Sắc mặt Lâm Thanh có chút nóng lên, ho khan hai tiếng: " Làm người phải biết tiến một bước lùi một bước, từ lúc nào mà cậu lại trở thành ông bác nhiều lời như vậy? Để tôi nói cho cậu biết nhé, cậu mau đem đống đồ đó đến giao cho tôi, nếu không tôi sẽ đi cáo trạng với Dao Đào đó, cậu có tin không ---“

 

“Ting Tang” một tiếng.

 

Cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, người đàn ông hờ hững bỏ đi ba phút trước đã quay trở lại.

 

Hây!

 

Hối hận rồi đúng không?

 

Lâm Thanh hai mắt sáng rỡ, mặc kệ Hề Khải đang gào thét ở đầu dây bên kia, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lại đứng thẳng người, có chút mất tự nhiên nhưng vẫn kiêu ngạo vút thẳng góc quần áo, tiến lên hai bước, hắng giọng: " Kiều— "

 

"Gần ngân hàng Chính Đại ở góc Tây Nam của khu phố phía Đông, có một tên cướp đem theo dao. Đồng thời hắn đã bắt cóc một đứa trẻ làm con tin. Lý Tử, cậu mang người đến hỗ trợ. Trần Thao, đi đường tắt từ phía sau quảng trường trung tâm để chặn họ lại. Hãy cẩn thận, đảm bảo an toàn cho con tin. "

 

Ánh mắt anh sắc lạnh và bình tĩnh, cơ bắp cuồn cuộn, quai hàm căng lên, nhấc tay chỉnh lại tai nghe Bluetooth đang đeo bên tai, giọng nói hướng vào điện thoại ra lệnh cho cấp dưới. Toàn bộ quá trình cũng khống thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ nhảy lên xe vội vội vàng vàng mà phóng đi.

 

Lâm Thanh bị khí thế này của anh làm cho chùn bước, trong giây lát cô quên luôn mình đang định nói gì.

 

“Này!” Hề Khải dừng xe lon ton chạy tới, vươn tay quơ quơ trước mặt cô, “Cô Lâm của chúng ta sao vẫn còn bị nhốt ngoài cửa vậy nè, muốn...”

 

Lâm Thanh định thần lại, khóe miệng đột nhiên giật giật, giật lấy chìa khóa xe trên tay Hề Khải: "Tình huống khẩn cấp, mượn tạm xe cậu, cậu bắt taxi về trước đi, sau này tôi nhất định sẽ đến cửa cảm tạ! Cảm ơn á!”

 

Cô vừa dứt lời, người đã phóng lên xe, chiếc xe địa hình màu đen đã xoay một vòng, gầm rú lao đi.

 

Hề Khải sững người tại chỗ, nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt, vẻ mặt cứng ngắc nhìn mấy cái túi trong tay: "Không phải chứ, mấy cái túi này cậu còn cần nữa không vậy?"

 

2. 

 

Khu phố phía Đông.

 

Nơi này nằm cách xa trung tâm thành phố và hiện đang là một khu vực tiềm năng đang trên đà phát triển, xung quanh có nhiều tòa nhà mới xây hoặc đang được tân trang lại nên lưu lượng người qua lại cũng tương đối ít.

 

Khi Lâm Thanh chạy đến nơi, hiện trường đã bị bao vây.

 

Tên cướp định bắt con tin, muốn bỏ chạy nhưng bị cảnh sát theo sát nút. Trước sau đều bị bao vây, tên cướp bị dọa sợ liền đưa cháu bé đến một công trình đang xây dựng dở dang gần đó.

 

Dưới toà nhà công trình toàn là cảnh sát.

 

Tên cướp biết chắc bản thân lần này đã không còn đường thoát. Lúc này, hắn bắt con tin với tâm lý chuẩn bị đánh cược, được ăn cả ngã về không, ngay lập tức chạy lên đứng sát vào khung sắt trên mép tầng 3, con dao bén nhọn trên tay đè lên cổ nhỏ của cậu bé bị bắt làm con tin. Cả người căng thẳng, mắt đỏ rực lên như sắp mất đi lý trí. Hắn ta loạng choạng hét xuống dưới lầu: “Lên đi, nếu tụi bây không sợ tao quăng chết nó thì cứ nhắm vào tao mà bắn! Dù sao ta cũng sống đủ rồi, trước khi chết còn kéo theo được một cái đệm lưng, không lỗ vốn!"

 

Hắn ta gầm lên, tiếng khóc của đứa trẻ càng lớn hơn, một lớn một nhỏ run rẩy đứng trên mép tầng, có khả năng rơi xuống bất cứ lúc nào. 

