Vết thương của Lâm Thanh nói nặng cũng không nặng lắm, nhưng trước trước sau sau cũng ở trong bệnh viện hơn nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, tần suất ra vào bệnh viện của đội trưởng “Cao Lãnh Chi Hoa” Kiều Bá bất ngờ vượt qua cả Hề Khải, Dao Đào, Đường An, nhóm người này, vững vàng trên đầu "danh sách siêng năng", người tinh mắt đều có thể nhìn ra ý tứ đằng sau hành động này.

Người trong đội đồn đại rằng Tiểu Lâm Thanh mỹ nhân cứu anh hùng, Kiều Bá đây là muốn lấy thân báo đáp rồi.

Đến cả Cục Trưởng Triệu cũng nghe được tin này, thỉnh thoảng lại chạy đến tìm Đường An, Lý Tử nói chuyện ba hoa, thám thính tình hình.

Hôm Lâm Thanh xuất viện, Cục Trưởng Triệu cũng cho Kiều Bá nghỉ một ngày, trước khi rời đi còn vỗ vỗ vai anh, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Kiều Bá tiếp nhận ý tốt của lãnh đạo.

Chỉ là hiện tại tình huống của anh một lời khó tả hết.

Kể từ lần cãi nhau trong phòng bệnh lần trước, thái độ của Lâm Thanh đối với anh ta có chút thay đổi, trước đây cô luôn miệng nói về việc muốn theo đuổi anh, cứ ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn tìm anh đấu võ miệng, nhưng bây giờ ngược lại, có vô tình nhìn thấy cũng không thèm để ý tới anh.

Hôm nay mới sáng sớm, Kiều Bá đã thay quần áo đến bệnh viện đón Lâm Thanh xuất viện, lúc trên đường đến bệnh viện còn ghé qua mua bữa sáng cho cô, còn lúc này trong hành lang của khoa nội trú, Lâm Thanh, Dao Đào, Hề Khải và những người khác còn đang cười hihi haha cùng nhau vui vẻ làm vài ván game.

Anh bước đến gần, đưa tay gõ cửa.

“Mua có bữa sáng thôi mà cũng đi lâu muốn chết, tụi em đói sắp chết rồi nè!” Lâm Thanh còn đang bận dán mắt vào màn hình điện thoại đánh game, đầu cũng không ngước lên, “Qua đây đút em một cái bánh bao đi!”

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay cô chủ động nói chuyện với anh, Kiều Bá sững sờ mất vài giây.

Lâm Thanh đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nhấp một hơi bước xuống giường đi về phía cửa, mắt vẫn nhìn điện thoại: "Này, Đường An, Đường An, nhanh lên, cứu tôi với, tôi sắp bị đánh chết rồi!"

Lời vừa rơi xuống, màn hình liền tối sầm lại.

Nhân vật của cô đã lên bảng đếm số.

“Thiệt có lỗi, chị Thanh em sai rồi.” Đường An hít hít mũi, “Em đi báo thù cho chị.”

“Ầy, quên đi, chết thì cũng chết rồi, vừa hay có thể đi ăn sáng,” cô vẫn chưa chết tâm ngước lên nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian phục hồi trên màn hình điện thoại, chân xỏ dép lề mề bước ra cửa, “Bánh bao còn không mau đưa cho em, anh đứng như trời trồng ở đây –“

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh của Kiều Bá, sửng sốt một chút, lời nói đến miệng bỗng nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng theo đó thu lại, gương mặt lạnh lùng vô cảm: "Đội Trưởng Kiều, anh đến đây làm gì?”

Nhìn như vậy chắc là lúc nãy nhận nhầm anh thành một người khác.

Kiều Bá nhíu mày, đưa bữa sáng trong tay: "Không phải nói đói rồi sao?"

"Ồ," Lâm Thanh bình tĩnh cầm lấy, vẫn vô cảm như cũ, "Em đột nhiên không thấy đói nữa, cám ơn Đội Trưởng Kiều.”

Kiều Bá nghiến răng nghiến lợi, không thèm đếm xỉa đến cô, trực tiếp muốn đi thẳng vào trong: "Đồ đạc của em thu dọn xong …”

Lời còn chưa kịp nói xong thì cửa đột nhiên cánh cửa bị cô đóng sập lại từ bên trong:

“Đội Trưởng Kiều tạm biệt!”

