Thất Tịch đến càng gần, càng nhiều cửa hàng đề ra hoạt động mua bán tưng bừng, khu mua sắm giờ đây vô cùng tấp nập.

 

Lâm Thanh kéo Dao Đao đi dạo xung quanh khu quần áo nữ một lúc thì nhận được cuộc gọi từ Hề Khải nói rằng cậu đã đến rồi, hỏi họ đang ở tầng nào.

 

Hai người không có khái niệm phương hướng bọn họ cũng rất nhiệt tình miêu tả vị trí cụ thể cho cậu, mất một lúc lâu sau, nhưng cũng không thể biểu đạt rõ ràng, cuối cùng vì đã quá mệt mỏi, họ nhất quyết đi thang máy xuống lầu một tìm Hề Khải luôn cho nhanh.

 

Mà bây giờ người dưới lầu cũng không ít nha.

 

Một gian hàng đơn giản được dựng lên ở bên trái lối vào, một vài nhân viên bán hàng  đang hô to ưu đãi  giảm giá lớn mặt hàng mền bông, áo ấm các loại, nhìn thấy ai đi ngang đều đứng ra lôi kéo khách mua đến xem hàng.

 

Lâm Thanh vừa liếc mắt trông thấy Hề Khải, liền bị kéo vào: "Các mỹ nữ cứ tự nhiên vào xem đi, nếu thích thì có thể thử, chiết khấu rất lớn..."

 

Ai yo ei, tôi không có nhu cầu mua áo nỉ thêu hoa nha!

 

Hề Khải cười trên nỗi đau của người khác, sau đó nháy mắt với Lâm Thanh, cúi đầu nói gì đó với Dao Đào, tiếp theo quay lưng trực tiếp dắt người đi. Trước khi đi, cậu vẫn không quên quay đầu lại, cười tặng Lâm Thanh một cái, sau đó dùng khẩu hình nói với cô: "Đừng làm bóng đèn!"

 

Lâm Thanh: “……”

 

Tối qua trên Wechat, vẫn còn ra vẻ đáng thương cầu người giúp.

Còn nói cái gì mà muốn nhờ cô giúp tìm hiểu thứ mà Dao Đào thích, chẳng qua là sợ không hẹn được nên nhờ cô hẹn giúp, muốn thông qua cô hẹn gặp Dao Đào chứ gì!

 

Có sắc quên bạn, qua sông phá cầu, đã xấu còn không có liêm sỉ.

 

Nói thì nói vậy thôi, chứ cô cũng thực sự không có ý định đi làm bóng đèn một cách vô lương tâm như vậy. Tùy tiện nói vài ba câu từ chối, cố gắng thoát khỏi ma trảo của dì bán hàng đang nhiệt tình giới thiệu áo bông cho cô. Sau đó quay người đi đến quầy bán vàng bạc đá quý.

 

Tại sao vậy? 

 

Tại bên đó giờ này có lẽ sẽ người ít hơn chỗ này một chút.

 

Cũng không biết là vì sao, vào thời khắc cuộc đời bi ai như vậy, cô vẫn có thể phân thân suy nghĩ về mấy lời trước đó đã bàn luận cũng ông chủ Hề, chủ yếu nói tới độ co dãn cung cầu cần thiết giữa xa xỉ phẩm và mấy món đồ dùng thường ngày.

 

Dạng như Kiều Bá chắc được xếp vào xa xỉ phẩm đi.

 

Mà còn liệt vào loại đỉnh cấp, đỉnh cấp xa xỉ phẩm, gọi tắt là hàng "cực phẩm".

 

Người bình thường thực sự không thể xử lý được.

 

Cô vừa đi vừa nghĩ về điều đó, cũng không biết nên đồng cảm hay bội phục với bạn gái tương lai của anh đây?

 

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.

 

Còn có chút thân thuộc. 

