Sáng sớm thứ 2

 

Lý Tử và Đường An đang vui vẻ bàn bạc chuyện gì đó.

 

Trần Thao bên cạnh cũng thỉnh thoảng xen vào hai câu, vừa quay đầu lại nhìn thấy đội trưởng đẩy cửa vào, lập tức thúc thúc hai người vẫn đang mải mê nói chuyện phiếm: "Họp thôi! Họp thôi!"

 

Một trận âm thanh kéo ghế vang lên.

 

Mọi người đứng dậy đi về phía phòng họp.

 

Lý Tự vội vàng vớ lấy cái bánh nướng hoa quả đang ăn dở nhét vào miệng ngoạm hai cái, xong rồi mới chạy theo bắt kịp mọi người: "Tiểu Đường Tử, chờ tôi với!"

 

Hôm qua bận làm việc tới tận nửa đêm, tới khuya quay về chỉ miễn cưỡng ngủ được hai, ba tiếng. Lúc này quét mắt nhìn qua một cái, quần thâm trên mắt của mọi người ít ít nhiều nhiều gì cũng đậm hơn vài phần.

 

Kiều Bá cũng không nói quá nhiều, đơn giản tóm tắt một số điểm chính cần lưu ý, thu xếp xong công việc thì trực tiếp tan họp, thả mọi người đi nghỉ ngơi.

 

Lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài, anh lại đưa mắt liếc nhìn về một vị trí để trống trong phòng họp: “Lâm Thanh đâu rồi?”

 

Người đang lén lút ăn vụng là Lý Tử bỗng dưng đột ngột dừng lại, bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng bừng, hàm hàm hồ hồ hồi đáp: "Báo cáo, không biết ạ!"

 

Trong lần hành động này, đội trưởng từ đầu chí cuối chưa từng thông báo cho Lâm Tiểu Muội đến tham gia, mọi người bận rộn đến mức choáng váng đầu óc, cậu bị bỏ đói một ngày một đêm, mãi cho đến sáng mới rảnh rỗi một chút tìm gì đó lấp lại cái bụng rỗng. Nhất thời nửa cuộc họp trôi qua thực sự không hề chú ý tới động tĩnh của Lâm Tiểu Muội.

 

Kiều Bá lườm cậu một cái.

 

Trong thâm tâm Lý Tử lạnh lẽo một hồi, cậu lặng lẽ cất chiếc bánh nướng đang cắn dở trong tay, vẻ mặt chấp nhận hình phạt, chuẩn bị sẵn sàng động tác chuẩn bị chống đẩy.

 

Kết quả, Kiều Bá trực tiếp nhấc chân bước ra ngoài: "Chùi miệng sạch sẽ đi rồi hãy nói chuyện.”

 

Lý Tử: “?”

 

Cậu mơ hồ lấy tay lau miệng, bộ mặt khó hiểu, nhìn về phía Đường An: “Không phạt sao? Lão đại, đây là ... đổi tính rồi?”

 

Đường An nhún nhún vai, tỏ vẻ khó hiểu y chang.

 

Kiều Bá đi ra khỏi phòng họp, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Thanh. Anh suy nghĩ một chút, lôi điện thoại ra, mở mail ra kiểm tra.

 

Cũng không gửi đơn xin từ chức.

 

Kể từ buổi tối ngày hôm đó, suốt hai ngày liền, anh không nghe thấy bất kì tin tức gì của Lâm Thanh, vốn dĩ anh cho rằng cô đang dốc sức điều tra vụ án, anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng nghe cô phân tích vụ án vào sáng thứ 2, nhưng kết quả thì sao, đến dáng người cũng không thấy đâu.

 

Anh cúi đầu lướt điện thoại, ngón tay kéo lên kéo xuống nửa ngày trong mục thông báo tin nhắn tới. Sau đó cau cau mày, dứt khoát quăng điện thoại lại vào trong túi.

