Ngươi nói sẽ có thể nguy hiểm? Thụ Yêu hít sâu một hơi, thế giới này cũng không có ác ý, có thì cũng chỉ là sương mù trôi nổi trên không, giống như một đứa bé mù tịt từ sâu trong nội tâm thôi mà.

"Này! Thụ Yêu! Còn không mau tới cứu ta!" Ngọc Phong Tử cực kỳ khó chịu hướng về phía Thụ Yêu mà hô lên, cho hắn xin, hắn sắp bị mấy thứ yêu quái này chôn sống rồi!

"Được rồi Phong Tử, ta kéo ngươi đi ra." Thụ Yêu duỗi tay ra, đưa một cái dây mây kéo Ngọc Phong Tử ra khỏi cái thứ không biết là động vật hay là yêu quái kia, tiếp theo là nhảy lấy đà rồi lơ lửng trong không trung.

Ngọc Phong Tử ở chỗ nào? Ở trong ngực Thụ Yêu chứ đâu... Híp mắt nhìn Thụ Yêu, hình như Ngọc Phong Tử đang thúc giục Thụ Yêu nhanh buông hắn ra.

Chớp chớp mắt, Thụ Yêu ho khan hai tiếng sau đó đặt Ngọc Phong Tử ở phía trước rồi biến hóa một chút trên mặt đất. Lúc này hai người đang ở giữa bầu trời xanh, từ rất xa có thể thấy phía dưới có một Đại lục hình tròn, đây chính là địa phương kỳ quái mà bọn họ mới nhìn thấy. Nhưng là, trừ mấy thứ đó ra, trừ trời xanh thì chỉ cũng chỉ có mây trắng mà thôi.

"Thụ Yêu, ngươi nghĩ thế nào?" Ngọc Phong Tử không được tự nhiên đứng ở một bên, trong lòng có chút cảm giác là lạ, bị dây mây kéo bay về phía bầu trời, ánh mặt trời chói mắt, mùi cỏ xanh dễ ngửi, gần như tốt đẹp hóa nam nhân tóc dài trước mắt này rồi.

"Xem ra chúng ta đã đi vào một thế giới kỳ lạ, Bạch Hi cũng không ở đây, mà chúng ta cũng không phải đang ở trong ảo giác." Tóm lấy một con thỏ nhỏ để vào trong lòng bàn tay."Ta xác định nó thực sự tồn tại." Đưa con thỏ lên nghe nghe, tập trung dán lỗ tai."Mạch đập ấm áp, miễn cưỡng có thể nghe thấy tiếng máu chảy..." "Ngon quá..." Híp mắt giống như một con mèo rồi phát ra tiếng ừng ực, cười nhìn con thỏ nhỏ, giống như một giây sau hắn sẽ há miệng cắn nó vậy.

Ngọc Phong Tử kinh ngạc nhìn Thụ Yêu, ... Tiếng máu chảy? Lời nói máu tanh cùng động tác như thế... Làm sao lại bị Thụ Yêu làm đến yêu nghiệt như thế?

"Phong Tử, đừng nhìn ta như thế, ta sẽ cho rằng ngươi thầm mến ta mất." Cười tủm tỉm nhìn con thỏ nhỏ, lại giống như có con mắt thứ ba nói ra vẻ mặt hiện tại của Ngọc Phong Tử.

"Ta..." Ngọc Phong Tử còn chưa kịp giải thích thì Thụ Yêu đã nói tiếp."Thôi, đã cai máu rất nhiều năm, trở về đi cậu nhóc dễ thương." Thụ Yêu nhẹ nhàng tung con thỏ lên, vô tình để nó an toàn trở về Đại lục.

"Phong Tử, ngươi có cảm thấy là lạ ở chỗ nào hay không." Híp mắt nhìn con thỏ nhỏ, Thụ Yêu lại nói ra điểm kỳ quái.

"Không, sao thế?" Bộ dáng lúc trước kia, bây giờ lại đột nhiên đứng đắn, đến cùng ai mới là ngươi? Ngọc Phong Tử có chút hoảng hốt, nhưng không đợi hắn nghĩ lại, thì đã nhận ra có chút không thích hợp.

"Sao lại thế này, cái đảo kia biến mất thế nào?" Đảo nhỏ biến mất! Mà đám động vật vẫn cứ không biết gì chạy vui đùa ầm ĩ.

"Không chỉ là đảo nhỏ, mà ngay cả phần thế giới ở chỗ chúng ta cũng đã biến mất." Thụ Yêu nhìn phương xa, bầu trời bắt đầu giống như sụp đổ mất đi màu sắc, từng mảng trời màu xanh giống như được ghép hình vỡ vụn rồi rơi xuống, nơi mất đi mảng hình sẽ bị một vòng xoáy màu đen thay thế, thế giới này thật không ổn định.

"Qua đây." Mặc dù không biết vòng xoáy màu đen này sẽ đi qua bọn họ như thế nào, nhưng nó không hề có ác ý, chẳng qua chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, cho nên Thụ Yêu không khỏi phân trần kéo Ngọc Phong Tử vào trong lòng, dùng thân thể của mình che chở Ngọc Phong Tử, sau đó điều khiển dây mây trong mình nhanh chóng sinh trưởng ra một vòng tròn bao trùm xung quanh mình, cứ như vậy một tầng rồi lại tiếp một tầng liều mạng đọ với tốc độ của vòng xoáy kia, bởi vì hắn thấy tốc độ hủy diệt của nó cực nhanh, cho nên bao quanh thân thể thì tốt hơn!

"Ưm." Ngọc Phong Tử chỉ kịp phát ra một tiếng rên, thì đã bị Thụ Yêu ôm vào trong ngực, Ngọc Phong Tử xuất thần nhìn Thụ Yêu, xuyên qua bả vai hơi đơn bạc của Thụ Yêu là có thể nhìn thấy phía sau có vòng xoáy đang đánh úp từ sau lưng, trời xanh nhạt dần, giống như muốn đuổi hai người khách không mời mà đến đi cho nhanh vậy. Một tầng rồi một tầng dây mây dần dần thay thế bầu trời đang sụp đổ ầm ầm lúc này, suýt nữa là không nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh Thụ Yêu thoáng qua nét dịu dàng, Ngọc Phong Tử khẽ vươn hai tay ôm bờ vai Thụ Yêu, như vậy, sẽ càng thuận tiện thêm chút nhỉ...

**

Bạo loạn kết thúc.

Sương mù mê man bao quanh dãy núi, miếu thờ nhốn nha nhốn nháo, thấy đám người một thân quần áo bình thường.

Ở trong một sơn cốc cách xa mọi người, một quả cầu lớn bị dây mây màu xanh bao chặt đang chậm rãi mở ra.

"Mẹ nó, ngạt chết ta rồi. Hô, hô."

"Khụ khụ, ngươi bớt nói hai câu đi, ngươi không rõ mới vừa rồi là cái tình huống gì đâu."

Lúc quả cầu hoàn toàn mở ra, hai nam nhân tóc dài xõa vai xuất hiện tại sơn cốc bị ánh mặt trời chiết xạ vào bên trong, một người thì nằm sấp, một người còn lại thì nhanh chóng đứng lên.

"Đừng làm loạn, mau đỡ ta chút đi, đau chết đi được, cứ bảo trì một tư thế cho nên giờ muốn động đậy cũng không được." Trên đất, người kia vừa nói với vẻ mặt mất hứng, vừa vươn tay ra để người kia kéo lên, tóc dài mềm mượt như tảo xanh sáng lên dưới ánh mặt trời.

Nam nhân đang đứng có chút không được tự nhiên đi đến bên cạnh nam nhân tóc xanh kéo hắn đứng lên.

"Ta không biết là vừa ra một cái là ngươi lại có thể nhảy xa được như thế, chẳng lẽ ngươi không mệt sao?" Thụ Yêu cằn nhằn.

"Thụ Yêu! Trước đừng nói chuyện, ngươi xem đây là chỗ nào? !" Ngọc Phong Tử thở gấp nói với Thụ Yêu, chạy chậm theo sau đi tới chỗ cao nhất của sơn cốc rồi ngó nghiêng phía dưới.

"Nơi này, là đảo Mê Nha Độc một trăm năm về trước." Nói đến đây, Ngọc Phong Tử hít một ngụm khí lạnh.

Địa hình quen thuộc, có thể thấy tiên khí khắp nơi, dòng người giữa dãy núi bắt đầu khởi hành... Đây quả thực chính là đảo Mê Nha Độc một trăm năm trước mà!

Thụ Yêu nhíu mày, nhắm mắt lại cảm ứng thế giới này.

