Đã hai ngày kể từ khi gửi đồ, từ Bắc Kinh đến Nam Kinh cũng hơn chín trăm km, cũng không biết đến nơi có bị sao không… Chẳng may trên đường lại gặp mưa thì… Chu Nam Kinh nhớ lúc đóng gói hình như không bọc giấy dầu.

Nếu chữ mà nhòe nhoẹt hết cả… Lúc ấy thì vui lắm đấy!

Thật may, sự việc khiến Chu Nam Kinh lo lắng không hề xảy ra, đến ngày thứ tư đã thấy Ôn Hướng Hoa vui vẻ nhảy nhót lăn đến.

Ôn: Lão sài!!! Lão sài lão sài lão sài cậu làm thế nào để Nam Kinh đại nhân kí tên thế??? A a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!

Ôn: Tôi cùng các đồng bọn sợ đến ngây người!!!!

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu đoán =L=

Ôn: Lão sài, tôi hỏi cậu một câu, cậu sẽ trả lời thật lòng chứ?

Bán nữ hài lão *** sài: Cái gì?

Ôn: Tôi đoán cậu là Chu Nam Kinh… Đúng không?

Bán nữ hài lão *** sài: …

Cậu là trinh thám chắc? Đồ ngu ngốc kia, cậu chính là một trinh thám đúng không???

Lúc này Chu Nam Kinh đại đại chả khác nào bị sét đánh, vừa nãy còn dương dương đắc ý, giờ thì như nuốt phải thạch tín vậy! Chu Nam Kinh giống như đầu gối bị trúng một đạn, bắt đầu tự đáy lòng ngẫm xem có phải mình đã để hớ ra cái gì không… Hẳn là không có nhớ, mấy lần vòng chết cũng may mắn lỉnh đi rồi… Đợi đã, nghĩ ngợi từ nãy đến giờ cũng đã hơn mười giây, nói gì với tên kia bây giờ?

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu bị choáng váng quá sao? Thế nào lại nghĩ vậy?

Ôn: Ờ thì… trực giác đi, thêm cả chứng cứ nữa.

Bản năng của Chu Nam Kinh muốn hỏi chứng cứ gì, thế nhưng lý trí của hắn lại không cho phép.

Bán nữ hài lão *** sài: Vớ vẩn, nếu tôi là Chu Nam Kinh thật thì còn ở đây nói lời vô nghĩa với cậu à =L=.

Ôn: [:з」∠] Từ từ đã nào, nghe tôi nói hết chứng cứ đã.

Ôn: Nick Sài khả phu thủ tê kê của cậu, lần đầu đăng chương mới là vào mùng một tháng sáu năm năm trước, bao giờ cũng ngắt câu là “… …..”, cái này là dấu chấm lửng. Thế nhưng trên thực tế, dấu chấm lửng gõ như thế này “… …”. Năm năm trước, hoặc lâu hơn nữa, Chu Nam Kinh cũng có thói quen ngắt câu như vậy. Sau đó ngày mười một tháng sáu năm năm trước, đột nhiên sửa lại, mà văn cậu cũng vừa vặn đổi như thế, cũng chính là ngày mười một tháng sáu kia!

Bán nữ hài lão *** sài: == Cái này chỉ là trùng hợp thôi mà…

Ôn: Nghe tôi nói tiếp. Khi đó tôi cũng không để ý lắm, bởi vì cái loại trùng hợp này chỉ có thể nói là đúng dịp mà thôi. Nếu lúc ấy tôi mà lao đến hỏi cậu, thì có lẽ tôi cũng nên nhập viện tâm thần rồi. Cậu hình như chưa đăng ký weibo đúng không?

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi không thường dùng weibo mà.

Ôn: Vậy chắc cậu không thấy bài đăng mới của Quả thận đâu nhỉ? Tôi cho cậu địa chỉ, cậu xem rồi cân nhắc trả lời tôi cho tốt nhé?

Bán nữ hài lão *** sài: Quả thận là ai?

Tên này hình như nghe quen quen… Chu Nam Kinh tay không ý thức gõ luôn lên bàn phím, trái lo phải nghĩ mới nhớ ra đó là cô nàng mình gặp ở hội của Trường Kiếm bốn ngày trước.

Cô ta thì làm sao? =皿=

Ôn Hướng Hoa đưa ra địa chỉ, rất nhanh Chu Nam Kinh đã có đáp án.

Quả thận: Hê hê hê hê, rốt cuộc hôm nay cũng có thể gặp Nam Kinh đại thần vẫn hằng tâm tâm niệm niệm rồi. Kì thật Nam Kinh đại thần không cứng nhắc như bên ngoài đồn đại đâu, tặng quà sinh nhật cho bạn mạng không phải rất manh sao?

Bên dưới là một đống ảnh cap lại nhiều đoạn đối thoại, mà trùng hợp chính là những câu hỏi hắn đặt ra trong nhóm hôm ấy.

