Edit + Beta: SCR0811

Chữ "cướp" như cục gạch đập thẳng xuống đầu Mễ Uyển, thiếu chút đập ngốc cô.

"Không phải..." Mễ Uyển cãi lại theo bản năng.

"Vậy là mượn xác hoàn hồn." Phàn Thần nói giọng chắc chắn "Mấy tuổi rồi?"

"Hai mươi." Sao từ mượn xác hoàn hồn lại nhảy sang tuổi rồi, Mễ Uyển tiếp tục hoang mang.

"Cộng thêm thời gian làm quỷ nữa."

"520" Mễ Uyển trả lời.

"Số đẹp đó." 500 năm trước là lúc quan hệ giữa người bắt yêu và yêu tộc rơi vào giai đoạn căng thẳng nhất, cũng là lúc hai tộc đang hưng thịnh nhất. Hồn phách tới từ 500 năm trước có được một thân tu vi thế này cũng dễ hiểu. "Cây lan hồ điệp này vốn đã phát triển không tốt, nếu cô còn nhổ nó ra thì nó không sống nổi đâu."

Mễ Uyển nhìn chậu hoa dưới tay mình, nghĩ nửa ngày mới ra anh trai này lại nhảy từ tuổi về chậu hoa rồi. Tư duy bay nhảy liên tục như vậy chẳng lẽ là do sống lâu quá nên mắc bệnh sa sút trí tuệ của người già?

"Tôi đền tiền cho anh được không, ban ngày tôi không ra ngoài được, anh lại không cho tôi nhổ hoa ra." Mễ Uyển thương lượng. Thật ra cô có thể nhờ quản gia mua giúp, nhưng với cái tính khôn khéo của quản gia nhà mình, ông sẽ nhanh chóng nhận ra, đến lúc đó phúc lợi trèo tường lúc nửa đêm của cô cũng dứt luôn.

"Cô chết thế nào?" Tư duy của Phàn Thần lại tiếp tục nhảy vọt, hỏi một câu không chút liên quan.

"...Chết lúc bắt yêu." Mễ Uyển cảm thấy mình đã hơi quen với cách tư duy này rồi.

"Vậy là bị yêu tộc giết."

"Cũng có thể nói là vậy." Quả thật cô bị yêu tộc giăng bẫy giết chết.

"Vậy mà cô gặp tôi vẫn có thể bình tĩnh hòa nhã đền chậu hoa cho tôi, khả năng kiềm chế cũng tốt thật." Phàn Thần nói thật lòng. 500 năm trước người bắt yêu hễ gặp yêu là giết, cô nhóc này nếu là người bắt yêu của 500 năm trước mượn xác hoàn hồn trở về, lẽ ra phải có oán hận sâu sắc với yêu tộc mới đúng, bình tĩnh nói chuyện được như vậy đúng là hiếm có.

"Nếu anh muốn đánh nhau, tôi cũng có thể theo hầu." Mễ Uyển cắn răng, anh ta biết chắc mình đánh không lại nên mới sỉ nhục mình?

"Cô chỉ cần đền chậu hoa cho tôi là được rồi." Phàn Thần rũ mắt, biết Mễ Uyển hiểu lầm cũng không giải thích.

"..." Mễ Uyển bỗng thấy mệt mỏi như đang đấm vào bông, lấy di động ra chuẩn bị trả nợ. "Bao nhiêu tiền?"

"Một trăm vạn"

"... Bao nhiêu cơ?"

"Một trăm vạn"

Dù cô có là người cổ đại của 500 năm trước thì cũng biết con số 100 vạn này có ý nghĩa gì, tuy hiện giờ vật giá leo thang, 100 vạn vẫn là số tiền rất lớn rất lớn, bằng tiền tiêu vặt của nguyên chủ trong một năm lận đó.

"Tôi thừa nhận... hiện giờ tôi đánh không lại anh, nhưng anh cũng không thể lừa gạt tôi như vậy được." Mễ Uyển trừng mắt với thụ yêu, dáng vẻ hận không thể nhào tới gặm vỏ cây.

"Tuổi thọ của yêu tộc chúng tôi luôn rất dài." Phàn Thần nói.

Nói thừa, các anh phải mất mấy trăm năm mới tu được hình người đó.

"Cho nên chúng tôi có chung một đặc điểm." Phàn Thần nhặt một mảnh gốm vỡ lên nói: "Bất cứ đồ vật nào trong nhà đều có thể là... đồ cổ."