Một lát sau."Ta xx! Đang đùa ta à? Đây thật sự là đảo một trăm năm về trước!" Nhịn không được chửi ầm lên, đùa sao? Vượt qua thời không? ! Hơn nữa, Thụ Yêu trừng mắt, cô gái kia, cô gái kia chính là người mà Ngọc Phong Tử luôn nhớ nhung ở trong đáy lòng!

"Thụ Yêu, chúng ta đi thôi! Nếu đây đã là đảo một trăm năm về trước, như vậy..." Ngọc Phong Tử thở ra một hơi, "Nhất định Phỉ nhi cũng sẽ ở đây!"

Hai mắt Ngọc Phong Tử sáng quắc nhìn chằm chằm nơi nào đó trong dãy núi, nơi đó nhất định sẽ có một bóng dáng, đó là bóng dáng hắn nhớ thương!

"Hi vọng Phỉ nhi đừng mới chỉ hai ba tuổi, không biết nhìn thấy ta cô ấy có vui vẻ không nhỉ? Ta muốn chỉ điểm cô ấy hai câu đấy, khà khà! ..." Ngọc Phong Tử lầm bầm lầu bầu sau một hồi, sau đó mới phát hiện, Thụ Yêu yên lặng rồi.

Đúng, chính là yên lặng, quay đầu lại nhìn Thụ Yêu, gió khẽ thổi bay tóc của Thụ Yêu, nhiều năm như vậy có lẽ hắn chưa từng thay đổi, nhưng trái lại ở trước mặt mình hắn lại có rất nhiều bộ mặt, có lẽ thay đổi chính là lòng người trước mắt, rất nhiều mẩu chuyện trước kia tan cỡ, đến cùng là vận mệnh chìm nổi giống như mây trôi nổi trên trời, hay là có thể tự mình đi theo quyết định của bản thân đây? Mặc kệ thế nào, gặp Phỉ nhi rồi nói sau.

“Thụ Yêu, đi thôi.” Nghe thế Thụ Yêu nở nụ cười, quả nhiên hắn vẫn lựa chọn cô gái này ư?

“Ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

“Cái gì? Ngươi không đi cùng ta ư?”

“Không đi.”

“Được rồi…”

“Được rồi, ngươi cứ ở đằng kia chờ vậy, một mình ta đi.” Ngọc Phong Tử nói thầm

Ngọc Phong Tử nói thầm, hắn vẫn chưa cảm thấy có cái gì không ổn, dựa theo bản đồ trong trí nhớ mà cấp tốc chạy đi, Thụ Yêu phía sau đang ngồi ở trên một tảng đá lớn, sắc mặt ngưng trọng nhìn theo Ngọc Phong Tử rời đi.

Thụ Yêu cố chấp muốn ở lại chỗ này, ngồi im suy nghĩ, ta ở đây, ở chỗ này chờ ngươi, cho dù kết cục thế nào, ta đều ở chỗ này chờ người, sau đó nghĩ biện pháp rời đi nơi này, tìm Bạch Hi.

Ngọc Phong Tử chạy tới sơn cốc liền thả chậm tốc độ nhìn con đường núi quen thuộc, mấy người tu tiên rải rác ở đó ngẫu nhiên sẽ ghé mắt nhìn nam tử một đầu tóc bạc mà không thể cảm giác được tiên khí trên người này. Ngọc Phong Tử cũng không tính toán đi chào hỏi, cho dù nhìn thấy những gương mặt quen thuộc nhưng phần lớn đều là trẻ con non nớt, cho nên cứ coi như lần gặp gỡ lại lần này là một chuyến hành trình thời không mà thôi, nghĩ chẳng thể trở lại được, lúc này đây, chỉ vì thấy rõ tiếng lòng thật sự của mình mà thôi.

Đi tới giữa vùng gần chân núi nữ tông, Ngọc Phong Tử ngẩng đầu, tìm kiếm mình lúc còn bé. Đỉnh núi có một đám người, đó là đám người tu tiên gần như ngày nào cũng đều nhìn Phỉ nhi. Không tốn mấy công phu đã thấy một đứa nhỏ ở trong góc đang ngồi một mình với vẻ mặt khát khao, Khát khao? Vì sao lại dùng từ này? Ngọc Phong Tử có chút sững sờ. Cẩn thận nhìn đứa trẻ đó, hắn năm đó, khuôn mặt phát ra ánh sánh sáng rọi, sâu trong ánh mắt chính là tinh thần bị hao tổn do không cách nào tu tiên, nhìn chằm chằm Tiểu Tiên Tử ở phía xa xa, trong mắt toàn là hâm mộ.

Ngọc Phong Tử bình tĩnh nhìn mình năm đó cùng Phỉ nhi, đúng thế, Phỉ nhi xa không thể với tới, hoàn mỹ như vậy làm cho người ta phải đưa mắt nhìn. Nhưng thích thì sao, có thích không? Ở trong lòng tự hỏi, cậu bé kia, thật sự thích không? Đó là cô gái mà ngươi chưa bao giờ hiểu rõ cả, ngươi có biết cô ấy thích ăn ngọt hay cay không, có biết lúc cô ấy tu luyện thích người khác đứng ngoài quan sát không, có biết lúc cô ấy đi nhà cầu sẽ kéo thêm mấy đồng bọn không, có biết lúc cô ấy ăn chuối tiêu sẽ bẻ thành mấy cánh hoa không? Ngươi đã cho chính mình cơ hội hiểu biết cô ấy chưa? Đã cho cô ấy cơ hội nhận thức ngươi chưa?

“Thích, nhưng có phải cái thích với người thương hay không. Ta không biết khẩu vị của cô ấy, không biết cô ấy có thích người khác hay không, không biết lúc cô ấy đi nhà cầu có lôi kéo thêm đồng bọn hay không, cũng không biết lúc cô ấy ănchuối tiêu sẽ bẻ nó thành mấy cánh hoa. Không có, ta chưa bao giờ hiểu rõ cô ấy cũng như chưa bao giờ cho cô ấy cơ hội để hiểu rõ ta.”

Giọng nói mềm mại vang lên xong, giật mình hiểu ra lòng mình.

Kỳ thực mình đã biết rõ rồi không phải sao? Ngọc Phong Tử khẽ cười. Người qua đường nghe thấy lời của hắn thì đều cảm thấy quái dị cho nên nhanh chóng rời đi.

Như vậy, Thụ Yêu thì sao? Trong lòng lại có một giọng nói đang tự hỏi.

“Thụ Yêu? Tại sao lại có Thụ Yêu?” Thì thào tự nói: “Ai nha không nghĩ nữa, cần phải trở về.”

Ngươi chính là sợ hãi đối mặt, dũng cảm chút được không?

Ngọc Phong Tử giật mình.

Trong đầu bỗng nhiên có gương mặt củ Thụ Yêu xoẹt qua, sự uy nghiêm lúc lần đầu gặp nhau, nhiều năm làm bạn cùng trưởng thành, sau này hắn lại đột nhiên mất tích, vì đi tìm Bạch Hi nên lúc này hắn giống như một cô vợ nhỏ bị uất ức, nhiệt tình không mờ mà tự đến, tất cả những thứ đó, đều là bởi vì sao?

“Chẳng lẽ ngươi không biết sao? U ám phía chân trời bỗng nhiên dừng lại, xuất hiện dưới ánh mắt kinh nghi của Ngọc Phong Tử, là một Ngọc Phong Tử khác!

“Ngươi, ngươi là ai?!” Ngọc Phong Tử kinh hãi.

“Ta? Ta chính là gươi, là nội tâm của ngươi.” Ngọc Phong Tử kia mỉm cười nhìn Ngọc Phong Tử.

“Có ý gì? Ngươi là một hình thái khác của ta?”

“Ừ, miễn cưỡng cũng có thể nói như thế. Mỗi người đầu có hai con người, một thì rất rõ ràng chân tướng, một thì sẽ trốn tránh, nói dối chính là vì lý do đó, ngươi biết chân tướng rõ rành rành, nhưng ngươi trốn tránh, cho nên ngươi sẽ nói dối!” Giọng điệu bức người, từng bước tới gần ép Ngọc Phong Tử lui từng bước một.

“Đủ rồi! Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì!” Ngọc Phong Tử ổn định lại tâm thần bị hoảng loạn, hắn chợt khựng lại.

“Ngươi không thương Phỉ nhi, người ngươi thích chính là Thụ Yệu.” Ngọc Phong Tử ‘Nội Tâm’ cũng không tới gần nữa, hai tay chắp phía sau, trấn tĩnh nói với Ngọc Phong Tử.

