"Xin chào!"

 

Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc từ trên đầu rơi xuống, hương hoa hồng tràn vào mũi.

Cô cam chịu số phận nhắm mắt lại, nắm chặt ngón tay, cân nhắc không biết nên giải thích thế nào cho sự hiểu lầm này bằng một cách lịch sự nhất mà không bị quá ngượng ngùng. 

 

Lâm Thanh ổn định tin thần, hít sâu một hơi.

 

Sau đó, thật không may, mũi bị ngứa, giây tiếp theo——

 

"Hắt xì!"

 

Một cú hắt hơi siêu to khổng lồ bất khả chiến bại.

 

Những người khách ngồi cạnh bị làm cho giật mình bắt đầu nhìn ngang ngó dọc.

 

Lâm Thanh có ý muốn tự sát, lặng lẽ rút khăn giấy, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu: "Chào ... anh"

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Biểu hiện của Kiều Bá ngay lập tức trở nên phức tạp.

 

Bầu không khí rơi vào tình trạng bối rối trong một thời gian dài.

 

Khắp đại não của Lâm Thanh đang nghĩ về cách ăn mặc ngày hôm nay của cô, tại sao phải ăn diện xinh đẹp như vậy, hiện tại cô thấy hối hận muốn chết.

 

Nữa ngày qua đi, hai người vẫn chưa mở miệng nói lời nào.

 

Sự bối rối vẫn không hề có chiều hướng suy giảm.

 

Lâm Thanh không thể chịu đựng được nữa, cố gắng làm dịu bầu không khí căng cứng, vì vậy cô ho khan: "Chà, Đội Trưởng Kiều , thật trùng hợp, anh cũng ở đây ... xem mắt?"

 

Lời này vừa nói ra, cô đã muốn tự tát cho mình một cái, chết đi cho rồi.

 

Lời còn có thể nói như vậy sao?

 

Kiều Bá nhướng mày liếc cô một cái, vẻ ngạc nhiên trên mặt anh vừa rồi hoàn toàn tan biến, anh ném một bó hoa hồng lớn trên tay xuống bàn, sau đó ngồi xuống đối diện bàn, anh khịt mũi: "Cũng?"

 

Lâm Thanh sốc toàn tập. 

 

Không phải chứ, tại sao anh vẫn chưa ngồi xuống?

 

Chẳng lẽ là vì đội trưởng cao quý lạnh lùng này chỉ đến quăng cho cô một ánh mắt lạnh lùng chế nhạo, sau đó liền rời đi?

 

Tâm lý của quái vật thật khó nắm bắt.

 

Lâm Thanh không nghĩ nhiều nữa, cô chỉ ngồi xuống, cất lời: "Ừ, cũng. Nhìn không ra Kiều đội cũng cần xem mắt tìm người yêu." 

 

“ Ừ, cô cũng vậy.” Kiều Bá liếc nhìn cô.

 

Người phục vụ đến xin lỗi cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, cậu ấy hỏi đã muốn gọi món chưa? Anh quay đầu dặn dò phục vụ vài câu, sau đó quay đầu lại, ánh mắt rơi vào cô, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó nói: "Nhìn không ra."

 

Ngữ khí bình bình đạm đạm.

 

Lâm Thanh có thể nghe thấy giọng điệu của anh sặc mùi chế nhạo, thuận theo tầm mắt của anh một lần nữa ngắm nghía lại bản thân mình.

 

Thế nào là nhìn không ra?

 

Cô lặng lẽ trợn mắt nhìn anh, đồng thời vạch rõ điểm yếu của anh: "Sao, Đội Trưởng Kiều  đi xem mắt không sợ nữ thần hiểu lầm sao?"

 

Kiều Bá không có phản ứng gì lớn, cũng không ngẩng đầu lên, buộc miệng hỏi: "Cô đi xem mắt cũng không sợ bạn trai hiểu lầm sao?"

 

Lời này vừa nói ra, bỗng dưng có một chút kỳ quái lan tỏa trong không khí.

 

Hai người cùng lúc nhìn lên, ánh mắt chạm nhau, rồi cả hai cùng dời tầm mắt ra chỗ khác.

 

Không phải vẫn đang chiến tranh lạnh sao?

 

Làm thế có thể lời qua tiếng lại một cách tự nhiên như vậy, bây giờ còn mặt đối mặt cùng nhau đến nhà hàng ngồi ăn tối dưới ánh nến? 

 

Có lẽ là hai người họ có cùng một câu hỏi, bầu không khí lại chìm vào im lặng.

