Ông chủ Thi là dân di cư ở Hồng Kông sang, khoảng bốn, năm mươi tuổi, dáng không cao lắm, nhưng các nét khá gọn gàng, nhìn hao hao diễn viên Hồng Kông Ngô Khởi Hoa, chỉ có điều không cao được như thế mà thôi.

Vừa đến, ông chủ Thi đã chuyện trò thân thiện chứ chưa bàn chuyện công việc: “Em Vương à, tên tiếng Anh của em là gì nhỉ? Anh không thể gọi mãi “em Vương” được.”

“Ờ… thực ra em không có tên tiếng Anh, nhưng người nước ngoài gọi tên tiếng Trung là Jun (Quân) của em hơi khó, toàn gọi thành June (tháng Sáu). Anh cứ gọi em là June vậy.”

“June hả? Nghe hay nhỉ? Em cũng đừng gọi anh là ông chủ Thi nữa, gọi là Jimmy đi.”

Cô liền thử: “Ji…, thôi, em vẫn gọi ông chủ Thi cho dễ.”

“June à, em là người ở đâu vậy?”

“Em là người thành phố E.”

“Thành phố E hả? Anh có biết, con gái thành phố E rất xinh…”

“Vậy hả, anh đến thành phố E rồi ư?”

“Anh chưa đến, nhưng anh đã từng gặp con gái thành phố E.”

Cô có cảm giác như ông chủ Thi muốn tiếp cận mình, bèn cố gắng thể hiện thái độ ỡm ờ, thầm nghĩ như thế có thể để anh ta hạ giá hơn, làm tốt phần sàn. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, có thể người ta cũng xuất phát từ động cơ này, tiếp cận với cô là để giành được công việc, đồng thời nâng giá lên cao một chút. Thế thì phải xem ai ỡm ờ hơn ai.

Ông chủ Thi hỏi: “Một mình em sống trong ngôi nhà này ư?”

“Không, em sống với con trai em.” Đáng lẽ cô có thể nói thêm một câu chồng em đang ở trong nước, nhưng cô lại không nói, tiềm thức mách bảo cô rằng, nếu ông chủ Thi tưởng cô không có chồng thì giá sẽ rẻ hơn.

“Con trai em mấy tuổi rồi?”

“Cháu gần mười tuổi.”

“Thế em năm nay bao nhiêu?”

“Em hả? Anh đoán thử xem?” Cô thầm rủa mình, việc gì phải thế, vì mấy đồng bạc mà cứ như kẻ đang mơi mơi tán tỉnh vậy.

“Anh đoán em… ba mươi tuổi đúng không?”

Cô biết rõ là ông chủ Thi đang nhắm mắt nói bừa, nhưng trong lòng vẫn rất vui. “Sao có chuyện đó được! Em vừa nói với anh rồi mà, con trai em sắp lên mười rồi, sao em ba mươi được?”

“Thế em bao nhiêu?”

“Gần bốn mươi rồi.”

Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt ông chủ Thi có vẻ như không phải giả vời. “Wow, June à, em quả là biết cách chăm sóc bản thân, nhìn em rất trẻ!”

Cô thực sự thấy ngại và không muốn tiếp tục lả lơi theo kiểu này nữa, bén hỏi thẳng vào việc chính: “Giá nhân công làm sàn của anh là bao nhiêu?”

“Nếu em trả tiền mặt thì anh có thể làm với giá hai đô rưỡi cho em, anh chưa bao giờ làm cho ai giá này, chỉ cho em thôi!”

“Ok, em sẽ trả tiền mặt. Nhưng em nghe nói nếu diện tích mặt sàn vượt một nghìn feet vuông thì có giá ưu đãi…”

“Có chứ, đợi anh đo đã.”

Ông chủ Thi liền mang thước cuộn ra đo các phòng, nói hơn một nghìn feet. Sau đó lấy ra một cái máy tính rất cũ vừa tính vừa lẩm bẩm, căn nhà này của em bao nhiêu feet, mỗi feet tiền nhân công là bao nhiêu, ưu đãi cho em bao nhiêu, cầu thang nhà em bao nhiêu bậc, mỗi bậc tiền công là bao nhiêu, anh lại giảm giá cho em bao nhiêu; rồi cả tấm thảm cũ này của em, anh phải dỡ ra cho em, tiền công là bao nhiêu, anh giàm giá cho bao nhiêu; tiền công xử lý rác thải vốn là bao nhiêu, anh không tính của em… nghe thì thấy chỗ này được giảm giá, chỗ kia được ưu đãi, cuối cùng còn bỏ đi con số lẻ, cho cô một số trìn.