“Ta biết ta không thương Phỉ nhi, nhưng Thụ Yêu…Hắn…Ta…” Ngọc Phong Tử muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng nói được câu nào nên lời…

“Ngươi biết Thụ Yêu thích ăn ngọt, ngươi có biết hắn không thích người khác đứng ngoài quan sát mình, ngươi có biết lúc hắn đi toilet thích kéo người đi cùng, ngươi có biết lúc hắn ăn chuối tiêu sẽ bẻ thành 3 cánh hoa!” Lời nói không nhừng đánh sâu vào trong lòng Ngọc Phong Tử.

“Ngươi…”

“Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi đã xem Tình yêu nhà trọ số 4”, ta cũng xem qua! Phim truyền hình bao nhiêu năm trước rồi.”

“Ngươi!” Ngọc Phong Tử muốn chửi ầm lên, cái so sánh điên khùng gì thế! Làm sao có thể trực tiếp đem lời hắn vừa mới nói chuyển đến trên người Thụ Yêu!

“Còn có, cho dù hắn ghen cũng không quấy rầy ngươi gặp Phỉ nhi.” Ngọc Phong Tử ‘Nội Tâm’ mở miệng lần nữa.

“Có ý gì?” Ngọc Phong Tử mẫn cảm cảm thấy trong lòng có chút rục rịch, có một loại khát vọng, khát vọng này từ trong miện Ngọc Phong Tử kia mà cảm nhận được chút gì đó, thứ kia là cái gì? Ngọc Phong Tử không biết.

“Lúc ngươi cùng Bạch Hi rời khỏi đảo Mê Nha Độc đã từng nói với Phĩ nhi những lời kia, khi đó Thụ Yêu đã ở đó, nhưng hắn không hề xuất hiện quấy rầy các ngươi.”

“Chuyện này…Có thể đại biểu cho cái gì ư? Thấy người khác đang nói chuyện cho nên không xuất hiện là một lựa chọn lịch sự thôi mà…” Ngọc Phong Tử có chút khẩn trương, tực hồ một giây sau hắn sẽ nghe được một câu nói có thể làm hắn điên đảo, cũng có thể đủ khiến hắn chìm ngập vào trong đó. Tần suất tim đập dần dần nhanh hơn, từ đầu đến thân thể chậm rãi phát ra cảm giác nóng rực.

“Hắn thích ngươi nhưng lại tôn trọng ngươi, không đi quấy rầy các ngươi, có lẽ bởi vì lần đó các ngươi ở cùng nhau vô tư nói chuyện.” Ngọc Phong Tử ‘Nội Tâm’ bình thản nói.

Độ ấm toàn thân đều đình chỉ, dường như câu trả lời nên là như thế này.

"Ta đã biết." Ngọc Phong Tử mỉm cười."Ngươi có thể biến mất được rồi! Đồ trứng thối! Xem náo nhiệt cái gì chứ!" Vung tay lên, Ngọc Phong Tử trước mắt lập tức tan thành mây khói. Thở ra một hơi, trở về chỗ của Thụ Yêu thôi, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Phỉ nhi cùng bản thân mình năm đó.

Tạm biệt, không thể quay về ngày hôm qua.

"Bạch Hi đâu?"

Ngọc Phong Tử gãi gãi gáy, tầm mắt mơ hồ nói với Thụ Yêu. Hòn đảo ký lạ tự trôi nổi trên bầu trời chính là đảo Mê Nha Độc một trăm năm về trước, sau đó bọn họ lại bị một lực lượng không biết tên đưa tới một chốn đô thị phồn hoa, đây cũng có thể coi như là một thế giới vô cùng bình thường, nhưng vẫn không phải là thế giới mà bọn họ đang sống, bọn hắn không cảm giác được chỗ nào không thích hợp, cũng chưa từng gặp lại Bạch Hi chỉ đi trước bọn hắn có một bước.

"Chẳng lẽ, Bạch Hi không cùng tiến vào một thế giới với chúng ta ư? Ta cảm giác từ đảo Mê Nha Độc đến đô thị này, đều là một thế giới, chỉ là bị một sức mạnh nào đó không biết tên thay đổi, dường như tất cả đều chỉ là một kiến trúc đồ chơi vừa nặng vừa trống rỗng không có căn cứ mà thôi."

Con ngươi Thụ Yêu sáng tối không ngừng, miệng thì nói thế nhưng trong lòng thì lại có suy nghĩ khác. Thích ứng trong mọi tình cảnh, đã tới rồi thì cứ an tâm. Hắn cũng không lo lắng cái sức mạnh kia sẽ làm hại tới hai người bọn hắn, chỉ cần nghĩ biện pháp rời đi nơi này thì tốt rồi, nhưng nhiều ngày nay Ngọc Phong Tử cứ có gì đó là lạ, từ ngày đó trở về sau chẳng thèm nói thêm cái gì, có hỏi cũng chỉ trợn trắng nói mắc mớ gì đến ngươi.

"Phong Tử, ngày đó..." Lời nói còn chưa ra khỏi miệng.

"Chúng ta nên đi tìm tiểu đồ đệ thân ái của ta thôi!" Ngọc Phong Tử lập tức ngắt lời Thụ Yêu, đùa à, chẳng lẽ hắn vừa hỏi ta sẽ nói sao? Huống hồ muốn nói với hắn cái gì? Nói ra miệng ấy hả?!

Thụ Yêu nhíu nhíu mày không hỏi nữa. Nhìn lên bầu trời ở trên cao, trời xanh không có một gợn mây, người người tuần tra ở ngã tư đường, đám đông lui tới không ngừng, ngẫu nhiên sẽ có ánh mắt dừng lại ở trên người bọn họ. Nhắm mắt lại hít vào rồi thở ra, Bạch Hi, kêu cái tên này ở trong lòng, ánh mắt trong sáng, khóe miệng hơi cong lên, nhóc con đang ở đâu thế... Vô số sợi dây vô hình từ ngực Thụ Yêu bắn ra, chạy như bay qua mép váy của mấy cô gái trẻ, bay ngang qua mặt trẻ con, qua trần xe thể thao, từng sợi dây mang theo ý thức của Thụ Yêu dần dần mở rộng diện tích tìm kiếm Bạch Hi.

Hồi lâu sau Thụ Yêu vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, bỗng nhiên kéo thắt lưng Ngọc Phong Tử qua, không để ý ánh mắt kỳ dị trên đường mà đã lập tức chạy ra khỏi nội thành, một gốc cây cỏ non mềm nâng lên rồi hạ xuống giống như đang đi trên băng chạy về một hướng. Ngọc Phong Tử thở hổn hển thiếu chút nữa là tim ngừng đập! Má nó! Mang cũng không được mang như thế, không thèm nói một tiếng đã ôm lấy người ta mà bỏ chạy, cứ làm như ta là của ngươi ấy! Muốn ôm liền ôm? Ngọc Phong Tử thở mạnh bắt đầu giãy dụa đứng lên.

"Làm cái gì thế hả, ta cũng biết đi cơ mà!" Cho dù hắn không biết bay, nhưng tốc độ của hắn cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được.

Giãy một cái Ngọc Phong Tử liền rời khỏi cái ôm của Thụ Yêu, ra sức nhảy dựng tạo khoảng cách với Thụ Yêu.

"Ta đi theo phía sau ngươi là được rồi." Bĩu môi, phủi phủi bụi trên người, Ngọc Phong Tử tức giận nói với Thụ Yêu.

Thụ Yêu mở mắt, có chút khó chịu quay đầu nhìn chằm chằm Ngọc Phong Tử. Ta không nhịn được nữa! Không nói tới việc từ lúc ở đảo Mê Nha Độc tới đô thị phồn hoa này, Ngọc Phong Tử không để hắn dùng phương pháp lúc trước, hại hắn không có cơ hội ôm được ‘hắn’, đã thế lại còn nhiều ngày thờ ơ nhau, chẳng nói năng gì, cũng không nói tới một chữ Phỉ nhi, cho dù hỏi cũng sẽ lảng sang chuyện khác, thật vất vả mới có thể chủ động nói chuyện với hắn, vậy mà lại vì đồ đệ ‘Thân’ ‘Ái’ của hắn? Hắn cũng rất thích thằng bé này có được không! Nhưng mà... Nhưng mà mặc kệ thế nào, tóm lại hắn đúng là không nhịn nổi nữa!

"Làm cái gì..." Ngọc Phong Tử trừng mắt nhìn, hung tợn nhìn ta làm cái gì?

"Vèo!" Một dây mây bay đến trước mặt Ngọc Phong Tử, quấn quanh hông Ngọc Phong Tử, Thụ Yêu dùng sức một cái đã lập tức kéo Ngọc Phong Tử trở về trong ngực một lần nữa.