Lúc Phàn Thần nói ra hai chữ "đồ cổ" còn cố ý phe phẩy mảnh vỡ trong tay.

"..." Anh sống lâu thì sao chứ? Tôi cũng sống 500 năm rồi nhưng tôi chưa có cổ nhé.

"Nếu cô không tin có thể cầm đi giám định." Anh trai yêu tộc tỏ vẻ anh thực sự không lừa cô.

"Tôi không có tiền." Mễ Uyển nuốt nước miếng cái ực, cô vừa xem lại số dư trong tài khoản của mình, cộng tới cộng lui cũng chỉ hơn vạn tệ. Một vạn tệ tuy đủ để cô ăn mì gói suốt mấy năm, nhưng đến cả một mảnh vỡ của chậu hoa này cũng đền nổi.

Sao trên đời lại có thứ gọi là đồ cổ cơ chứ, chậu hoa giá mười đồng chẳng lẽ không dùng được sao?

"...Cô muốn quỵt?" Phàn Thần liếc nhìn Mễ Uyển.

"Cũng... không phải." Giọng nói của đối phương luôn không nhanh không chậm, nhưng Mễ Uyển lại cảm nhận được áp lực cực lớn, áp lực này không đến từ tu vi mạnh mẽ của đối phương mà là một loại khí thế vô hình. Mễ Uyển đoán người này 500 năm trước chắc cũng là một vị đại lão quyền cao chức trọng nào đó của yêu tộc. Nói không chừng cái Hiệp hội bắt yêu kia còn có phần của anh ta.

Nhưng dù không để tâm đến chuyện đó thì cô cũng không dám thiếu nợ yêu tộc. Yêu tộc có thể sống rất lâu, tuổi thọ trung bình của yêu tộc ít thì vài trăm nhiều thì mấy ngàn năm, nếu cô dám thiếu nợ yêu tộc không trả, tên đó có thể đuổi theo đòi tiền con cháu của cô từ đời này sang đời khác. Mễ Uyển từng nghe một người bắt yêu nói, nếu lỡ thiếu nợ yêu tộc mà trả không được hoặc không muốn trả, tốt nhất nên giết hắn luôn để trừ hậu hoạn. Mễ Uyển cảm thấy làm vậy hơi bất nghĩa nên chưa từng thiếu nợ, ai ngờ vừa sống lại đã thiếu một trăm vạn, chủ nợ còn là một đại yêu.

Trả không được, mà đánh thì không lại.

"Tôi nghèo lắm" Mễ Uyển mặt đẫm nước mắt, ước muốn làm một cô chủ nhà giàu sau khi sống lại của cô sắp vỡ tan rồi. "Chờ sau này tôi có tiền mới trả cho anh được không? Một tháng tôi có mười vạn tiền tiêu vặt, một năm sau tôi góp đủ sẽ trả anh."

Phàn Thần bị dáng vẻ vừa tủi thân vừa không cam lòng của Mễ Uyển chọc cười: "Cho cô nợ đó."

Nói xong, Phàn Thần đứng lên lững thững bước về phòng, tỏ vẻ không muốn tiếp tục so đo với Mễ Uyển.

Đồng ý rồi hả? Mễ Uyển cảm thấy hạnh phúc tới quá bất ngờ, vội nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh trai yêu tộc, lớn giọng cam đoan: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại anh, cái chậu này tôi cũng để lại coi như tiền lời."

Mễ Uyển đặt chậu hoa cạnh cây hồng, thầm cho mình một "like": Mình đúng là thông minh mà, chẳng những trả được tiền lời, còn không phải tốn công ôm ngược trở về.

Trời đã gần sáng, Mễ Uyển vội vàng trở về phòng, chỉ cần không bị quản gia phát hiện thì cô vẫn có thể ngủ bù được.

Chốc lát sau mặt trời đã ló dạng, Phàn Thần bước ra khỏi phòng, ngồi phơi nắng trên cái ghế ngoài ban công. Bản thể của anh là cây nên dù đã thành yêu nhiều năm, anh vẫn thích ánh nắng mặt trời. Anh thích tác dụng của việc quang hợp, cũng thích quá trình tinh lọc. Phàn Thần đảo mắt nhìn quanh đám hoa cỏ trong sân theo thói quen rồi dừng lại ở chậu lan hồ điệp.

Sắp chết rồi.

Phàn Thần bấm tay bắn ra một tia yêu lực. Ngay khi yêu lực thấm vào thân cây, nụ hoa màu tím lớn dần lên rồi mở rộ trong nắng sớm.

