“Vù.” Một cơn gió thổi qua, binh lính thấy một cô gái mặc áo trắng với mái tóc đen lướt nhanh qua mắt mình, là cô gái vừa mới nhảy xuống ư? Cô ấy đã trở lại? Đầu óc tên binh lính có chút choáng váng, vừa thấy vui vẻ vừa thấy kỳ lạ, sau một hổi hoa mắt chóng mặt đã hạnh phúc rơi vào mộng đẹp.

Phạn Phạn trầm mặc nhìn về phía nơi cô và Bạch Hi tách ra.

Bạch Hi đâu? Cậu ta, không thấy!

“Meo meo, Tiểu Bạch Hi, làm thế nào mà cậu ngủ mãi thế?” Phỉ Nhi chọc chọc hai má Bạch Hi.

“Ưhm......” Bạch Hi cau mày tỉnh lại.

Mở to mắt, nhất thời trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, chuyện gì thế này?

Ừm...... Bầu trời rất xanh, đồng cỏ cũng rất xanh, không khí rất trong lành.

Nhưng chỗ này không phải là chỗ cậu sống thì phải? Thế giới của cậu làm sao sẽ có nơi đẹp như tiên cảnh thế này cơ chứ?!

“Đây là đâu?!” Bạch Hi vội vã hỏi Phỉ Nhi.

“Chỗ này hả, gần đảo Mê Nha Độc. Tiểu Bạch Hi không nên tùy tiện chạy loạn nếu không sẽ chết đấy.” Phỉ Nhi dịu đàng cười một cách đáng yêu.

Bạch Hi có chút giận dữ, rõ ràng đang nói chuyện với chị ta, đột nhiên liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại khi lại thì ở nơi này, trước không thôn xóm sau không nhà trọ! Rõ ràng chính là chuyện tốt mà cô gái trước mắt này đã làm!

“Chị muốn thế nào?” Bình tĩnh, bình tĩnh, Bạch Hi hít sâu một hơi. Cô gái này nhất định có mục đích, như vậy, thỏa mãn mục đích của cô ta, thì có lẽ cậu sẽ rời khỏi đây được.

Nhất định bây giờ Phạn Phạn rất lo lắng...... Vừa nghĩ tới Phạn Phạn, tâm tình vừa mới bình ổn lại được lại loạn cả lên!

Vì sao cậu lại đến cái nơi quỷ quái này! Hại cậu không tìm thấy Phạn Phạn, cậu còn có một con sủng vật nữa cơ mà! Nghĩ đến Bạch Tiểu Hoa, bình thường hay dính lấy cậu, trừ bỏ đi ngủ ra thì đều ở bên cạnh cậu, bỗng nhiên không gặp, liệu cái đồ ngốc kia có tuyệt thực hay không?

Sự bực tức rốt cục không nhịn nổi nữa, trong đôi mắt trong veo kia bắt đầu ứa nước mắt.

“Tiểu Bạch Hi, Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Hi Hi, cậu đừng khóc mà. Có chị ở đây.” Phỉ Nhi ngây ngẩn cả người, trong lòng tự thầm nói tôi cũng chẳng phải lừa bán cậu, cậu khóc cái gì, tôi còn chưa làm gì cậu đâu.

“Ai khóc!” Bạch Hi sịt mũi một cái đem nước mặt sắp tràn ra hốc mắt thu trở về.

“Rốt cuộc chị muốn thế nào?” Vành mắt có chút đỏ lên, Bạch Hi nhìn cô gái tai mèo kia.

“Ôi, đừng nhìn chị như thế, khiến lòng chị tan nát mất thôi.” Phỉ Nhi yếu ớt giống như vô lực, kỳ thật lại mang theo sức lực rất lớn ôm Bạch Hi vào trong ngực. Mắt nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át sắp áp xuống , Bạch Hi mãnh liệt giãy ra.

“Làm gì làm cái gì thế! Nói chuyện thì cứ nói, động cái gì mà động!” Bạch Hi có chút sợ hãi lại có chút xấu hổ, miệng nói lảm nhảm mấy câu.

Cô gái tai mèo Phỉ Nhi tóm lấy Bạch Hi, đi đến trước mặt Bạch Hi đột nhiên cúi người, bộ ngực mềm mại áp lên trên người Bạch Hi.“Em trai nhỏ, muốn đi theo chị hay không?” Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng Bạch Hi.

Bạch Hi có chút hoảng hốt, chị ta đang tính chơi trò gì thế? Mỹ nhân kế?!

“Ta thấy caậu t vẫn nên đi theo ta thì hơn.” Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khác.

“Đạo sĩ thối! Lại là ngươi!” Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi lại dám cướp người đàn ông ta nhìn trúng sao?!”

“Ê ê, đây không thể nói là cướp được, em trai này còn chưa đáp ứng đi theo ngươi đâu.”

“À? Em trai Bạch Hi, em đừng bị vẻ ngoài của tên đạo sĩ thối này đánh lừa, đi theo chị em sẽ được ăn ngon mặc đẹp và cung phụng, còn tên đạo sĩ thối kia một nghèo hai trắng hơn nữa còn là kẻ thích trẻ con nữa đấy!”

“Con mèo đáng chết, không cho phép phỉ báng ta! Cậu bé, theo ta hay là theo ả, cậu tự quyết định đi.”

“Ai tôi cũng không theo!” Hai người này rốt cuộc cũng để cho Bạch Hi lên tiếng.

“Không thể được, nếu cậu ta đã nói như vậy, vậy thì theo ta đi!” Nói thì chậm, nhưng hành động thì nhanh, tên đạo sĩ phất tay một cái, Bạch Hi đã bị cuốn vào trong ống tay áo rộng rãi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

“Con mẹ nó!” Phỉ Nhi nhịn không được nói tục một câu.“Thối đạo sĩ! Thù này lão nương mà không báo thề không phải là phụ nữ!!!”

“Bịch.” Bạch Hi rớt xuống đất.

“Ông là ai?” Bạch Hi nhíu chặt mày, sao lại thế này? Đầu tiên là miêu nữ Phỉ Nhi, hiện tại lại tới một đạo sĩ nữa?

“Hòa thượng ta là......”

“Đợi chút, ông không phải là đạo sĩ sao?” Làm cái gì thế, đến cùng là hòa thượng hay là đạo sĩ.

“Ấy kìa, anh bạn nhỏ đừng bắt bẻ chi tiết nhỏ nhặt này, bần đạo ta......” Râu trắng che kín bộ mặt của lão đạo sĩ khiến Bạch Hi nhìn không ra vẻ mặt của ông ta, mấy năm liên tục nhìn cũng không thể nhìn ra.

Người này, thâm tàng bất lộ...... Trong lòng Bạch Hi có chút căng thẳng.

Lão đạo sĩ dong dong dài dài nói một đống nhưng Bạch Hi một câu cũng không nghe lọt, vẫn cứ đắm chìm trong ưu thương khi phải rời xa Phạn Phạn.

“Này, em trai nhỏ, cậu đang nghĩ gì thế?” Tên đạo sĩ hình như cảm thấy mình nói nửa ngày trời mà không có người hé răng, có chút ngồi không yên muốn khiến Bạch Hi trả lời.

“Cái gì?” Bạch Hi phục hồi lại tinh thần.

“Rốt cuộc ông bắt tôi làm gì? Miêu nữ vừa rồi cũng thế, các người có mục đích gì. Tôi muốn trở về, có người đang chờ tôi.” Nói xong Bạch Hi không khỏi có chút sốt ruột, Phạn Phạn nhất định đang chờ cậu trở về!

“Em trai nhỏ này, cậu đừng vội, đến đây, uống một ngụm trà trước cái đã.”

Bạch Hi lúc này mới thấy nơi nàỳ là một ngọn núi, xa xa dãy núi nhấp nhô với sương trắng mù mịt, đúng là một tiên cảnh.

“Lịch Zombie năm 178 hôm nay còn có thể có nơi đẹp như thế ư?......” Bạch Hi thì thào tự nói.

Mà lão đạo sĩ cảm thấy cơ hội đã đến liền chen vào nói.

“Em trai nhỏ này, cậu không biết là đúng rồi. Đây là đảo Mê Nha Độc, chất độc bao quanh bốn phía, trước khi xuất hiện Zombie căn bản không có người phát hiện ra chỗ này. Nhưng sau khi Zombie xuất hiện, mọi người mới dần dần phát hiện ra điều kỳ lạ mà trước kia chưa bao giờ thấy, nhưng nơi này có ưu việt của nó, thì tự nhiên cũng có mặt hại của nó. Có bản lĩnh, cậu thu phục nơi này, thành lập khu an toàn của cậu. Không bản lĩnh thì cứ nhìn cho đỏ mắt đi.” Đạo sĩ hình như có chút đắc ý.