 

Lâm Thanh còn đang nghĩ rằng bản thân bị ảo giác do suy nghĩ quá nhiều, hành động tiếp theo liền vô thức đưa tay lên dụi mắt.

 

Ngay sau cây cột sau quầy hàng cách đó hai mét, biểu tượng tiêu chuẩn của đôi chân dài, vóc dáng thẳng tắp, cẳng tay nhẵn nhụi, quai hàm chặt chẽ, và quen thuộc nhất chính là gương mặt nghiêm khắc lạnh như tiền kia.

 

Đây không phải mặt hàng cực phẩm cô mới nhắc tới sao...

 

A phi! Đội Trưởng Kiều sao? 

 

Anh đang nép người vào bức tường phía sau, cố gắng ẩn mình trong góc. Hiếm khi lại làm ra bộ dáng giống như sắp đi đánh giặc tới nơi. Thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài nhìn nhìn vài cái, hình như là đang muốn trốn tránh ai đó.

 

Hây? 

 

Trên thế gian này cũng tồn tại khắc tinh của anh sao?

 

Lâm Thanh cảm thấy rất hứng thú, nở một nụ cười ranh mãnh, từ phía sau im lặng không một tiếng động từ từ nhích về trước. Theo tầm mắt của anh, cô phát hiện anh đang nhìn một cô gái cách đó không xa, người nãy cũng trùng hợp đang tìm kiếm xung quanh.

 

Tóc dài mượt, xoăn bồng bềnh, môi đỏ mọng, chân đi giày cao gót siêu cao, người mặc một chiếc váy đỏ dài tới đầu gối, cổ áo chữ V khoét sâu đầy gợi cảm.

 

Khụ, khụ, khụ.

 

Lâm Thanh kích động một hồi, vừa định đưa tay lên vỗ vai Kiều Bá một cái, ai ngờ anh như có linh tính đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Thịnh phía sau, theo bản năng anh bỗng nhiên cau mày lại.

 

Biểu cảm trên gương mặt của anh có thể nói là ... một lời khó mà diễn tả. 

Đây là có ý gì đây?

 

Trong lòng Lâm Thanh thoáng có chút không vui.

 

Nhưng mà, cô cũng không trực tiếp thể hiện ra, chỉ bất động thanh sắc lướt ánh mắt sang thân ảnh mặc váy đỏ đang loay hoay cách đó không xa, rồi quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, hướng về phía anh cười hihi.

 

Kiều Bá nhất thời cảm thấy da đầu tê tê, trong lòng thầm có một loại dự cảm không lành.

 

Quả nhiên -----

 

Cô bất ngờ lên tiếng, còn đặc biệt hướng mặt ra ngoài: "A! Kiều Đội! Thiệt là trùng hợp quá đi!", âm lượng tăng thêm 2 bậc so với bình thường, như là sợ người khác không nghe thấy vậy.

 

Kiều Bá: "Câm miệng."

 

Anh đang trốn Vi Dịch, nên không dám quá lớn tiếng, nên chỉ đành hạ thấp giọng nói đồng thời dùng ánh mắt sắt lạnh cùng gương mặt nước đá ra hù doạ Lâm Thanh. Làm ra bộ dáng "Cô có tin chỉ cần la lên thêm một câu nữa là tôi sẽ đánh chết cô không?"

 

Lâm Thanh còn lạ gì cái bộ dạng này, tiếp tục giả mù sa mưa, tiếp tục lên tiếng: "Ây da! Kiều Đội, sao anh lại đứng ở đây? Đội Trưởng Kiều anh có mệt không, có đói không? Đừng nói anh tới đây để mua nhẫn kim cương nha? Sắp có chuyện vui rồi hả?"

 

Kiều Bá: “……” sắp có chuyện vui cái ĐM!

 

Anh kìm nén một bụng tức, mà lại không phát tác được.

 

Nói tới việc này lại thấy nhức đầu.