 

May mắn thay, người phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên.

 

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Lâm Thanh cũng vang lên, cô liếc nhìn Kiều Bá, sau đó chột dạ cúi đầu trả lời điện thoại: "Cái gì?"

 

 "Tiểu Lâm Thanh, cậu đang đi ăn trộm hả?" tâm trạng Hề Khải đang rất tốt, học theo giọng điệu của cô hạ thấp giọng nói, "Làm gì nói chuyện nhỏ như vậy?"

 

"Có chuyện gì mau nói?"

 

"Không có, chỉ là muốn gọi hỏi thăm tình hình bên cậu thôi, tôi đã đón được vợ của tôi rồi, điện thoại xem cậu có cần giải vây hay giúp đỡ gì không?"

Cậu ấy vừa mới dứt lời, giọng điệu gấp gáp của Dao Đào đã truyền tới: "Nè Hề Khải anh có biết mắc cỡ không, để một cô gái như Thanh Thanh một mình ở đó..."

 

"Cô ấy có thể xé xác một con bò bằng tay không," Hề Khải dường như đang cười cười đáp lời Dao Đào, "Em cần gì mà phải lo lắng?"

 

Lâm Thanh:"..." Đại ca, làm ơn đi, tôi vẫn còn đang nghe đó.

 

"Dao Đào không an tâm cậu, bây giờ cần chúng tôi đến giải vây không?"

 

“Đừng, đừng, đừng!” Lâm Thanh liếc nhìn Kiều Bá mặt không chút cảm xúc ngồi đối diện, lập tức che điện thoại, “Đừng tới đây, mọi chuyện đều tốt, đợi một lát, về đến nhà sẽ báo cáo với cậu, được không?"

 

Cô nhanh chóng cúp máy, lần nữa ngồi thẳng dậy.

 

Kiều Bá liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc.

 

Lâm Thanh đã hiểu.

 

Mấy câu trả lời điện thoại lúc này của cô, rơi vào ánh mắt của anh có lẽ đó là chứng cứ hữu hiệu nhất cho thấy -- cô giống như một người phụ nữ lăng nhăng, sau lưng bạn trai lén đi xem mắt.

 

Còn Hề Khải chắc đã biến thành người đàn ông bi thảm cỏ xanh mọc đầy đầu.

 

Người này chính là như vậy, còn nói là cô có định kiến, anh còn tự thấy bản thân không phải vậy sao? Anh đã có thành kiến ​​với cô kể từ khi cô vừa gia nhập đội cảnh sát, và từ trước đến giờ luôn đánh giá năng lực của cô theo ý kiến chủ quan của riêng anh.

 

 Bỏ đi.

 

Người lớn không chấp nhặt trẻ con, ai bảo cô hào phóng như vậy?

 

Không muốn cùng anh kỳ kèo.

 

Cô đảo mắt, bất giác mỉm cười với người đối diện.

 

Cả buổi chiều Kiều Bá còn chưa ăn gì, ban đầu vẫn đang phiền não không biết phải làm sao gây rắc rối cho đối tượng xem mắt, kết quả đến đây là đụng trúng cô gái điên này.

 

Anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, tâm trạng vô thanh vô thức lại có một chút biến hóa tốt.

 

Dù sao thì đó cũng không phải là một buổi xem mắt thực sự, vì vậy anh chỉ cần coi như anh đến đây giải quyết bữa tối là được.

 

Nhân cơ hội để nói chuyện công việc với cô ?

 

Anh cúi đầu vừa ăn vừa nghĩ, khi ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Lâm Thanh nở nụ cười kỳ quái, cũng đang chăm chú nhìn anh.  Trước khi anh có thể phản ứng lại xem cô đang nghĩ cái quái gì, cô đã lên tiếng.

 

“Bạn trai đã hiểu lầm rồi.” Lâm Thanh cúi đầu, giọng nói như bị bóp nghẹt.

 

Kiều Bá nhai thức ăn một lúc, trong tiềm thức "hừm" một tiếng.

 

Phản ứng lại lời nói của cô --.

 

"Cô đến đây xem mắt không sợ bạn trai sẽ hiểu lầm sao?"

 

"Bạn trai đã hiểu lầm rồi."

 

“Ồ.” Anh lại nhai thêm một ngụm cơm nữa, giọng đều đều, “Đáng đời”.

 

"Anh không muốn hỏi tôi tại sao lại hiểu lầm sao? Không muốn nghe tôi giải thích một chút à?".

 

"Không muốn".