“Đảo Mê Nha Độc này cũng là một trong những nơi kỳ lạ được phát hiện, chỗ ưu việt của nó như cậu thấy đấy, cảnh sắc tuyệt đẹp, điều kiện sung sướng, đúng không. Nhưng độc vật nơi này lại quá nhiều, không thích hợp cho con người ở lại. Ngay cả Zombie cũng không có, cho nên rất an toàn. Vì thế, nơi này là thiên hạ của tôi, ha ha ha ha......” Lão đạo sĩ ngửa mặt lên trời cười to nhưng một lát sau liền xấu hổ mà dừng lại.

Tiểu gia hỏa này làm sao thế nhỉ? Một chút cũng không động tâm?! Chẳng lẽ là hắn nói không rõ ràng ư? Nơi này không có Zombie mà, ngay cả khóe miệng đáng ghê tởm của nhân loại cũng không có, ngươi nha giả bộ trầm mặc cái gì??

Đạo sĩ mặt không biểu cảm nhìn Bạch Hi, giả vờ mà thôi, ông nói dễ nghe ngươi không nghe, như vậy......

Bạch Hi mở miệng “Tôi chỉ muốn biết ông, miêu nữ, vì sao muốn đưa tôi đến nơi này.”

Vẻ mặt lão đạo sĩ đứng đắn vô cùng giống như đã cứu vớt cả loài người!

“Ta cứu cậu.” Đạo sĩ nghiêm mặt.

“Biết không?”

“Ả miêu nữ kia hiện tại đang ở thời kỳ động dục, ả muốn đàn ông, nhìn trúng cậu, cho nên...... Nhưng là ta bảo hộ thiếu nam! Các cậu là bông hoa của thế hệ sau cơ mà!”

“Cám ơn ông.” Bạch Hi có chút ngoài ý muốn, thời kỳ động dục? Này...... Lý do này, được rồi rất mạnh mẽ.

Thế nào? Cảm kích ta thì báo đáp ta đi! Đạo sĩ nghĩ thầm.

“Nhưng tôi có thể xin ông đưa tôi trở về hay không? Tôi ......” Nói tới đây Bạch Hi lại có chút mờ mịt, Phạn Phạn xem cậu là cái gì? Người nhà? Hay bạn bè?

“À, anh bạn nhỏ thân mến, tại sao cậu phải rời đi cơ chứ? Miêu nữ có thể vẫn đang ở gần đảo Mê Nha Độc đấy, nếu cậu mà đi ra sẽ bị ả bắt lại, lần này ả ta nhất định sẽ không nương tay mà nhanh chóng làm hao tinh khí của cậu khiến cậu mệt mỏi và chết đi đấy!”

Tên đạo sĩ này nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà......

“Vì sao ông muốn cứu tôi? Tôi chết hay không hình như cũng không có quan hệ gì với ông?” Đạo sĩ sẽ có lòng tốt cứu người? Bạch Hi không tin tưởng cho lắm, chưa nói đến tướng mạo của ông ta trông rất giống kẻ xấu, hơn nữa phía sau miếu thờ này lại không có một bóng người, càng khiến cho cậu rất nghi ngờ! Chẳng lẽ ông ta cũng là yêu quái, dị thú ăn thịt người? Vậy chẳng phải mới ra khỏi hang hùm liền vào phải miệng cọp hay sao!

“Bởi vì...... Đạo sĩ ta......” Lão đạo sĩ râu bạc giờ phút này hướng về phía dãy núi với vẻ bí hiểm.

“Đạo sĩ ta...... Thích miêu nữ.”

Gì?! Đạo sĩ thích miêu nữ?

Cái gì? Lão đạo sĩ tóc bạc này lại có khả năng thích cái miêu nữ yêu mị vô cùng kia sao?

Không phải là cậu đang nghe lầm đó chứ? Bạch Hi chớp chớp mắt. Đạo sĩ không phải hẳn là hàng yêu phục ma sao?

“Ông nói xấu chị ta như thế, vừa găpk mặt liền cãi nhau, ông mà thích chị ta?”

“Vì sao lại không! Hừ, nhân loại đều là giống loài giơ bẩn, những năm gần đây ta đã gặp rất nhiều, vì quyền thế tiền tài, cái gì cũng có thể làm. Còn chưa bằng một nửa miêu nữ của ta đâu, chỉ có rất ít một nhóm người coi như đạt tiêu chuẩn, ta quyết không thể cho loài người các ngươi nhúng chàm miêu nữ của ta!”

“Tiểu gia hỏa như cậu chưa dứt sữa, chưa đủ lông đủ cánh không thể lý giải được đúng không?”

“Pháp danh của lão nạp, Vong Vong Vong, đời ngừời có chuyện gì mà không thể quên được? Cuối cùng cũng sẽ thành cát bụi, đất về với đất.”

Đạo sĩ râu bạc há mồm nói, Bạch Hi nghe như lọt vào trong sương mù, ông đạo sĩ này chuyển đề tài cũng quá nhanh đi?

Đạo sĩ râu bạc không để ý tới ánh mắt của Bạch Hi, trong sương khói lượn lờ trên ngọn núi, ký ức chợt ùa về.

“Nhớ năm đó hòa thượng ta cũng như cậu là một tiểu gia hỏa mới ra đời.

Hòa thượng ta được sinh ra tại đây, ở đảo Mê Nha Độc này, tộc của chúng ta có một cái tên rất thần linh - Tiên tộc, khi đó còn chưa có Zombie đâu, mỗi người đều lấy tu tiên làm mục tiêu.

Nhưng hòa thượng ta lúc đó là ái, là một thanh niên trai trẻ lỗ mãng không có thiên phú tu tiên......”

Bạch Hi có chút giật mình nhiên, tu tiên? Cậu chưa bao giờ nghe nói tới, chẳng lẽ hòa thượng...... Bạch Hi đưa mắt nhìn đạo sĩ một cái.

Là tiên nhân?

Không thể nào, làm sao có thể, tiên nhân không đều phải là tiên phong đạo cốt, ít nhất cũng phải thanh tú tiêu sái! Còn lão đạo sĩ này, nhìn thế nào cũng không giống. Miệng toàn nói mấy lời mê sảng, rõ ràng không phải đầu trọc, lại tự xưng mình là hòa thượng, rõ ràng không có khoác áo cà sa, lại tự xưng là lão nạp? Lối suy nghĩ này cũng quá phóng khoáng đi. Nói là thần kinh có chút vấn đề thì cậu ngược lại còn có thể tin tưởng một chút.

“Nhưng mà thiếu niên trẻ trâu, cũng động xuân, khi đó tiểu Phỉ Nhi, cũng là một tiên tử chưa xuống núi, chưa bao giờ tiếp xúc với loài người.

Tiểu Phỉ Nhi làm cho đàn ông trong tộc ta từ thiếu nam 9 tuổi cho tới ông già 89 tuổi say như điếu đổ, mà hòa thượng ta tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhưng ta chỉ là một tiểu tử ngay cả thiên phú tu tiên cũng không có, làm sao có thể chiếm được cảm tình của tiên tử đây?

Ta than thở, ngày qua ngày mong muốn tu tiên đến mức nuốt khí mà sống, bơi trong lòng đất.

Muốn đặc biệt ưu! Lão tử chính là không thể tu tiên! Vì sao? Vì cái lông ấy!!”

Nói tới đây đạo sĩ râu bạc có chút phẫn nộ.

“Đám người kia, dưa vẹo táo nứt cũng có thể tu hành, sao Cẩu Oa ta ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái mà không thể tu?!”

Ách...... Cái kia...... Có phải ông đã bại lộ cái gì hay không? Trong mắt Bạch Hi thoáng hiện ý cười.

Đạo sĩ râu bạc cũng phục hồi tinh thần lại, đầu tiên là xấu hổ, sau đó lại nghiêm mặt.

“Cẩu Oa là nhũ danh của bần đạo, sau khi bần đạo tu hành liền tự sửa lại thành tên Ngọc Phong Tử. Hừ, có phải rất hâm mộ không? Ha ha ha, tên của bần đạo không phải kẻ nào cũng có thể nghĩ ra đâu”

Này này...... Ngọc Phong Tử, Ngọc đồ điên, cảm phiền ngài đừng nghĩ đến những chuyện khác? Bạch Hi đen mặt.

“Ông theo tôi giảng nhiều như vậy làm gì! Tôi muốn trở về!” Bạch Hi vung nắm đấm ý đồ muốn uy hiếp lão đạo sĩ, nhưng lão đạo sĩ vẫn chưa khiến Bạch Hi cảm thấy có sự nguy hiểm. Bạch Hi cũng không muốn sẽ động thủ, ngược lại lại có chút hảo cảm không hiểu với ông ta. Chẳng lẽ là bởi vì lão đạo sĩ nhìn như chẳng thèm để ý tới bất cứ chuyện gì để lộ ra chút cô đơn?

“Đứa trẻ nào trong nhà cũng đều không biết nghe lời.” Ngọc Phong Tử đi đến trước mặt Bạch Hi, phách phách điểm Bạch Hi hai cái.

“Tôi...... Tôi vì sao không cử động được?! Ngọc đồ điên! Ông đã làm cái gì?!” Bạch Hi kinh hãi, cả người giống như bị cố định ở một chỗ không thể động đậy.