 

Hồi sáng này lúc anh vừa ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua liền thấy lão nhân gia cùng Vi Dịch ngồi ở trong sân nhàn nhã vừa uống trà vừa đánh cờ rất vui vẻ.

 

Thường ngày anh hận không thể trốn tránh nữ nhân điên cuồng này, nhưng ông nội thì tốt rồi, trực tiếp đưa người về nhà, còn có thái độ nhắm cô ta làm cháu dâu. Thấy anh thức dậy, Không nói hai lời liền đẩy hai người ra cửa, trực tiếp gọi taxi đưa cả hai đến trung tâm thương mại, nói cái gì mà “Bồi đắp, bồi đắp tình cảm.”

 

Cuối cùng khó khăn lắm mới có cơ hội tách Vi Dịch ra một hồi, liền mau lẹ chuồn đi, không ngờ vừa tránh được vỏ dưa lại gặp ngay cái vỏ dừa.

 

Anh cũng thật là quá xui xẻo đi.

 

3.

 

Hiếm khi Lâm Thanh mới bắt gặp anh trong trạng thái xấu hổ như vậy, cái này gọi là sung sướng toàn thân.

 

“Đội Trưởng Kiều a.” cô cười mỉm chi cất tiếng gọi anh.

 

Kiều Bá không thèm để ý dáng vẻ gợi đòn của cô, quay đầu ra phía ngoài quan sát Vi Dịch vẫn đang tìm mình, gương mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Nói."

 

"Hì hì-" Cô cũng thuận theo tầm mắt của anh bay đến chỗ cô gái đang luống cuống tìm người kia, sau đó hạ giọng ra vẻ như đang cố gắng thương lượng, "Thật ra, tôi có cách giúp anh giải quyết cô ấy, nhưng bất quá, tôi còn có một điều kiện."

 

Kiều Bá: A a

 

Anh biết tâm tư của tiểu gia hỏa này không đơn giản, anh thậm chí không cần nghĩ ngợi nhiều mà đã cất lời: “Không được!”

 

"Anh có chắc không, Kiều Đội, điều kiện của tôi rất đơn giản đó," Lâm Thanh vẫn không bỏ cuộc tiếp tục dụ dỗ, "Dù sao tôi cũng không đám đắc tội với anh, chỉ có một điều kiện duy nhất là chúng ta phải hòa giải. Cũng không tính là hòa giải, nói trắng ra là đừng nhắm vào tôi nữa. Về sau anh làm đại đội trưởng của anh, tôi làm cô cảnh sát nhỏ của tôi, chúng ta không liên quan gì đến nhau …”

 

Cô bắt đầu nói lảm nhảm.

 

Kiều Bá căn bản là lười nghe cô nói, anh đã nắm bắt cơ hội vàng, chuẩn bị trực tiếp từ chỗ này lẻn ra cổng âm thầm rời đi.

 

Kết quả, chỉ mới bước một bước.

 

“Kiều Bá!”

 

Vi Dịch dường như nghe tiếng động, liền đưa mắt quét qua hướng này, Kiều Bá lập tức lùi bước, nhịn không được quay đầu nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh: “Cô thử la lên một lần nữa đi!”

 

Lâm Thanh chớp chớp đôi mắt to nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ vô tội, rất biết nghe lời mà ngoan ngoãn cất giọng, nói cực kì nhanh: "Tiểu tỷ tỷ mặc váy đỏ kia ơi, bạn trai của cô đang ở bên này chọn nhẫn tặng …”

 

“Cô” vẫn chưa kịp thoát ra khỏi miệng.

 

Kiều Bá nhịn không được chửi thề một tiếng, vội vàng chụp lấy cô, một tay nắm lấy cổ áo tay còn lại bịt chặt miệng lôi cô nhào về phía anh.

 

Kế quầy hàng, kẹp giữa bức tường và bảng quảng cáo chỉ dư ra một không gian rất nhỏ,  mà lúc này khoảng cách giữa hai người đột ngột được rút ngắn lại, lòng bàn tay bỗng có cảm giác chạm vào thứ gì đó rất mềm mại và ấm áp.

