Tiết Tĩnh Chi trở về từ Thiện bang rất bình tĩnh, lặng lẽ không thong báo cho bất kì ai, chờ đến lúc hắn đột nhiên xuất hiện ở Viễn Xuân, Tiết Hành mới biết Tiết Tĩnh Chi đã trở về.

Tiết Hành cũng không vội vàng hỏi tình hình của Thẩm Thăng, chỉ rót cho hắn một chén trà Phổ Nhĩ loại tốt nhất, rồi mới nói: “Ngươi với Triệu Gia định thế nào?” Tiết Tĩnh Chi nhìn hắn một lát rồi cười: “Ngươi câu đầu tiên không hỏi Thẩm Thăng cũng không hỏi ta ở đó sống thế nào liền đề cập tới Triệu Gia.”

“Thẩm Thăng ta ngược lại không lo lắng, chỉ là ngươi với Triệu Gia, rất phiền phức.” Tiết Hành tự rót cho mình một chén trà: “Bất quá nếu ngươi đã nhắc tới thì hãy nói về Thẩm Thăng đi.”

Tiết Tĩnh Chi híp mắt nhìn dáng vẻ lỗi lạc của Tiết Hành, cười nhạt nói: “Am Khả Đạt rất có hảo cảm với Thẩm Thăng, giữ hắn lại đó mấy ngày.”

“A” Tiết Hành liễm mi: “Ta ngược lại còn không nhận được tin tức.”

“An Khả Đạt phong lưu tuấn dật, tuy là hoạt phật, nhưng chuyện phong nhã (chuyện ấy ấy đó) cũng làm không ít lần.”

“Ngươi có ý gì?”

“Không có gì, ngươi vẫn chú ý tới Thẩm Thăng đi.” Tiết Tĩnh Chi nhếch môi.

Tiết Hành cười gằn nói: “Thẩm Thăng thế nào ta sẽ lo lắng, chỉ là Triệu Gia, ngươi chung quy cần có một lời giải thích.”

“Ồ?” Tiết Tĩnh Chi ưu nhã nhếch lên chân, đốt một điếu thuốc, khói xanh lượn lờ: “Nói thực, ta không thể đi cùng với hắn.”

“Ngươi!!!” Tiết Hành giật mình, trong lúc nhất thời trên mặt có vài tia kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tiết Tĩnh Chi khẳng định chắc chắn như vậy.”

“Ta không thích nam nhân.”

Đơn giản chỉ là một câu nói làm Tiết Hành sáng tỏ, một phen tâm ý của Triệu Gia nhất định là uổng phí.

“Triệu Gia, ta sẽ khuyên hắn.”

“Không cần! ” Tiết Tĩnh Chi xem ra càng ngày càng lạnh nhạt, “Ta là không thích nam nhân, hắn là ngoại lệ.”

“Này” Người luôn luôn thong dong tự tại như Tiết Hành cũng triệt để á khẩu không trả lời được.

“Xem ngươi gấp như vậy ta rất là hài long.” Tiết Tĩnh Chi nhẹ nhàng gảy gảy điếu thuốc, khói bụi nhẹ nhàng mà lọt vào trong cái gạt tàn thuốc.”Bao lâu rồi không có thấy ngươi thất thố như vậy? Lần trước hình như là lúc Thẩm Thăng kết hôn.!”

“Trí nhớ đại ca thật tốt.” Tiết Hành thanh tĩnh lại “Chỉ là, vạn nhất Triệu Gia từ bỏ.”

“Ồ?” Tiết Tĩnh Chi lại là nở nụ cười, “Làm sao mà biết được chứ.”

Hai người trầm mặc một lát, Tiết Tĩnh Chi hỏi: “Thẩm Thăng bị An Khả Đạt tới giữ lại, ngươi định làm như thế nào?”

“Yên lặng xem kì biến.”

“Nói chuyện với ngươi thực vô vị” Tiết Tĩnh Chi khẽ thở một hơi, “Cũng không biết Thẩm Thăng sao lại yêu thích ngươi.”