Cô xem thì thấy còn rẻ hơn mức giá cô có thể chấp nhận, lòng cũng mừng thầm. “Giá cả thì được rồi, nhưng không biết chất lượng công việc thế nào?”

“Cynthia không nói gì với em à? Chất lượng anh làm rất ổn, anh không nhận tiền đặt cọc, sau khi hoàn thành công việc mới nhận tiền, nếu không hài lòng em có thể không cần trả tiền cho anh…”

Cô nghe nói không hài lòng có thể không cần trả tiền, liền thấy yên tâm hẳn lên. “Vâng, anh cho em xem giấy phép kinh doanh và bằng lái xe một chút rồi mình ký hợp đồng.”

Ông chủ Thi cho cô xem giấy phép kinh doanh, bằng lái xe, hình như ảnh trên bằng lái được chụp từ lâu lắm rồi, hồi đó ông chủ Thi còn khá đẹp trai, mặc dù hiện tại cũng không tệ nhưng dù gì cũng không còn phong độ, rạng rỡ như thời còn trẻ.

Ông chủ Thi điền các thông tin trong hợp đồng rồi hai bên ký tên.

Ông chủ Thi lập tức đề nghị lái xe đến siêu thị nội thất Home Depot với cô để xem giá sàn gỗ. “Anh không tin chỗ đó lại bán rẻ như vậy, bạn anh có người làm về mảng này, loại gỗ mahogay rộng 5 inch mà em bảo vốn có giá rất đắt.”

“Loại em nói không phải là gỗ thịt mà là gỗ kỹ thuật.”

“Anh biết, nếu là gỗ thịt thì còn đắt hơn nữa. Anh chỉ sợ em nhìn nhầm lại bị người ta lừa…”

Hai người đến Home Depot, cô liền tìm đến mẫu sàn gỗ mà mình đã ngắm từ lâu và nói: “Loại này, đang giảm giá, em đã check rồi, rẻ hơn cả giá bán buôn trên mạng.”

Ông chủ Thi kiểm tra một cách rất lành nghề rồi nói: “Wow, giá này rẻ hơn cả giá nhập, họ bán thế này sẽ bị lỗ…”

Cô cũng thấy lo lo. “Liệu có phải vì sàn có vấn đề gì không? Tại sao lại rẻ hơn cả giá nhập nhỉ?”

Ông chủ Thi lại kiểm tra một hồi rồi nói: “Chắc không có vấn đề gì đâu, có lẽ là do nhà sản xuất cần quay vòng gấp thôi. Mua ở đây thôi, em ra trả tiền đi.”

Cô liền ra chỗ nhân viên bán hàng đặt hàng, trả tiền, vì có thẻ ưu đãi chuyển nhà nên cô đuộc giảm mười phần trăm, tiết kiệm được không ít tiền. Cô biết nếu để ông chủ Thi mua sàn gõ thì mười phần trăm này sẽ thuộc về người ta, thế nên rất nhiều chủ thầu không muốn để khách hàng chuẩn bị vật liệu.

Nhân viên bán hàng liền bảo với cô rằng hiện siêu thị không có hàng sẵn, phải đến nhà sản xuất để đặt, sau khi có hàng sẽ thông báo cho cô đến nhận.

Cô vội hỏi lại: “Tôi đến nhận hàng ư? Làm soa tôi chuyển đi được? Các chị không giao hàng miễn phí à?”

“Mẫu này không nằm trong phạm vi giao hàng miễn phí.”

Cô lại phải bấm bụng hỏi ông chủ Thi xem có lấy hộ hàng được không, ông chủ Thi nói: “Bình thường nếu không mua ở cửa hàng anh chỉ định thì bên anh không phụ trách lấy hàng, nhưng vì là June nên dĩ nhiên anh phải đến lấy hộ rồi.”

Ông chủ Thi để lại số điện thoại rồi bảo cô bán hàng nếu có hàng thì gọi cho ông ta ngay.