FML!!!!!!!!! Trách không được cổ nhân nói nữ nhân hỏng việc mà, cổ nhân chưa từng sai đâu!!!!! Chu Nam Kinh nghiến răng, cảm giác thốn đến tận óc.

Ôn: Cậu hỏi tuổi tôi chỉ vừa trước Chu Nam Kinh có 20 giây, Nam Kinh đại đại đăng weibo “Vừa gửi đi một bộ sách cho độc giả” chỉ 1 phút sau khi cậu bảo tôi quà đã được gửi.

Ôn: Cho nên mới nói… Không thể nhịn được mà nghi ngờ nha ^^

Bán nữ hài lão *** sài: Cậu suy nghĩ nhiều rồi!!! [:з」∠] Tôi nhìn thấy còn giật mình đấy… …

Ôn: Cậu thật sự không phải Nam Kinh sao? =L= Nếu mà lừa tôi nhá, không biết cậu có đúng là Chu Nam Kinh thật không tôi đều đem ném vào chảo dầu đó

Bán nữ hài lão *** sài: Tôi không phải mà.

Ôn: Được rồi.

Từ đó trở đi, Ôn Hướng Hoa lại không nói gì nữa. Chu Nam Kinh đăng lên mấy câu, gõ vài cái emo, người bên kia vẫn không hề để ý.

Cậu dám không để ý tôi!!! Cậu suýt biết tôi là Chu Nam Kinh mà vẫn bơ tôi!!!

Đều là lỗi của Quả thận!!!

Chu Nam Kinh vào nick chính, tìm nhóm của biên tập Trường Kiếm, lần đến avatar của Quả thận, mở trò chuyện riêng ra, sau đó gõ bàn phím cành cạch.

Chu Nam Kinh: Có không?

Quả thận: A a a đại thần! Tôi đây ^^

Chu Nam Kinh: Vì sao lại đăng weibo như thế?

Quả thận: … Đại thần, anh là nói đến, khụ khụ… cái cuộc trò chuyện trong nhóm kia á?

Chu Nam Kinh: Không phải cái này thì tôi tìm cô làm gì? Tôi cho biết nhé, nhóm này của Trường Kiếm tương đối là riêng tư, nên nói chuyện với nhau cũng thoải mái, thế nhưng bị người chụp lại đăng công khai lên weibo thế này là lần đầu tiên, cô hiểu không?

Quả thận: Cái đó… Bởi vì thật sự là rất kích động, nên quên hết mọi thứ [:з」∠]

Chu Nam Kinh: Dù gì cũng là nhân vật chính, ít ra cô cũng phải hỏi tôi trước một tiếng chứ? Cứ làm như vậy thì gây phiền phức cho đương sự đấy cô biết không hả??

Làm đương sự, Nam Kinh đại đại tỏ ra bản thân vừa gặp phiền phức siêu lớn. Lớn đến mức bạc cả tóc ấy chứ.

Quả thận: Xin lỗi, xin lỗi OTZ. Đại thần, tôi không nghĩ anh lại chú trọng quyền riêng tư đến thế…

Quả thận: Xin lỗi, tôi sẽ xóa đi ngay! T口T!!!

Chu Nam Kinh: Không cần xóa.

Nếu xóa đi chẳng phải nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch sao? Giấu đầu lòi đuôi như vậy thì chỉ có ngồi đấy mà khóc!

Nếu Quả thận không phải là nữ thì hắn có phải nhún nhường thế làm gì.

Chu Nam Kinh: Cứ giữ lại đi, lần sau đừng như vậy nữa.

Quả thận: TUT Biết rồi.

Chu Nam Kinh ngồi trước màn hình, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.

Cái cảm giác muốn đánh người này là thế nào? Ôn Hướng Hoa à, kỹ năng trinh thám của cậu là số một đấy…

Trinh thám thì trinh thám, thế sao cậu ta lại giấu đi nhỉ?

Hắn nhíu mày nhìn màn hình, tâm phiền ý loạn mở list bạn bè ra, tìm người có thể đảm đương vai “Gia Cát Lượng”.

Dưới tình huống đó, Lý Qua Qua đã mạnh mẽ kéo lấy tầm mắt hắn. À không, chính là avatar hình một chiếc bánh sinh nhật của cậu ta đập vào mắt.

Chu Nam Kinh: Qua Qua, sắp sinh nhật cậu à?

Lý Qua Qua trả lời rất nhanh: Đúng vậy, làm sao?

Chu Nam Kinh: Bao giờ?

Lý Qua Qua: Ngày kia á [:з」∠]

… Trên đời này lại có loại trùng hợp như vậy sao? Đúng là vận mệnh an bài mà!!!

Chu Nam Kinh: Qua Qua, chúng ta thương lượng một việc đi!

Lý Qua Qua: Gì?