai cùi chõ chống trên mặt bàn, mu bàn tay để ở dưới cằm mình, “……..Viên Khởi Lương.”

“Bộp” Trong nháy mắt có một ngọn đèn lớn trong mắt Trác Lí sáng lên.

Thị lực Ngũ Khâu Thực rất tốt, cho nên mắt anh ta thoáng thấy ánh mắt Trác Lí mang theo ánh sáng tình yêu say đắm của nữ sinh. Anh ta bắt đầu lo lắng, thì ra người con gái này bị Viên Khởi Lương hấp dẫn. Đầu ngón tay của anh ta đang chống vô thức siết chặt một chút…….. Tại sao lại là Viên Khởi Lương…………

Nhắm mắt lại, Ngũ Khâu Thực âm thầm điều chỉnh cảm xúc đang bốc lên, các ngón tay nhanh chóng thả lỏng, buông lỏng, cuối cùng: Thật tốt là Viên Khởi Lương, “Như vậy, hai người tới mức độ nào rồi?”

Vừa cả kinh, Trác Lí trả lời lại, “Cái…..Mức độ gì!”

“Cô cự tuyệt tôi không nể mặt như vậy, không phải là bởi vì Viên Đại luật sư sao.” Cầm cốc cà phê lên, anh ta lấy tay để che đi giọng nói run rẩy vì cố gắng khống chế cảm xúc của mình, ánh mắt vẫn theo sát nét mặt Trác Lí.

“Dĩ nhiên không phải! Anh đừng đem toàn bộ tưởng tương không chịu nổi ra như vậy, tôi và núi băng………..À……..Viên Khởi Lương chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Ánh mắt vòng vo, ý đồ của Trác Lí là phủi sạch tất cả những gì có thể phát sinh hiểu lầm về quan hệ của hai người, “Tôi và anh ấy có khả năng trở thành bằng hữu là nhờ vào tổng biên tập giới thiệu đấy!”

Không chịu nổi, vì anh yêu nên không thể chịu nổi ư? Ngũ Khâu Thực cười lạnh, “Như vậy, anh ấy yêu cô cũng là nhờ công lao của tôi sao?”

Ánh mắt Trác Lí càng mở lớn, không thể tin được nhìn Ngũ Khâu Thực, giống như câu anh mới vừa nói là một câu ngoài hành tinh. Cô nghe được tiếng tim mình ‘anh ấy, yêu, mình’ bốn chữ này như kỳ tích làm tim cô ngưng lại. Sau đó cô đếm không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua mới ý thức được nhịp tim của mình dần dần trở lại, nhưng lại càng đập nhanh hơn, ngực trái cô như một viên đạn hình cầu bắn loạn xạ, cô cảm thấy trái tim như muốn bắn ra khỏi cơ thể mình vậy.

Nhưng vẻ mặt này của cô nhất thời đều rơi vào mắt Ngũ Khâu Thực, sau đó anh thấy lòng mình không chỉ là chua xót nữa. Có lẽ anh không nên nói rõ, có lẽ anh nên vĩnh viễn cất giấu bí mật này của Viên Khởi Lương….... Giúp anh ấy cất giấu bí mật này. Anh ta hi vọng biết bao, gương mặt đỏ lên đó của Trác Lí là vì mình, cô lấy tay phủ nơi trái tim đập nhanh cũng vì mình, anh ta hi vọng biết bao tình yêu đầu tiên của cô là dành cho mình.

Ngũ Khâu Thực cảm thấy giữ Trác Lí ở chỗ này chỉ tự mình rước lấy nhục nhã, tự làm khổ mình…… Vốn anh ta muốn trước khi mình đi nước ngoài sẽ trở thành bạn bè với cô…….. Tối thiểu là bạn bè, nhưng anh ta đánh giá bản thân mình đối với năng lực cầm giữ tình yêu của mình quá cao rồi. Căn bản anh ta không nén được đau đớn, không thể đè nén được hối hận…………

Quay ngược chiếc ghế lại, mặt anh ta hướng ra cửa sổ, trầm giọng nói, “Cô đi ra ngoài đi, tôi không còn gì để nói nữa rồi.”

Giống như là lấy được lệnh đặc xá, Trác Lí máy móc tiêu sái ra khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt lúc cô đóng cửa lại nghe thấy giọng nói thật thấp của Ngũ Khâu Thực, “Hẹn gặp lại.” Cô chưa kịp suy nghĩ lời nói thương cảm, cũng không kịp nghĩ đến thâm ý của câu ‘gặp lại’, cô chỉ cảm thấy mình không còn tìm thấy tâm hồn mình nữa.