“Yên lặng.”

“Trẻ con bây giờ, chẳng nhẽ một chút cũng không nhớ được tổ tiên ngàn năm trước sao...... Aizzzz” Ngọc Phong Tử hình như có chút buồn bã.

“Ngọn núi này, miếu thờ này, trước kia chính là nhà của đạo sĩ ta. Tổ tiên trấn giữ, sư huynh đệ khắp núi.

Đạo sĩ ta lại không có cách nào tu tiên, mà ta hận nha, nếu nay cả người phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ được, như vậy có ta để làm gì?

Đạo sĩ ta từng làm hòa thượng, từng mặc áo cà sa, từng thấy được lòng người ghê tởm đến thế nào!

À, phế vật? Phế vật không thể tu tiên? Ừ đấy, ta chính là phế vật, trời đất thay đổi cũng không thể đắc đạo phi thiên, cũng chính là tận thế theo lời của Dị Năng Giả các ngươi, tất cả mọi người đi rồi, miếu thờ to lớn náo nhiệt này cũng chỉ còn mỗi một mình ta.

Ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không thể bảo vệ được......” Ngọc Phong Tử hình như nhớ lại khoảng thời gian thống khổ nhất, bóng tối trong mắt giãy dụa hối hận không ngừng.

“Phỉ Nhi là lúc phi thiên mà bị mèo cào bị thương...... Đó là con mèo cô ấy nuôi, khi thế giới thay đổi liền biến dị ......Cô ấy vốn là người phụ nữ ưu tú, nhưng bởi vì bảo vệ sư đệ sư muội của cô ấy, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi, ta tận mắt trông thấy.

Lúc đó ta đang ở ngay bên trong miếu thờ này! Phỉ Nhi...... Ngay tại chỗ kia!” Ngón tay Ngọc Phong Tử run run chỉ về phía thác nước cách đây mấy ngọn núi.

“Đó là nơi các cô ấy tu hành hằng ngày, rất nhiều người đều sẽ nhìn về phía thác nước ở ngọn núi kia.

Mà ngày đó dãy núi lại im ắng, không có một bóng người, chỉ có ta ngừng thở trốn ở bên trong miếu thờ, không muốn bị người khác phát hiện ta không thể phi thiên. Lúc Phỉ Nhi đang phi thiên là lúc tối kỵ nhất nhưng lại bị con mèo nàng nuôi cào bị thương, nghiệt súc kia biến dị ra linh trí, nhưng tự nó lại không thể phi thiên, vì thế muốn tổn thương chủ nhân của mình!

Ta liều mạng chạy tới muốn giúp đỡ Phỉ Nhi, nhưng ta không thể tu tiên, cũng không có bản lĩnh cưỡi mây đạp gió, chỉ có thể biến tới một khoảng cách, nhưng vẫn không thể đến bên cạnh Phỉ Nhi lúc đó......

Khi ta đuổi tới, bởi vì giai đoạn phi thiên của Phỉ Nhi bị gián đoạn, tiên khí trong cơ thể hỗn loạn dẫn đến biến hóa mà ngất đi ...... Còn con mèo kia khi va vào Phỉ Nhi liền bị tiên khí trong cơ thể Phỉ Nhi dẫn phát mà nổ tung.”

“Phỉ Nhi......” Trong mắt Ngọc Phong Tử thoáng hiện lên nước mắt.

“Đây là trời đố kỵ người tài sao?! Vì sao phế vật như ta lại có thể sau khi trời đất thay đổi mà còn sống khỏe mạnh mà tu hành, còn Phỉ Nhi lại biến thành miêu nữ? Phải chịu đựng việc cứ cách năm năm sẽ đến thời kỳ động dục, ngày thường người không ra người thú không ra thú, ha ha ha ha...... Ông trời ơi, người thật bất công......”

Bạch Hi yên lặng, không lên tiếng, mặc dù có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lúc này nên thông minh không hỏi thì tốt hơn, Ngọc Phong Tử này không phải đang nói chuyện với cậu, mà ông ta đang nhớ lại chuyện xưa.

“Nhưng là ta đã có chút may mắn! May mắn là Phỉ Nhi không thể thành tiên tử! Cô ấy rơi xuống nhân gian ngồi cùng ta! May mắn bây giờ ta có thể bảo vệ cô ấy! Vẫn là may mắn...... Tất cả mọi người đều đã đi, chỉ còn ta và Phỉ Nhi......” Ngọc Phong Tử cười giễu, tuy Phỉ Nhi biến thành như vậy không phải do hắn, nhưng hắn lại thật sự ti bỉ vui vẻ vì điều đó.

“Ta ti bỉ...... Ha ha...... Ha ha ha......” Đạo sĩ ngửa mặt lên trời cười to, tựa hồ muốn trút toàn bộ những gì đang tích tụ trong lòng.

“Này, Ngọc Phong Tử.” Bạch Hi lẳng lặng mở miệng.

“Như vậy, không phải là kết cục tốt nhất sao? Nếu Phỉ Nhi phi thiên thất bại, ông không còn nữa, như vậy bây giờ ở đây cũng chỉ còn một mình chị ta.”

Ngọc Phong Tử ngây ngẩn cả người.

Vậy ư? Là như thế này ư? Phỉ Nhi, cũng sẽ nghĩ như vậy ư......?

“Phỉ Nhi có vẻ không ghét ông, ông cũng không phải vì bây giờ được như thế này mà quên chị ta, nhiều năm như vậy ông đã làm cái gì thế hả? Cơ hội tốt như vậy mà còn không chịu đuổi theo? Chẳng nhẽ ông muốn cứ mỗi lần tới kỳ động dục chị ta tìm người đàn ông khác ái ân sao? Ông là đồ ngốc à?!” Bạch Hi phun ra một đống lời chỉ trích.

“Ta......” Ngọc Phong Tử cũng suy nghĩ, đúng thế...... Đúng thế! Đúng thế! Nhiều năm như vậy hắn đã làm cái gì thế? Chuyện cũng đã rồi, cùng với việc trước kia hao tổn tinh thần, còn không bằng đem về mà trở nên mỹ mãn!

“Tiểu gia hỏa, nhiều năm như vậy ta cũng chưa từng nghĩ đến, làm sao cậu chỉ mới nghe một tí liền chỉ ra được vấn đề?” Ánh sáng trong mắt Ngọc Phong Tử không rõ lắm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Đó là do ông quá ngu ngốc! Mau thả tôi ra!” Bạch Hi thở phì phò, ông nói lâu như thế, ta vẫn là bị định ở chỗ này không nhúc nhích được? Mà ông ta ngay cả một chút áy náy đều không có??

“A, a, được được, tiểu gia hỏa đừng có gấp.” Ngọc Phong Tử có chút xấu hổ đi đến chỗ Bạch Hi, phách phách hai tiếng điểm trên người Bạch Hi.

“Phù......” Bạch Hi hoạt động gân cốt.

“Tiểu gia hỏa này, ta thấy gân cốt cậu được lắm, mi thanh mục tú, muốn theo lão nạp hay không?” Ngọc Phong Tử có chút đắc ý nhìn Bạch Hi. Tuy rằng trước kia hắn là phế vật không thể tu tiên, nhưng bây giờ khác xưa rồi, bây giờ hắn muốn dạy dỗ đồ đệ thì vẫn dư sức.

“Không cần, người dạy ta chỉ có Phạn Phạn, huống hồ tu tiên? Bây giờ đều là Dị Năng Giả, ta tu tiên để làm gì?” Bạch Hi không cho là đúng.

Mẹ kiếp...... Tiểu gia hỏa ngươi làm sao thế? Người bình thường không phải đều hoan hô nhảy nhót trực tiếp đồng ý sao? Đây là làm sao? Đây là đảo Mê Nha Độc, người có thể sống ở đây, có ai là người thường? Tu tiên? Đừng nói giỡn, tộc của ta đã là nhân loại cuối cùng có thể tu tiên, bọn họ đều đã đi rồi, huyết mạch ở đâu ra? Ngươi cho rằng muốn tu liền tu được sao? Ngươi có tiên căn sao! Trừ phi chính hắn và Phỉ Nhi tạo ra một đứa bé, thì còn có khả năng tu tiên......

“Tiểu gia hỏa...... Cậu xác định không cần? Không phải tu tiên, là tu hành.” Ngọc Phong Tử vểnh cái nét mặt già nua lên, cho hắn xin, nể mặt hắn một chút, hắn lần đầu tiên thu đồ đệ mà!

“Không cần.” Bạch Hi lắc đầu, thái độ kiên quyết.

“Ông vẫn là mau mau đưa tôi trở về đi, tôi muốn về bên cạnh Phạn.” Bạch Hi rất lo lắng! Phạn Phạn nhất định đang còn chờ cậu! Không thể ở trong này chậm trễ thời gian với lão quái vật không biết bao nhiêu tuổi này được.