“Ồ.” Lâm Thanh ủ rũ đáp một tiếng, rũ đầu xuống, “Anh ấy bây giờ cũng chẳng muốn nghe tôi giải thích."

 

Kiều Bá không có tâm trạng làm anh lớn ngồi lắng nghe những khúc mắc trong tình cảm của cô: "Anh có thể ..." im miệng.

 

Lời còn chưa nói xong, động tác cấp thức ăn của anh dừng lại một chút.

 

"Bạn trai đã hiểu lầm rồi."

 

"Anh không muốn nghe tôi giải thích một chút sao?"

 

"Oh, tôi bây giờ không muốn nghe giải thích!"

 

Anh lấy lại phản ứng, răng cắn trúng môi, bị tên gia hỏa này chọc điên lên.

 

Thấy anh đã hiểu, Lâm Thanh lập tức cười đáp: "Này này, đừng tức giận, đừng tức giận, chính là như vậy, Đội Trưởng Kiều , không phải tôi đã nói nếu tôi thắng vụ án kia thì anh đồng ý để tôi theo đuổi sao. Vì vậy, bạn trai, chỉ là chuyện sớm hay muộn."

 

“Giải thích với anh một chút, hôm nay tôi đến đây xem mắt thay người khác,” cô mở miệng liền nói mấy lời vô nghĩa, "Nghe nói bạn trai tương lai của tôi ở đây cùng người khác xem mắt, tôi mới không tin, không nói hai lời liền ngay lập tức đến đây đòi người."

 

Kiều Bá vừa định nói, Lâm Thanh xua tay: "Đừng nói, đừng nói, anh trước nghe tôi nói."

 

"Tôi đã nghĩ về điều đó rất nhiều. Lần trước chuyện tôi đá anh, đó là lỗi của tôi. Tôi không biết có huấn luyện thực tế. Hôm đó tôi đã mất kiên nhẫn. Tôi cũng đã phán đoán sai về vụ án, những gì anh nói hoàn toàn đúng, tôi đã có định kiến, rất dễ để tình cảm cá nhân xen mọi việc, điều đó không tốt, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi."

 

"Nhưng mà, Đội Trưởng Kiều " cô thận trọng liếc nhìn anh, kéo ngón út của mình, "Anh có thể nhượng bộ tôi một chút được không?"

 

“Tôi thừa nhận,” vừa rồi cô kiềm chế nụ cười ma mãnh của mình, nói ra mọi thứ bằng thái độ cực kì chân thành và nghiêm túc, “Về năng lực chuyên môn, tôi không bằng anh, còn rất nhiều chỗ cần phải cải thiện, nhưng anh cũng nên bỏ qua vì những gì anh đã làm với tôi? Đội Trưởng Kiều , là định kiến anh dành cho tôi ​​đó? Hãy cho tôi một chút thời gian và cơ hội? Ít nhất là một cơ hội để giải thích? Giống như vừa rồi, anh chỉ thông qua một cuộc điện thoại đã vội kết luận rằng tôi có bạn trai và tôi đang lén lút đi xem mắt sau lưng anh ấy, đây không phải là một loại áp đặt suy cảm tính lên sự tình sao?"

 

Cô dừng lại, hít một hơi.

 

"Tôi không có ý tức giận với anh. Tôi tin rằng các thành viên còn lại đều ngưỡng mộ anh như một con người hoàn hảo,  nhưng Đội Trưởng Kiều , anh đã bao giờ nghĩ đến hoặc cảm thấy rằng mọi người chỉ đang tôn trọng anh, chứ không thật sự coi anh như một người chiến hữu vào sinh ra tử sao?" 

 

Khóe miệng Kiều Bá mấp máy, nhưng anh không nói nên lời.

 

"Anh nói tôi quá xúc động, nhưng Đội Trưởng Kiều , anh thực sự đang đi đến đầu bên kia thái cực? Quá lãnh đạm và quá lý trí. Đúng, tôi không phủ nhận rằng thái độ như vậy có lợi rất nhiều cho công việc hoàn toàn không có hại gì, nhưng ngoại trừ làm việc, trước hết anh còn là một con người có máu có thịt."

 

Cô ấy ngừng nói, nhưng Kiều Bá nghe hiểu.

 

Có một khách hàng ngồi ở bàn liền kề vừa gọi phục vụ thanh toán tiền. Sau đó đứng dậy, vừa nói vừa cười khà khà, người phục vụ thì đang sột soạt bận rộn thu gom chén đ ĩa, còn không quên nói những lời khách sáo.