"Ngươi quá chậm, hai cái chân ngắn kia mà đòi chạy cái gì? Không phải ngươi đang vội vã tìm đồ đệ ‘thân ái’ của ngươi sao? Sao có thể không nhanh được chứ? Ngươi nói xem?" Liên tiếp nghiến răng nghiến lợi hỏi lại suýt nữa khiến Ngọc Phong Tử mềm nhũn cả hai chân, Ngọc Phong Tử xoa xoa trán, có chút không được tự nhiên nhìn Thụ Yêu, cái nam nhân trước mắt này hai mắt đang phun lửa hình như có chút khó chịu lại giống như có chút ghen mới thực sự là hắn đi?

“Này! Hai cái chân ngắn? Ngươi có biết dáng người của ta có tỉ lệ hoàng kim hay không! Cao 1m82, mông hẹp vai rộng, say mê ngàn vạn người từ bà già 80 tuổi cho tới đứa bé gái 7 tuổi đấy... 【 đằng sau lược bỏ 100 lần tự giới thiệu 【 kỳ thực là tự mình đẩy mạnh tiêu thụ đúng không, đúng không? ? 】】" Ngọc Phong Tử kể ra bản thân mình ưu tú cỡ nào, Thụ Yêu đã có chút choáng váng dừng bước tại chỗ đợi Ngọc Phong Tử nói cho hết lời.

"Còn có, hai cái chân ngắn, đây là lời nói tình yêu cuồng nhiệt giữa nam nữ mới xuất hiện có được không? Trước kia ta từng nghiên cứu ở trên điện ảnh, mỗi khi xuất hiện lời thoại này đều là người đàn ông cực kỳ vui sướng cười nhạo bạn gái." Ngọc Phong Tử nói với biểu cảm nghiêm túc giống như là nếu không tính toán chi li thì sẽ phải chịu thiệt thòi vậy, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay lại bộc lộ nội tâm của hắn, kỳ thực Ngọc Phong Tử thật khẩn trương, nhanh mồm nhanh miệng nói xong hắn liền hối hận, bởi vì trong đầu giống như tự động cho nhân vật chính thay đổi khuôn mặt, đổi thành gương mặt của Thụ Yêu.

"Ngươi..." Thụ Yêu không thèm để ý tiến lên đi hai bước, lúc đó chỉ cách Ngọc Phong Tử có một đường phân cách.

"Cái gì?" Cổ họng Ngọc Phong Tử theo bản năng nói lại.

"Nói xong chưa?" Thụ Yêu vừa mở miệng vừa tiến lên phía trước, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt Ngọc Phong Tử, nhưng Ngọc Phong Tử lại thần kỳ không có gì phản ứng, đang suy nghĩ là

bước tiếp theo có nên đẩy hắn ra hay là cho hắn một cú đấm không nhỉ, đã quyết định xong rồi không phải sao?

“Hắt xì…!”

Tiếng hắt xì giống như sấm dậy đất bằng vang khắp chân trời, làm tê dại đau ngực người khác!

Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, cái tiếng này bao bọc tất cả thế giới vào trong nó, lúc nó phát ra là cảm giác bị nghiền nát truyền tới. Nhưng hai người ngược lại bình tĩnh trở lại, lại muốn thay đổi kết cấu của thế giới này ư? Tuy rằng không có nguy hiểm, thậm chí có cảm giác thoải mái của người lữ hành, nhưng cái cục diện không chịu nổi sự khống chế của mình không phải là sở thích của bọn hắn!

“Phong Tử, ôm chặt ta, chúng ta đi tìm Bạch Hi.” Quyết đoán vươn tay vòng qua thắt lưng Ngọc Phong Tử chạy về phía sợi dây cuối cùng duy nhất.

“Vốn là không có bao nhiêu khả năng tìm được Bạch Hi, bởi vì mặc dù hơi thở từ sợi dây cuối cùng này truyền tới là Bạch Hi, nhưng lại có cảm giác xa không thể chạm, giống như nó không ở cùng một vị trí với chúng ta vậy, nhưng bây giờ thế giới này lại chuẩn bị thay đổi, như vật chúng ta cùng Bạch Hi nhất định có thể thông qua cơ hội này đoàn tụ.” Bóng tối dần dần bao phủ thế giới đang bị vỡ vụn này. Thụ Yêu tìm sợi dây mang theo Ngọc Phong Tử bay theo nó, vốn dưới chân đang lơ lửng đột nhiên lại xuất hiện một sợi dây leo chỉ đường, lướt qua thì lập tức sẽ biến mất, kéo dài mấy chục thước tới con đường.

Trong không khí sền sệt xen lẫn điểm sáng, đó là những mảnh nhỏ của năng lượng, từ lúc nay từ vùng đô thị bị biến mất, ở trong bóng tối có một điểm sáng xuyên thấu qua, Ngọc Phong Tử nhìn Thụ Yêu rồi cười khẽ, có cái gì vĩnh hằng và càng làm cho người ta say mê hơn việc đi cùng hắn chứ? Huống chi, tên nam nhân này cũng không phải không có mị lực khiến mình thích hắn!

“Ha ha, khà khà!” Ngọc Phong Tử đột nhiên cười to, đó là tiếng cười từ ngực phát ra cổ họng, thích ý không có nhận thức.

“Sao thế? Phong Tử.” Thụ Yêu nhìn chằm chặm sợi dây phía trước, quan sát hoàn cảnh quanh mình, không có thời gian nhìn Ngọc Phong Tử. Sắp đến, sợi dây tận cùng rồi!

“Phốc!” Giống như một khí cầu to lớn xuất hiện một lỗ hổng, theo đó là một lực kéo nhỏ ập tới, còn có tiếng vù vù của không khí đối lưu. Điểm sáng từ từ biến mất, trong bóng đêm, Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu điều chỉnh hô hấp, đối mặt với kẻ thù không biết, cẩn thận vẫn là tốt nhất.

Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, giống như một cái lồng giam vô hình không có tiếng động, bao lấy hai người bọn họ…

Thế giới này đang cấp tốc thu nhỏ lại! Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu đột nhiên ý thức được điểm này.

Ngọc Phong Tử tóm lấy tay Thụ Yêu. “Này, chúng ta nhanh đi tìm Bạch Hi đi, có lẽ kế tiếp… Không có thời gian rồi!”

“Được.” Thụ Yêu nắm tay Ngọc Phong Tử lại, mỉm cười thật sâu, nếu Ngọc Phong Tử có thể thấy, nhất định sẽ hô to lão yêu quái đổi tính tự dưng nở nụ cười mất thôi!

Thụ Yêu ngưng thần cảm ứng chỗ của Bạch Hi, hình chiếu đồ thị trong não là một mảnh màu đen, chỉ còn hắn cùng Ngọc Phong Tử, nhíu nhíu mày, gia tăng năng lượng, đột nhiên trợn mắt! Mang theo Ngọc Phong Tử bay thẳng về phía lực đang kéo!

“Ngươi…!” Ngọc Phong Tử kinh hãi, làm cái gì vậy? Vội vàng đi chịu chết? Phải chết cũng phải tìm được Bạch Hi trước cái đã!

“Phong Tử, tin ta không?” Thụ Yêu quay đầu nhìn Ngọc Phong Tử, Ngọc Phong Tử tưởng tượng thấy, một bàn tay đang ôm eo của hắn, tay kia thì vuốt ve mặt hắn, giọng điệu mềm mại hỏi.

Tin ta không?

Không tin ta ư?

Hai câu này nói như chồng chéo lên nhau, trong đầu Ngọc Phong Tử dần hiện ra một cảnh tượng…

**

“Tiểu tử, quăng mấy lời miệt thị bản tôn trong đầu ngươi đi cho ta!”

“Ai? Ai ở trong giấc mơ của ta?”

“Là người đang ở trong không gian bản tôn tạo ra.”

“Ngươi ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người, sao tính là anh hùng hảo hán!”

“Kêu vớ vẩn cái gì đó? Tiểu tử, ngươi đang khinh nhờn bản tôn sao?!”

“Làm gì có! Yêu quái a!!!”

“Kêu cái gì mà kêu.”

“Không phải ngay cả tâm tư muốn chết ngươi cũng có sao? Thì sợ cái gì?”

“Đến cùng ngươi là cái gì thế?!”

“Bản tôn là Yêu.”

“Đi thôi… Đi thôi.”

“Tiểu tử, ngươi không có cách nào tu tiên đúng không? Không tin ta ư?”

**

Không tin ta ư? Tin ta không? Khóe mắt Ngọc Phong Tử có chút ướt át.

“Má nó, chẳng lẽ phải thật sự biến thành đàn bà ư?” đẩy cái tay còn đang di chuyển trên má mình ra, lầu bầu lẩm bẩm nói, lau lau nước mắt.