Sắc mặt Ngọc Phong Tử có chút âm trầm...... Tiểu gia hỏa này, thật là không biết tốt xấu......

Nếu đã như vậy......

“Phách.” Ngọc Phong Tử đánh một cái liền khiến Bạch Hi hôn mê.

“Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không biết là tính khí lão quái vật nhiều tuổi không tốt sao? Hừ, đánh cái đít nhỏ của cậu! Được theo ta mà còn dám dựng râu trừng mắt, giật tóc của cậu! Ai bảo không chịu làm đồ đệ của ta!......” Mặt trời vừa lặn là lúc bóng tối bao phủ miếu thờ, dãy núi, khắp vùng đất, đảo Mê Nha Độc yên tĩnh, liệu ngày mai có phải sẽ náo nhiệt lên không?

“Làm cái gì thế, Ngọc đồ điên.” Bạch Hi vừa tức giận lại vừa không biết phải làm thế nào.

Khi cậu tỉnh lại thì cũng đã ở trong miếu thờ không có một bóng người rồi.

“Ai......” Sờ sờ sau gáy, rất là đau, Ngọc đồ điên này xuống tay thật sự là đủ ngoan.

Hiện tại Ngọc đồ điên không ở đây, vậy cậu có thể...... Lén đi được không?

Hắc hắc...... Bây giờ không đi thì còn đợi đến khi nào nữa?

Bạch Hi rón ra rón rén ra đến cửa lớn của miếu thờ, nhìn trái một tí, nhìn phải một tí, xem ra Ngọc đồ điên không ở gần đây.

Như vậy......

“Bịch bịch bịch bịch.” Bạch Hi chạy cấp tốc xuống dưới chân núi.

“Phù......” Bạch Hi hít vào đều đều rồi thở ra, vì sao núi này lại cao như thế, xuống dưới núi rồi mà cả người vẫn nóng.

Không đúng...... Vì sao lại nóng ......

“Ai u!” Bạch Hi quỳ một chân xuống đất.

“Tiểu gia hỏa, đã bảo đừng có chạy loạn, cậu trúng chướng khí trong núi rồi.” Một giọng nói nam giới vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên.

“Ngọc đồ điên......” Bạch Hi giờ phút này đã có chút hô hấp khó khăn.

“Tiểu gia hỏa, tự cảm nhận một chút, ép chướng khí mới hít vào ra. Đảo Mê Nha Độc này đâu phải là dễ dàng ra vào được? Cái đầu ngốc này. Ai...... Cậu thất thần làm gì? Được rồi được rồi, cái đồ ngốc này, không cảm giác sao? Chướng khí trong cơ thể cậu là thuộc tính hỏa, đúng chú?” Ngọc Phong Tử có chút bất đắc dĩ, đây là đồ đệ của hắn ư? Thế nào ngay cả chướng khí thuộc tính hỏa cũng không biết, rốt cuộc là ngốc hay là không ngốc đây.

Bạch Hi rất muốn trợn mắt một cái nhưng làm không được, khắp người đã bị chướng khí nguyên tố hỏa trong không khí làm cho bất động, cậu đã thiếu dưỡng khí (oxi), chứ đừng nói đến việc Ngọc Phong Tử nói hai câu mà có thể giải quyết được vấn đề trước mắt?

Bạch Hi nhắm mắt lại, ngưng thần cảm ứng.

......

Tại sao có thể như vậy?!

Bạch Hi ở trong đầu phát hiện cả ngọn núi trừ bỏ miếu thờ ở trên đỉnh núi ra, thì tất cả đều bị luồng khí màu đỏ đậm bao vây!

“Tiểu gia hỏa, đảo Mê Nha Độc của ta là nơi tu hành. Nếu muốn tu hành ở trong này, đầu tiên phải liên tục loại bỏ chướng khí trong không khí, nếu là người lần đầu tiên đi đến nơi này, cho dù cao thủ tuyệt đỉnh, nếu không có người kịp bào cho biết thì sẽ có khả năng chết ở đây đấy.” Ngọc Phong Tử một chút cũng không để ý biểu cảm khó chịu của Bạch Hi, có thể chịu được như thế, như vậy thu cậu ta làm đồ đệ thì hắn cũng không chịu thiệt, nếu không gượng được? Vậy đi chết đi thôi. Lão yêu quái sống mấy ngàn năm thật sự là tính cách không thể nào chịu nổi.

Bạch Hi cố gắng nén không khí trong phổi lại, hi vọng có thể cho chính mình nhiều một chút, lại nhiều thời gian một chút.

Căn bản là lão đầu kia không cho cậu cơ hội để phẫn nộ! Trực tiếp nhìn thế à, đặc biệt à, cứ thế mà nhìn cậu sắp chết? Bạch Hi bây giờ muốn phẫn nộ muốn sợ cũng phải có sức mới được!

Đầu óc đã có chút mơ mơ hồ hồ, Bạch Hi cố gắng ép chướng khí ra khỏi cơ thể.

Làm như thế nào? Nguyên tố hỏa này không thể dùng tay chạm vào được, hơn nữa cho dù có thể chạm vào, chẳng lẽ cậu còn có thể thò tay vào trong thân thể sao? Bạch Hi có chút vội vàng, đặc biệt sao! Còn nói muốn thu cậu làm đồ đệ, này còn chưa làm được thì đã chết mất tiêu rồi?!

Không được...... Bạch Hi giãy dụa muốn thanh tỉnh, tơ máu từ trong mắt cậu tuôn ra.

Cậu không thể chết ở chỗ này được...... Cậu còn muốn đi tìm Phạn Phạn!

Bạch Hi cắn đầu lưỡi một cái thật mạnh, mùi máu tươi nồng đậm nhất thời tràn ngập đầu óc.

Lại tập trung tư tưởng, nhìn luồng khí màu đỏ trong cơ thể.

Nếu không thể chạm vào, như vậy...... Bạch Hi ở trong đầu nghĩ phân luồng khí màu trắng trong cơ thể mình...... Thành công ! Phân bố rộng khắp luồng khí màu trắng đó, luồng khí thuộc về Dị Năng Giả bị tách đi ra ngoài!

Bạch Hi khống chế một ít luồng khí màu trắng tiếp cận luồng khí màu đỏ trong cơ thể.

“Xì......” Giống như vật nóng gặp phải nước lạnh, luồng khí màu trắng bốc hơi lên, chậm rãi bay lên sau lại về tới xung quanh người Bạch Hi, nhưng là luồng khí màu đỏ cũng tan đi một phần, rời khỏi cơ thể đi ra bên ngoài ngưng tụ thành một luồng khí! Dù sao cũng không còn trong người cậu nữa!

Bạch Hi mơ mơ màng màng, không phải đâu...... Bây giờ mới bắt đầu mà...... Nhưng là cậu...... Hình như đã không chống đỡ nổi nữa......

Vừa mới thành công bức ra được một ít luồng khí màu đen, Bạch Hi lại bởi vì không đủ dưỡng khí mà ngất đi.

“Hứ, tuy rằng ngốc nghếch chút xíu, nhưng tốt xấu gì cũng bức ra được một ít chướng khí. Trình độ còn kém một chút...... Ngay cả luyện hóa cũng không biết, ngốc quá mà, thật là ngốc mà......” d Ngọc Phong Tử lẩm ba lẩm bầm nhưng chẳng thèm nhìn Bạch Hi đang nằm trên đất, sau đó đưa tay chạm vào vai Bạch Hi, một luồng năng lượng tràn ngập mùi cỏ xanh tiến vào trong người Bạch Hi. Chướng khí màu đỏ tự thóat ra khỏi người cậu, tiếp khi gặp không khí liền biến thành chất khí không thể nhận ra.

“Ai...... Đáng tiếc Ngọc Phong Tử ta cư nhiên không có đồ đệ, thằng nhóc này có hơi ngốc một chút, nhưng mà thôi thì cứ thu đi, có vẫn còn hơn không......” Âm thanh ghét bỏ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy phát ra từ trong miệng Ngọc Phong Tử.

“Tiểu gia hỏa, biết sai rồi chứ?” Ngọc Phong Tử có chút vui sướng khi có người gặp họa mà nhìn Bạch Hi.

Lúc này bọn họ đã lại về tới miếu thờ.

Bạch Hi tức giận không nói chuyện, người này cũng thật đáng sợ. Lúc trước còn có dáng vẻ lão ngoan đồng già mà không kính, nói chuyện đều mang theo khí thế lưu manh, vậy mà im lặng không tiếng động đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, mặc dù là cậu muốn đi, nhưng mà...... Ông không thể nhắc tôi một tiếng được hay sao!

“Cậu có thể chạy, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy, ta quyết không ngăn cản, nhưng ngay cả xuống dưới núi cậu còn không làm được, cậu vẫn nên chết tâm đi.” Giọng điệu tràn ngập đả kích cũng ghét bỏ lên án Bạch Hi.. Ý nói với Bạch Hi rằng, cậu rất yếu!

Bạch Hi trầm mặc.