Mua xong sàn gỗ, Vương Quân vội về đi làm. Mấy ngày trước cô phải tranh thủ giờ nghỉ trưa đi gặp các chủ thầu, cơm trưa mua đồ ăn nhanh ở ngoài. Hôm nay hẹn với ông chủ Thi vào buổi sáng, liền quay về ăn cơm trưa mình mang đi.

Vừa ngồi xuống, Điền Bân đã bê cốc cà phê bước đến. “Cô giáo Vương, sao hôm nay ăn muộn thế?”

“À, ra ngoài có chút việc.”

“Cô không có thời gian ở nhà với thầy Đại Vương à?”

“Anh ấy về Trung Quốc lâu rồi, đưa cả con trai về nữa.” Cô không biết tại sao mình phải nhấn mạnh câu “đưa cả con trai về nữa”, chắc là trong tiềm thức, cô muốn bịt cái miệng của Điền Bân lại, đã đưa cả con về chứng tỏ ông thầy Đại Vương không có bồ.

Điền Bân nói chuyện con cái một lúc rồi bất ngờ hỏi: “Thầy Đại Vương ở trong nước chắc kiếm được cũng khá nhỉ?”

“Đâu có.”

“Thế chắc thầy ấy chẳng bao giờ tiếc tay khi tiêu tiền cho chị đâu nhỉ?”

Cô thấy lạ, nhưng không muốn thể hiện rằng mình không hiểu Điền Bân đang nói gì, chỉ ậm ờ đáp: “Cũng không hẳn là tiếc hay không tiếc…”

“Em nghe nói loại túi Balenciaga đắt lắm, đắt hơn túi Coach nhiều.”

Vì đã từng mua túi giúp bạn trong nước nên cô biết giá của loại túi Balenciaga, bèn đáp: “Hơn một nghìn đô, nhưng nếu mua ở trong nước còn đắt hơn, hơn mười nghìn tệ, lần trước chị có mua giúp một người bạn ở trong nước một cái, chị ấy bảo rẻ hơn trong nước hơn bảy nghìn tệ.”

Điền Bân tròn mắt. “Hơn nghìn đô cơ à? Em tưởng chỉ vài trăm thôi! Chậc chậc, thầy Đại Vương nhà chị đúng là… tiêu tiền không tiếc tay, tặng chị cái túi đắt như vậy, sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới đấy?”

cô không nhận được món quà nào của chồng, lại càng thấy thắc mắc hơn, nhưng không dám hỏi, chỉ cười ậm ờ cho qua chuyện, đợi Điền Bân nêu rõ vấn đề.

Quả nhiên Điền Bân đã động đến chủ đề cô muốn nghe. “Chị nắm rõ chuyện hàng hiệu như vậy mà sao thầy Đại Vương nhà chị không đi hỏi chị, lại gọi điện hỏi em?”

“Anh ấy hỏi em à?”

“Vâng, thầy ấy hỏi ở thành phố A chỗ nào có thể mua được loại túi đó. Trời ạ, em làm sao biết được? Đến thời điểm hiện tại, ngay cả túi Coach em còn chưa có, em đành phải xuống tầng dưới hỏi Tiểu Tập giúp anh ấy.”

“Tiểu Tập biết à?”

“Người ta hàng hiệu đeo khắp người, có gì mà không biết? Nếu không hỏi Tiểu Tập thì em cũng chẳng biết làm gì.” Điền Bân nói với vẻ ghen tị: “Thầy Đại Vương nhà chị thật là tế nhị, vợ là chuyên gia không hỏi lại đi hỏi kẻ ấm ớ như em, còn bảo em đừng nói với chị, chắc chắn là muốn tạo cho chị một điều bất ngờ. Lúc đưa túi cho chị, anh ấy có lãng mạn không?”

“Ờ, lãng mạn lắm.” Trong lòng cô có muôn vàn câu hỏi, va li của anh do cô sắp xếp, chỉ thấy mấy cái túi Coach, không thấy túi Balenciaga nào cả.

Cô vốn là người có vấn đề phải làm rõ, không làm cho ra lẽ thì không sao ngủ được, sau khi hết giờ làm việc liền đến ngay trung tâm mua sắn lớn nhất thành phố, tìm đến gian hàng Neinam Mercus, đó là nơi chuyên bán quần áo, túi xách, giày dép hàng hiệu, thành phố A chỉ có nơi đó là bán túi Balenciaga.