Kiều Bá ù ù cạc cạc ăn một cái lệnh đóng cửa miễn tiếp khách.

Đúng, chính là thái độ này, đã duy trì gần nửa tháng rồi.

Cứ như thể cô không phải là người luôn miệng nói rằng muốn theo đuổi anh.

Cuối cùng, vẫn là đợi người xuống lầu mua bữa sáng Lý Tử quay lại, mới hảo tâm hảo ý mời người đang đứng hiu quạnh lẻ loi ngoài cửa bước vào trong.

Kiều Bá cảm thấy như anh đã dành hết kiên nhẫn cả một đời này tiêu pha ở đây.

Nhân lúc Lâm Thanh đang vận hết nội công xử lý bữa sáng, anh trực tiếp đem vali của cô ném vào cốp xe của mình, sau đó dự định quay sang hảo hảo bàn luận với cô một chút.

“Lâm Thanh!”

Lâm Thanh vừa xuống lầu thì đột nhiên bị gọi lại, quay đầu lại liền nhìn thấy Kiều Bá: "Đội Trưởng Kiều, xin chào.”

“Chúng ta…”

“Ầy, Dao Đào!” Lâm Thanh nhìn thấy Dao Đào và Hề Khải từ xa đi tới, dứt khoát lơ đẹp Kiều Bá, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, “Mình nói với hai cậu, cái gì quên rồi, à dưới nhà mình mới mở một quán cà phê, nước uống đặc biệt ngon ...”

Kiều Bá:"..."

Kiểu này, anh thực sự bị cô nhắm vào rồi.

Trên đường về.

Cô cùng Dao Đào, Hề Khải ngồi chung một chiếc xe, Hề Khải vừa lái xe vừa chú ý quan sát chiếc xe đang chạy ổn định theo sau đuôi bọn họ, khóe miệng giật giật.

Trong khoảng thời gian này cậu cũng nhìn ra được tình hình, mặc dù Kiều Bá vẫn mang vẻ mặt thờ ơ không nói tới, nhưng trong thời gian Lâm Thanh làm viện anh đã không quản cực nhọc chạy tới chạy lui làm hết mấy việc nặng nhọc.

Một người lạnh lùng, trước giờ quen sống trên bàn thờ, lại có thể nhẫn nại chịu đựng đủ mọi loại tính khí trẻ con của ông nội Lâm, lại làm tốt đến mức này, là có ý vị gì chứ, cùng là đàn ông với nhau, Hề Khải chỉ cần nhìn một cái liền hiểu rõ.

Ngược lại Tiểu Muội nhà cậu, hình như gần đây có chút kiêu ngạo khác người, hoàn toàn không đặt đội trưởng cao ngạo kia vào trong mắt, đêm người ta quăng sang một bên hệt như một đại địa chủ.

Cậu cầm tay lái, lâu lâu lại thở dài một cái, bày tỏ sự đồng cảm với người bạn thân yêu kia.

"Tiểu Lâm Thanh," cậu nhìn qua kính xe nói chuyện với vị tổ tông ngồi phía sau, bạo dạn thử hỏi xem xem, "Cậu với đội trưởng của cậu bây giờ được tính là tình huống như thế nào đây?"

Lâm Thanh ngồi dựa vào vai Dao Đào, lười nhác nói: "Rất khó nhìn ra sao? Anh ta muốn theo đuổi mình."

Hây, cậu đâu có bị ngốc?

Cũng thiệt là đắc ý đó nha?

Hề Khải "khụ" một tiếng: "Nhìn thì nhìn ra rồi đó.

Chỉ là bất quá, trước đó không phải cậu nói muốn theo đuổi anh ấy sao? Bây giờ người ta bước xuống bàn thờ rồi, ngược lại cậu làm sao lại leo lên kệ hàng ngồi rồi?"

"Thanh Thanh!" Lâm Thanh còn chưa mở miệng, Dao Đào đã tiếp lời, "Cậu như vậy không phải là đang nghĩ vừa mới bắt đầu liền cho nó kết thúc luôn sao? Hay là chỉ thích theo đuổi người khác, nhưng mà đợi đến lúc đối phương thích mình rồi, thì cậu lại bắt đầu ghét người đó đại loại vậy?"

"Ây, các cậu thì hiểu cái gì chứ!" Lâm Thanh một hơi bò dậy, chậm rãi nói từng chữ, "Cái này gọi là tận hưởng cuộc sống!"