Cậu tất nhiên sẽ không khờ khạo cho rằng Ngọc Phong Tử sẽ có lòng tốt đưa cậu xuống núi, hơn nữa nghe xong lời này, cho dù xuống núi, chỉ e rằng tình cảnh lúc xuống núi sẽ càng thêm hung hiểm. Bình tĩnh mà nói, cậu rời khỏi đảo Mê Nha Độc, còn có năng lực đi tìm Phạn Phạn sao? Thiên hạ rộng lớn, tìm một người giống như tìm kim nơi đáy bể, khó như với lên trời. Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết sao?

“Hắc, tiểu gia hỏa, ta đưa ra cho cậu một cái chủ ý như thế nào?” Biết Bạch Hi rất cứng đầu cùng khó xử, Ngọc Phong Tử đúng bệnh hốt thuốc, ung dung nhìn Bạch Hi. Nếu muốn câu đồ đệ, phải câu đồ đệ cam tâm tình nguyện, trước tiên phải bắt được ý chí muốn trở nên mạnh mẽ của cậu ta đã!

Bạch Hi có chút cẩn thận nhìn Ngọc Phong Tử, ông ta có lòng tốt giúp cậu ư? Thật khiến người ta nghi ngờ......

“Cứ như vậy đi, cậu xem này. Bây giờ cậu quá yếu, đừng nói là ta không muốn đưa cậu ra ngoài, cho dù là đưa cậu đi ra ngoài cậu cũng không tìm được cô bạn gái bé nhỏ của mình đâu!......”

“Phạn Phạn không phải bạn gái nhỏ của tôi!” Cái cổ của Bạch Hi đỏ lên sửa chữa câu từ của Ngọc Phong Tử.

“Được rồi, không phải thì không phải.” Nhổ vào, còn giả bộ với hắn? Ông đây cũng không phải là không yêu cô gái nào, ngươi giả bộ ông cũng nhìn ra được thôi, trong đầu không có quỷ thì ngươi đỏ mặt cái gì? Không phải thích cô gái nhà người ta thì ngươi nhớ cái gì? Ngọc Phong Tử cắn răng.

“Dù sao cũng là cậu muốn tìm người nọ, đúng chứ? Đưa cậu đi ra ngoài cậu cũng tìm không ra đâu! Với cái hình dáng bé nhỏ này của cậu, cái công phu mèo quào này, còn muốn tìm người? Vừa ra đi không bị Zombie chặt ra ăn thì đã cảm tạ trời đất rồi! Ta nói không phải Zombie cấp thấp, Zombie có thể sinh tồn ở đảo Mê Nha Độc này, đương nhiên không phải thứ gì đơn giản rồi” Hừ, nhóc con, không thực lực còn không chịu làm đồ đệ của ông, trời muốn làm đồ đệ của ông cầu xin ông còn chưa đáp ứng đâu!

“...... Không được! Tôi vẫn muốn thử lại!” Bạch Hi bước ngang, đi nhanh ra bên ngoài.

“Được lắm, tiểu gia hỏa, đừng khóc van xin ta đến nhặt xác nha ~~” Phía sau truyền đến câu nói bay bổng của Ngọc Phong Tử, tiếng cười nhạo trêu tức truyền đến rõ ràng vào trong tai Bạch Hi.

Cước bộ của Bạch Hi dừng một chút.

A? Có hi vọng. Hai mắt Ngọc Phong Tử híp lại, bên miệng tạo nên một nụ cười đáng khinh.

“Bịch bịch.” Dừng lại ngắn ngủi một lúc, Bạch Hi đột nhiên hướng ra phía ngoài chạy đi.

Ta nhổ vào......! Đi thật à? Ngọc Phong Tử có chút xúc động nhớ nhung muốn ngã xuống đất.

“Thật đúng là tiểu gia hỏa khiến người ta phải lo lắng, ai......” Không trách được, ai bảo hắn càng ngày càng nhìn trúng cậu bé quật cường này cơ chứ. Nhỏ yếu không thành vấn đề, ai cũng có lúc có nhược điểm, không sợ nhỏ yếu, có thể là kẻ ngu xuẩn, nhưng cũng có thể là kỳ tài. Ngọc Phong Tử lặng lẽ đi theo phía sau Bạch Hi.

Bạch Hi rời khỏi đỉnh núi liền dừng ở một chỗ đất trống, miếu thờ kia hẳn là dùng vật liệu đặc biệt gì đó xây nên, ở gần căn bản không cảm giác chướng khí tồn tại.

“Hô...... Sắp đến rồi.” Vừa rời khỏi sự bảo vệ của miếu thờ, Bạch Hi tập trung tinh thần nhìn chướng khí đỏ rực bao phủ khắp ngọn núi.

“Hít......” Bạch Hi nhíu mày, lúc này đây rõ ràng cảm nhận được chướng khí xâm nhập vào trong cơ thể.

Nỗ lực khống chế luồng khí màu trắng xung quanh mình đối kháng với chướng khí màu đỏ kia.

Nhưng chướng khí lại bao phủ toàn bộ ngọn núi, luồng khí trắng trên người Bạch Hi tản ra so với đám chướng khì này thật sự là rất ít ỏi. Đã không thể chủ động công kích nó, như vậy cậu tự bảo vệ mình là được! Bạch Hi vận động luồng khí màu trắng bao bọc xung quanh người không để lộ ra chỗ hở nào, rõ ràng là tạo hình thành bộ áo giáp màu bạc trắng?!

Này...... Bạch Hi cũng có chút giật mình, chính mình muốn dùng luồng khí màu trắng này bảo hộ thân thể, do đó nghĩ tới áo giáp, kết quả luồng khí màu trắng thật sự biến thành áo giáp?!

Không, nó cũng không phải thực sự là áo giáp, nhanh chóng áp chế kinh ngạc trong lòng, Bạch Hi bình tĩnh nhìn kỹ chiếc áo giáp trên người, bên ngoài vẫn là sương mù màu trắng, chứng tỏ chiếc áo giáp này vẫn là bằng khí! Chỉ là theo Bạch Hi điều khiển nên có độ dày như áo giáp mà thôi, khí thể khi bị đè ngưng tụ sẽ tạo thành hình chiếc áo giáp, đồng thời cũng có tác dụng phòng hộ!

Tiểu gia hỏa này không tệ lắm...... Cư nhiên dẫn phát được dị năng rồi cụ tượng hóa? Chuyện này không phải ai cũng có thể làm được, cụ tượng hóa dị năng chính là có thể thông qua tưởng tượng của mình mà thay đổi hình dạng khí thể, do đó biến hóa ra thứ gì đó giống như thật. Tiểu gia hỏa này sẽ không phải là một kỳ tài chứ? Dễ dàng dẫn phát dị năng như thế.đ Chẳng lẽ là do lần trước bị uy hiếp tới mạng sống mà thúc đẩy lần thứ hai dị năng bộc phát?

Cậu ta hẳn là chưa phát hiện ra mình có thể dẫn phát dị năng thì phải?

Chỉ có nhân tài có nhạy bén có thể cảm nhận được lúc dẫn phát dị năng thì sẽ cảm nhận được sự thay đổi của đất trời...... Bởi vì Dị Năng Giả có thể từng bước một tiếp cận gần với thiên nhiên, kẻ nào sở hữu dị năng dẫn phát, ai thấy cũng đều sẽ sinh ra lối suy nghĩ sợ hãi! (Đoạn này đã được lược bớt vì tác giả viết cái gì không hiểu, cho nên ta viết theo ý hiểu của ta Description: Description: =D Description: Description: =D Description: Description: =D )

Ngọc Phong Tử từ một nơi bí mật gần đó nhìn Bạch Hi, này đối cậu ta mà nói e là vẫn còn sớm, phải xem tạo hóa của cậu ta đã, có thể tiếp xúc được tình cảnh kia không đã.

Tiểu gia hỏa này thật sự là càng ngày càng làm cho người ta cảm thấy hứng thú......

Bạch Hi khống chế luồng khí ngưng tụ ra áo giáp lúc đậm lúc nhạt, đột nhiên bùm một tiếng! Áo giáp nổ tung?!

Ta nhổ vào...... Này...... Là chuyện gì thế? Áo giáp nổ ư? Tiểu gia hỏa này hẳn là ngất đi thôi?

Ngọc Phong Tử vội vàng đi đến bên cạnh Bạch Hi đang nằm trên mặt đất, vươn hai ngón tay thăm dò hơi thở.

“Vẫn còn may......” Ngọc Phong Tử ôm Bạch Hi lên.

“Đã nói làm sao có thể dễ dàng dẫn phát dị năng như thế mà, hóa ra là tiểu tử này đánh bậy đánh bạ mà ngưng tụ được ra, kết quả giữ không được, áo giáp lúc đậm lúc nhạt do năng lượng hỗn loạn mà tự nổ tung, nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng trời đất rung chuyển...... Chuyện gì thế?”

Ngọc Phong Tử nhìn kỹ tay của Bạch Hi.

Sắc mặt tái nhợt, trên da có một vài miệng vết thương nho nhỏ.

