Chap 4

Sau khi tắm xong thì cậu xuống dưới nhà ăn cơm. Những món ăn được sắp xếp đầy đủ trên bàn. Cậu đi đến rồi ngồi xuống bàn ăn, những món ăn trên bàn được trang trí rất tỉ mỉ nhưng không quá cầu kì mà cách trai trí rất đơn giản. cậu lấy đũa gắp thử 1 món lên ăn…thật sự hương vị của món ăn đều rất khác biệt.

-Những món này là ai làm vậy?

-Dạ cậu chủ những món này đều do Nguyệt làm. Có vấn đề gì hay sao ạ?

-Không cần…chúng rất là ngon.

Sau 4 năm trời đó câu không ngờ rằng nhỏ lại thay đổi đến vậy. ngày đầu tiên về nhà đc ăn món mà nhỏ nấu điều này khiến câu rất vui.

Ăn no đến đau cả bụng cậu ra ngoài vườn đi dạo 1 lúc rồi mới đi đến gặp nhỏ. Câu đến khu vườn ngày ấy, nơi cậu và nhỏ vẫn thường rủ nhau ra chơi. Ra đến khu vườn thì cậu rất ngạc nhiên…khu vườn không hề thay đổi chút nào. Cậu đi đến chỗ chiếc bàn nơi cậu và nhỏ gặp nhau lần đầu tiên. Quay sang bên kia là cây hoa anh đào gần đó còn có 1 chiếc xích đu. Cơn đó nhẹ nhàng thoáng qua, cánh hoa rơi xuống, trên chiếc xích đu nhỏ đang tựa mình ngủ. mái tóc dài của nhỏ bay theo cơn gió làm che mất nửa khuân mặt, bộ váy màu trắng làm nổi bật nhỏ giữa khung cảnh đó. Nhỏ giống như 1 tiên nữ đi lạc rồi ngủ quên ở đây. Cậu đi đến gần hơn rồi ngồi lên chiếc xích đu và ngắm nhìn nhỏ. Cậu vén mái tóc của nhỏ ra phía sau, bỗng nhỏ tỉnh dậy. thấy có ai đó đang ngồi cạnh mình nhỏ quay sang.

-A…anh chàng lúc sáng. Sao…sao anh lai ở đây?

-Vậy cô thử nói xem sao tôi lại ở đây?

-Không nhẽ….anh là…ăn trộm…

Nhỏ hét to lên nhưng rồi lại bị cậu bịt miệng lại.

-Ngốc vừa thôi chứ..mình là Đại Phong đây.

-…ạ…ong…? ( Đại Phong)

-Cậu nói gì?

Cậu nhíu mày hỏi nhỏ rồi ms chợt nhận ra mình vẫn còn bịt miệng nhỏ…cậu vội bỏ tay ra.

-Thế cậu là Đại Phong thật sao?

-Cậu nghĩ tớ là cái gì?

-Vậy mà cứ tưởng cậu là trộm…

Không gian yên tĩnh hơn.

-Sao vậy?

-Cậu…có còn giữ…cái vòng tay không…?

Nhỏ ấp úng hỏi cậu, cậu cười rồi giơ cánh tay trái lên cho nhỏ nhìn.

-Oa cậu vẫn còn giữ nó.

Nhỏ rất là vui mừng khi nhìn thấy cậu vẫn còn giữ chiếc vòng, thật sự điều này khiến nhỏ như muốn khóc lên vì quá vui mừng. thật sự cậu không hề quên nhỏ, cậu thật sự vẫn luôn coi nhỏ là bạn.

-Vậy mà mình còn tưởng cậu sẽ vứt chúng đi cơ chứ.

BINH!!!- sao lại đánh mình…

Nhỏ xoa đầu nhăn nhó hỏi cậu. cậu đứng dậy.

-Ngày mai mình sẽ bắt đầu đi học. những món ăn ban nãy….chúng rất ngon đấy…

Rồi cậu bước đi lên phòng. Nhỏ thì vẫn ngồi đó xoa cái đầu tội nghiệp của mình nhưng khi nhớ lại câu nói của cậu ban nãy nhỏ lại bật cười…rồi nhỏ cũng đi về phòng của mình. Hôm nay nhỏ thực sự thực sự rất rất vui…sao mấy năm xa cách cuối cùng nhỏ cũng có thể gặp lại cậu. Cả đêm nhỏ chả ngủ đc vì vậy mà nhỏ dậy từ rất sớm. nhỏ xuống bếp chuẩn bị thức ăn. Khi đã chuẩn bị xong tất cả các món đầy đủ nhỏ lên chuẩn bị đồ đi học.

-Con chào dì!

Ra đến cỏng thì nhỏ gặp dì Lan đang quét dọc ngoài cổng.

-Đi học hả con?

-Vâng, con đi đây ạ.

Tuy cũng chỉ là thân phận của 1 người hầu nhưng vì đc những người hầu khác quý mếm nên họ đã cho nhỏ đi học. họ mong rằng sau này nhỏ có thể thực hiện đc ước mơ của mình. Nhỏ cũng vì không muốn phụ công ơn của mọi người nên đã cố gắng học tập…cũng nhờ có sự cố gắng đó mà nhỏ có thể đỗ vào Học Viện Ngôi Sao.

ở căn biệt thự

Lúc này cậu đã dậy, đi xuống dưới nhà cậu thấy đồ ăn đã đc bày ra sẵn. ăn sáng xong cậu liền đi tìm nhỏ nhưng tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy nhỏ đâu. Rồi cậu gặp dì Lan.

-Cậu chủ đang tìm gì vậy?

-Như Nguyệt đâu rồi?

-Con bé vừa đi học từ sớm rồi thưa cậu chủ.

Nhỏ đi học rồi nên cậu cũng chẳng hỏi gì thêm cả. cậu đi lên phòng rồi thay đồng phục của trường và cầm theo chiếc balô. Bác tài cũng đã chờ cậu sắn dưới nhà.

Ngay lúc đó nhỏ cũng đã đến trường, đứng trước ngôi trường nhỏ không thể nào thoát khỏi sự ngạc nhiên, ngôi trường thật sự rất rộng lớn. cánh cổng tự động mở ra, nhỏ chuẩn bị bước vào thì…3 chiếc xe ô tô lao tới lần lượt đi vào sân trường.