 

Công trình này vẫn chưa được hoàn thiện, xung quanh vẫn là khung thép, mặt đất là đống vật liệu ngổn ngang khiến việc giải cứu trở nên rất khó khăn, lại thêm vào con tin còn quá nhỏ, căn bản không có cách nào hợp tác với cảnh sát, hiện trường bỗng chốc rơi vào toàn cảnh bế tắc.

 

"Nếu không muốn thằng nhóc này chết", tên cướp run rẩy, gần như hét lên, "Mau thả tao đi!"

 

Lâm Thanh cau mày, ngẩng đầu quan sát tình hình xung quanh.

 

Phần nóc của tòa nhà này vẫn chưa được xây xong, phía nam tầng 3 là nơi tập trung của tên cướp, có lẽ phần thiết kế cửa sổ cao từ trần đến sàn, toàn bộ mặt trước mở ra tầm nhìn thông thoáng, thuận tiện cho hắn quan sát, đối đầu với đội cảnh sát đứng dưới tầng. Còn phía tây thì …

 

Lâm Thanh sửng sốt một hồi, tầm mắt lại rơi vào thân ảnh đang ở bên ngoài cửa sổ lầu 2, phía tây.

 

Áo thun đen, thường phục, tư thế mạnh mẽ, nhanh nhẹn.

 

Không biết từ lúc nào anh đã tránh được tầm nhìn của tên cướp, một mình leo lên tầng 2.

 

Nếu đi cầu thang bình thường rất dễ thu hút sự chú ý của tên cướp, một khi xảy ra sự cố, tin thần của đối phương bị đã kích sẽ rất dễ gây nguy hiểm cho con tin, vì vậy ... Anh định từ vị trí bên ngoài cửa sổ tầng 2 góc phía tây mượn lực của mấy thanh sắt trực tiếp leo lên tầng 3, rồi từ bên phía bên hông bất ngờ ập đến giải cứu con tin?

 

Lâm Thanh hít vào một ngụm khí lạnh.

 

Tên cướp như có linh tính, đột nhiên quay đầu cảnh giác nhìn xung quanh, rụt cổ tức giận hét xuống dưới lầu: "Đừng cố gắng câu giờ, cho tụi bây mười phút nữa! Đem xe và tiền đến cho tao, nếu không tao và thằng nhóc này sẽ đồng quy vô tận! "

 

Trên tầng hai, thân ảnh kia dừng lại, anh dùng một chân bước lên bệ cửa sổ, dùng cả hai tay bám chặt vào khung thép, cơ bắp toàn thân căng ra, nửa người anh treo lơ lửng chặt chẽ áp sát vào tường.

 

“Anh đừng kích động!”

 

“Không nên quá kích động!”

 

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Lý Tử ra hiệu cho những cảnh sát khác lùi lại hai bước, sau đó nhìn vào người đàn ông trung niên đứng bên cạnh.

 

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm đứa trẻ trên lầu 3, vội vội vàng vàng mở miệng: "Anh đừng kích động, anh muốn gì cũng được, chỉ cần anh chịu thả con trai tôi ra, không cần lo lắng, tôi hứa với anh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì... "

 

Ông ấy khàn giọng thương lượng với tên cướp, người cảnh sát bên cạnh cũng bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt với thân ảnh đang treo lơ lửng ở tầng 2.

 

Lâm Thanh cắn môi, nhíu mày, nhanh chóng xoay người, lấy áo khoác đang để trên xe của Hề Khải, buộc quanh eo, sau đó lướt qua đám đông, chạy về phía bắc của tòa nhà bên cạnh.

 

Hai tòa nhà nằm kế nhau, ở khoảng trống giữa hai toà có dựng một cần trục tháp rất cao, xung quanh 2 toà nhà này đều có khung thép bao xung quanh.

 

Nếu từ một tòa nhà khác leo lên tầng ba, từ góc Tây Bắc leo lên cần trục tháp, rồi bám vào khung thép bên ngoài, nếu không có gì bất trắc, có thể lặng lẽ đến vị trí ngay phía sau tên cướp mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào.

 

Một đoạn đường thẳng cách tên cướp chưa đầy chục mét.

 

Đây không phải là một vấn đề quá lớn.

 

Lâm Thanh đo khoảng cách bằng mắt thường, từ trên giá sắt bên cạnh mò ra một cuộn băng y tế, quấn vài vòng quanh cổ tay, nghĩ ngợi một chút, liền lấy thêm hai cây kẹo m út nhét vào túi áo khoác, sau đó xoay người leo lên cầu thang.

 

Đường An liên lạc xong với người đàm phán sau đó quay trở lại vị trí, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có một cô gái nhỏ, trông như khỉ đang leo lên cần trục tháp, cô gái đang dừng lại thở hổn hển một lúc, vừa kịp phản ứng lại thì cô gái nhỏ đã leo xong một khoảng chiều cao của hai tầng lầu.