Cũng đâu có chỗ nào kỳ lạ?

Ngọc Phong Tử nắn xương Bạch Hi, mạch tượng vẫn bình thường, không có chỗ nào không thích hợp cả.

Như vậy rốt cuộc là cõ chỗ nào không đúng đây......? Ngọc Phong Tử vuốt cằm.

“Haixzz...... Đây không phải là sở trường của hắn, xem ra phải tìm lão bằng hữu hỗ trợ thôi.” Ngọc Phong Tử tự nói ôm Bạch Hi đi đến miếu thờ.

Ngày đó năng lượng của Bạch Hi nổ mạnh, thương thế còn nặng hơn so với trong tưởng tượng.

Đã nhiều ngày Ngọc Phong Tử bôn ba ở đảo Mê Nha Độc, đảo chia làm bốn đảo nhỏ ở Đông Tây Nam Bắc, hiện tại trừ bỏ hắn ra, Phỉ Nhi, và Bạch Hi có lối suy

nghĩ của con người, thì cũng chỉ còn lại người kia thôi.

Ngọc Phong Tử đang tìm một người.

Nói đúng hơn là một yêu tinh.

Đó là một yêu tinh không nên tồn tại trong thế giới này, là nghịch thiên, bản thể là Thụ Yêu.

(Thụ Yêu: Cây thành tinh.)

Yêu? Ngọc Phong Tử cười nhạo. Trên đời này căn bản không có yêu, đó là do người xưa tưởng tượng ra mà thôi, nhưng nó thật sự tồn tại, lại khiến người ta không thể không tin tưởng yêu tinh có tồn tại. Có lẽ trong thời xa xưa thật sự có yêu? Hiện tại chỉ còn một? Ngọc Phong Tử không thể nào biết được.

Nó kỳ thực là một cây đại thụ trong thôn, không ai cảm giác rằng nó không bình thường ở chỗ nào, Ngọc Phong Tử cũng không ngoại lệ, nhưng lúc trời đất thay đổi cũng chính là lúc Dị Năng Giả xuất hiện theo lời tận thế đã tiên đoán.

Miếu thờ rộng lớn, đảo Mê Nha Độc mênh mông, cũng chỉ còn lại hắn là Phỉ Nhi ở lần đó bị con mèo cào khiến không thể thăng thiên, bây giờ mặc dù Phỉ Nhi đã trở thành miêu nữ có tai mèo đuôi mèo nhưng vẫn giữ thói quen và ký ức của con người, tính cách cũng từ tiểu tiên nữ an tĩnh hiền thục biến thành miêu nữ hỉ nộ vô thường như bây giờ. Nhưng Phỉ Nhi vẫn cứ là xinh đẹp thiện lương nhất, Ngọc Phong Tử rất tin tưởng điều đó. Nói chính xác hơn là Cẩu Oa hắn tin tưởng điều đó.

Cẩu Oa bước chậm trong thôn không có lấy một bóng người. Haixx người trong thôn đã được tộc nhân Phi Thiên mang đi, chỉ còn lại khu đất trống mà thôi. Duy nhất còn lại đó chính là cây đại thụ từ lúc hắn bắt đầu có trí nhớ kia.

(Tộc nhân Phi Thiên ở đây là những người thăng thiên thành công)

“Ai……” Thở dài một tiếng, dựa vào cây đại thụ xếp bằng.

“Không thể tu tiên, không thể bảo vệ người con gái mình yêu, còn có ta để làm gì…..?” Dứt khoát một đường đâm vào cây đại thụ chết đi cho rồi.

Cẩu Oa vuốt ve cỏ cây, cái cây cũng không biết đã sống được bao lâu, cảm xúc tuy thô ráp nhưng không mục nát.

“Cây này hẳn là sẽ sống được thêm không ít năm nữa.” Khuôn mặt thiếu niên rõ nét, ngây thơ không biết tương lai ở phương nào.

Mệt mỏi tràn ngập trong lòng, khổ sở sao? Không, nhiều năm như vậy đã thành thói quen. Tức giận sao? Không, tức giận cũng vô dụng.

Thiếu niên chậm rãi khép mi mắt lại, ngủ một giấc…… Ở trong giấc mơ không gì không làm được. Cái thế giới lạnh lẽo này trừ bỏ có thể cho mình vô lực còn có cái gì đây?

Không thể thay đổi vận mệnh……

Ủa? Giấc mộng lần này hình như có cái gì đó là lạ.

“Ầm ầm!” Bầu trời tối đen, một tia chớp quẹt ngang chân trời đánh trúng gốc cây nhỏ.

Đó là cái gì? Cẩu Oa muốn lại gần, nhưng mặc kệ đi như thế nào vẫn cứ ở tại chỗ dậm chân không thể lại gần cảnh vật giống như đang ở ngay trước mắt.

Tia sét kia sau khi bổ xuống trời liền sáng sủa lại, sau đó rất nhanh vùng đất hoang vu biến thành thôn xóm tràn ngập nhân khí.

Ồ? Đó là ta sao…..? Cẩu Oa có chút kinh ngạc, chợt lóe lên cảnh tượng chính là hắn lúc còn nhỏ, bởi vì không thể tu hành mà lúc nào cũng một mình, một người ăn cơm, một mình ngủ, một mình, nhìn Phỉ Nhi từ phía xa…… Không có ai nguyện ý đi chung cùng hắn, ngoại tộc không thể tu hành, ai sẽ cho hắn một nụ cười chứ? ……Nhưng mà Phỉ Nhi thì có.

Phỉ Nhi……Vừa nhớ đến cô gái bị số phận trêu đùa liền đau xót trong lòng.

Lúc này cảnh tượng dường như đến điểm kết thúc.

Cẩu Oa phát hiện mình có thể cử động, nhưng bên cạnh hắn cũng chỉ còn cái cây này.

Đây là cây đại thụ trong thôn ư…..? Chẳng lẽ là nó khiến mình mơ thấy giấc mơ kia? Đó là cái gì thế?

Cẩu Oa có rất nhiều nghi vấn, nhưng hỏi một cái cây? Cẩu Oa muốn cười, một cái cây sẽ trả lời hắn sao?

“Tiểu tử, vứt bỏ hoàn toàn sự khinh miệt bản tôn trong cái đầu của ngươi đi cho ta!” Thình lình có một giọng nói.

“Ai? Ai ở trong giấc mơ của ta?” Cẩu Oa có chút mê hoặc, đây không phải là giấc mơ của hắn ư?

“Là ngươi đang ở trong không gian do ta tạo nên.” Lại là giọng nói đó.

“Ngươi ở nơi nào vậy, chỉ nghe giọng nói mà không thấy người đâu, không tính là anh hùng hảo hán!” Cẩu Oa có chút kinh nghi cùng xấu hổ. Hắn đã yếu kém đến mức nào dao? Ngay cả bị không gian mê hoặc cũng không có cảm giác? Haizzz….. Cẩu Oa cười khổ.

“Nói cái gì khác thường đó? Tiểu tử, ngươi là đang khinh nhờn bản tôn sao?!”

Cẩu Oa đột nhiên bị kéo người lại, ngẩng đầu lên.

“Làm gì thế? Yêu quái a!!!” Phát hiện vật thể khiến mình xoay người lại là một cái cây! Cẩu Oa kinh hoảng lên.

“Kêu cái gì mà kêu.”

Cây không thể nào có biểu cảm….. Cẩu Oa cảm mình phát điên rồi.

“Ngươi không phải suy nghĩ muốn chết đều có sao? Thì sợ cái gì?” Thanh âm ung dung, giống như có một chòm râu đang đung đưa ở phía trên cây dây leo kia.

Há miệng?! Cẩu Oa cảm thấy mình bị hù chết chứ không phải bị giết chết!

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì thế?!” Cẩu Oa rống to.

“Bản tôn là yêu.” Cây già đung đưa chòm râu nói.

Yêu?! Cẩu Oa nhớ đại sư trong miếu thờ từng nói,thế gian không hề có yêu.

“Ta không tin! Đại sư từng nói, thế gian không có yêu!” Yêu là cái gì? Loài yêu mang đến tổn thất lớn cho cuộc sống của bình dân tay không tấc sắt! Đó là sự tồn tại quá mức cường đại, cũng biểu thị cho sự hủy diệt. Nhưng sau khi tiên tộc quy ẩn thì cũng chẳng còn tin tức của yêu nữa.

“Xùy, không có yêu? Nếu không có yêu thì có tiên để làm gì? Chẳng qua yêu đều đi đến thế giới kia mà thôi,hiện tại tiên cũng đi rồi.” Thụ yêu cười nhạt.

“Thế giới này đã thay đổi, không cần yêu nữa, cũng không cần tiên nữa.” Thụ yêu giống như cũng có chút mê mang.

“Vì sao?” Lão Thụ yêu thần bí lẩm nhẩm, Cẩu Oa không khỏi có chút cảm giác tin tưởng.