 

Quên nó đi, dù sao thì đợi chút nữa thế nào cũng sẽ nhận được báo cáo từ chức của cô.

Anh đứng dậy đi về phía văn phòng, trực tiếp đụng phải Đường An đang lén lén lút lút đi theo sau anh âm thầm quan sát tình hình.

 

“Cái đó…”

 

Đường An thật ra cũng phải cố tình muốn nhìn trộm, chỉ là đi ngang qua thuận tiện lướt mắt nhìn một cái, nhìn thấy lão đại, cái người hết sức yêu nghề kính nghiệp hận không thể đem thời gian một ngày làm hết công việc của hai ngày này, đang thẫn thờ trông ngóng thông báo tin nhắn tới của Lâm Thanh,  nhất thời hiếu kì dừng lại một chút, xem nhiều thêm vài cái, không nghĩ tới bất ngờ bị đội trưởng nhìn thấy, bắt gian tại trận.

 

Cậu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, không lâu sau lại trở nên mặt dày: "Đội Trưởng Kiều , hay là, anh có thể gọi điện hỏi thăm thử xem sao. Cái tên Tần Cảnh đó, chúng ta còn vẫn chưa bắt được hắn, chứ nói gì đến một cô gái yếu đuối, vạn nhất phát sinh chuyện gì thì sao?”

 

Kiều Bá nhìn cậu, mặt hơi trầm xuống. 

 

“Không phải, Đội Trưởng Kiều , đừng nhìn tôi như vậy,” Đường An trong lòng thật sự đánh trống, nhưng vẫn bạo dạn, không nhịn được mà thay mặt Lâm Nữ Hiệp nói vài lời công đạo, “Cái gì nè, cũng chỉ là một trận huấn luyện thực tiễn dành cho người mới thôi, anh như vậy hình như có một chút đi quá xa rồi?”

 

Lý Tử sau khi ăn xong đi tới, nhìn thấy Đường An mang một bộ mặt thấy chết không sờn, đang nói gì đó với đội trưởng.

 

Anh lau miệng, vẫn chưa yên tâm, lấy điện thoại di động ra làm gương soi xe, thử, bảo đảm không còn vật thể lạ nào dính  trên miệng, mới đi tới, tò mò hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?”

 

Đường An phớt lờ cậu ta, tiếp tục đối mặt với Kiều Bá: "Tôi biết thói quen đó cũng là rèn luyện cho người mới tính nhạy bén khi đối mặt với các vụ án, nhưng anh đã đi xa đến mức này, đây không phải thể hiện là anh đã đồng ý cho cô ấy gia nhập đội của chúng ra rồi đúng không? Tại sao lại cố tình làm khó cô ấy như vậy?”

 

Phân cho cô  một vụ án phức tạp vượt quá mức bình thường như vậy cũng thôi đi. Từ đầu đến cuối còn đem cô bài trừ ra ngoài, toàn bộ tình tiết phát triển của vụ án đều giấu diếm không cho cô biết, một chút manh mối cũng không cung cấp, giờ phút này hung thủ đã tìm thấy rồi, một chút tin tức cũng không nói lại với người ta.

 

“Đội Trưởng Kiều , vịnh vào lương tâm mà nói, tôi không nghĩ rằng Lâm Thanh đã sai điều gì.” Đường An cúi đầu, cảm thấy bất bình dùm cho Lâm Thanh, nắm lấy vai của Lý Tử, đẩy cậu ấy về phía trước một chút, “Tôi và Lý Tử lúc mới gia nhập đội cảnh sát, dù là bắt trộm cướp nè hay lừa đảo gì gì đó, làm gì có vụ án nào phức tạp như vụ án của Trần Khải Viễn?.”

 

Lý Tử vẫn chưa hiểu ất giáp gì, cũng mơ hồ “Ừm” một tiếng phụ hoạ.

