Biệt thự bỏ trống

Sau khi trải qua một đêm vui vẻ cùng vợ, Bách Ảnh Quân lại như cũ một lần nữa vắt chéo hai chân nhàn hạ ngồi trên ghế.

Khung cảnh lúc này cũng đã dần trở nên thật quen thuộc, vẫn là căn biệt thự xinh đẹp nhưng không một bóng người, một căn phòng trống không âm u, lạnh lẽo, một không gian ghê rợn và những tiếng hét thất thanh.

Trước mặt Bách Ảnh Quân lúc này không còn là tên tài xế, không phải tên cầm đầu mà là em gái hắn, có chết Bách Ảnh Quân cũng chẳng thể ngờ được rằng người anh phải thẩm vấn bây giờ lại là em gái, người đứng sau tất cả hại người vợ mà anh yêu thương là em gái anh, người cố ý bắt cóc hành hạ vợ anh là em gái anh, kêu anh làm sao chấp nhận?

Tuy Bách Mỹ Tranh không phải em ruột của Bách Ảnh Quân nhưng nói sao vẫn là em gái.

Cô nhỏ hơn anh 7 tuổi, từ lúc mới chào đời đã đến nhà anh, là anh nhìn cô trưởng thành đến bây giờ nói sao cũng không nỡ.

Tuy bình thường Bách Ảnh Quân là người ít nói, anh có thể lạnh lùng nhưng đối với anh em trong nhà chưa bao giờ ghét bỏ, Bách Mỹ Tranh cũng là em gái anh lại còn là em út.

Dù cô ta có là con nuôi nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Bách gia, người trong nhà xem cô chẳng khác nào con cháu ruột.

Không ai có thể dám ngờ rằng Bách Mỹ Tranh lại ngang nhiên có những hành vi độc ác đó.

Năm nay Bách Mỹ Tranh mới vừa tròn 20 tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất của một người con gái, cho dù có thế nào cũng làm sao kêu Bách Ảnh Quân hủy đi cả đời của người con gái? Tha cho cô ta thì tất nhiên là không thể được, nhưng xử phạt cô ta thì lại phải xử phạt thế nào? Chỉ vấn đề này thôi cũng đã khiến Bách Ảnh Quân phải đau đầu suy nghĩ.

Bách Ảnh Quân ngồi trên ghế cao, anh đưa mắt nhìn xuống Bách Mỹ Tranh đang chật vật dưới sàn cất giọng lạnh lùng hỏi:

- Tại sao lại làm như vậy? Giai nhi đã làm gì sai mà em lại nhất định phải dồn cô ấy vào đường chết?

Nghe thấy câu hỏi của Bách Ảnh Quân khiến Bách Mỹ Tranh chợt cảm thấy buồn cười, cô ta cười ra một tràng cười trào phúng rồi liếc nhìn anh thản nhiên đáp:

- Tại sao hả? Anh hỏi em tại sao à? Câu hỏi này đáng lẽ ra anh cả phải là người hiểu rõ nhất chứ.

Anh rõ ràng biết...

Nói đến đây Bách Mỹ Tranh chợt dừng lại, nước mắt theo khóe mắt cô bắt đầu chảy xuống, Bách Mỹ Tranh nhếch môi để lộ ra nụ cười tự giễu rồi tiếp tục nói:

- Anh rõ ràng biết anh là người em thích! Anh rõ ràng hiểu rất rõ tình cảm em dành cho anh! Tại sao anh vẫn chọn con ả đó? Tại sao lại chơi đùa với tình cảm của em?

Câu hỏi của Bách Mỹ Tranh và những lời cô ta nói khiến Bách Ảnh Quân khó hiểu, anh cau mày nhìn thẳng vào mặt cô ta nói:

- Anh không biết! Anh không hề biết người em thích là anh! Anh cũng chưa bao giờ chơi đùa với tình cảm của em hết.

Việc em thích anh mãi đến chiều hôm qua khi nghe cuộc nói chuyện của em anh mới biết.

Bách Mỹ Tranh quỳ dưới sàn, hai mắt cô ta trợn tròn như không thể tin được vào lời mà Bách Ảnh Quân đã nói.

- Sao anh có thể nói vậy? Sao anh lại có thể phủ nhận tất cả?

- Anh không phủ nhận! Anh nhắc lại một lần nữa là anh! không hề biết gì! về tình cảm của em hết!

- Anh nói dối! Rõ ràng tin nhắn anh gửi em, cả bức thư tay anh viết, tất cả em đều còn giữ.

Rõ ràng anh nói rằng anh thích Tiểu Tranh, anh muốn ở cạnh Tiểu Tranh mãi mãi.

Sao anh có thể chối bỏ?

Bách Mỹ Tranh bắt đầu gào thét, cô ta như điên loạn không ngừng hét lên, cuối cùng cô ta dùng ánh mắt căm thù nhìn vào Bách Ảnh Quân hỏi:

- Có phải tại Hạ Di Giai không? Có phải tại cô ta mà anh thay đổi? Có phải anh yêu con đi.ếm đó rồi không?

- Bách Mỹ Tranh! Không được xúc phạm cô ấy!

- Rõ ràng anh nói anh thích Tiểu Tranh! Anh nói anh ở bên Hạ Di Giai chỉ là cái cớ, anh bị gia đình ép nên mới cưới cô ta, sao giờ anh lại yêu cô ta chứ?

Càng nghe lời nói của Bách Mỹ Tranh thì Bách Ảnh Quân càng trở nên khó hiểu, suy nghĩ trước mắt anh dần trở nên mờ mịt, anh không hiểu Bách Mỹ Tranh đang nói gì.

Đúng là lúc trước anh từng có thời gian căm ghét Hạ Di Giai, đúng là khi cưới cô anh không hề tình nguyện.

Nhưng...!nhưng lúc đó là do anh còn mù quáng, anh thích nhầm Du Mẫn Hoa chứ anh làm gì có nói thích Bách Mỹ Tranh như lời cô ta vừa kể.

Đầu óc của Bách Ảnh Quân lúc này trở nên mụ mị, anh chẳng còn suy nghĩ được gì chỉ thấy thật khó hiểu.

Anh bắt đầu hoang mang rồi trở nên rối trí cuối cùng đau đầu mà đưa tay xoa nhẹ thái dương.

Anh nhắm mắt tịnh tâm cố lấy lại bình tĩnh rồi như lờ mờ hiểu được điều gì vội lên tiếng:

- Ai nói với em là anh thích em? Từ đâu mà em nghe được chuyện đó? Anh viết thư cho em từ lúc nào?.