Từ đấy cho tới giữa trưa, đôi tay Trá Li đều ôm đầu suy nghĩ ngẩn ngơ. Trong suy nghĩ của cô như có một trận chiến: Viên Khởi Lương yêu mình, Viên Khởi Lương không yêu mình, Viên Khởi Lương yêu mình……. Viên Khởi Lương tại sao lại yêu cô vậy? Tại sao vậy? Thế nào mà cô lại không phát hiện ra chứ? Được rồi, tối hôm qua cô nhìn thấy anh dịu dàng, nhưng đó là yêu sao? Đó không phải là núi băng thích gánh vác trách nhiệm trên vai sao? Đó không phải là vì cho cậu và mợ giao phó sao? Cô có chỗ nào hấp dẫn núi băng đây? Bạch Oanh đẹp và có cá tính lại rất thích anh, làm sao anh lại thích cô được? Cô nhớ rõ ràng anh rất ghét mình, nói với cô một câu mà chân mày anh cũng có thể nhăn từ đầu đến cuối………

Không rõ lí do, không có lí do.

Giờ nghỉ trưa, Vu Thu Thủy họ đều trở về, Vu Thu Thủy khoa trương nhất, lấy kính mắt ra lao thẳng đến ôm lấy Trác Lí một hồi ‘vành tai và tóc mai chạm vào nhau’, “Bà chị này muốn giết chết cô…..A, thế nào lại gầy như vậy…….. Thức ăn trường học của cô không ngon sao?”

“……..À? A, không tồi ạ.” Vẫn NET như cũ.

“Đi đi đi, đi ăn thôi, chúng ta đã đặt một gian phòng ở Phi Vân Hiên rồi, đặc biệt vì cô mà tẩy trần đấy!” Lâm Bôi ở ngoài phòng làm việc nói to, cô mặc một chiếc váy liền màu đen gợi cảm tay đang tựa vào cửa, ánh mắt ý bảo hai người nhanh lên một chút.

Trong chớp mắt, đối với Trác Lí trong chớp mắt này mà nói, vì dọc trên đường đi cô đều không nói gì, cũng không nghe thấy mọi người nói chuyện gì, vẫn luôn ngơ ngác, ngây ngốc. Mãi cho đến khi vào trong ‘Phi Vân Hiên’, Lâm Bồi mới chính thức mở miệng hỏi thăm cô.

“Nói đi, người nào đã đem linh hồn nhỏ bé của cô câu đi vậy?”

Dĩ nhiên Trác Lí không nghe thấy câu hỏi này, trong đầu cô vẫn còn nhớ đến từng lần mình và Viên Khởi Lương chung sống từng chút một. Cô đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Thời gian cô và Viên Khởi Lương ở chung với nhau, người mất thể diện phần lớn là cô.

Vu Thu Thủy ngồi ở một bên oán trách đẩy Trác Lí một cái, lớn tiếng hỏi, “Rốt cuộc là ai?”

“Viên Khởi Lương!” Trác Lí theo bản năng trả lời.

Sau đó, Lâm Bồi, Vu Thu Thủy và Vạn Hiểu Yên đang bận gửi tin nhắn đều chuyển tầm mắt sang cô. Lâm Bồi càng không thể tin được bồi thêm một câu, “Nha đầu này không có bệnh đấy chứ.”

Ý thức được mình ‘ngây ngốc nói ra sự thật’, Trác Lí không thể không sửa lại vẻ mặt một lần nữa, tự biên tự diễn nói: “À……… Là tôi đang nghĩ, cái đó…….” Vẻ mặt cô chuyển sang nghiêm túc, còn mang theo một chút suy tư, “Tôi nghe bộ phận phát hành nói, lượng tiêu thụ tháng tư là cao nhất trong lịch sử của tòa soạn mình, trên website của tòa soạn có rất nhiều độc giả nhắn lại muốn xem tin tức tiếp theo của Viên Khởi Lương……..” Ánh mắt cô ném về phía mọi người, tâm tư tám (buôn dưa) nói, “Lần trước tôi phỏng vấn rất không toàn diện và nông cạn, lần này tôi quyết định thâm nhập phỏng vấn anh ấy hoàn chỉnh hơn.”

Vạn Hiểu Yên đang cầm điện thoại di động, Lâm Bồi đang cầm cốc trà, Vu Thu Thủy đang chống hai tay ở trên bàn giờ phút này nét mặt của họ đều nghiêm túc quan sát Trác Lí.

“Mọi người……….. Sao vậy?” Trác Lí làm bộ vô tội hỏi, chính cô vừa có cái ngữ điệu, giọng nói đó không phải là làm các cô ấy thẹn thùng đến chết vì mình là nhân vật chính ở đại học N chứ.

“Khụ khụ………” Vu Thu Thủy – Vu mỹ nhân là người có định lực tốt nhất nên hồi phục tinh thần trước, dùng một vẻ mặt bội phục đến cực hạn nhìn Trác Lí nói: “Chị vừa rồi còn cho là em đang tuyên thệ với Đảng………….”

Giữa bữa, Vu Thu Thủy rủ Trác Lí đi nhà vệ sinh cùng cô.

“Em gái, cô thật sự tư xuân.” Vu Thu Thủy vừa rửa tay vừa kín đáo nói.

Trác Lí nhìn Vu Thu Thủy trong gương lớn nhà vệ sinh với biểu tình khó hiểu, le lưỡi một cái: Cô cũng biết, lòng Vu mỹ nhân như kim dưới đáy biển, sự tinh tế vượt xa người thường, cô vốn không có ý định lừa gạt cô ấy.