 

Đường An bổ sung thêm một câu: "Nếu mà nói đến sát hạch, không phải người ta ngày đầu tiên đến nhận chức đã giúp chúng ta bắt gọn một tên cướp sao?”

 

Kiều Bá môi mỏng mím chặt, môi dưới bị anh mím thành một đường thẳng : “Nói xong rồi?”

 

Đường An còn đang muốn nói gì đó, nhưng Lý Tử túm lấy cậu, giành nói: "Xong rồi, xong rồi”

 

Lời nói xong rồi, đoán chừng hai người bọn cũng sắp xong rồi.

 

"Đội Trưởng Kiều ," Lý Tử rất chân chó bước đến muốn giảng hoà, "Tiểu Đường Tử tối qua kiểm tra định vị, tinh thần căng thẳng hết một đêm, hôm nay đầu óc có chút đần, anh đừng …”

 

Lời còn chưa nói xong, Kiều Bá đã liếc nhìn hai người một cái, rồi đi thẳng vào văn phòng, không nói thêm một lời.

 

“Ầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.

 

Lý Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại Đường An, giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại đó huynh đệ, cậu là học theo Lâm Tiểu Muội đó à? Bây giờ đều dám đối đầu trực tiếp với lão đại rồi?”

 

 Lời này vừa nói dứt, Đường An liền thở ra một hơi, cả người mềm nhũn cơ hồ hướng về phía Lý Tử mà ngã xuống: “Nhanh… nhanh đến đỡ tôi, chân mềm mất rồi.”

Lý Tử: “……”

 

“Gan của cậu nh ỏ như vậy mà còn bày đặt giả vờ, tôi xém chút nữa còn tưởng hôm nay cậu có tiền đồ rồi.”

 

“Cậu nói nghe lợi hại như vậy, sao không đến thử xem!”

 

“Cậu chán sống rồi sao, tự nhiên đang yên đang lành lại học đòi cosplay siêu anh hùng làm gì?”

 

“Tôi … tôi nghe nữ thần nói, cô ấy thích người nói đạo lý, giữ đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, kiểu người khảng khái, kiên cường, đại loại vậy.”

 

“Vừa nghe một cái là đem tới làm thử ngay, tự mình dọa chết mình, trong đội chúng ta còn thiếu kiểu người khảng khái kiên cường sao? Cậu nhìn thử xem Trình Lạc có từng để mắt tới ai chưa? Cậu cái thằng nhóc con này, làm sao mà vẫn chưa chết tâm vậy a?”

 

“Được rồi, mau mau ngậm miệng lại đi. Lần này cậu đắc tội lớn với Lão Đại rồi, mau mau đi gọi điện thoại thổi gió báo hung tin cho Lâm Tiểu Muội đi, tránh để người ta vừa mới quay về liền gặp rắc rối.”

 

Cùng một thời gian.

 

Tại một ngã tư nằm trong một vùng nông thôn hẻo lánh, ngoại ô phía nam của thành phố Hải An, dưới bóng râm của những tán cây cổ thụ xanh um tươi tốt, có một chiếc xe việt dã màu đen dính đầy bụi bặm đang đổ lại, mới nhìn qua còn tưởng là chiếc xe này đã đậu ở đây mấy trăm năm rồi mà chưa có một ai thèm đụng tới vậy.

 

Lâm Thanh nằm trườn dài ra trên vô lăng, nhìn chằm chằm vào một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ nằm trong hẻm.

 

Nhà nhỏ, cửa nhỏ. Trên cánh cửa màu xám đen còn dính rải rác mấy mảng tơ nhện, bên cạnh lờ mờ còn nhìn thấy mấy tờ giấy quảng cáo dán tường sặc sỡ đủ màu. Mới sáng sớm, mấy hộ nhà bên cạnh người ta đều mở cửa, ra ra vào vào chắc cũng đã được mấy chục lần, mà bên đây căn nhà này vẫn im hơi lặng tiếng, lướt nhìn qua chắc còn tưởng rằng chủ nhân chắc lâu rồi không có ở đây.