“Ngươi nói cái gì?” Thụ Yêu bị Ngọc Phong Tử đẩy tay ra có chút bi thương, cặp mắt màu xanh biếc kia trong bóng đêm giống như cũng có thể sáng lên.

“Không có gì!” Ngọc Phong Tử nói xong, dựa vào người Thụ Yêu, hai tay vòng ở trên cổ hắn, bĩu môi híp mắt như là đứa nhỏ uống say rượu khẽ cắn môi Thụ Yêu.

Mềm mềm, thật muốn ăn… Ngọc Phong Tử mơ mơ màng màng nghĩ.

***

“Sư phụ?” loáng thoáng truyền đến tiếng người nói, Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu đột nhiên bừng tỉnh.

“Hả?!” Hai người thanh tỉnh xong thì nhìn mặt nhau.

Sắc mặt Ngọc Phong Tử giống như bị lửa thiêu nóng, chó má… Lần đầu tiên còn chưa tính, thế mà lại bị đồ đệ bắt gặp hả trời?! Sao… Ơ? Hình như có chỗ nào không đúng… Đồ đệ? Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ phát ra giọng nói, nơi đó là ngọn nguồn lôi kéo cảm giác, lúc này lại xuất hiện một điểm sáng, Bạch Hi nghiêng người nhìn Thụ Yêu cùng Ngọc Phong Tử.

“Sao lại thế nào? Thụ Yêu, đó là Bạch Hi sao?” Nhíu nhíu mày, Ngọc Phong Tử có chút hoài nghi đến cùng người đó có phải Bạch Hi hay không.

“Là cậu nhóc đó.” Nhìn vài giây sau, Thụ Yêu cho câu trả lời như thế.

“Má nó… Ngươi xác định đây không phải là hồn phách của Bạch Hi?! Bò ra từ điểm sáng kia chuẩn bị nuốt chửng chúng ta chứ?” Ngọc Phong Tử bĩu môi nhưng cũng chỉ là nói mà thôi, dù sao hắn cũng nhìn ra được đó có phải là Bạch Hi hay không, chỉ là hắn muốn Thụ Yêu xác nhận một chút mà thôi.

“Chờ một chút, ngươi không cảm thấy trong người có chút kỳ lạ ư? Không thấy lực lôi kéo nữa.” Ngọc Phong Tử ngửi ngửi năng lượng lưu lại trong không khí. “Cỗ năng lượng kia cũng bị áp chế xuống, rốt cuộc là sao lại thế này?”

“Đi thôi, đi qua chẳng phải sẽ biết sao, ngươi mà có lúc sợ cơ à?” Thụ Yêu vui đùa xoa xoa gò má Ngọc Phong Tử.

“Bỏ cái tay chết tiệt của ngươi ra.” Nhẹ nhàng gạt cái tay không thuộc về mình ra, dẫn đầu đi về phía trước, ai nói ta sợ chứ? Chúng ta cứ chờ xem!

“Được rồi được rồi, lão bà, vẫn là ta mang ngươi đi thôi, mấy cái dây mây nhỏ này không biết ngươi mà.” Ngụ ý chính là còn phải trông nom hắn, Thụ Yêu lén lút mấp máy miệng.

“Ngươi nói cái gì?! Lão bà? Ai là lão bà của ngươi! Cút đi! Gia tự mình đi!” Ngọc Phong Tử thở phì phì bỏ Thụ Yêu chạy đến chỗ dây mây ở phía cuối cùng rồi đột nhiên nhảy dựng lên, một lát sau đó cũng tiến vào điểm sáng kia.

“Aizzz.” Thụ Yêu bị bỏ lại phía sau bất đắc dĩ lắc đầu, ta sao lại thích một tiểu gia hỏa vừa thích giận dỗi vừa hay sĩ diện như thế chứ.

“Thôi, đây đều là số mệnh rồi, ai bảo ta thích ngươi, thích nên cũng đành phải đi theo thôi.” Sờ sờ cằm, cũng theo sau nhảy vào điểm sáng.

Tiến vào điểm sáng cũng không lâu lắm, nhưng lại thoải mái làm cho người ta cảm giác giống như đã trôi qua nhiều năm…

"Anh Thụ Yêu, tỉnh tỉnh... Sư phụ, tỉnh tỉnh lại đi."

Ai? Ai đang nói chuyện? Ngọc Phong Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là một vùng ánh sáng."Emma! Thật chói mắt! Con mẹ nó! Ai phóng đạn mù thế hả!" Ngọc Phong Tử nhảy một cái bật dậy khỏi mặt đất, khó chịu xoa mắt thích nghi với ánh sáng.

"Sư phụ, nói nhỏ chút, anh Thụ Yêu còn đang ngủ." Bên phải truyền đến tiếng nói.

"Đồ đệ?" Ngọc Phong Tử thì thào."Đồ đệ! Sao con lại ở đây! Lúc trước sư phụ và Thụ Yêu còn đang tìm con đấy!" Vui sướng khoác hai tay lên vai Bạch Hi. Ánh mắt trong sáng, khóe miệng cong lên, đây quả thực là đồ đệ của hắn! Nhưng mà... Sao lại giống như...

Ngọc Phong Tử nhìn nhìn, lại nhìn nhìn trời.

"Mẹ kiếp, đồ đệ, sao chỉ ngắn ngủn có vài ngày con đã cao lên như thế rồi hả?!" Đúng, chính là như thế, trước kia Bạch Hi chỉ tới ngực của hắn, khoác vai nó còn phải hơi khom lưng, mà bây giờ, Ngọc Phong Tử đột nhiên cảm thấy cảm giác này có chút không đúng lắm, vấn đề chính là điểm này, khoác vai Bạch Hi, cánh tay của hắn còn phải nâng lên chút!

"Sư phụ... Con…" Bạch Hi cười khổ lắc lắc đầu, đang chuẩn bị giải thích.

"Ê! Nhìn kỹ, cái mặt này cũng dài ra rồi... Cái mũi cao hơn rồi... Môi cũng mỏng hơn rồi... Con nói đi! Có phải ăn vụng Linh Đan Diệu Dược gì không? Mau cho sư phụ một viên! Để sư phụ áp người nào đó ở dưới thân!" Quan sát khuôn mặt Bạch Hi, trong đầu Ngọc Phong Tử chợt lóe lên suy nghĩ, nếu đan dược này có thể khiến Bạch Hi cao lên như thế, như vậy hắn cũng có thể nhỉ? Ngẫm lại Thụ Yêu cao 1m89... Ngọc Phong Tử vừa nghĩ tới lại càng ngoan độc, cắn Thụ Yêu vài ngụm!

"Ngu ngốc, Bạch Hi là trưởng thành, không phải ăn Linh Đan Diệu Dược gì cả." Giọng nói hơi thấp trầm từ tính vang lên, Bạch Hi xuyên qua bả vai Ngọc Phong Tử nhìn qua, cho một cái mỉm cười, đối phương cũng đáp lại một nụ cười, sau đó sắc mặt Ngọc Phong Tử hơi chút khó chịu xoay người lại.

"Còn có, tại hạ xin hỏi một chút, ngươi nói được muốn áp người nào đó dưới thân, người nào đó là ai thế, là ta sao?"

Điển hình ngoài cười nhưng trong không cười! Ngọc Phong Tử kêu gào ở trong lòng, ở trên hắn! Làm thịt hắn! Đè ép hắn! Để hắn không có thời gian xoay sở!

Trong không khí xuất hiện tiếng vang đẹt đẹt như dòng điện, Bạch Hi xoa trán, được rồi, tuy rằng bình thường cậu có chút mơ màng, nhưng lúc này đây, sư phụ cùng Thụ Yêu ca ca hình như có gì khang khác, mặc dù không muốn đi quấy rầy bọn họ, nhưng tình huống của cậu, cậu vẫn phải nói cho bọn họ biết.

"Khụ khụ... Sư phụ, anh Thụ Yêu." Có chút xấu hổ ngắt ánh mắt phóng điện giữa hai người bọn họ.

"Cái gì?" Hai giọng điệu hoàn toàn khác nhau, một người thì dịu dàng lạnh nhạt, một người thì xù lông khó tiêu.

"Hai người có cảm thấy, nơi này, giống Đế Đô mà chúng ta muốn đi không?" Bạch Hi né thân mình ra, Ngọc Phong Tử có thể thấy được chỗ bọn họ đang ở là một không gian màu trắng, ở đằng trước, là một cái động màu trắng, trong động có mấy cái cây nho nhỏ, cách đó không xa chính là một thành thị to lớn, nhớ lại không khó để biết được, đây chính là Đế Đô. Xoay người, là một cái động màu đen, từ bên trong đó có thể thấy được đây là nơi mà hắn và Thụ Yêu đi ra.