Dao Đào: "Ờ ờ"

Hề Khải: "Ờ ờ"

"Ây, không phải chứ, thái độ này của hai cậu là sao đây?" Lâm Thanh mặt đầy phẫn nộ, "Mới có mấy ngày, các cậu đã quên là trước đây anh ta nhắm vào mình như thế nào? Bây giờ chỉ dùng một chút ga-lăng đã dễ dàng mê hoặc được hai người? "

Dao Đào cười cười lắc đầu: Cậu đang nói chính mình à!

Lâm Thanh đảo mắt nhìn xuyên qua kính sau xe, suy nghĩ một hồi, lại như cũ quay về dựa vào vai Dao Đào, cố tình nói: "Anh cái người đó, ngồi trên bàn thờ quá lâu rồi, cả ngày từ sáng đến tối luôn tìm cách giáo huấn mình.

Ây, cậu nói xem, tuổi trẻ phơi phới, làm sao lại giống y chang một lão cổ hủ lúc nào cũng thích giáo huấn người khác như vậy? Mình chỉ hảo tâm hảo ý giúp anh ta đỡ một dao, mình đây là muốn cứu anh ta đó, kết quả thì sao, vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp nói mấy câu, liền bị anh đè đầu cưỡi cổ giáo huấn một trận, bây giờ nghĩ thông rồi lại muốn đến đây chơi trò quan tâm? Xin lỗi, đã muộn rồi! Mình nhất định phải để anh ta nhớ thật lâu mối hận này, để anh cũng trải nghiệm một chút tư vị thế nào là mỗi ngày đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người khác.

Tốt nhất sau này sẽ không có gan giáo huấn mình nữa." Cô lại chốt hạ thêm một câu.

"Tiểu Lâm Thanh?" Hề Khải cười trộm, "Cậu có biết bây giờ trông cậu nhìn giống gì không?"

Lâm Thanh xịt mũi một cái, phớt lờ cậu ấy, biết rõ ràng là miệng chó không bao giờ phun ra được ngà voi.

"rất giống với loại người khó khăn lắm mới từ người nghèo chuyển mình thành địa chủ nhà giàu mới nổi, ác ý báo thù."

"Đúng vậy, mình đây chính là ác ý báo thù." Lâm Thanh khá là vênh váo, "Có bản lĩnh thì đừng chạy theo giúp mình chở hành lý!"

"Thanh Thanh," Dao Đào cười, "Cậu chưa nghe qua câu Tức nước vỡ bờ à? phía trước có Trình Lạc, phía sau có Vi Dịch, cậu không sợ rằng cậu ngược đãi Kiều Bá như vậy, xong rồi anh ta phiền chán trực tiếp thay người à ?"

"Dựa vào cơ thể cường tráng kia của anh ta à?" Lâm Thanh thốt ra lời thề son sắt, "Trình Lạc cũng được, Vi Dịch cũng oke, nếu muốn ở bên nhau thì đã ở từ sớm rồi, đừng đem mấy chiêu trò này ra khích tướng mình! Lại nói, mình, đường đường là mỹ nữ xinh đẹp lại có sức mạnh bất khả chiến bại vô địch vũ trụ đó, anh ta có thể trốn khỏi mê lực của mình sao? mình cảm thấy còn có thể tiếp tục hưởng thụ vài ngày, yên tâm đi, mình tự có cân nhắc, ai kêu anh ta tối ngày lên lớp mình!"

Dao Đào và Hề Khải nhìn nhau cười trừ, không biết nói gì bây giờ.

Bất quá, Lâm Thanh đến cuối cùng vẫn không thể trốn thoát.

Lúc trưa sắp xếp hành lý xong, bởi vì muốn chúc mừng đại anh hùng hồi phục xuất viện, Đường An, Lý Tử bọn họ lại la ó đòi gọi đồ ăn bên ngoài, trong căn nhà nhỏ của Lâm Thanh ồn ào mất nửa ngày.

Kiều Bá hiếm khi không ngăn cản, còn chủ động ở lại tham gia cùng.

Lâm Thanh một bên đi theo mấy người bồi khách tham quan nhà, một bên lại thỉnh thoảng hướng mắt nhìn đôi ba lần Kiều Bá bên này.