 

Cửa nhà hàng bị đẩy ra, một cơn gió nóng ập vào.

 

Cả hai cùng im lặng.

 

“ Đội Trưởng Kiều .” Lâm Thanh mím khóe miệng, “ Chúng ta hòa giải đi, được không?

 

Kiều Bá nhướng mi nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu.

 

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh, lông mi chớp chớp.

 

Bất quá chỉ là khoảng cách dài một thước.

Anh thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng hàng mi hơi rung của cô, sống mũi nhỏ và thẳng cùng với má lúm đồng tiền nhẹ lõm vào.  Không biết là mùi hoa hồng bên cạnh cô, hay là mùi nước hoa trên người cô, có chút hương thơm len lỏi chui vào mũi của anh.

 

Có bức tường nào đó trong lòng anh dường như đột nhiên sụp đổ.

 

Ánh đèn đột nhiên mờ đi, cả nhà hàng chìm vào bóng tối, trên bàn chỉ còn lại ánh nến, trên sân khấu nhỏ cách đó không xa, có một nghệ sĩ piano đang cúi đầu chơi đàn, khúc dạo đầu êm ái vang lên.

 

Kiều Bá thu lại ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên:

 

"Được."

 

"He..He..he"

 

Lâm Thanh nở nụ cười tự mãn, lông mày cong lên, hai tay nắm chặt: "Đội Trưởng Kiều , sau này tôi ở lại tiếp tục hại anh nhiều một chút, xin chỉ giáo nhiều hơn."

 

Kiều Bá nhìn tiểu gia hoả có khuôn mặt nghiêm nghị được một giây rồi giây sao lại trở về nụ cười ma mãnh bất cần đời.

 

Thật đúng là...

 

Cô gái điên...

 

Tuy nhiên, cũng không biết tại sao, cuối cùng dường như anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm, ngay cả những điều không vui ngày hôm nay cũng biến mất không thấy tăm hơi.

 

Lâm Thanh nghiêng người, bí mật quan sát biểu hiện của anh.

 

Thực ra, anh cũng thật muốn hòa giải, đúng không?

 

Chỉ khi được người ta dỗ dành mới chịu nói ra.

 

Hứ.

 

Thật là xấu tính.

Hai người đang nghĩ ngợi về nhau, bầu không khí đột nhiên yên lặng trở lại, chỉ còn tiếng hát ngân nga trên sân khấu cũng khiến Lâm Thanh đau đầu, cô nhìn Kiều Bá vẫn đang cúi đầu ăn cơm, bao tử bắt đầu đánh trống.

 

Từ lúc đến tới bây giờ, cô chỉ đăm đăm lo lắng, một hạt cơm cũng chưa bỏ vào bụng.

 

Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, cô mới cảm thấy đói, cuối cùng, học theo cách của Kiều Bá, ăn hai miếng cơm, nhưng cô không thích mùi vị cho lắm, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

 

"Ây, Kiều Bá đừng ăn nữa."

 

Kiều Bá:"..."

 

Cô đã mua trước rồi, cũng không nói chuyện với anh, chỉ đơn giản đứng dậy kéo anh đi: "Không ăn nữa, tôi dẫn anh đi ăn đồ ngon."

 

Kiều Bá bị cô vô tình kéo đến lảo đảo, sầm mặt lại, Lâm Thanh lập tức rút tay về, làm động tác vươn tay ra vẻ vô tội, nở nụ cười: "Tiên sinh mời đi bên này" nói xong, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay trở lại bàn, đem đoá hoa hồng đặt trên bàn ôm vào lòng, bắt gặp ánh mắt kì quái của anh, mở miệng nói "Của tôi mà."

 

Kiều Bá: "..."

 

Nửa tiếng sau.

 

Kiều Bá nhìn chỗ ngồi lộ thiên ngoài cửa, ngửi thấy mùi khó tả, trên mặt cũng lộ ra biểu tình một lời khó tả 

 

"Đây là đồ ngon mà cô nói?"

 

“Đúng vậy, anh ngửi cái này thử xem, có phải rất hôi không?” Lâm Thanh tự tin nói, “Đây là một cửa hàng thế kỷ, hương vị cực kỳ chính tông. Này, chờ một chút!"

 

Cô cố ý tỏ vẻ kinh ngạc: "Kiều Bá, anh chưa từng ăn bún ốc sao?"

 

Cô biết ngay mà!

 

Bất quá mà, bước đầu tiên để một vị thần giáng thế, là phải ngửi được một chút “mùi bắn pháo hoa” ở trần thế, có đúng không?

