Đóng được một ngày thì An Kha Đình được nghỉ, hôm sau nữa mới phải đi quay tiếp, thế là cậu và Thương Diệp bèn đi tham quan phim trường, ghé các đoàn phim khác hóng chuyện.

 Bên cạnh phim trường là một thị trấn nhỏ, chơi chán ở phim trường thì đến chiều tối, An Kha Đình lại lượn vào đó chơi.

 Mới viết xong một bộ truyện kinh dị, vào trấn nhỏ này, người khác thì thấy thơ mộng còn An Kha Đình thì lại nảy ra ý tưởng cho câu chuyện tiếp theo!

 An Kha Đình vừa ăn tối vừa note vào trong điện thoại những chi tiết mà cậu sẽ cho vào trong truyện, Thương Diệp nhìn mà ngán ngẩm.

 "Tập trung ăn uống, nếu không cậu không muốn bị đau dạ dày!"

 An Kha Đình cười hì hì bỏ điện thoại xuống, bắt đầu ăn.

 Lúc ăn gần xong thì cửa quán ăn mở ra, quên chưa nói, quán ăn ở đây được xây theo phong cách cổ xưa, cửa là bức mành kéo ngang.

Vì muốn yên tĩnh nên An Kha Đình chọn tầng 2 để ngồi, cửa trên này cũng y như bên dưới.

 An Kha Đình lại ngồi đối diện với cửa nên cậu có thể nhìn được ai vào ai ra.

Lúc vị khách kia bước vào, An Kha Đình lại ngước mắt lên nhìn, sau đó, cậu bị....sặc!

 Thương Diệp nhíu mày, vội lấy giấy đưa cho An Kha Đình: "Bảo cậu tập trung ăn uống vào rồi mà không nghe!"

 An Kha Đình ho liên tục, vừa ho vừa xua tay ra hiệu.

 Ở bên cạnh không biết xuất hiện cốc nước ấm từ bao giờ, đợi cho hết ho, An Kha Đình cầm cốc lên uống.

Vừa mới định thở ra một hơi thì nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thương Diệp.

 Quay sang bên cạnh, nhìn thấy vị khách ban nãy bước vào, không ai khác chính là Lâm Uy Trạch!

 Khoan, thế có nghĩa là, cốc nước ấm cậu vừa uống là Lâm Uy Trạch để lên???!!!!

 Thương Diệp cũng nhìn An Kha Đình, ý muốn nói, hóa ra ban nãy cậu bị sặc là vì nhìn thấy anh ta à?!

 An Kha Đình và Thương Diệp nhìn nhau, không ai nói gì, cũng may trợ lí Tống Khang của Lâm Uy Trạch lên tiếng: "Xin chào, lại gặp nhau rồi!"

 An Kha Đình dứt khoát đứng dậy: "Chào anh Lâm, thật trùng hợp quá, cốc nước vừa rồi là của anh hả, cảm ơn nhiều nhé!"

 Lâm Uy Trạch nhìn đôi mắt và chóp mũi đỏ ửng do vừa bị sặc của An Kha Đình, anh nói: "Ăn uống cẩn thận!"

 Sau đó bỏ đi.

 An Kha Đình một lần nữa muốn chửi thề, bộ anh tưởng anh là tiên hay cái mẹ gì mà kiệm lời dữ vậy, nôn thêm một câu nữa ra thì chết à, tôi đm anh!!!!

 An Kha Đình ngồi phịch xuống, kể từ khi cậu gặp cái người tên Lâm Uy Trạch này, cậu bắt đầu thấy hoài nghi nhân sinh rồi đấy!

 Ngồi thêm một lúc nữa thì An Kha Đình và Thương Diệp đứng dậy thanh toán, trước khi ra về, An Kha Đình còn ghé qua bàn Lâm Uy Trạch.

 "Tạm biệt, hai người ăn vui vẻ nhé, tôi về trước đây!"

 Tống Khang thì vui vẻ nói bye bye.

 Lâm Uy Trạch khẽ gật đầu: "Ừm, về cẩn thận!"

 Thấy An Kha Đình và trợ lí của cậu đi rồi, Tống Khang mới nói với Lâm Uy Trạch: "Cậu ấy giống với những gì anh từng kể với em nhỉ, hơn 8 năm rồi mà vẫn vậy."

 Lâm Uy Trạch cười: "Khác ở chỗ là không nhận ra tôi thôi!"

 ...

 Sáng hôm sau An Kha Đình đi làm với một tinh thần sảng khoái, phấn chấn.

 Hôm nay sẽ có cảnh Triệu Vỹ sốc thuốc, không hưng phấn sao được!

 Vì đóng phim không theo thứ tự như trong kịch bản mà sẽ theo địa điểm.

Đoàn phim chia thành hai tổ, tổ quay ngoại cảnh và tổ quay bên trong nhà như ở quán bar, đồn cảnh sát,....!Ngoài ra, sẽ quay hết những cảnh ở một địa điểm nào đó rồi mới chuyển qua nơi khác quay tiếp cho đỡ mất thời gian.

 Đạo diễn nói với An Kha Đình: "Sáng nay cậu đối diễn với Tiểu Lâm, chiều sẽ đóng một mình, tối thì đợi Tiểu Kỳ quay lại, cậu đối diễn với cô ấy!"

 Tiểu Kỳ mà đạo diễn nhắc đến là Triệu Thiên Kỳ, nữ chính của phim.

 Mới vào đoàn phim được một ngày mà đã được đóng với nam nữ chính, lại còn là diễn viên kỳ cựu nữa nên An Kha Đình cũng hơi lo.

 Sáng nay là phân cảnh chàng cảnh sát trẻ Cao Thiệu Bác do Lâm Uy Trạch đóng đến quán bar điều tra, sau đó gặp Triệu Vỹ, Cao Thiệu Bác nghi ngờ và ngầm tìm kiếm thông tin của anh ta.

 Clapboard đập một tiếng, Triệu Vỹ ngồi tư thế quen thuộc của mình trên ghế, đưa mắt nhìn đám nam nữ đang nhảy nhót hỗn loạn một chỗ kia.

 Đột nhiên trong đám đông, An Kha Đình thấy một người cao nổi bật, khuôn mặt rất đẹp, nghiêm nghị lạnh lùng, không hợp với nơi này một chút nào.

 Cậu ngơ ngẩn mất 1s!

 "Cut!" - Đạo diễn hô lên một tiếng.

 "Tiểu Đình à, cậu sao vậy, ánh mắt phải lơ đãng, lơ đãng chứ!"

 An Kha Đình vội vàng xin lỗi đạo diễn rồi cậu hít một hơi sâu, ngồi xuống bắt đầu lại..