“Ngươi cũng như vậy đi, Triệu Gia làm sao lại yêu thích ngươi?”

“Chà chà” Tiết Tĩnh Chi bóp tắt thuốc “Ta đi tắm, ở Thiện Bang không có nước, rất là không thoải mái.”

“Đi đi.”

Tiết Hành đứng dậy mở cửa sổ, một luồng gió mát thổi tới cuốn đi mùi thuốc lá, giữa hai lông mày là một mảnh âm trầm, đây biểu lộ rõ ra tâm tình của hắn lúc này. An Khả Đạt, thiện bang, rất tốt, rất tốt.

Tiết Tĩnh Chi thay đổi một bộ cẩm bào màu trắng đơn giản. Vừa mới đi xuống lầu liền nhìn thấy Lộ Trung và Văn Chiêu ngồi ở trong phòng khách,nhìn lướt cả phòng khách, không có Triệu thiêm, khẽ cau mày, nở nụ cười: “Đều đến rồi.”

“Đại ca trở về, tự nhiên đều phải đến rồi.” Lộ Trung có chút nghiêm túc.

“Lộ Trung, cái bộ dạng này của ngươi là sao, trách ca ca không có mang thổ đặc sản gì trở về à.” Tiết Tĩnh Chi cuốn lên ống tay áo, vẫn là cười híp mắt nhìn Văn Chiêu một chút: “Văn Chiêu, đúng là đã lâu không gặp.”

Văn Chiêu có chút ngại ngùng cười, Lộ Trung cắn răng nói: “Triệu Gia, hắn.”

Lời còn chưa dứt liền bị Tiết Tĩnh Chi nhẹ nhàng giơ tay đè xuống, chỉ thấy Tiết Tĩnh Chi có chút tùy ý nói: “Ta sẽ phụ trách với Triệu Gia.”

“Ha ha.” Lộ Trung cười lên rất không có hình tượng:”Triệu Gia mà biết, chắc là vui tới điên luôn. ”

“Không nhất định, có thể vui tới điên, cũng có thể tức điên.”

“Mặc kệ nó” Lộ Trung sờ sờ chính mình cái bụng, “Bữa sáng còn chưa ăn liền đến đây, có gì ăn không?”

Vừa nhìn Văn Chiêu vẻ mặt, Tiết Hành liền lén lút nở nụ cười “Không đến ăn à, ta đã nói với ngươi… ”

“Ha, ngươi như thế nào a.... ai u.. ai u ta sai rồi, ta thật sự sai rồi Văn Chiêu, ta lần sau nhất định ăn sang. ”

Ha ha” đại gia đều cười lên.

“Ngươi a, nếu như cho lão gia tử nhà ngươi nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, hắn còn không đến nhổ nước bọt vào mặt ngươi.” Tiết Hành đưa cho hắn một đĩa hạch nhân tô

“Lão gia tử nhà ta cũng mặc kệ việc này” Lộ Trung lượm một khối hạch nhân tô.

“Lời này ta sẽ nhớ kỹ ” Tiết Tĩnh Chi cũng lượm một khối hạch nhân tô:”Sau này gặp Lộ lão gia tử ta liền nói như vậy.”

Hắn vừa nói ra liền nghe thấy tiếng cười sang sảng của Triệu Gia: “Sáng sớm tìm ta có chuyện gì ”

Tiếp theo chính là trầm mặc, Tiết Tĩnh Chi nhẹ nhàng mở miệng: “Triệu Gia.”

Triệu Gia có chút lúng túng”Ta có phải là đến không đúng lúc.”

“Chú ý cái này làm gì, ta đã nói với ngươi Tiết Tĩnh Chi có thể hối hận sẽ hối hận mà.” Lộ Trung nói, “Triệu Gia ngươi nên ngó lơ hắn, tức chết hắn đi.” lại bị Văn Chiêu đạp một cước, hắn ngoan ngoãn uống trà ăn đồ ăn lót cái bụng.