"Rốt cuộc đây là đâu?" Ngọc Phong Tử thoáng nghiêm túc lại.

"Đây là… " Bạch Hi còn chưa kịp nói.

"Đây là mộng cảnh của cô ấy." Ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía nơi tiếng nói phát ra, điều này hiển nhiên khiến Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu sợ hãi, nhưng trái lại Bạch Hi thì lạnh nhạt tự nhiên.

Một thiếu nữ với mái tóc quăn màu vàng dài đến eo và đôi mắt màu xanh, tay thì đang dắt một thiếu nữ với trang phục và kiểu tóc giống cô ta như đúc, xuất hiện ở trước mặt ba người.

"Còn có một ngày nữa, cô ấy sẽ tỉnh lại, xin yên lặng một chút." Cô gái kia nói với vẻ mặt không biểu cảm xong thì cùng biến mất với cô gái còn lại.

"Có ý gì?" Ngọc Phong Tử cùng Thụ Yêu, Bạch Hi hai mặt nhìn nhau, hay nói cách khác, chỉ có một người Ngọc Phong Tử là không rõ chân tướng.

"Được rồi, tiểu gia hỏa, nên giải thích cho chúng ta đây là chuyện gì thôi?" Thụ Yêu ngược lại vẫn là cái dáng vẻ sóng nước chẳng xao, cái phải hỏi thì nên hỏi, cái không nên hỏi thì không được hỏi, hỏi thì đã có sao. Huống hồ hắn tin Bạch Hi.

"Sư phụ, anh Thụ Yêu, hai người mấy ngày nay không ở trong thế giới này đúng không?" Bạch Hi suy tư một lát xong liền mở miệng. Mặc dù tất cả những chuyện xảy ra khiến cậu không dám tin, nhưng sự thật khiến cậu không thể không tin tưởng, trên đời còn có một cô gái kỳ dị như thế.

Thụ Yêu gật gật đầu, ôm Ngọc Phong Tử vào trong ngực.

Ngọc Phong Tử hơi kháng nghị từ chối một lát, được rồi, ôm thì cứ ôm đi, dù sao đệm thịt của người này cũng rất thoải mái. Ngọc Phong Tử bỗng nhiên có suy nghĩ hơi ác. Bình tĩnh muốn tìm một vị trí thoải mái cọ xát một lát, quả nhiên cảm giác được Thụ Yêu dần dần tăng độ ấm lên.

Thú vị cười ác, thoải mái dựa vào người Thụ Yêu, chờ nghe Bạch Hi kể chuyện xưa.

Bạch Hi không để ý chuyện trước mắt, kể chuyện phát sinh ở trên người mình.

-1-

Gặp lại, mẹ...

Một vùng ánh sáng trắng đi qua nhưng cậu vẫn ở nguyên một chỗ, mất đi mẹ làm cậu đau đớn dai dẳng.

Không có mục đích đi trên con đường không có bóng người, bên cạnh vẫn là đống hoang tàn đổ nát, nhưng đi lâu như vậy rồi, vẫn không có zombie xuất hiện ư?

"Nhưng nó có quan hệ gì mới mình cơ chứ?" Vô lực cười cười, tiếp tục di chuyển hai chân đang rã rời.

"Tí tách, tí tách." Đi qua một cái hố nhỏ đọng nước, Bạch Hi vẫn luôn luôn cúi thấp đột nhiên nhìn xuống, người trên mặt nước... Sờ sờ mặt, là cậu ư? Hai mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, có chút không giống nhưng lại có chút giống, sao lại... ?

"Reng, reng." Cái tiếng đó truyền từ túi áo khoác của cậu, nơi đó có cái gì đó đang chấn động với tần số cao, cái gì vậy?

Theo bản năng cầm lấy nó áp lên trên tai, vốn thứ kia đang lóe sáng, nhưng lúc áp vào tai đột nhiên lại tối lại.

Không biết vì sao phải sử dụng cái gọi là di động này, nhưng theo bản năng mà phản ứng, giống như chuyện này đã làm rất nhiều lần rồi.

"Ba? Ba ba, ba mau trở lại ăn cơm đi!" Giọng nói non nớt trong trẻo.

Đây là ai vậy? Bạch Hi ngây ngốc, không rõ đã xảy ra cái gì, ba ba? Là đang gọi mình phải không? Không hiểu tại sao trong đầu lại hiện ra hai khuôn mặt, một thì nhỏ tuổi non nớt, một thì cực kỳ xinh đẹp, không thấy rõ ngũ quan lắm, nhưng cậu lại biết. Người kia, là con của mình, người kia, là vợ của mình.

"Sao lại thế này? Đây, đây là thế nào? !" Bỗng nhiên cảm giác sợ hãi đánh tới chiếm cứ lòng Bạch Hi. Vì sao? Đứa trẻ này là ai? Người phụ nữ kia là ai? Rốt cuộc đây là đâu? !

"Ba ba, ba ba? Mẹ ơi mau tới... Không biết ba ba làm sao nữa..." Cái điện thoại rơi trên mặt đất lúc tối lúc sáng, tiếng ở đầu bên kia điện thoại dần đi xa. Bạch Hi chậm rãi ngồi xổm, hai tay ôm vai, nếu Phạn Phạn ở trong này, nhất định sẽ rất lo lắng nói sao lại yếu như thế, một chuyện nhỏ nhặt mà cũng không chịu nổi thôi?

**

"Bạch Hi, con vậy mà lại có con ở thế giới kia rồi! Con đấy, con phải nói rõ ràng cho sư phụ." Ngọc Phong Tử nhảy khỏi ngực Thụ Yêu, chậc chậc thong dong tới trước mặt Bạch Hi.

"Sư phụ, con đã nói rất rõ ràng rồi... Lúc đó con còn không biết có chuyện gì mà! Hơn nữa đứa nhỏ này là do ‘ý thức’ của con mà có! Với lại nó không phải của con!" Bạch Hi đen cả đầu, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này cậu biết đối mặt với Phạn Phạn như thế nào?

"Phong Tử, trở về." Thụ Yêu mở miệng.

"Làm gì, vì sao ta phải nghe ngươi chứ!" Hai tay chống nạnh đắc ý nhìn Thụ Yêu, như thế nào, ngươi ngồi ta đứng, chỉ bằng chênh lệch cao thấp này ta cũng có thể nổ chết ngươi rồi!

Thụ Yêu không mở miệng, chỉ dùng đôi mắt màu xanh nhìn Ngọc Phong Tử.

Một lúc lâu, Ngọc Phong Tử thở dài một hơi, đi tới đặt mông ngồi ở trên người Thụ Yêu.

Còn chưa kịp cảm khái thói đời thay đổi, mình thế mà lại tự nguyện khuất phục bởi cái tên Thụ Yêu này, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau đớn từ sau người truyền đến.

"Hừ." Mông Ngọc Phong Tử vừa "rơi xuống đất", Thụ Yêu nhất thời không kìm chế được, răng nanh nhe ra phát ra tiếng kêu làm cho người ta phải mơ màng.

Ngọc Phong Tử trừng mắt nhìn, nụ cười chậm rãi kéo to hơn, đang muốn mở miệng, lại bị Thụ Yêu ngắt lời.

"Tiểu gia hỏa, tiếp tục kể, đừng để ý đến hắn." Đồng thời náy mắt với Ngọc Phong Tử mấy cái, đừng nói lung tung, đứa nhỏ còn đang ở đây đấy!

Ngọc Phong Tử nén nụ cười, rầu rĩ gật gật đầu.

-2-

Tiếng bước chân truyền đến, Bạch Hi đang ngồi trên mặt đất với hai mắt sững sờ nên chẳng thèm để ý tới.

"Sao thế? Hi." Giọng nữ dịu dàng, mấy sợi tóc bí mật mang theo một mùi hương thơm ngát dừng ở trên mặt Bạch Hi, Trang Dĩnh hơi cong eo, vỗ nhẹ bờ vai của cậu. Lấy quan hệ của cô và Bạch Hi, hệ thống GPS di động tự nhiên sẽ không giữ bí mật với cô, cho nên rất dễ dàng để đến nơi này. Trang Dĩnh im lặng nhìn quanh bốn phía, vì sao lại tới nơi này? Mặc dù lòng có nghi vấn nhưng Trang Dĩnh thông minh không đi hỏi, đây là một quy định mà một người vợ hiền thục cần phải làm, nếu anh ấy không mở miệng, thì không nên hỏi. Trang Dĩnh cười cười.