Cảm ơn ngài.

Phàn Thần kinh ngạc nhìn chậu Lan hồ điệp: không ngờ còn là con cháu của yêu tộc, tiếc là đã sắp thoái hóa.

***

Mễ Uyển thường ngủ đến tận giờ cơm trưa mới dậy, sau khi rửa mặt chải đầu qua loa chính là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cô: giờ ăn

Mễ Uyển ngồi trước bàn vừa ăn vừa ca ngợi thím Trương: "Thím nấu ăn ngon quá, đến cả cơm cũng ngon hơn bình thường nữa, vừa thơm vừa ngọt."

"Đây là cơm nấu chung với dứa nên mới có vị ngọt và mùi thơm của dứa." Thím Trương được Mễ Uyển khen nên hơi ngại.

"Trái cây cũng có thể nấu cơm được sao? Thật lợi hại." Cuối cùng cô cũng được khổ tận cam lai rồi. Trước kia lúc bắt yêu cô chỉ có thể gặm lương khô, có lúc còn đói đến mức thiếu chút nữa đã nướng luôn con thỏ yêu mà mình bắt được lên ăn.

"Cô ăn từ từ thôi, sau này muốn ăn gì cứ nói với thím, thím nấu cho cô ăn." Thím Trương là người Diệp quản gia thuê sau khi đến đây, không phải là người làm của Mễ gia nên không biết nhiều về Mễ Uyển lúc trước. Nhưng trong khoảng thời gian này, nhìn Mễ Uyển cai nghiện, nhìn những cái móng gãy của cô và tấm chăn bị xé rách trong phòng, bà thấy đau lòng.

Mễ Uyển cầm chén canh gà thím Trương đưa tới, uống một hơi hết nửa chén rồi tiếp tục cảm thán với vẻ thỏa mãn: "Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao nguyên chủ... tôi béo rồi, món nào ăn cũng ngon hết."

"Cô chủ, hay là cô ăn ít lại đi." Thím Trương sửng sốt, vội dừng động tác xới thêm cơm cho Mễ Uyển lại. Bà nhớ Mễ Uyển nghiện thuốc là vì muốn giảm béo, nếu bà để cô chủ ăn nhiều, cô ấy nghiện lại thì khổ.

"Tôi chưa no mà." Mễ Uyển nhìn chằm chằm chén cơm của mình với vẻ đầy chờ mong, sao không cho mình ăn thêm?

"Cô chủ, thật ra giảm béo dễ lắm, lúc trước con gái thím cũng từng giảm béo, nó nói chỉ cần "ngậm miệng nhấc chân" là được, mỗi bữa nó nửa chén cơm, chẳng mấy chốc đã ốm lại. Cho nên muốn giảm béo không nhất thiết phải dựa vào thuốc phiện, chỉ cần ăn ít cơm, vận động nhiều là được." Nói xong, thím Trương bắt đầu dọn chén bắt: "Cô chủ, trưa nay cô đã ăn hai chén, hay mình dừng đi?"

"!!" Ý là không cho tôi ăn?

"Đúng vậy, chỉ cần cô chủ cai nghiên được, tôi có thể sắp xếp chuyên gia dinh dưỡng kiểm soát nghiêm ngặt chế độ ăn uống của cô, đảm bảo sẽ giảm đến khi cô vừa lòng mới thôi." Khuôn mặt già nua của Diệp quản gia bừng sáng như vừa ngộ ra một chân lý mới. Muốn cô chủ bỏ được thuốc phiện thì phải trừ cỏ tận gốc. Không phải cô chủ dùng thuốc phiện để giảm béo sao? Ông giúp cô chủ giảm béo, vậy chẳng phải không còn lý do để hút thuốc phiện nữa.

"..." Tôi đã nói gì sai, sao giờ một người thì không cho tôi ăn cơm, một người thì đòi tìm chuyên gia dinh dưỡng tới kiểm soát việc ăn uống của tôi.

"Thím Trương, tôi vẫn chưa no..." Mễ Uyển lại trông mong nhìn sang nồi canh gà của thím Trương, vẫn còn một cái đùi chưa gặm kìa...

"Cô chủ, nãy giờ cô ăn nhiều rồi, để xế chiều thím làm điểm tâm cho cô, chúng ta bắt đầu từ việc chia bữa ăn thành nhiều bữa nhỏ trước." Nói xong, thím Trương bưng nồi canh gà đi không chút nể tình.