 

Nhưng mấy cái tàn thuốc còn mới, vứt la liệt dưới chân tường là manh mối hữu hiệu nhất, cho thấy là nơi này vẫn còn chút nhân khí.

 

Lâm Thanh có thể điều tra sâu được đến đây cũng tiêu tốn không ít sức lực.

 

Hôm nhận được kết quả thẩm định, quả nhiên không tra ra được thông tin hữu ích nào, dấu vân tay lưu lại ở hiện trường thuộc về Tần Cảnh, hoàn toàn trùng khớp với dự cảm từ trước tới giờ của cô.

 

Cô cắm rễ trước cửa căn nhà mà trước đó Tần Cảnh đã thuê, liên hệ với chủ nhà, cũng đi dò hỏi hàng xóm xung quanh còn vừa dụ dỗ vừa đe doạ Hề Khải tìm đại thần  của công ty kỹ thuật tra IP cùng các loại thông tin định vị liên quan để lần theo dấu vết của Tần Cảnh.

 

Làm đến nổi có khí phách như vậy, cũng không dùng tới mấy cấp dưới của Kiều Bá, cô vẫn có thể tìm mọi cách để bắt được nghi phạm.

 

Tối qua lúc vừa tra ra được manh mối, cô đến cơm cũng nuốt không trôi, không nói hai lời cầm lấy chìa khoá xe của Hề Khải, chạy xuyên đêm đến cắm rể ở đây cho đến hiện tại.

 

Cô hít sâu một hơi, cầm lấy chai nước bên cạnh, ngẩng đầu nhấp hai ngụm.

 

Điện thoại trong túi rung lên.

 

Lúc cô vừa mới cúi đầu, khóe mắt bỗng nhìn thấy cánh cửa cách đó không xa dường như bị đẩy ra, sau đó có người bên trong cẩn thận nhòm người ra ngoài nhìn trái ngó phải.

 

Nhìn bộ dạng tầm hơn hai mươi tuổi, toàn thân mặc quần áo màu đen, trên mặt phải có một vết sẹo, gương mặt hốc hác, thần sắc có vẻ cảnh giác.

 

Tần Cảnh.

 

Lâm Thanh sửng sốt, cúp điện thoại, mở cửa xe bước ra ngoài.

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai ánh mắt chạm nhau.

 

Người bên kia như cảm nhận được điều gì đó, thoáng cau mày, hắn ta chột dạ, vội vã bước về hướng ngược lại.

 

"Tiểu ca ca!" Lâm Thanh uốn cong cổ họng cất lời trước, bất động thanh sắc chỉnh chu lại tóc tai, cũng thuận theo hắn ta đẩy nhanh cước bộ, hướng về phía trước đuổi theo hai bước, "Đợi một chút!"

 

Thanh âm dễ thương dịu dàng của thiếu nữ, không hề chất chứa nguy hiểm.

 

Quả nhiên, Tần Cảnh dừng lại một chút, do dự quay đầu lại.

 

Lâm Thanh trong lòng cười lạnh một tiếng.

 

"Cái kia..." cô giữ nụ cười trên môi, chớp chớp mắt, lại có bộ dáng hơi ngơ ngác mơ hồ, cước bộ dưới chân không hề giảm lại, thanh âm dịu dàng vô hại, "Em hình như đi nhầm đường rồi, muốn hỏi thăm một chút, ở đây là chỗ nào vậy anh?"

 

Khoảng cách còn 5, 6 mét.

 

Tần Cảnh nhíu mày nhìn cô một cái, như muốn xác nhận xem cô có phải thật sự đi lạc hay không.

 

Thật lâu sau đó, hắn mới nghiên đầu lại, chỉ chỉ vào xà ngang cuối hẻm, nét chữ trên đó mơ hồ không rõ ràng: "Bên kia, nhìn thấy chưa, Thanh Viễn thôn, cô không biết đọc chữ sao?"