"Cô là ai... ?"

"Cái gì?" Trang Dĩnh nhíu mày.

"Cô là ai... Cô là ai!" Bạch Hi có chút tức giận lại có chút không đành lòng, nhanh chóng xoay người nhào về phía người phụ nữ kia, siết chặt cổ tay cô ta.

"Cô là ai?" Bạch Hi thở dốc vì quá mức tức giận.

"Em là vợ của anh, Trang Dĩnh." Người phụ nữ kia vẫn bình tĩnh như nước, bộ dáng đáng yêu làm cho người ta thương tiếc nhìn Bạch Hi.

Trong lúc nhất thời Bạch Hi không biết phải nói gì. Nên hỏi cái gì... ? Cậu vốn là người không giỏi trong việc nói chuyện, nếu như cô gái này mang theo nỗi ưu sầu hỏi lại cậu, nói cậu làm đau cô ta, nói không chừng cậu còn sẽ phát tiết. Nhưng bây giờ thì sao? Bạch Hi thả lỏng tay Trang Dĩnh, cậu biết rõ sức lực của mình. Một cô gái bình tĩnh khiến cậu không thể mở miệng làm cô ta khó xử, nếu cô ta không biết những chuyện này, như vậy hỏi lại có ích lợi gì đâu?

**

"Mẹ kiếp... ! Con cũng quá hưởng phúc nhỉ, vô duyên vô cớ lại có một cô vợ hiền." Ngọc Phong Tử vui cười đứng dậy khỏi lòng Thụ Yêu.

"Sư phụ..." Đôi mắt nhỏ của Bạch Hi ai oán quét qua.

"Được rồi được rồi, con kể tiếp đi."

"Vâng, sau đó..."

"Thì thà thì thầm, Thụ Yêu, ngươi nói sao chúng ta lại không có em nào theo vậy." Mỗ tự cho là giọng rất nhỏ nên Bạch Hi sẽ không nghe được, vì thế ngu ngốc lén lút nói với Thụ Yêu.

"Sư phụ con nghe được đấy!" Bạch Hi giận.

Thụ Yêu vẫy vẫy tay, Bạch Hi hơi uất ức trừng mắt nhìn, được rồi, ai bảo bây giờ sư phụ có người bảo vệ cơ chứ.

Ý của Thụ Yêu cũng không phải là muốn Bạch Hi bỏ qua cái phần tử đen tối này, bởi vì không phải hắn đang thoải mái nằm trong lòng mình đó sao? Đây không là rất đơn giản. Trực tiếp cúi đầu in lại một nụ hôn lên môi cái phần tử đen tối này, không thể diệt khẩu thì cũng có thể phong khẩu* đi?

(Phong khẩu là khóa miệng nhé)

Được rồi... Anh bạn nhỏ Bạch Hi ngây thơ tỏ vẻ không thể nhìn thẳng... Thẹn thùng quay đầu lại.

-3-

"Ba ba ba ba, ba dẫn con đi chơi đi." Đứa nhỏ non nớt đáng yêu chạy về phía cậu. Bé gái ước chừng hai ba tuổi, còn đang bập bẹ, giọng ngọt mềm như gạo nếp có thể hòa tan rất nhiều người đang bị mệt mỏi.

"Tiểu San ngoan, ba... Bây giờ ba không có tâm trạng để chơi." Há miệng thở dốc, muốn đáp lại đứa nhỏ những lời như trong trí nhớ, lại vẫn cảm giác đông cứng, nói không nên lời. Bạch Hi ngồi ở trong một căn phòng không lớn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, trong nhà này tổng cộng có bốn năm căn phòng, có một lầu hai, đơn giản lại được bố trí tỉ mỉ. Đã ba ngày trôi qua, cậu vẫn cự tuyệt Trang Dĩnh đụng chạm, bởi vì cậu không biết cô ta, nhưng trong đầu vẫn thường xuất hiện một vài cảnh tượng, cứ như ruồi bọ nhiễu loạn tâm thần cậu.

**

"Ba... Ba ba..." Đứa nhỏ bi bô tập nói, hai má hồng hào, thân thể mập mạp, khắp nơi đều hiển lộ sự đáng yêu của nó.

"Tiểu San, Tiểu San có thể nói, ha ha!" Vừa lên làm ba ba không bao lâu, Bạch Hi khó nén vui sướng, mặc cho đứa bé này là do ai sinh nhưng nó đều làm người ta cảm thấy vui vẻ.

Bạch Hi cười ôm lấy đứa nhỏ, nhỏ như vậy, nhẹ nhàng bế đặt lên hông, dè dặt cẩn trọng không dám dùng sức. Đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy, giống như ánh mặt trời mới mọc, mạnh mẽ tẩy rửa thế gian. Giống như chỉ cần nhìn đứa nhỏ này, bóng tối trong lòng sẽ bị đẩy lùi đi.

"Đúng vậy, Hi. Tiểu San có thể nói rồi." Ở sau lưng Bạch Hi, xuất hiện một người phụ nữ, hai tay áo của cô ta được xăn lên, tóc cột cao, quần áo giản dị nhưng khi được cô ta mặc lại có nét độc đáo riêng. Đẩy mấy sợi tóc bị rũ ra ra sau tai, từng cái giơ tay nhấc chân của người phụ nữ đều mang theo một cảm giác thoải mái.

Nhẹ nhàng tựa vào sau lưng Bạch Hi, lúc đụng vào người của Bạch Hi thì tay đột nhiên cứng ngắc, muốn ôm nhưng lại không cam lòng, đây là người đàn ông của cô. Trang Dĩnh hít sâu một hơi, mặc kệ anh ấy ghét mình đụng chạm thế nào, mặc kệ thân thể anh ấy cứng ngắc thế nào, mặc kệ anh ấy... Hận cô đến mức nào. Người đàn ông này, vẫn là của cô! Ôm chặt lấy người đàn ông không buông tay, dùng tỉnh yêu của mình đả động anh ấy. Trên người anh ấy có mùi hương khiến cô mê muội, dù như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không đời nào buông ra... .

**

Ba ngày ở đây, vô số mảnh kí ức gột rửa đầu óc cậu, nhưng phần lớn lại chỉ có vài chục giây, khó có thể liên tiếp, Bạch Hi nghĩ, đây là tương lai của mình ư? Thoạt nhìn cậu cũng không yêu cô gái này, quay đầu nhìn người phụ nữ đang bận rộn ở phòng bếp, hình như cảm giác được có người đang nhìn mình, người phụ nữ quay đầu lại dịu dàng nở nụ cười, Trang Dĩnh. Người này mấy năm về sau sẽ trở thành vợ cậu.

Đây chính là tương lai của cậu ư? Quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mà ngẩn người, Bạch Hi lại nghĩ tới vấn đề này. Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, quần áo cũng không có thay đổi gì nhiều, nhưng di động, nó lại được lưu hành nhiều hơn, khác với di động của thế kỉ trước. Bây giờ chỉ có người trong nhà mới có thể sở hữu cùng một đường dây điện thoại, công năng như vậy, nghĩ đến đây, Bạch Hi lại cảm thấy khó chịu.

"Mình đang làm gì? Bây giờ tốn thời gian để suy nghĩ mấy việc không liên quan này ư? !" Thấp giọng quát chính mình.

Sửng sốt một hồi lâu, vẫn ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ, cảnh tượng bây giờ được tạo thành như thế nào vậy? Cậu không có ấn tượng chân thật gì về cô gái này. A, đúng rồi. Liên quan tới nơi cậu xuất hiện, cô ta gọi cậu là "Bạch Hi". Mà cậu lại một mực không tin đó là "mình" . Nhưng là, Bạch Hi dùng sức vung quyền, đấm lên trên vách tường, bịch một tiếng, vách tường xuất hiện lõm sâu. Lại nhìn tay mình, làn da sưng đỏ, có cảm giác đau đớn thuyết minh đây không phải là mơ, hơn nữa hình như còn yếu hơn “Bạch Hi thật” nữa.

"Hi..." Trang Dĩnh có chút lo lắng nhìn Bạch Hi. Cô không hiểu có chuyện gì cả, trước kia mặc dù Bạch Hi không thương mình, nhưng ít nhất, lúc mình nói chuyện anh ấy vẫn sẽ chú ý, con gái đi tìm anh ấy, anh ấy cũng thật lòng thích. Nhưng vì sao, từ ngày cô mang anh ấy trở về từ khu an toàn, anh ấy lại giống như thay đổi, mỗi ngày nếu không ngẩn người thì cũng chính là hỏi cô là ai. A, Trang Dĩnh nở nụ cười. Em là ai? Em là vợ của anh!