“Bởi vì trời đất thay đổi, tận thế đã đến, thế giới này không đem lại an bình nữa. Ngay cả yêu, cũng không thể như cá như nước nữa.” Thụ yêu có chút không xác định nói, kỳ thật hắn cũng không biết rõ ràng, chẳng qua thân là yêu nên hắn cảm giác được trời đất biến hóa. Một số loài chưa từng xuất hiện, loài đó khiến yêu cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn. Yêu và tiên đều khó bảo toàn, làm sao còn có thể im lặng che chở nhân loại bình thường tay không tấc sắt được cơ chứ?

“Đi rồi...... Đều đi hết rồi.” Thụ yêu thầm than. Nếu không phải hắn đã đâm rể ở đây, thì hắn cũng sớm đi rồi, làm sao có thể đến phiên tiểu tử như ngươi thấy được bản tôn?

Cẩu Oa trầm mặc, không biết nên nói gì. Chính hắn cũng không thể tu tiên, căn bản không có khả năng nhận biết được lời nói của Thụ yêu là thật hay giả, tin? Không tin? Đều do chính bản thân hắn.

“Tiểu tử, ngươi không thể tu tiên đúng không?Không tin ta sao?” Thụ yêu biết suy nghĩ trong lòng Cẩu Oa nên mở miệng nói.

“Ngươi!...... Ngươi vì sao mỗi lần đều có thể nói ra suy nghĩ trong lòng ta?” Cẩu Oa lần này không dám suy nghĩ trong đầu nữa, cái cảm giác bản thân suy nghĩ gì cũng bị Thụ yêu này đọc được thật đáng sợ.

“Bởi vì đây là thế giới của bản tôn.” Thụ yêu bình thản nói, vừa dứt lời. Thế giới đột nhiên chấn động kịch liệt. Cẩu Oa liền cảm thấy một cảm giác lôi kéo truyền đến, cái gì vậy......

“Hô.” Cẩu Oa đột nhiên trợn mắt!

Trở lại thế giới thực? Cẩu Oa xoay người nhìn thụ yêu trước mặt.

Thật quá đáng sợ ...... Thế gian không có yêu,mà trước mắt mình lại xuất hiện một thụ yêu...... Có lẽ tất cả những chuyện ban nãy là giấc mơ của cậu?

“Đừng suy nghĩ lung tung, bản tôn thật sự tồn tại.” Không phải vang ở bên tai, mà là ở trong đầu.

“Lão Thụ yêu?! Ngươi ở nơi nào?” Cẩu Oa có chút sốt ruột. Không phải mơ, tất cả đều không phải là mơ!

“Không phải ở ngươi trước mặt sao, thật là.” Một cây dây mây quét tới, ném Cẩu Oa đi.

“Được! Được! Ta tin! Đừng quấy ta nữa!” Cẩu Oa hô to đầu hàng.

“Tiểu tử, ngươi gọi là gì ấy nhỉ?...... À! Cẩu Oa, tên này...... Ngươi không thấy nó rất kỳ quái sao? Đổi một cái tên khác đi, hay là Ngọc Phong Tử đi, cũng được đó. Điên điên khùng khùng tung hoành thiên hạ! Thế nhân đều tỉnh chỉ có mình ngươi điên? Rất tốt, rất tốt, ha ha ha......” Tiếng cười hùng hậu của Thụ yêu làm chấn động đầu của Cẩu Oa mà sinh đau.

“Không cần! Cái tên Ngọc Phong Tử kỳ quái như vậy!” Cẩu Oa phản bác. Phong Tử? Ta thấy ông mới là thụ yêu ngu ngốc thì có!

“Vậy Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, tại giờ phút này nảy mầm, như thế nào?” Thụ yêu cũng không so đo thay đổi tên, hay là thay đổi ý nghĩa của cái tên này.

Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, giờ phút này nảy mầm. Cẩu Oa lặp đi lặp lại những lời này, có nghĩa là từ bây giờ cậu sẽ thay đổi sao? Có chút không hiểu.

“Ngọc Phong Tử, ngươi không thể tu tiên, là bởi vì thiên phú của ngươi quá cao.” Thụ yêu giải quyết xong vấn đề cái tên của Cẩu Oa rồi đi thẳng vào chủ đề.

"Cái gì? Thiên phú quá cao? Đừng nói giỡn! Thiên phú quá cao ngược lại không thể tu tiên ư?" Cẩu Oa, không, Ngọc Phong Tử lúc này thật sự có vài phần giống kẻ điên rồi, chỉ thấy hắn có chút suy sụp điên cuồng gào thét.

"Nếu như nói thiên phú của ta rất cao, như vậy nhiều năm như vậy ta chịu sự xem thường châm chọc thì tính cái gì... ? Chê cười sao?!"

"Đúng, thiên phú của ngươi quá cao, không thích hợp tu tiên, cho nên tiên khí không thể tụ lại về phía ngươi. Ngươi trước không cần nói, hãy nghe ta nói." Tựa hồ sợ Ngọc Phong Tử lại phát tác, Thụ yêu trực tiếp dùng một dây mây chặn miệng của Ngọc Phong Tử lại.

"Đừng tu tiên, đi theo ta tu hành đi!

Tình huống của ngươi thật kỳ lạ, thiên phú tu tiên quá cao, nên trời ghét.

Nếu để ngươi thành tiên, thì trời đất cũng không có cách nào uy hiếp được ngươi nữa, cho nên trời không cho ta và ngươi tu tiên.

Ngươi chỉ có thể tu hành. Theo ta tu hành!

Yêu tu hành chính là cường đại bản thân, lấy bản thân năng lượng cộng hưởng với năng lượng của đất trời, do đó cường đại.

Nếu trời đã không giúp ngươi, như vậy ngươi hãy vứt nó hoàn toàn đi!" Thụ yêu nói năng liền mạch lưu loát.

Ngọc Phong Tử này, quá mức bướng bỉnh, một lòng muốn tu tiên, chưa bao giờ nếm trải việc tự tu luyện bản thân. Chỉ khi vượt qua một bước kia - giáo huấn kiến thức tu tiên từ nhỏ đến lớn, vượt qua rồi, mới được, nếu không vượt qua, tìm gốc cây đâm đầu chết đi.

Ngọc Phong Tử phục hồi tinh thần lại.

Kỳ thực con đường tu tiên đã cách hắn rất xa.

Hắn bây giờ là một người tu hành, dị năng? Hắn không cần. Vũ khí? Cũng không cần.

Hắn chỉ cần dựa vào chính bản thân mình là được rồi!

Ngọc Phong Tử bước nhanh tìm kiếm bước chân của Lão Thụ yêu, Lão Thụ yêu này từ năm đó lừa hắn bỏ đi ý niệm tu tiên, sau đó chỉ điểm cho hắn, rồi hai năm sau đột nhiên biến mất. Nói cho hay thì là muốn đi chu du đảo Mê Nha Độc, kỳ thực chính là muốn tìm biện pháp rời khỏi thế giới đang giam cầm hắn bằng tầng bình chướng kia.

Chẳng qua là hắn ta chưa từng nghĩ tới, lúc đầu đảo Mê Nha Độc này, là nơi giam cầm yêu, cũng là nơi giam cầm tiên. Khó trách trước kia chưa từng có nhân loại phát hiện ra, trừ phi được người trong đảo đưa vào, nếu không thì sẽ không thấy được hòn đảo nhỏ này, mà nhân loại có thể thành tiên, làm sao sẽ thèm liếc mắt nhìn một nhân loại bình thường như cây cỏ cơ chứ? Tiên là cái gì? Ngọc Phong Tử không phải tiên, nên không biết.

Nhưng sau khi tận thế đến, quy tắc này tựa hồ đã bị loại bỏ, con người phát hiện ra đảo Mê Nha Độc, hơn nữa còn tiến vào. Chẳng qua là có thể còn sống đi ra ngoài hay không, Ngọc Phong Tử cũng không biết,trong đảo có vô số độc được, vật cực tất phản, như vậy cũng có tiên dược mà con người chưa bao giờ nghe thếy, nhưng tìm được hay không, cũng phải xem tạo hóa nữa.

(Vật cực tất phản: Sự việc phát triển đến mức cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Ý trong chương là nếu đảo này có độc thì cũng có dược.

Hầu hết mọi nơi của đảo đều rất đáng sợ, chia ra làm bốn khu nhưng cũng chỉ có một cổng đi vào, ngay cả chỗ ở của Tiên tộc trước đây. Tiên Tộc giống như là bị đày tới đảo để canh cửa, buồn cười thật! Nhưng toàn bộ bố cục của đảo thật sự là như thế.

Ngọc Phong Tử dừng bước.

"Lão Thụ yêu, đã lâu không gặp? Sao ngươi lại làm tổ ở địa phương kỳ quái như thế?" Ngọc Phong Tử cười. Trước mặt có một thân cây già, cắm rễ ở bên một dòng suối nhỏ.

"Hừ, ta thích, ngươi quản cái gì?" Lúc này giọng nói không phải truyền ra từ trong đầu nữa.