 

Một thoáng bối rối.

 

Kiều Bá phản ứng kịp thời, ngay lập tức rụt tay lại, đẩy người ra, ho khan một tiếng, sau đó giả bộ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác: “Cô an phận một chút đi!”

 

Lâm Thanh không kịp phản ứng bị người kia đẩy ra: Nè có cần phải như vậy không? Tôi không phải là virus Corona, ok?

 

Bất quá ---

 

Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên mở to mắt, như thể cô đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.

 

"Hì hì ..." Lâm Thanh cố ý nhích đầu lại gần.

 

Kiều Bạch chỉ cần nghe thấy tiếng cười này của cô, da đầu anh liền cảm thấy một trận tê dại, cảm giác này còn đáng sợ hơn là bị một trăm tên côn đồ hung ác bao vây.

 

Anh không cần nghĩ ngợi ngay lập tức tiến vào phía trong thêm vài bước vào khoảng cách giữa quầy hàng và bức tường phía sau, bất quá là không gian có chút nhỏ, thật là có chút làm khó cho đôi chân dài của anh.

 

“Cô đứng im.”

 

Lâm Thanh nhìn vành tai đỏ bừng của anh, thiếu chút bật cười ra tiếng, "Tôi mới không!"

 

Kiều Bá: “……”

 

“Kiều Đội, có phải anh là,” cô suy nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào mắt anh, đáy mắt tràn đầy ý cười, "Anh có bệnh sợ phụ nữ sao?"

 

Trong lần huấn luyện trước đó, cô cũng chỉ có trèo lên lưng anh một hồi, dù có tệ hơn đi chăng nữa cũng chỉ là nhéo eo của anh vài cái.

 

Mà anh lại vừa bị phân tâm vừa đỏ mặt.

 

Lần này cũng vậy, bất quá chỉ là đứng gần anh hơn bình thường một chút thôi, anh lại khắp người từ đầu đến cuối làm ra vẻ chống cự, lại còn đỏ mặt nữa chứ!

 

Đường đường là đội trưởng đội cảnh sát, lại sợ nữ sắc?

 

Lâm Thanh cảm thấy mình đã cầm chắc được điểm yếu của anh.

 

Kiều Bá hít một hơi thật sâu, anh thực sự không biết đầu óc quỷ quái của tiểu gia hỏa này suốt ngày nghĩ ngợi toàn mấy thứ linh tinh gì đâu đâu?

 

"Lâm Thanh," anh đứng thẳng người, lửa giận chực chờ bùng nổ, "Tôi cảnh cáo cô, thái độ tốt nhất nên đoan chính thêm một chút.”

 

Khụ, Khụ, Khụ.

 

Thiệt vô vị.

 

Dù sao đi nữa Lâm Thanh bây giờ cũng đã nắm được điểm yếu của anh, cô không còn sợ những lời đe dọa lạnh lùng kia của anh nữa, mà thay vào đó bắt đầu nghĩ cách trêu chọc anh.

 

Cô nhìn anh cười cười y hệt như tên nữ lưu manh, vừa định vươn tay chạm vào cằm của Kiều Bá một chút, anh liền quay mặt đi chỗ khác, còn không quên đánh vào đầu cô một cái bốp.

 

Lâm Thanh không kịp phong bị đã bị đẩy ra, bước chân lảo đảo, theo phản xạ có điều kiện liền giơ tay chụp lấy người trước mặt.

 

“Kiều Bá?”

 

Vi Dịch nghe thất động tĩnh liền từ bên kia đi tới, thoáng thấy một cô gái đang nhào vào vòng tay của Kiều Bá. Còn cái người đàn ông bình thường đối với cô lãnh lãnh đạm đạm thì đang sờ đầu cô gái đang ở trong vòng tay của ảnh, chỉ cần nhìn tới đây tôi cơn tức giận của cô chợt nổi bùng lên.