 

Kiều Bá liếc nhìn cô, dường như hiểu suy nghĩ trong đầu cô.

 

Anh đúng thật là chưa bao giờ ăn qua, nhưng không vấn đề gì mà không dám thừa nhận, khi nhiệm vụ khó khăn nhất, chỉ cần có thể ăn no, không có cái gì mà anh không thể cho vào bụng.

 

Anh nhấc chân bước vào cửa hàng.

 

Những người xung quanh đột nhiên khựng lại.

 

"Làm sao--"

 

Lâm Thanh nghiêng đầu nhìn anh, xoa xoa cằm dưới.

 

Thuận theo hướng nhìn của cô, cách đó không xa trong đám đông đang xem biểu diễn đường phố, một nam thanh niên ăn mặc rách rưới, đút tay vào ba lô của một bé gái, làm như không có chuyện gì xảy ra.

 

Không đợi Đội Trưởng Kiều  nhắc nhở, cô đã lao về phía trước.

 

Nam thanh niên vừa móc điện thoại di động của cô gái ra, vẻ mặt đầy tự mãn, bỗng nhiên cổ tay bất ngờ bị chụp lấy đau điếng.

 

Điện thoại cạch một tiếng, rơi xuống đất.

 

Vừa thấy vậy, nam thanh niên lập tức thay đổi vẻ mặt, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đau khổ: 

 

"Cô tại sao anh lại đi bắt nạt một người ăn xin đáng thương như tôi? Cứu tôi với, đánh người rồi."

 

Đám đông xúm lại xì xào bàn tán.

 

Lâm Thanh không thèm quan tâm, một tay siết chặt cổ tay nam thanh niên, cúi người nhặt điện thoại di động trên mặt đất đưa cho cô gái bị móc túi.

 

Nam thanh niên giành nói trước: "Cô gái, lúc nãy tôi nhìn thấy điện thoại của cô bị rơi, vừa muốn nhặt về giao cho cô thì cô gái này đến đánh tôi."

 

"Mồm mép của cầu lợi hại như vậy, tại sao lúc nãy không lên tiếng?" Lâm Thanh tức khí, lấy tay vỗ cái chát vào người nam thanh niên.

 

Nam thanh niên bực mình, dùng sức đẩy người cô ra xa rồi móc trong túi ra một con dao gọt hoa quả sáng bóng: “Có ngon thì nhào vô!"

 

Đám đông lúc nãy còn đang trầm giọng bàn tán đột nhiên tản ra, cất tiếng hô thất thanh.

 

Kiều Bá đứng cách đó vài bước, trầm mặt im lặng.

 

Lâm Thanh bình tĩnh nháy mắt với anh một cái, sau đó nhìn con dao trên tay người thanh niên, tỏ ra vẻ mặt sợ hãi.

 

"Mấy người các người," Nam thanh niên cười lạnh một tiếng, đem cảnh giác thả lỏng, "Muốn hóng chuyện thì được nhưng đừng làm chuyện bao đồng, nếu không đừng trách..."

 

Hắn chưa kịp nói xong, Lâm Thanh đột nhiên nhếch môi cười với hắn: "Người anh em, nhìn phía sau kìa!"

 

Người thanh niên vô thức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Kiều Bá , chân liền bị đau một trận, hắn ta lập tức quỳ xuống.  Đồng thời, cánh tay cầm dao cũng đau nhói làm đánh rơi dao xuống đất.

 

Lâm Thanh phản đòn bắt lại cánh tay của người thanh niên, ngẩng đầu đối với Kiều Bá làm một động tác like ngoắc ngoắc ngón tay cái: "Lực chân thì không tồi!"

 

Ngay khi Kiều Bá đang định nói gì đó, anh dừng lại, cầm lấy người từ tay cô, do dự một lúc rồi nói: "Cô thì tạm được đi."

 

“Có cần phải như vậy không!” Lâm Thanh nâng cằm, tự hào cười.

 

Cô cúi người nhặt bó hoa vừa để dưới đất lên.

 

Nhìn thấy hành động của cô, Kiều Bá cúi đầu, cảm xúc giận dỗi trong mắt tiêu tán, đột nhiên nhếch lên khóe miệng mỉm cười.

 

Sau khi hai người xử lý tên trộm nhỏ, rồi cùng nhau ăn một bữa bún ốc đúng "khẩu vị", cuộc chiến tranh lạnh kéo dài gần một tuần dường như đã chấm dứt.