“Là như vậy, Triệu Gia, Tĩnh Chi cũng biết mình sai rồi.” Tiết Hành nhấp một ngụm trà: “Các ngươi cố gắng tâm sự.”

Triệu Gia nhất thời không có phục hồi lại, ngơ ngác mà ngồi xuống, có chút sốt sắng, như là những gì hắn nghe được đều không phải thật sự, có chút bất an. Tiết Tĩnh Chi nhìn hắn như vậy trong lòng căng thẳng, hắn không biết Triệu Gia sẽ như vậy, là chính mình thương tổn hắn quá sâu sao?

Tiết Tĩnh Chi thở dài một hơi, mọi người trong lòng đều sững sờ, Tiết Tĩnh Chi rất ít khi thở dài, ngày hôm nay sao lại…?

Triệu Gia suy nghĩ một chút nói: “Ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, ngươi có biết ta yêu ngươi không.”

“Hừm, biết ”

“Rào” Triệu Gia hất chén nước nóng trong tay vào Tiết Tĩnh Chi, Tiết Tĩnh Chi không tránh kịp, góc áo cũng dính vào không ít nước.

“Tiết Tĩnh Chi” Triệu Gia con mắt đều đỏ, trợn tròn cặp mắt, ngơ ngác mà thở hổn hển, ném cái chén đi liền bỏ ra ngoài.

“Triệu Gia!” Tiết Tĩnh Chi cũng không lau nước trà, liền đuổi theo: “Triệu Gia, ngươi nghe ta nói ”

Mọi người đều sững sờ, Lộ Trung muốn đứng lên liền bị Văn Chiêu ngăn cản, Lộ Trung thấy Văn Chiêu lắc đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, ba người cũng không biết nói cái gì, đành ngồi chờ Tiết Tĩnh Chi trở về.

Tĩnh Chi đuổi theo, rốt cục ở chỗ cây nhãn lồng thì đuổi kịp Triệu Gia “Ngươi nghe ta giải thích ”

Triệu Gia nhìn hắn, nhìn thật lâu mới mở miệng: “Ngươi yên tâm, ta Triệu Gia tuyệt đối không phải loại tiểu nhân, ngươi đối với ta không có ý gì, ta cũng sẽ không dây dưa ngươi, chờ tết xuân qua, ta liền xin đổi đến quân khu Đông Nam ”

“Ta” Tiết Tĩnh Chi kéo lại tay của hắn, đè lửa giận xuống:”Triệu Gia, ngươi có bản lãnh kia ngươi liền đi ”

Triệu Gia hất tay của hắn ra, phong độ cũng không giữ nổi, trực tiếp quát: “Ngươi giỏi! Ta bất quá là con chó mà Tiết gia dưỡng nuôi, liền gọi cũng không thể gọi đúng không!!!”

“Triệu Gia, ngươi trước tiên tỉnh táo lại đã, tỉnh táo lại chúng ta nói tiếp.”

Triệu Gia vung tay một cái tát lên mặt hắn.

Tiết Tĩnh Chi đột nhiên ôm lấy hắn, Triệu Gia chưa kịp phản ứng lại đã hôn lên, làm Triệu thiêm giẫy giụa mắng: “Khốn nạn” Tiết Tĩnh Chi nhưng không để ý tới hắn, chậm rãi hôn sâu, Triệu Gia dùng sức đấm, một quyền đánh vào bụng Tiết Tĩnh Chi, Tiết Tĩnh Chi rên lên một tiếng, nắm chặt tay của hắn, càng hôn sâu hơn.

Cũng không biết hôn bao lâu, Tiết Tĩnh Chi rốt cục thả Triệu Gia ra, Triệu Gia khóe mắt hồng hồng, cũng không biết nói thế nào.

“Triệu Gia, chúng ta, lại bắt đầu lại từ đầu, quên hết những chuyện trước đây được không.” Tiết Tĩnh Chi rất chăm chú nói với hắn.