 

Lâm Thanh xoay người lại cố gắng ổn định thân thể, vừa hay nhìn thấy lửa giận trong mắt Vi Dịch, nhưng là chỉ là thoáng trong chốc lát, Vi Dich đem cơn giận che đậy lại rất nhanh, trưng ra mặt một bộ dáng đáng thương, nhẹ giọng nói: "Kiều Bá, em đợi anh mất nửa ngày, anh đang làm gì ở đây vậy?”

 

Âm thanh nũng nịu.

 

Lâm Thanh bỗng cảm thấy ớn lạnh.

 

Không đợi Kiều Bá mở miệng đáp lời, Vi Dịch đã quay sang đối đầu với Lâm Thanh, âm thanh mới nũng nịu khi nãy thay đổi 180 độ, thay vào đó là giọng điệu đầy sự khinh bỉ và coi thường.

 

Lâm Thanh: "..." Tiểu nha đầu hai mặt trong truyền thuyết là đây sao?

 

“Cô là bạn của Kiều Bá sao?” Vi Dịch tỏ vẻ cao lãnh, đánh giá Lâm Thanh từ trên xuống dưới, cũng không cho cô có cơ hội nói chuyện, tranh giành giới thiệu gia môn trước “Xin chào, để tôi tự giới thiệu, Kiều Bá là …”

 

Cô cố ý dừng lại một chút, lại quay đầu sang nhìn Kiều Bá một cách trìu mến, cười thâm thúy cất giọng: "Bạn tốt của tôi, tôi tên là Vi Dịch, sau này có thời gian sẽ mời cô đến nhà dùng cơm."

 

Khụ Khụ Khụ

 

Bạn tốt? Đến nhà?

 

Ý nghĩa sâu xa của cậu nói này chính là "Người này là của ta, nếu biết điều thì nhân lúc còn sớm mau biên đi, nếu không lão nương đánh chết cô.”

 

Lâm Thanh lại nghĩ đến trước đây Đường An đã từng ‘Phổ Cập’ kiến thức về Vi Dịch, người mà một lòng theo đuổi Kiều Bá, lại nghĩ đến Hề Khải trong thời kỳ “Tự Luyến” cùng những ân oán tình thù với bạn gái trước kia.

 

Ờ……

 

Không nên đánh giá thấp sức mạnh chiến đấu của phụ nữ.

 

Lâm Thanh lặng lẽ liếc nhìn Kiều Bá đang đứng ở bên cạnh mình, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

 

Người này không phải sợ phiền phức nhất sao? Tại sao mình không nhân cơ hội tạo ra một chút hiểu lầm và rắc rối cho anh, nếu như vậy phải đồn hết sức lực để đi đối phó với người trước mặt, còn thời gian đâu mà để tâm đ ến ruồi muỗi như mình nữa?”

 

 Ây da! Mình chính là một tiểu quỷ thông minh đó nha!

 

"Xin chào," Lâm Thanh duỗi thẳng tay ra, lặng lẽ dựa vào người Kiều Bá đang đứng bên cạnh, cố gắng hết sức mỉm cười ám muội nhất có thể, "Tôi là ..."

 

"Không phải em nói muốn uống trà sữa sao?"

 

Lâm Thanh còn chưa nói hết câu đã bị anh cắt ngang, đôi vai bỗng trĩu nặng, cô nhìn lên theo phản xạ liền bắt gặp đôi mắt cười xảo quyệt của Kiều Bá, còn có chút ... nâng niu ... chiều chuộng?

 

Khóe miệng cô giật giật.

 

Cái này có phải quá rùng rợn rồi không?