Sáng rọi chợt lóe, cây già biến mất, một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn xuất hiện.

"A hả? Ngươi hôm nay thế nào? Trực tiếp biến thành người rồi hả?" Ngọc Phong Tử có chút tức cười, Lão Thụ yêu này chỉ biến thành bộ dạng này khi di chuyển vị trí, hắn cực kỳ rất ghét thân thể của con người.

"Hừ, còn không phải là do biết ngươi muốn tìm ta làm gì sao, đừng tưởng rằng ta nợ ngươi một cái nhân tình là có thể luôn sai sử ta!" Người đàn ông có chút ảo não nói.

"YAA.A.A..! Ta rất sợ đó nha, tại sao bây giờ ngươi lại biến thành bộ dạng âm dương quái khí như thế này." Ngọc Phong Tử cười cười, đúng vậy, này Lão Thụ yêu này nợ hắn một cái nhân tình, trăm năm trước đến đại nạn của “hắn”, là mình chịu một đạo sét thay hắn, nên hắn bây giờ mới có thể tồn tại ở trên đời này.

Trên đời này những thứ gì kỳ dị đều sống rất lâu, nếu ngươi lần lượt một lần rồi lại một lần vượt qua đại nạn, như vậy ngươi có thể sống dài vô hạn.

Thụ yêu này làm sao lại như vậy, từ mấy trăm năm trước đại nạn qua đi tính tình liền đại biến, trực tiếp từ Đại Yêu cao cao tại thượng biến thành kẻ không có khí thế, không có tư thái, không đứng đắn như bây giờ, quả thực cũng giống như hắn mà thôi!

Khụ khụ... Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật hắn có chút không đứng đắn!

"Đi thôi, trở về cái miếu rách nát của ngươi rồi nói." Thụ yêu trừng mắt với Ngọc Phong Tử, trực tiếp xuyên qua rừng cây.

"Đợi ta với, đừng khi dễ ta chạy chậm!"

"Đây là nguyên nhân ngươi lặn lội đến tìm ta?" Hai mắt thụ yêu lóe ra tia sáng đen tối. Nhìn Bạch Hi hôn mê nằm ở trên giường, có cảm giác bất mãn đang tích tụ lại.

"Đúng vậy, đây chính là đồ đệ ta vừa thu, khà khà!" Ngọc Phong Tử hi hi ha ha, cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.

"Hừ, ta mới rời đi không bao lâu, ngươi lại dụ dỗ Tiểu Chính Thái?" Thụ yêu cắn răng.

"Ừh! Đúng thế, là tiểu đồ đệ ta mới dụ được." Ngọc Phong Tử có chút đắc ý. Tuy rằng đồ đệ này đầu óc hơi vụng về, hơi ngốc ngếch một chút, hơn nữa còn chưa đồng ý làm đồ đệ của hắn, nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Hắn có cảm giác đồ đệ này không giống với những kẻ khác, nói không chừng lần này, thật đúng là đã nhặt được bảo vật!

Vẻ mặt thụ yêu u ám. Được, được, được lắm,Ngọc Phong Tử, ngươi được đó. Từ trăm năm trước sau khi ta vượt qua kiếp nạn, ta vẫn đang trốn ngươi, đã nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục cũng tới tìm ta, nhưng lại là vì một người đàn ông... ? (Có gian tình ~.~)

"Hừ..." Thụ yêu hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn sáng suốt không làm khó dễ. Tính sổ sau đi, Ngọc Phong Tử!

"Ngươi xem cậu ta đi, ta cảm giác cậu ta có chỗ nào đó kỳ lạ, rõ ràng không có dị năng cụ tượng hóa, lại có thể ngưng tụ khí thể thành áo giáp. Tuy rằng bởi vì năng lượng hỗn loạn mà tự bạo, nhưng lúc đó trời đất đột nhiên rung chuyển, ta chắc chắn cảm nhận được." Ngọc Phong Tử không hề cợt nhả. Nếu không phải là làm chính sự, hắn cũng không rõ đồ đệ này đã trải qua những gì, muốn hỏi cũng phải chờ cậu ta tỉnh lại đã, đã nhiều ngày như vậy, vì sao vẫn còn hôn mê, đây là có chuyện gì?

Thụ yêu không trả lời, nhìn cậu bé đang nằm trên giường.

Nhìn qua thì là một cậu bé bình thường. Thụ yêu đến gần, sờ cả người Bạch Hi mấy lần.

Ngọc Phong Tử không hiểu căng thẳng trong lòng, cảm giác khác thường trào lên trong lòng. Hả? Tại sao lại có cảm giác không thoải mái, kỳ quái. Lắc đầu không để ý tới nữa. (Gian tình đôi bên…^O^)

Vừa sờ tới, Thụ yêu ngược lại nhíu mày. Không có chỗ nào khác thường, nhưng lời của Ngọc Phong Tử cũng không phải giả, cậu bé này không có dị năng cụ tượng hóa lại có thể ngưng tụ khí thể thành hình.

Thụ yêu nhắm mắt lại, đặt tay lên trán Bạch Hi.

Một lát sau mở hai mắt ra, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.

"Phong Tử." Thụ yêu mở miệng."Ngươi gặp thằng bé này ở đâu?"

"Không phài ta gặp được cậu ta."Ngọc Phong Tử lắc đầu. "Là Phỉ Nhi... Cứ năm năm là cô ấy lại đến kỳ động dục. Ở bên ngoài không biết từ đâu đem Bạch Hi về."

"Bạch Hi... ? Cậu ta họ Bạch?" Thụ yêu tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

"Đúng vậy, làm sao thế? Chẳng lẽ cậu ta là trẻ mồ côi của gia tộc Ngưu Bức Hống Hống từ thời xa xưa?" Ngọc Phong Tử vui cười.

"Cũng không phải..." Thụ yêu nỗ lực suy nghĩ.

"Ta nhớ mang máng lúc ta có linh trí là lúc gặp một người đàn ông họ Bạch... Cụ thể xảy ra chuyện gì ta lại nhớ không rõ rồi." Thụ yêu nhíu mày.

"Hả? Ngươi có linh trí từ khi nào? Đó là bao lâu về trước rồi." Trên đầu Ngọc Phong Tử có chút vạch đen.

Thụ yêu vẫy vẫy tay."Nhớ không rõ rồi, sống lâu quá, chuyện trước kia đều quên hết."

"Ngươi đến cùng có nhìn ra được gì hay không? Ta đường xa đi tới kêu ngươi cũng không phải để uống trà." Ngọc Phong Tử trêu đùa.

"Không rõ nữa không rõ nữa." Thụ yêu liên tiếp xua tay.

"Chờ cậu ta tỉnh lại rồi nói, không có việc gì, chẳng qua là chưa tỉnh lại mà thôi."

Đây là đâu? Bạch Hi muốn mở to mắt,hy vọng có thể nhìn rõ ràng được một ít.

Sương mù mênh mông, không có giới hạn, đi như thế nào cũng không đến điểm cuối.

Hả? Nơi đó có ánh sáng, đi vào trong đó có lẽ tốt hơn.

Bạch Hi nhấc chân bước đến.

"Tiểu gia hỏa, cậu rốt cuộc đã tới, ta chờ cậu đã lâu." Không biết từ nơi nào có giọng nói truyền ra.

Ai? Ai ở nơi nào? Bạch Hi muốn lên tiếng, nhưng phát hiện cổ họng thế nhưng không thể thốt lên được một câu.

"Aizzzz, nhiều năm như vậy. Con cháu Bạch gia ta rốt cục cũng có người thức tỉnh rồi..."

Cái gì? Thức tỉnh? Bạch Hi mơ mơ màng màng, giọng nói lớn tuổi này đang nói cái gì?

"Được rồi, cậu nghe là được rồi." Chủ nhân của giọng nói kia hình như có chút bất đắc dĩ.

“Cậu nhất định là thông qua niệm lực có thể ngưng tụ khí thể thành hình?"

(Niệm lực là khả năng suy nghĩ tưởng tượng, có thể hiểu đại khái nó là vậy)

Niệm lực? Niệm lực là cái gì? Bạch Hi chỉ biết khí, dị năng, có lẽ hiện tại còn có thể thêm tu tiên nữa.

"Đã không biết bao nhiêu năm ta gặp được con cháu của Bạch gia rồi... Aizzzz."

Con cháu? Vậy người này là tổ tiên của cậu sao? Bạch Hi có chút phiền chán, nói ra lời không thể đặt câu hỏi thực sự khiến người ta không biết phải làm thế nào.

"Thời giờ của ta không còn nhiều lắm... Cậu có lẽ nghe không hiểu, nhưng ta thật sự không còn thời gian... Bạch gia chúng ta lấy tu luyện niệm lực làm chủ, niệm lực chính là năng lực tiềm ẩn của con người. Thông qua não mà dẫn phát năng lượng cộng hưởng, do đó có thể làm một vài chuyện mà người bình thường không thể làm được. Có thể yếu cũng có thể mạnh, phải xem niệm lực của cậu mạnh bao nhiêu.