Anh từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, chỉ ngồi một mình trong góc uống cạn nửa ly rượu, đầu cúi xuống cũng không biết Đang suy nghĩ gì, nhìn không thấu biểu tình của anh.

Lâm Thanh ngược lại bởi vì luôn ở trong trạng thái muốn suy xét tâm tư của anh, lại nhiều lần mất tập trung.

Cô có chút ảo não, làm sao mà lại không thể yên tâm vô lo vô nghĩ làm một đại địa chủ đàn áp bóc lột Kiều Bá chứ? Nghĩ nhiều như vậy làm gì đây?

"Đường An!" cô đem Luật chú ý lúc nãy còn nằm trên người Kiều Bá kéo trở về, xắn tay áo lên, nhảy qua móc vai Đường An, "Uống rượu không? Lý Tử! Lấy hai lon bia trong tủ lạnh phía sau lưng anh đem qua đây đi."

Lý Tử đang cắn pizza, nghe thấy cô nói liền vô thức Ờ một tiếng, quay người mở cửa tủ lạnh được một nửa, đột nhiên chợt nhớ ra: "Ây, Lâm Tiểu Muội, em vừa mới xuất viện đó, điên rồi hả sao lại muốn uống rượu?" nói xong còn nhìn về hướng Kiều Bá đang ngồi phía sau cô một cái.

Lâm Thanh sững sờ một chút viện có cảm giác giống như làm chuyện xấu nhưng lại bị ba mẹ bắt gặp, cô không dám quay đầu, hoảng loạn sờ sờ mũi, "Vậy thì, anh đưa em một miếng pizza đi."

Thật ra cô cũng không muốn uống rượu, chỉ là muốn di dời lực chú ý tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi.

Lần này Lý Tử cũng không nói gì, từ trong hộp giấy kế bên cạnh lấy một miếng pizza đưa về hướng Lâm Thanh: "Nè, ăn đi ăn đi.

Còn muốn ăn cánh gà không, bên này còn dư hai cái, em ăn nhiều một chút để bồi bổ!"

Đường An lại cười cười thêm vào một câu: "Bằng không ốm đi vài kg Đội Trưởng Kiều nhìn thấy lại đau lòng!"

"Hêy, Tiểu Đường Tử gan chó của cậu mập lên nhiều rồi nha!" Lý Tử vỗ một cái trời giáng lên vai cậu, nói đùa một câu.

Mặt của Lâm Thanh có xu hướng nóng dần lên.

Tình huống hiện nay của hai người họ, đều rất rõ ràng rồi sao?

Cô lại nhịn không được quay đầu muốn quan sát thử biểu tình của Kiều Bá, kết quả vừa quay đầu lại cả người liền sững sờ.

Vừa rồi còn đang ngồi đó uống rượu, sử dụng công phu gì mà trong nháy mắt liền biến mất?

Cái ghế mà anh ngồi lúc này bây giờ đã được thay thế bởi hai vợ chồng ông chủ Hề, còn đang rải cẩu lương.

Lâm Thanh: Ây?

Có bệnh vặt hư thúi gì đây, muốn đi cũng không nói một lời?

Còn chưa được 2 phút, Lâm Thanh đã đứng ngồi không yên, trong lúc lơ đãng nhấm nháp nửa miếng bánh pizza, cô lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở WeChat kiểm tra.

Không có tin nhắn mới.

Cô cầm điện thoại do dự mấy phút nhưng cuối cùng vẫn tìm nick chat quen thuộc, suy nghĩ một hồi rồi cúi đầu gõ:

[Đường An nhờ em hỏi anh cơm chiều nay còn muốn ăn ở đây nữa không?]

Là Đường An hỏi đó, không phải cô.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, đợi rất lâu nhưng anh vẫn không trả lời.

[Đi rồi?]

Cô gửi mấy tin nhắn liên tiếp mà không có bất kỳ phản hồi nào.

Sự kiên nhẫn bị bào mòn từng chút từng chút một.

Một lúc sau, cô đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, ném cánh gà đang ăn dở vào thùng rác.  Cô tùy tiện lau lau tay, cầm điện thoại bỏ vào túi, đứng dậy bước ra ngoài.

Trước ánh mắt dò hỏi của những người trong phòng, cô đỏ mặt nói: "Em ra ngoài mua một chai xì dầu."

Quần chúng ăn dưa: "?"

------oOo------.