 

Kiều Bá đã nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thanh, trong lòng cười nhạo, nhưng ngoài mặt lại rất dịu dàng, đưa tay lên khoác vai cô một cách tự nhiên, còn hơi dùng sức đ è xuống, kéo cô vào lòng, ôm nửa người, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Vi Dịch: “Vừa này vô tình gặp Thanh Thanh ở đây.”

Cái quỷ gì vậy? Thanh Thanh?

 

Làm ơn đừng làm tôi mắc ói chết được không?

 

Lâm Thanh nuốt nước bọt, vẫn chưa hồi phục sau cú sốc ban nãy. Người bên cạnh cười nhẹ một cái, bình tĩnh thêm lực đ è xuống vai người nào đó đang muốn chạy, rồi lại hướng Vi Dịch cười nhẹ : "Xin lỗi Vi tiểu thư, tôi không thể tiễn cô trở về, ông nội không biết sự tình, tôi thay mặt ông xin lỗi cô, lúc trở về tôi sẽ giải thích rõ ràng cho ông hiểu.”

 

Lâm Thanh trợn tròn mắt: "?"

 

Nhìn không ra anh lại biết diễn kịch nhiều như vậy đó!

 

Vi Dịch cũng không thèm để ý tới phong thái thục nữ mà trước giờ cô cố gắng ngụy trang nữa, đem một gương mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Kiều Bá.

 

Bạn bè đều nói rằng cô không thể tán nổi người đàn ông có phong thái thần thánh luôn giữ thân như ngọc này, nhưng mà cô không chết tâm, dù chết cũng phải bám lấy anh ta, sau nhiều ngày bám riết vô ích, cô bắt đầu xuống tay từ lão gia tử bên kia, vẫn tưởng cuối cùng cũng sắp thành công rồi, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một kẻ ngáng chân.

 

Nhưng người đàn ông trước mặt đang trưng ra một bộ mặt đầy hối lỗi, "Thật ngại quá đã làm phiền rồi bạn gái đại nhân".

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Dịch bỗng dưng đỏ bừng, cũng không tiện phát tác, chỉ có thể để hoả khí từ từ phân tán trên cơ thể của Lâm Thanh, tức giận nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

 

Lâm Thanh bị Kiều Bá đứng phía sau thúc cùi chỏ bên eo, cô còn đang bận đắm chìm trong kinh ngạc thì bị anh thúc cho tỉnh lại, đột nhiên toàn thân ngập tràng cảm giác ớn lạnh.

 

Cô quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe như muốn ăn thịt người của Vi Dịch.

 

Ây, tôi không phải, tôi không có, cô nghe tôi giải thích…

 

Kiều Bá hoàn toàn không cho Lâm Thanh có cơ hội để phân bua, trực tiếp móc tay vào cổ áo cô, kéo cô khỏi hiện trường. Trước khi rời khỏi Lâm Thanh vẫn có cơ hội nhìn thấy bộ dáng Vi Dịch đang nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.

 

ĐM, trộm gà không được còn mất một nắm thóc.

 

Lâm Thanh vẫn còn tức giận, nghiến răng cố gắng dùng lực muốn vặn lại cánh tay đang móc trên cổ áo của cô, nhưng lại bị anh phá chiêu. Sau khi cố gắng không có kết quả lại chuyển mục, giơ chân lên định tấn công lên th@n dưới của anh.

 

Kiều Bá như đã chuẩn bị từ lâu, né sang một bên, đổi một tay khác, đem hai tay cô khoá về một chỗ, rồi dùng tay còn lại khống chế động tác tấn công của cô.

 

Cuối cùng, giữa ban ngày ban mặt, Lâm Thanh bị anh lôi đi khắp nơi như thể cô là một tên tội phạm đang bị cảnh sát là anh áp giải về đồn vậy.

 

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

 

Cô nói hết lời cầu xin anh tha cho cô một mạng, nhưng trong tâm lại âm thầm lôi “Death note” ra, dùng 10 phần công lực ra viết tên ‘Kiều Bá’ bằng một nét thật đậm, thật to.