"Cô chủ, cô không có cơ địa ăn không mập, nếu muốn giảm béo thì phải cố gắng kiểm soát việc ăn uống của mình." Diệp quản gia biết cô chủ nhà mình là một người không có nghị lực nên quyết định sẽ thay cô tiếp quản chuyện này.

Ý là... người béo đến cả quyền ăn cơm cũng không có?

Diệp quản gia và thím Trương quả nhiên nói được làm được, mỗi bữa đều khống chế chặt chẽ khẩu phần cơm của Mễ Uyển, cô vừa ăn no được bảy phần, thím Trương đã bắt đầu thu dọn chén đũa. Chỉ có những ngày sau khi Mễ Uyển trải qua cơn nghiện mới được ăn thỏa thích, làm cô bắt đầu mong chờ được lên cơn.

Chuyện này là sao chứ?

Lúc đầu cơn nghiện xuất hiện khá thường xuyên, nhưng sau nửa tháng, số cơn ngày càng thưa dần, cộng thêm việc cô có linh lực bảo vệ cơ thể nên tốc độ khôi phục nhanh đến mức bác sĩ cai nghiện cho cô phải kinh ngạc. Thậm chí bác sĩ Triệu còn nói với Diệp quản gia, nếu Mễ Uyển có thể duy trì được tiến độ này, sau nửa tháng có thể cắt được cơn nghiện, đồng nghĩa với việc cô không phải chịu đựng đau đớn của việc lên cơn nữa, xem như qua được giai đoạn đầu tiên của hành trình cai nghiện.

Tin tức này khiến cho Diệp quản gia hết sức vui mừng, từ lúc nhận nhiệm vụ giúp cô chủ cai nghiện, cứ chưa đến một tuần là cô chủ lại nghĩ đủ mọi cách tự gây thương tích để phải vào viện, rồi lại tìm đủ cách nghiện lại. Dù cậu chủ đã cắt hẳn tiền tiêu vặt của cô chủ thì cô vẫn có cách tìm được thuốc phiện. Quá trình cai, tái nghiện rồi lại cai kéo dài suốt ba tháng ròng. Mới đầu người nhà còn chú ý hỏi han, giờ đã thất vọng hoàn toàn, để mặc cô tự sinh tự diệt. Giao cô chủ lại cho ông và đội cai nghiện chính là chút quan tâm cuối cùng của bọn họ.

Cuối cùng... cuối cùng cô chủ cũng chịu nghĩ thông. Chứng kiến nỗ lực suốt nửa tháng của Mễ Uyển, Diệp quản gia mới gầy dựng được chút niềm tin với cô.

"Cô chủ, cô đã vất vả kiên trì suốt nửa tháng, cố gắng thêm nửa tháng, xem như đã bỏ được thuốc phiện rồi."

"Vậy lúc đó tôi sẽ được ra ngoài?" Mễ Uyển vui sướng.

"Không được, bác sĩ Triệu nói cắt được cơn nghiện chỉ là bước đầu, ba tháng sau đó bất cứ lúc nào cũng có thể tái nghiện."

"Ý là tôi sẽ bị nhốt ở đây ít nhất ba tháng nữa?" Mễ Uyển uể oải nằm sấp xuống bàn, haizz... Bao giờ mới có thể quang minh chính đại bước ra cửa đây.

"Ba tháng qua nhanh lắm, nếu cô làm tốt thì đến tết sẽ được về nhà." Diệp quản gia khích lệ.

"..." Về nhà? Mễ Uyển không hứng thú với việc này lắm, hình như nguyên chủ cũng không thích về nhà: "Tôi biết rồi, tôi về phòng đây."

Mễ Uyển trở về phòng, nằm lên giường, lấy chăn quấn mình lại như con nhộng, lúc này cả người cô đang run lên từng cơn, là điềm báo cơn nghiện sắp đến. Chuẩn bị sẵn sàng xong, tiếp tới sẽ là cơn tra tấn dài dằng dặc...

May là Thước Uyển đã khá quen với việc này, cô cắn răng đợi cơn nghiện trôi qua rồi dùng linh lực bồi bổ cơ thể. Nhưng không biết có phải càng về sau biểu hiện của cơn nghiện càng nặng nề hay không, sau khi bồi bổ cơ thể cô vẫn mệt lả như cũ, ý thức thì hỗn loạn. Mễ Uyển không cố gắng chống đỡ mà nương theo đó chìm dần vào giấc ngủ, rồi... cơ thể bỗng nhẹ đi.

Á, sao mình lại bay lên rồi?