Lần đầu tiên gặp hắn, cô mười bảy tuổi. Lúc đó cái gì cũng không biết không hiểu, cái tuổi của ngây ngô, trái tim người con gái đã bị bóng dáng kia xông vào chiếm đoạt. Nếu ngày hôm đó, cô quên bài thi quốc văn ở lớp học, vạn vạn lần không nên nhìn vào đôi mắt của hắn, có lẻ cả đời bọn họ cũng không biết nhau, lại càng không dây dưa với nhau trong một cuộc tình.

Vội vã chạy về lớp học để lấy bài thi, thấy học sinh trực nhật quên đóng cửa sổ, cô định đi đến đóng vô tình nhìn qua sân bóng rổ thấy một bóng dáng cao to trong đó. Cô nhớ, ra đến cổng trường thì hắn vẫn còn ở đó, hiện tại đã qua ba giờ đồng hồ, nếu như không phải ngày mai phải nộp bài tập quốc văn, cô cũng sẽ không đặc biệt ở lại trường đến tám giờ tối. Trên sân trường vắng lặng, chỉ có một bóng dáng cao to của hắn, cùng với tiếng vang của quả bóng. Hắn rất linh hoạt, nhanh nhẹn, giống như đang phát ra tất cả sức lực trong người, mỗi một động tác tương đối mạnh mẽ, sau một đường truyền bóng rất đẹp vào rỗ, hắn ngã ngồi lên mặt đất, đầu gục xuống không nhúc nhích.

Thế giới, hoàn toàn im lặng. Yên lặng đến nỗi cô có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn. Đồng thời, cô giống như nghe được tiếng trái tim mình vì hắn mà đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp. Sau ngày hôm đó, cô thích đứng trước cửa sổ nhìn ra sân bóng rỗ, thích lẳng lặng từ xa ngắm hắn chơi bóng. Không phải mỗi ngày hắn đều chơi, nhưng mỗi khi đến luôn chơi đến sức lực cạn kiệt mới trở về. Hắn đến cũng không có thời gian cố định, lúc sớm lúc muộn. Có mấy ngày đến sớm, các nữ sinh trong lớp tâm tình di động, ánh mắt rối rít nhìn về phía sân bóng, không còn tâm trạng để học. Nghe mấy nữ sinh trong lớp nói chuyện với nhau, cô mới biết hắn tên là Hàn Tử Uy, là đội trưởng đội bóng rổ, năm ngoái vừa tốt nghiệp, bình quân mỗi ngày có thể nhận được ba lá thư tình.

Thư tình? Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ muốn lẳng lặng nhìn hắn chơi bóng mà thôi. Đôi khi hắn tới trễ, sau khi cô tan học, sẽ yên lặng ngồi ở một nơi cách sân bóng không xa, có thể nhìn hắn mà không bị phát hiện. Hắn không nhất định ngày nào cũng đến, cho nên cô chỉ để cho mình đợi khoảng một giờ. Trong khi hắn chơi bóng, hầu như dùng tất cả tinh lực của mình, cô vẽ hắn, hình ảnh của hắn tự nhiên in sâu vào trong lòng cô gái làm ấp ủ một tình cảm thầm lặng. Hắn chơi bóng ở trường một năm, mà cô cũng vẽ hắn một năm.

Cho đến một ngày, cô về nhà cơm nước xong, tắm rửa xong, trở về phòng rốt cuộc cũng có thời gian rãnh, cô tìm bản thảo phác họa hắn khắp nơi nhưng không thấy, thầm nghĩ chắc đã để quên trong lớp học, đã hơn tám giờ, cô lập tức thay quần áo vội vã đến trường, tìm được trong học bàn lúc đó mới nhẹ nhàng thở ra. Ngửa đầu theo thói quen cô nhìn về phía sân bóng, ngoài ý muốn lại thấy hắn đang chơi bóng.