 

Lâm Thanh không hề tỏ ra khó chịu, vẫn cười cười tiếp tục đi về phía hắn: "Tiểu ca ca, em còn chưa ăn cơm, gần đây có chỗ nào bán đồ ăn không anh?"

 

Khoảng cách còn 2 mét.

 

“ Chỗ này làm gì có ai bán đồ ăn ?” Tần Cảnh nhếch mép, thiếu kiên nhẫn lấy một điếu thuốc trong túi bỏ vào miệng, "Lão tử chính là chưa bao giờ sống qua ở một nơi tồi tàn như vậy!"

 

Một mét.

 

“Thật sao?” Lâm Thanh cũng phối hợp , “ Bất quá em lại nghe Văn Hạo nói nhà em ấy có món đồ gì đó mất ở đây ..."

 

"Ai lại có thể làm mất đồ ..." Tần Cảnh cúi đầu châm điếu thuốc, mơ hồ nói được một nửa, động tác đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng, lẩm bẩm trong tiềm thức: "Nó không phải đã chết rồi sao?"

 

Hắn ta phản ứng lại co giò bỏ chạy.

 

Lâm Thanh nhanh tay lẹ mắt vài bước đã lao tới, chộp lấy vai còn đệm thêm một đá vào chân hắn.

 

Tần Cảnh hai chân mất đà trực tiếp quỳ xuống, thất vọng hét lên: "Tao không có giết người!"

 

Hắn vẫn muốn vùng vẫy hòng chạy thoát, nhưng "cạch" một tiếng, hai tay đã bị cô còng lại.

 

“Không có giết người?” Lâm Thanh kéo hắn lên xe, cười lạnh một tiếng , “Vậy thì làm sao anh biết Văn Hạo đã chết? Tôi cũng không nói anh giết nhóc đó, tại sao anh lại hoảng sợ? Anh bỏ chạy làm gì? Cùng tiểu tỷ tỷ tôi trở về một chuyến nào, Tần Cảnh."

 

Nghe thấy cô gọi tên mình, Tần Cảnh hít sâu một hơi, hoàn toàn gục đầu xuống.

 

Lâm Thanh mở cửa đẩy người lên xe, đóng sầm cửa lại một cái, còn cẩn thận khoá lại.

 

Điện thoại vẫn đang rung không ngừng, cô liếc nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tần Cảnh ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu,  khóe miệng nhếch lên.

 

Được, thắng rồi.

 

Lâm Thanh tùy tiện nhấn nút trả lời, đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên giọng nói lanh lảnh của Đường An:

 

"Cô đang ở đâu, làm gì mà vẫn chưa quay lại vậy?"

 

Lâm Thanh tâm tình không tệ: "Làm sao vậy, Đội Trưởng Kiều  nhớ tôi sao?"

 

“ Lâm Tiểu muội, sao cô còn dám nhắc đến Đội Trưởng Kiều ?” Giọng nói của Lý Tử xen vào, con có vài tiếng sột soạt, “Để tôi nói cho cô biết, tên nhóc Đường An đã gây phiền phức cho cô rồi, hồi sáng dám bật lại Lão Đại giúp cô nói mấy lời công đạo, bây giờ đoán chừng hoả khí của Lão Đại vẫn chưa tan đâu, cô quay về nhớ kiềm chế một chút."

 

"Không tệ nha, Tiểu Đường Tử có tiền đồ rồi, đi đường gặp bất bình rút đao tương trợ, tôi trở về mời hai người uống trà sữa."

 

Còn uống trà sữa gì chứ, Lý Tử thở ra một hơi: " Được rồi, Lâm Tiểu Muội cô mau về trước rồi nói tiếp!"

 

"Đang trên đường về, 2 tiếng sau gặp!".