Bách Ảnh Quân híp mắt nhìn tên cầm đầu đang quỳ dưới đất, ánh mắt anh chứa đầy sự khinh thường lạnh giọng:

- Hết rồi?

Tên thủ lĩnh ngẩng đầu né tránh, hắn liếc mắt sang một bên rồi gật đầu lắp bắp:

- Dạ hết...!hết rồi.

Bách Ảnh Quân ngồi trên ghế hai chân bắt chéo, mắt anh nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm gã cầm đầu, khóe miệng cong lên, phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ cởi trói, giọng mang theo ý cười:

- Nếu đã hết rồi thì đi đi!

Tên cầm đầu và đám đàn em sau khi được thả ra thì vui mừng cuống quýt.

Cả 4 tên luýnh quýnh hết cả lên, lần lượt nhanh chân tháo chạy không dám quay đầu lại.

Thấy cả 4 tên đều đã chạy xa, thư ký đứng cạnh Bách Ảnh Quân vô cùng khó hiểu.

Anh ta tiếp tục đưa tay đẩy nhẹ gọng kính rồi quay sang nhìn Bách Ảnh Quân thắc mắc:

- Bách tổng, sao ngài lại để chúng đi? Vậy chẳng phải quá hời sao?

Câu hỏi vừa dứt, Bách Ảnh Quân liền xoay sang nhìn thư ký.

Anh cong môi cười nhạt rồi hỏi:

- Cậu đã theo tôi bao lâu rồi?

- Thưa sếp, 4 năm!

- Cậu nghĩ sao về quyết định của tôi lần này?

Anh chàng thư ký sau khi trầm tư, lưỡng lự một hồi thì nói:

- Theo tôi hắn chắc chắn biết nhiều hơn như thế! Tôi cảm thấy lần này ngài đã thả hắn đi quá dễ dàng, giữ lại tên này nhất định vẫn có khi cần dùng đến.

Bách Ảnh Quân nghe thư ký trả lời xong thì khẽ lắc đầu, anh lại lần nữa hỏi thư ký:

- Cậu biết tôi và Giai nhi đã quen nhau bao lâu rồi không?

Nhận được câu hỏi từ anh khiến thư ký ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời:

- Theo tôi biết thì ngài và phu nhân đã quen biết nhau từ nhỏ chắc cũng hai mươi mấy năm rồi!

Nhận được câu trả lời Bách Ảnh Quân tỏ ra hài lòng, ánh mắt anh nhìn xa xăm như nhớ lại điều gì đó:

- Đúng! Tôi quen Giai nhi năm tôi 5 tuổi, lúc đó tôi đang dạo ở sân vườn thì gặp cô ấy.

Giai nhi trong mắt tôi khi ấy giống với một thiên thần, tôi còn nhớ ngày đầu tiên cô ấy mặc chiếc đầm màu vàng nhạt, đứng giữa rừng hoa oải hương vô cùng nổi bật.

Giai nhi thích nhất là oải hương và hoa hồng vì vậy sau này ở sân vườn đều là 2 loại hoa đó.

Ngắt đoạn Bách Ảnh Quân trở về với thực tại, anh thu lại ánh mắt xa xăm thay vào đó là sự kiên định:

- Có thể cậu thấy tôi thả hắn đi quá dễ dàng nhưng vì hắn đã tổn thương Giai nhi nên tôi nhất định sẽ bắt hắn trả giá.

Tôi muốn hắn trả lại gấp trăm lần những vết thương mà Giai nhi phải chịu nhưng giờ chưa phải lúc.

- Sao lại chưa phải lúc? Nếu ngài không thả hắn đi chúng ta sẽ có thể biết thêm nhiều điều.

- Hắn rõ ràng biết tên hung thủ nhưng lại giấu vậy thì tôi sẽ giúp hắn một tay.

Nếu tôi thả hắn đi, trước sau hắn cũng sẽ tìm đến kẻ đó còn nếu không thả hắn đi thì dù hắn có khai ra cũng chưa chắc đó là sự thật.

Vì vậy tôi phái người theo dõi hắn, đợi bọn chúng gặp kẻ đầu xỏ phía sau rồi chúng ta mới thả lưới bắt gọn một mẻ lớn tránh đánh rắn động cỏ khiến kẻ đứng sau tiêu hủy chứng cứ.

Nghe đến đây thư ký như chợt được khai sáng, anh gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi thầm cảm khái kế hoạch của chủ.

Anh đã theo Bách tổng nhiều năm nhưng lại có những chuyện chưa thể hiểu hết.

Lần đầu anh gặp Hạ Di Giai vẫn luôn cảm thấy cô không có gì đặc biệt, trong mắt anh lúc đó cô rất đỗi bình thường giống các cô gái khác.

Nhưng sau khi tiếp xúc lâu ngày, thứ ký như anh chợt hiểu được.

Anh hiểu được lý do sếp của anh chọn ở bên cô, ở Hạ Di Giai toát lên một nguồn năng lượng.

Hạ Di Giai lương thiện, hòa đồng nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Cô cho anh thấy được bản lĩnh của mình cũng cho anh thấy được sự hồn nhiên, trong sáng.

Một cô gái vừa xinh đẹp lại tài giỏi giống Hạ Di Giai chả trách lại có thể khiến tổng tài nhà anh say đắm.

Thư ký của Bách Ảnh Quân tên Sở Phàm, anh tốt nghiệp thủ khoa và từng là một nhân viên kế toán.

Sau khi làm việc ở Bách thị được 3 năm thì gia đình gặp biến cố, được Bách Ảnh Quân giúp đỡ nên từ đó anh trở thành thư ký của Bách Ảnh Quân, Anh nhìn thấy giữa Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai một sự hi sinh khiến bản thân nể phục.

Reng...!reng...!reng...

Chợt tiếng điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của thư ký Sở, đang lơ ngơ chưa hiểu gì thì giọng Bách Ảnh Quân bất ngờ vang lên:

- Alo, con nghe đây mẹ!

- Ảnh Quân, Giai Giai tỉnh rồi nhưng...!con bé hơi sợ, con đến ngay đi nhé!

- Vâng, con sẽ đến ngay! Mẹ để mắt đến Giai nhi trong thời gian con đến nhé!

Cúp điện thoại, Bách Ảnh Quân đứng phắt dậy, anh xoay sang nói với Sở Phàm:

- Quần áo cậu mang theo mau đưa tôi! Cậu lái xe trong thời gian đó tôi sẽ thay đồ.

Chúng ta đến bệnh viện gấp!

Nói xong anh với tay lấy chiếc áo khoác được vắt lên lưng ghế rồi vội vội vàng vàng cùng thư ký Sở bước ra ngoài.

Ra đến xe, Sở Phàm mở cửa ghế lái phụ lấy ra một chiếc túi đựng đồ, anh nhanh tay đưa cho Bách Ảnh Quân rồi đạp ga chạy gấp đến bệnh viện..