-4-

"Bạch Hi, rốt cuộc anh làm sao vậy? ? ! Anh không để ý em cũng được, nhưng Tiểu San nó vô tội! Anh có thể đừng vì chuyện trước kia mà trách nó không? ?" Trang Dĩnh tức giận hét lớn. Cho dù cô yêu anh, thì cô cũng không thể chịu đựng được loại hành hạ như vậy! Cô chỉ hi vọng có thể hạnh phúc sống cùng anh cả đời, có được không? Còn có Tiểu San... Không nói hai câu, một cảm giác nghẹn ngào bốc lên trong lòng Trang Dĩnh, nhất thời không kìm nén được, lấy tay che miệng lại, tận lực không muốn cho tiếng nức nở hòa tan trái tim đã sớm đau thương như dòng nước lũ tràn về.

"Chuyện trước kia?" Tầm mắt Bạch Hi bỗng nhiên dời từ cửa sổ nhìn lại, chuyện trước kia, là chuyện gì? Lúc dời tầm mắt khỏi cửa sổ, một tia sáng chợt lóe lên. Người nào? Mí mắt Bạch Hi nhảy một chút, đột nhiên trong lòng xuất hiện nghi vấn, nhưng rất nhanh đã vứt ra sau đầu. Bởi vì Trang Dĩnh khóc.

"Hu hu..." Cô luôn luôn đoan trang khi đối diện với Bạch Hi, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày không khống chế được cảm xúc, bây giờ cô chỉ mới 21 tuổi, nhưng giống như đã thấy được tương lai 50 năm, mãi đến khi tóc bạc đi, mãi đến khi giọng khàn đi, cũng sẽ không có ngày hạnh phúc đó... Hai mắt Trang Dĩnh nhòa đi, nghĩ, nếu ngày đó ở Đế Đô, ánh mặt trời không làm ấm người như thế, mình không quậy ầm ĩ đòi đi mua quần áo, không rời khỏi nhà, không gặp người đàn ông chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cả đời này của cô hãm sâu vào trong đó ở góc đường. Vậy hôm nay, có phải sẽ tốt hay không?

Ông trời ơi... Bạch Hi tỏ vẻ không biết làm thế nào, cái cô gái này... Được rồi là cô bức tôi mà, làm ơn đi chị à, tôi mới 13 tuổi, "Bạch Hi giả" ít nhất cũng chỉ hơn 20 tuổi thôi? Cô là vợ của anh ta, không phải là vợ của tôi được không! Mặc dù tôi không thích con gái khóc, nhưng cô đừng khóc thành như vậy được không? Đúng vậy, Bạch Hi chưa bao giờ cho rằng gia đình của "Bạch Hi giả" có quan hệ gì với cậu cả. Những thứ này chỉ là suy nghĩ, nhìn người trước mắt vừa mới bắt đầu chỉ là nức nở, về sau đã quỳ rạp trên mặt đất gào khóc không còn hình tượng gì nữa, trong lòng Bạch Hi có chút cảm xúc không hiểu, nếu quả thực có một ngày, Phạn Phạn như thế ở trước mặt cậu, vậy cậu có phải đau lòng đến mức cả ánh trăng trên trời cũng phải hái xuống bằng được để cô ấy vui hay không, để cô ấy đừng khóc nữa?

Cô khóc không chỉ ra nước mắt, mà còn có tim của tôi, nó sẽ theo nước mắt của cô mà dần dần cảm thấy đau.

"Aizzz." Thấp giọng thở dài, Bạch Hi nhẹ nhàng vỗ lưng Trang Dĩnh. Nhớ lại hồi nhỏ mỗi lần cảm thấy sợ hãi, mẹ sẽ giống như vậy vuốt ve lưng mình, dần dần cậu sẽ không sợ hãi nữa. Không có biện pháp, thôi thì cứ giúp "Bạch Hi giả" giải quyết vấn đề khó đi, nói không chừng sau này lúc mình rời đi, thế giới này vẫn cứ tồn tại thì sao? Chung quy vẫn không thể để anh ta thu dọn cục diện rối rắm này được.

"Đừng khóc, Trang Dĩnh, tôi đi nấu cơm cho cô." Cô gái kia chuyển từ khóc thút thít sang gào khóc, xem bộ dáng thì không thể dừng lại được rồi. Mặc dù không quen cô ta, nhưng cô ta lai là người đầu tiên cậu nhìn thấy. Bạch Hi muốn giúp cô ta, nhưng lại bất lực, đùa à, cái này sao mà giúp được? Chẳng lẽ muốn cậu giống như "Bạch Hi giả" à, phải cùng cái cô gái này đầu bạc đến già sao? Hai mắt Bạch Hi phức tạp nhìn cô gái đó, tuy rằng trí nhớ bị phá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng Bạch Hi có thể thấy được, cái cô gái này là thật lòng yêu “mình”, cô ta cũng muốn “mình” chỉ yêu cô ta, nhưng hình như bọn họ luôn bị ngăn cách bởi chuyện trước kia. Từ trước đến nay những chuyện Bạch Hi làm đều có đạo lý cả, cho nên, ngoại trừ an ủi cô gái này ra, cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì.

Cô gái trên mặt đất ngây ngẩn cả người, nấu cơm? Qua quýt lau nước mắt trên mặt, đôi mắt bị nước mắt tẩy rửa nên càng thêm sáng ngời, người đàn ông này, tại sao lại nhìn thuận mắt hơn lúc trước vậy?

Đi đến phòng bếp, ngân nga một khúc nhạc không biết tên, nấu cơm? Bạch Hi bỗng nhiên nghĩ tới hai năm ở đảo Mê Nha Độc, hàng trăm ngọn núi, chỉ có một ngôi nhà của bọn họ có khỏi bếp bay lên, đó là do cậu đang nấu cơm, nấu cơm cho sư phụ. Không biết bây giờ sư phụ và anh Thụ Yêu đang làm gì nhỉ?

Bạch Hi thành thạo cắt đồ ăn, nhớ lại chuyện trước khi tới cái thế giới không thể hiểu nổi này.

Ngày đó cậu và sư phụ, anh Thụ Yêu đi tới một rừng cây, xuyên qua rừng cây chính là Đế Đô, trong Đế Đô chính là nơi Phạn Phạn bị giam giữ... Con dao thái đột nhiên ngừng lại, lát sau lại tiếp tục cắt. Bạch Hi tiếp tục nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Trang Dĩnh lén lút đi tới cửa phòng bếp, tựa lưng ở cạnh cửa, nhìn con dao trên tay Bạch Hi đột nhiên dừng lại. Anh ấy đang nghĩ cái gì? Trang Dĩnh không biết. Có lẽ cho tới bây giờ cô đều không hiểu rõ người đàn ông này, nhưng thì đã làm sao, cô yêu người đàn ông này, thật sự yêu.

"Trang Dĩnh, chúng ta... Trước kia từng xảy ra chuyện gì ư?" Không quay đầu, lại biết Trang Dĩnh đang ở phía sau mình, Bạch Hi ậm ừ một hồi lâu, rốt cục cũng hỏi ra những lời này.

"Hi, rốt cuộc anh làm sao thế?" Trang Dĩnh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bởi vì cô nghĩ tới một khả năng, một khả năng cô không muốn đối mặt nhất.

"Anh muốn thế nào? ! Muốn gạt em ư? Gạt em là anh mất trí rồi ư? Sau đó cài bẫy em? Nhất định bây giờ anh đang lén lút ghi âm đúng không? !" Cô gái điên cuồng vì trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, anh ấy muốn ghi âm, sau đó giao lên bên trên, như vậy là có thể ly hôn với em phải không? ! Em nói cho anh biết! Không có khả năng! ! Trang Dĩnh em không thông minh, nhưng em cũng không phải con ngốc!

Được rồi... Bạch Hi phát hiện mình đã làm sai một chuyện, bởi vì từ lúc cậu hỏi câu kia, Trang Dĩnh lập tức thay đổi. Bắt đầu tìm kiếm xung quanh nhà, tìm kiếm máy ghi âm trong tưởng tượng của cô. Nếu là "Bạch Hi giả" nói không chừng có lẽ sẽ làm như thế, không, "Bạch Hi giả" sẽ làm thế nào Bạch Hi cũng không biết. Dù sao cậu mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không rời khỏi Phạn Phạn. Bạch Hi tự nói trong lòng như thế, giống như lời thế, khắc sâu ở trong tim.

Trang Dĩnh lục tung lầu một, sau đó lại đùng đùng lên lầu hai, tiếp tục tìm kiếm. Bạch Hi chỉ biết lắc đầu, xem ra không có cách nào biết được thông tin từ chỗ Trang Dĩnh rồi.