 

Bắt gặp ánh mắt của cậu, cô còn ngẩng đầu lên, rồi nở một nụ cười duyên đáp lại.

 

Vẻ đẹp không thể che giấu, tự tin bá đạo.

 

Đường An khẽ nuốt nước bọt xuống, sợ sẽ ảnh hưởng đến hành động của đội, cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ cau mày im lặng ngậm miệng, lo lắng nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ.

 

Ở dưới lầu, Lý Tử vẫn đang cố gắng ra sức đánh lạc hướng tên cướp.

 

Đội Trưởng Kiều  đã leo lên đến rìa phía tây của tầng ba, anh đang tìm một điểm vững chắc để leo lên mép tường phía trên, ổn định cơ thể.

 

Đứa nhỏ vừa khóc vừa sợ, đã sớm không còn sức lực, cả người mềm nhũn, bị tên cướp giữ chặt cổ áo, sắc mặt trắng bệch, giọng nói dần trở nên yếu ớt.

 

Kiều Bá đưa tay ra sau lưng ra ám hiệu cho Lý Tử.

 

Lý Tử ngay lập tức hiểu ra, cậu cùng một cảnh sát lái xe tới dưới lầu.

 

“Xe của anh chuẩn bị xong rồi!” Lý Tử chỉ vào chiếc xe, hét lớn với tên cướp trên lầu, “Anh trước tiên xin hãy bỏ đứa nhỏ xuống!”

 

Khi tên cướp nhìn xuống tầng dưới, Kiều Bá đã cố gắng hết sức leo lên tầng ba.

 

“Chú cảnh sát—” đứa trẻ đột ngột kêu lớn.

 

"Hây, bên này nè!"

 

Nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, tên cướp vô thức quay đầu nhìn về hướng Tây, nhưng đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nữ tươi cười, khiến hắn mất tập trung quay đầu nhìn lại.

 

Khóe miệng Lâm Thanh chợt hạ xuống, cô giơ chân đá vào giữa đũng qu@n của tên cướp.

 

Kiều Bá phản ứng rất nhanh, lợi dụng lúc tên cướp bị đau vừa buông lỏng đứa trẻ ra, anh liền lập tức bật dậy nắm lấy vai tên cướp kéo lại, dùng tay khống chế bẻ ngược cổ tay tên cướp lại làm con dao cắt vào cổ tay hắn.

 

Tên cướp đau đớn loạng choạng lùi lại hai bước, con dao trên tay rơi xuống đất, Kiều Bá liền nhảy tới khống chế không để hắn cử động.

 

Lâm Thanh nhanh chóng xoay người lao về phía trước, thuận thế dùng một tay bế đứa trẻ đang run rẩy, nét mặt là bị doạ sợ đến mức tái nhợt.

 

Tên cướp bị Kiều Bá trấn áp, khẩn trương đến mức không còn suy nghĩ được gì nữa, trong thời điểm mấu chốt hắn đánh liều túm lấy cánh tay của Kiều Bá điên cuồng cắn, lợi dụng giây phút Kiều Bá chịu đau thu bớt lực ấn, hắn lăn một vòng, nhặt con dao trên mặt đất, hướng thẳng về phía Lâm Thanh đang đứng, liều mạng xông tới.

 

Lâm Thanh còn đang bận quan tâm vỗ về đứa trẻ trên tay, không hề để ý đến động tĩnh phía sau. Lúc phản ứng kịp, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy tên cướp đang như chó điên lao về phía mình, thần thái thập phần hung ác, trong vô thức cô liền đưa lưng ra phía trước, đem đứa nhỏ gắt gao bảo vệ trong lòng.

 

Sau đó “Đùng” một tiếng, tiếng máu thịt va vào nhau vang lên làm cho không gian trở nên nghẹt thở.

 

Kiều Bá dùng tốc độ nhanh nhất đá một cú thẳng vào tên cướp, trực tiếp đạp ngã hắn ngã ra đất, sau đó lại tung ra hàng loạt cú đánh cuối cùng lại tiếp tục khống chế đè mạnh hắn xuống đất. 

 

“Đem đi!”

Lý Tử dắt người lên, giơ tay tát tên cướp vẫn còn đang điên cuồng mắng mỏ, rồi áp giải người xuống lầu.

 

Kiều Bá đưa mắt liếc nhìn sang Lâm Thanh phía đối diện, cái người đang lôi kẹo m út trong túi ra dỗ cậu bé kia nín khóc. 

 

Lâm Thanh gãi gãi cằm, nhìn về phía anh cười đắc ý.