Rời khỏi bữa tiệc xã giao thì đã là mười một giờ đêm, Viên Khởi Lương ngồi vào chiếc xe Buick cũ, chậm rãi lái về chung cư, về đến nơi, vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa xuống xe, anh xách túi đi lên lầu.

Sợ đánh thức dì dượng đang ngủ, nên tất cả hành động tra chìa khoá vào ổ, mở cửa, tất cả anh đều tiến hành rất nhẹ nhàng.

Ngoài dự đoán của anh, đèn phòng khách sáng choang.

Đường Chi Thiện và Thiệu Chi Uyển đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Nhíu nhẹ mày, Viên Khởi Lương thay giày. Mang túi laptop cùng cặp vào phòng ngủ cất, sau đó trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

Không chờ anh chủ động mở miệng hỏi thăm, Đường Chi Thiện đã bắt đầu nói, “Khởi Lương, có một chuyện. . . . . Có thể làm phiền cháu.”

Thiệu Chi Uyển dịu dàng nhìn Viên Khởi Lương, sau đó lại trở về vẻ mặt nặng nề, chậm rãi đứng dậy, “Dì đi lấy một chút điểm tâm.”

“Dượng cứ nói đi.”

“Nhà chị gái dượng có một chút chuyện. . . . . Trác Ý bỏ nhà đi. . . . . Đứa nhỏ Trác Lí lại làm ra hành động điên rồ, cuống cuồng đi tìm bốn năm ngày rồi. . . . .”, Đường Chi Thiện nói đến đây liền thở dài một cái, “Vừa rồi, mẹ Trác Lí có gọi điện thoại tới đây, nói rằng tổng công ty của Trác Ý đã tìm được nó, nó cũng đã về nhà. . . . . Trác Lí vẫn chưa biết. . . . Hiện tại, hai chị em nó không tiện gặp mặt, cho nên. . . .”

Viên Khởi Lương nghiêm túc nghe từng lời đứt quãng của Đường Chi Thiện, chuyện này anh cũng biết sơ qua, anh biết Trác Lí về nhà là vì chị gái cô, anh cũng biết —— Ngũ Khâu Thực không yêu Trác Ý.

“Làm phiền cháu đi tìm nó, đưa nó tới nhà ta ở một thời gian. Tránh hai chị em nó đụng mặt nhau, lại có chuyện ngoài ý muốn.” Đường Chi Thiện nói xong, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

Thấy Đường Chi Thiện đã giao phó xong, Viên Khởi Lương tiếp lời, “Dượng yên tâm, cháu sẽ đi tìm cô ấy. Hai người. . . . . đừng quá lo lắng.” d. đàn le e quy, đo n. Nói xong, anh đứng dậy, đi vào phòng bếp chào Thiệu Chi Uyển, sau đó sải bước rời khỏi nhà họ Đường.

Đường phố đêm mùa hè không thể nào yên tĩnh nổi bởi có những loại côn trùng không biết tên đang không ngừng kêu râm ran.

Viên Khởi Lương chậm rãi đánh tay lái, trong đầu thầm suy nghĩ: Trác Lí cũng không phải là một người phụ nữ dễ đối phó.

Dừng xe ở bãi đỗ xe của Thập đại viện.

Lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Trác Lí.

Điện thoại kia là do anh mua cho cô, để tiện liên lạc anh cũng lưu lại số của cô.

Sau n tiếng ‘Bíp’, một giọng nữ vang lên, “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi. . . . . .”

Thở dài, Viên Khởi Lương không thể không dùng biện pháp mò kim đáy bể, đi tìm từng con ngõ nhỏ.

Một cơn gió đêm thổi qua, thổi vào trong suy nghĩ của anh, anh chợt nhận ra mình vừa có bộ dạng hốt hoảng không nhận biết được phương hướng.

Bất đắc dĩ cười nhạt.

Trong lòng tự giễu: Viên Khởi Lương ơi Viên Khởi Lương, từ lúc nào mày lại biến thành tên tiểu tử thế này rồi.

【Ông trời đúng thật là nhàm chán, an bài duyên phận thành ra cẩu huyết bỉ ổi như vậy! (Ông trời: đều là do Cư Ni Nhĩ Tư an bài, chẳng liên quan tới ta! A di đà Phật! Amen!). 】

Sau khi quẹo qua quẹo lại mấy con ngõ một cách không chủ đích, có một loại trực giác thôi thúc Viên Khởi Lương nhìn về một phía.

Mà ánh mắt theo trực giác của anh vừa rơi xuống đã nhìn thấy một bóng người mặc áo T-shirt đang ngồi trên lối đi, giương đôi mắt nhìn người qua lại, Trác Lí.

Thời điểm Viên Khởi Lương nhìn cô, cô cũng đang nhìn anh.

Giống như chưa xác định được, đối phương còn dụi dụi con mắt, nhìn lại một lần nữa.

Một khắc đó, trong lòng Viên Khởi Lương có chút cổ quái, cảm giác ấm áp dâng lên, trái tim đang bồn chồn lo lắng, khi nhìn thấy cô thì ngay lập tức trở về đúng vị trí của nó.

Lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của nhà họ Đường.

“. . . . . . Đúng, cháu đã tìm được cô ấy. . . . . Vâng. . . . Hai người đi nghỉ sớm đi. . . . .”

Trong điện thoại, Đường Chi Thiện thở dài một tiếng, sau đó ngắt điện thoại.

Anh tiến lại gần cô.

Trác Lí vẫn ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn anh, hình như lúc này mới xác định được người đến là ai.

Chỉ là, sau khi xác định xong, cô lại cúi đầu xuống.

Trong chớp mắt ấy, dưới ánh đèn đường của con ngõ nhỏ, Viên Khởi Lương nhìn thấy trên mặt của Trác Lí giàn đầy nước mắt.

Trong chớp mắt ấy, trong lòng Viên Khởi Lương có chút cảm giác lạ lẫm, đau đớn co rút lại.

Chậm rãi ngồi xuống, Viên Khởi Lương giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ, nói với Trác Lí, “Về nhà thôi.”

Trác Lí vùi đầu vào trong đầu gối, không chịu ngẩng đầu lên.

“Chị gái cô đã về nhà rồi.”

Lần này, Trác Lí lập tức ngẩng đầu.

Ánh mắt của anh nhìn cô rất nghiêm túc.

Trong mắt của cô, đầu tiên là thoáng qua nghi ngờ, không hiểu, không tin.

Sau đó, lại là hỏi thăm, mong đợi.

“Lý Xán đưa cô ấy về.”

Cặp mắt to, sáng ngời trong đêm tối của cô, sau khi nghe xong lời nói của Viên Khởi Lương, nháy mắt liền dâng lên một lớp sương mờ mịt.

Chỉ là, sau một khắc đó, chủ nhân cặp mắt kia lại một lần nữa vùi đầu vào trong đầu gối.

Viên Khởi Lương nhìn thấy: cả người Trác Lí đều đang run rẩy.

Cô đang khóc.

Cảm giác chua xót lan toả khắp tâm can thôi thúc Viên Khởi Lương làm ra hành động mà mấy chục năm qua anh chưa từng làm —— anh đứng dậy, cẩn thận giống như che chở một đứa trẻ, dịu dàng bế lấy cô gái đang khóc thầm vào lòng.

Có lẽ khóc đến hao tổn tâm sức, hoặc cũng có thể là lúc này Trác Lí thực sự cần hành động đó. Cô hoàn toàn không bài xích việc Viên Khởi Lương đột nhiên ôm lấy cô, ngược lại, cô còn tự nhiên đưa tay choàng lấy cổ Viên Khởi Lương, đầu dựa vào bả vai anh, khóc nức nở.

Điều này làm cho con hẻm nhỏ vốn đang yên tĩnh, nay có thêm tiếng khóc nức nở của một cô gái, lại trở nên có chút thương cảm.

“. . . . . . Ô ô. . . . . . Tôi đi tìm chị ấy đã năm ngày rồi. . . . . Ước chừng năm ngày. . . . . Tôi đã bò hơn năm mươi toà nhà . . . . . . Tôi thật sự rất sợ. . . . . . Nếu chị ấy gặp chuyện không may, tôi làm sao có thể sống tiếp đây. . . . . .” , Viên Khởi Lương đoán rằng cô đã khóc rất lâu, bởi vì lúc nói câu này, giọng cô giống như đứa trẻ nghẹn ngào, “. . . . . . Tôi thật sự. . . . . thật sự đã tuyệt vọng. . . . . Chị ấy sao có thể như vậy chứ?. . . . . Chị ấy nhất định rất ghét tôi. . . . . . Vừa ghét vừa hận tôi. . . . . Chị ấy sẽ không bao giờ đối xử tốt với tôi nữa. . . . . Chị ấy. . . . . Chị ấy nhất định sẽ không muốn nhìn thấy tôi. . . . . “

(~ly: có nhất thiết vì 1 thằng mà tỷ muội tương tàn không =.= )

Có vài cơn gió đêm thổi qua, thực ra không lạnh lắm.

Nhưng, Viên Khởi Lương theo bản năng ôm chặt người đang ở trong lòng lại.

Vài lọn tóc của Trác Lí rơi xuống, theo tốc độ của cơn gió, đập vào má anh, cảm giác rất nhột, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, yên bình.

Trước kia anh từng ôm cô, giờ phút này anh cảm nhận rất rõ ràng: cô đã gầy đi, gầy đi không chỉ một chút.

Nhận thức này lại càng làm anh siết chặt vòng tay hơn.

Buổi tối hôm nay, anh đột nhiên phát hiện ra: cô gái quật cường, kiên trì, mạnh mẽ, bướng bỉnh, hoạt bát, năng động, nói nhiều này, cũng có mặt yếu đuối cần được bảo vệ như vậy.

Vừa rồi, dưới ánh đèn đường anh nhìn thấy trên chân cô có rất nhiều vết thương lớn nhỏ.

Một từ rất ít khi xuất hiện trong từ điển của anh: đau lòng.