“Không cần ” Triệu Gia lau khóe miệng nói”Chúng ta cứ như vậy đi ”

Nói xong Triệu Gia tự bỏ đi, Tiết Tĩnh Chi đứng ngây ra tại chỗ, trong lòng rõ ràng nếu như mình hiện tại lại đuổi tới, Triệu Gia phỏng chừng mãi mãi cũng sẽ không tha thứ chính mình.

Màn đêm thăm thẳm, không khí rút đi huyên náo của ban ngày. Ngoài cửa sổ, ánh trăng cùng vài ngôi sao chiếu trên bầu trời, nương theo từng trận diễn tấu trắng trợn không kiêng dè trong gió đêm, giống như viết về một đoạn đau thương đặc biệt của một người nào đó, đó là một loại tình cảm không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Tiết Tĩnh Chi hiện tại cảm thấy nếu như ở trong những năm tháng đẹp nhất trước kia, nếu như chính mình cũng có thể hơi hơi dũng cảm một chút, không biết hạnh phúc có chậm rãi trốn đi, mãi cho đến tận hóa thành vô hình hay không. Nếu một ngày nào đó, khi tự mình nghĩ đến những năm tháng đã cùng nhau trải qua kia, đại khái cũng sẽ không giống như bây giờ, vô lực mà lại có nỗi khổ riêng.

Triệu Gia đã từng ngây thơ cho rằng Tiết Tĩnh Chi chính là chấp niệm duy nhất của mình, thế nhưng không nói được là thời gian quá chật hẹp vẫn là khe hở quá rộng, như mọi người thường nói: Nương theo thời gian trôi qua, những ký ức liên quan đến năm xưa chỉ chớp mắt là qua, không quan trọng buồn vui, cũng giống như nước nắm ở trong lòng bàn tay, cho dù nắm chặt đến mức nào đi chăng nữa, chung quy cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà từng chút từng chút chảy qua kẽ tay, mãi đến tận khi hóa thành vô hình, không thể tìm được ở chỗ nào cả! bên trong trái tim của mỗi người đều ẩn sâu một đoạn cố sự, cho dù quá trình của cố sự diễn ra sặc sỡ, kết cục không như ý muốn, trước sau đều sẽ bị vĩnh cửu cất giấu ở trong một góc sâu xa nào đó. Cho dù cuối cùng bị dập tắt theo cuộc sống hiện thực, nhưng ở cực sâu trong đáy lòng, nó dù sao cũng từng tồn tại, cũng lưu lại một trang nổi bật.

Mất đi, cứu vãn lại, không thể quay về, vùi lấp. Một ngày chúc mừng, ngàn ngày say, vạn ngày thương. Đoạn tình tuyệt, tiêm vân chiết, vô duyên đi. Không tự mình, vô vị ngôn, cách nhật đi. Phù du khấp, phù du khí, phù du kỳ. Tự trong mộng, tư trong mộng, là trong mộng. Quan tự tại, bà sa hải, giới tử nạp tu di, tu di ở lòng người. Ba nhược ba la mật, độ tất cả không, sắc là không, không là sắc, nhân sinh bát khổ, giác chi vì là giác chi, bốn mùa phồn sinh, dưới gốc cây bồ đề miên. Không cũng không, không cũng sắc, khúc mắc, ba nhược ba la mật.

Bỏ qua, hay là vẫn có thể cứu vãn, dần dần trôi qua, đều có thể. Hy vọng thời gian không như dòng nước lũ, tách ra quan hệ giữa chúng ta, những ràng buộc kia, ta hy vọng có thể vĩnh viễn tồn tại, xem ngươi khi ra đi, bóng lưng đều lãnh đạm như vậy đột nhiên cảm giác tất cả là nắm giữ như vậy, ta không nghĩ, thật sự không muốn từ bên trong ánh mắt của ngươi mất đi bóng người của ta.