Hai chân không thể khống chế ra khỏi phòng học đi về phía hắn, cách một đoạn thì dừng lại, không dám đến gần hơn. Hôm nay, hắn chơi có vẻ mạnh mẽ hơn so với bình thường, chẳng hiểu tại sao, cô thấy được cảm xúc của hắn không tốt. Đột nhiên, hắn ngừng động tác, đầu gục xuống đất, mồ hôi từ gương mặt chảy xuống, biến mất ở mép tóc, hai hàng nước trong trẻo, không biết là mồ hôi hay nước mắt đang không tiếng động rơi xuống. Dường như cảm nhận có người đang nhìn mình chăm chú, hắn ngẩng đầu lên, con ngươi đọng nước thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt chưa kịp né tránh của cô. Trái tim, trong nháy mắt khi hai ánh mắt giao nhau kéo chặt, cô không cách nào lên tiếng, không cách nào chuyển động, cho đến khi hắn từng bước đi đến trước mặt cô, cô mới giật mình hồi hồn, trong lúc hoảng hốt, không kịp suy nghĩ đã xoay người chạy đi. Hắn ngạc nhiên, đang muốn mở miệng, tầm mắt vẫn đang nhìn theo cô chợt một quyển sách bị rơi lại hấp dẫn, hắn im lặng, khom người nhặt lên. Mở ra trang thứ nhất, hắn liền sửng sốt.

Cô mất ngủ cả đêm, nhớ tới sự thất lễ của mình trước mặt hắn, có thể hắn sẽ cảm thấy cô là một cô gái không lễ phép. Cảm giác ảo não, suy sụp bám lấy cô cả đêm, cô thầm nói với mình, lần sau nếu gắp hắn vạn lần không thể như thế nữa. Nhưng bọn họ còn có cơ hội gặp nhau sao? Mà hắn có nhớ cô không? Nên thỏa mãn, cô tự nói với chính mình. Ít nhất, hắn đã từng nhìn cô. Chỉ điều này, coi như là một bí mật chôn sâu vào đáy lòng cô, cũng không dám có hy vọng xa với, nhưng hôm sau, khi cô mang tâm tình thấp thỏm đến trường, đến nơi tối qua muốn tìm lại tập tranh trong lòng nghĩ chỉ là một quyển sách chắc sẽ không người nào nhặt. Nhưng lại không ngờ, hắn đã đứng đó nhàn nhã đợi cô.

”Chờ em đã lâu.” Khóe miệng treo một nụ cười yếu ớt không biết đang suy nghĩ gì, chăm chú nhìn cô.

”A?” Chờ, chờ cô? “Vì, vì sao?” Luôn tự nhủ với chính mình, trăm ngàn lần không thể chạy trối chết nữa, nhưng trái tim không ngừng hoảng loạn, vẫn lộ ra cảm xúc thật của cô lúc này.

”Cái này của em?”

Bất kể trước đó đã nhủ thầm bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn thấy vật hắn đang cầm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn tập tranh phác thảo liền hóa tro bụi, đầu óc nhất thời trống rỗng.

”Anh không.. có mở ra chứ?” Da đầu một hồi tê dại, lấy hết sức lực mới nói được câu này.

”Đã xem.” Hắn ngừng lại một chút, bất ngờ khom người đến gần cô, nửa đùa nửa thật nở một nụ cười làm người ta lạc mất tinh thần: “Xấu hổ? Em vẽ rất khá, tôi còn muốn xin em tặng nó cho tôi.”

”Cái đó... không phải...”

”Không phải? Không phải là cái gì? Không phải của em? Còn người trong tranh không phải là tôi?” Giống như mèo đang vờn chuột, hắn thong thả nhìn cô gái bối rối đến đỏ mặt.

”Kia, cái đó... tôi không cần, anh thích... giữ lấy..” Đây không phải là hắn mà cô biết, gần như không thể thích ứng được khi thấy hắn tươi cười ngả ngớn, cô xoay người muốn chạy trốn.

”Từ từ.” Một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, giữ người đang hoảng hốt bỏ chạy “Sao lại vội vã bỏ đi? Tôi nghĩ rằng em thích tôi, chẳng lẽ tôi tự mình đa tình?”