Chỉ trong một buổi tối mà từ đó liên tục xuất hiện trong đầu anh, cũng khắc sâu trong trái tim anh.

Trước nay anh không hề biết, trái tim ở bên lồng ngực trái kia, ngoài đập ra còn có nhiều loại cảm xúc đến như vậy..

Buổi tối hôm nay, anh bất chợt nhận thấy, thì ra ôm cô gái này trong lòng lại có thể làm cho anh thoả mãn và xúc động đến thế.

Nhẹ nhàng đặt Trác Lí vào xe, bắt đầu lên đường.

Dọc suốt đường đi, Trác Lí luôn im lặng. Trong xe chỉ có tiếng Viên Khởi Lương đánh tay lái cùng với âm thanh động cơ phát ra từ chiếc xe cũ.

Xe dừng đèn đỏ .

Đột nhiên, Trác Lí quay mặt sang, dùng giọng nói khàn khàn sau khi khóc, “Viên Khởi Lương.”

Viên Khởi Lương quay sang, nhìn thấy khuôn mặt rất rất khó coi . . . . . . Khuôn mặt tươi cười.

“Có đẹp không?” Trác Lí hỏi.

“So với khóc còn khó coi hơn.”

Câu trả lời này dĩ nhiên sẽ khiến Trác Lí không hài lòng, vì vậy, đúng như mong đợi, Viên Khởi Lương nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô, sau đó cô còn dùng giọng khàn khàn, “Núi băng thối kia, anh không thể nói dối được một câu sao?”

“Khóc một chút cũng tốt.” Viên Khởi Lương không mặn không lạt nói. d2 l,q đ Cũng không phải là anh không muốn an ủi cô, chỉ là, có đôi khi khóc còn tốt hơn cười. Trác Lí là một cô gái không sợ bất kì trở ngại nào, anh không muốn cô phải đè nén cảm xúc làm bản thân mình khó chịu.

Đèn xanh sáng lên.

Viên Khởi Lương tiếp tục nghiêm túc lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu, xem hành động của Trác Lí.

Cô nhìn về phía cửa kính, vẫn thì thầm không biết là đang nói cái gì.

Từng cơn gió thổi qua làm cho mái tóc cô bay bay, một sợi rồi một sợi, cả mái tóc tung bay, giống như đồng hồ cát, càng ngày càng đổ vào lòng anh.

Lúc nhìn vào kính chiếu hậu, anh thấy mình đang mỉm cười.

Nét mặt kia hoàn toàn xa lạ với anh.

Nét mặt kia chất đầy cảm giác hạnh phúc.

Anh chợt cảm thấy may mắn, may mắn đã tự mình nhìn thấy nước mắt của cô, nhìn thấy cô yếu đuối, nhìn thấy thứ đáng giá mà anh muốn bảo vệ.

Đó chính là: sự hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng của cô.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Lúc này Trác Lí mới phát hiện ra đường đi không đúng, nghiêng đầu lại, bộ dạng không thể nghiêm túc hơn.

“Nhà dượng.”

“Dượng. . . . . . Cậu. . . . . . nhà cậu?”

Suy nghĩ một chút, Viên Khởi Lương cảm thấy không nói dối vẫn tốt hơn, “Bây giờ không thích hợp để cô gặp chị gái mình. . . . . Nên nói là. . . . . Chưa phải lúc thích hợp để chị gái cô đối mặt với cô.”

Sau những lời này, Trác Lí lại sa vào một trận trầm tư.

Trầm tư đi qua, cô dựa đầu vào cửa sổ, Viên Khởi Lương không nhìn thấy được nét mặt của cô.

Cho đến khi tới nhà họ Đường, anh vẫn không nghe thấy Trác Lí mở miệng nói chuyện.

Vừa vào tới cửa, điện thoại Viên Khởi Lương đổ chuông.

Vì không muốn quấy rầy Đường Chi Thiện và Thiệu Chi Uyển, Viên Khởi Lương bảo Trác Lí đi vào trước.

Điện thoại của Ngũ Khâu Thực.

Bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại, tiếng nhạc xập xình ầm ĩ, sau đó giọng nói của Ngũ Khâu Thực từ bên kia truyền tới, “Đại Luật Sư, ra ngoài uống rượu đi.”

“Cậu làm sao vậy?” Viên Khởi Lương lướt qua Trác Lí, cô đang mở cửa một căn phòng rồi tiến vào.

Căn phòng cô tiến vào. . . . . là của anh.

“Ngày tận thế.” Giọng điệu của Ngũ Khâu Thực vô cùng chán chường, đầu bên này, lông mày của Viên Khởi Lương cũng nhíu lại, trực giác nhắc nhở anh: Ngũ Khâu Thực có cái gì đó không đúng.

“Cậu tìm một chỗ yên tĩnh.”

“‘Thánh Quang’, cậu có tới không?”

“. . . . . . Tôi sẽ tới.”

Cúp điện thoại xong, Viên Khởi Lương băn khoăn nhìn phòng khách một lát, rốt cuộc đóng cửa chính lại, rời đi.