Cửa hàng không có mấy khách, người bán hàng còn nhớ cô, nhìn thấy cô liền bắt chuyện, cô nói: “Mấy hôm trước ông xã nhà tôi có đến đây mua cho tôi một cái túi xách, nhưng tôi lại có rồi, cô còn nhớ không, tôi mua ở đây lần trước, không biết tôi có được trả lại cái túi mà chồng tôi đã mua không?”

Cô bán hàng nhiệt tình nói: “Có thể trả lại, trong vòng ba mươi ngày nếu vẫn còn hóa đơn sẽ được trả lại. Ơ, đấy là chồng chị à? Một người đàn ông rất bẽn lẽn, đáng yêu, tôi bào anh ấy làm thẻ ở shop chúng tôi, có thể nhận được gấp đôi điểm thưởng, nhưng anh ấy bảo đang sống ở Trung Quốc, không cần điểm thưởng. Chị mang túi đến đổi cái khác, tôi có thể tặng điểm vào thẻ của chị.”

“Ờ, đổi cũng được, nhưng kiểu khác có màu đó không?”

“Màu xnah ngọc khá hiếm, nhưng tôi có thể gọi hàng từ cửa hàng giúp chị.”

Cô cảm ơn cô bán hàng rồi rời cửa hàng, trong đầu tưởng tượng ra vẻ lén lút của chồng khi mua túi.

Thực ra nếu anh ta nói một cách quang minh chính đại rằng muốn mua một cái túi Balenciaga, mua rồi lại quang minh chính đại cho vào va li, cô sẽ chẳng nghi ngờ gì cả, đâu phải anh ta chỉ mang về cái túi đó đâu, túi Coach có ít nhất năm cái, rồi cả Louis Vuititon nữa, tại sao cái túi Balenciaga này lại mua lén lút như vậy

Chắc chắn có vấn đề gì đó mờ ám!

Từ trước tới nay Vương Thế Vĩ chưa bao giờ tặng cô món quà gì, kể cả mỗi dịp lễ Tết, cô mua quà tặng anh, anh cũng không bao giờ bắt chước để cho “có đi có lại” mà chỉ nói: “Người trong nhà cần gì phải làm thế? Ai mua cho ai chẳng phải đều là tiền trong nhà sao?”

Cô luôn tự an ủi mình rằng: Nhiều người đàn ông tính tình khô khan như vậy, giang sơn dẽ đổi, bản tính khó dời. Nhưng thực tế trước mắt chứng minh được rằng chồng cô không phải là người khô khan, mà là phải xem đối tượng. Nếu là cô, anh ta sẽ rất khô khan, nhưng nếu là con hồ ly tinh đó, anh ta chẳng hề khô khan mà còn vắt óc để nghĩ là đằng khác!

Cô liền gọi điện thoại cho chị cả ngay, bảo chị cả nói với Tiểu Thiệu chú ý hộ cô, xem gần đây trong khoa có cô nàng nào dùng túi xách Balenciaga màu xanh ngọc hay không. Cô đoán đây phải là một người khá trẻ, vì trên túi vừa có chùm tua rua vừa có gương, chỉ hợp với gái trẻ mà thôi.

Cúp máy rồi cô lại cảm thấy phạm vi giám sát quá hẹp, một số phụ nữ không trẻ thích chơi trống bỏi, cưa sừng làm nghé. Nhưng cô lại ngại vì chuyện mở rộng phạm vi giám sát mà phải gọi thêm cú điện thoại nữa, đành đợi đến lần sau.

Cô bật máy tính lên, vào xem blog của “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông”, có khi lần này “chàng Nhất Xuyên” gặpp “nàng Ngọc Anh” trên xe là để bàn giao chiếc túi Balenciaga.

Thực sự cô không thể tưởng tượng được “chàng Nhất Xuyên” lại có thể vung tiền không tiếc tay mua một cái túi Balenciaga hơn một nghìn đô tặng “nàng Ngọc Anh”, nhưng nếu “nàng Ngọc Anh” tự bỏ tiền nhờ “chàng Nhất Xuyên” sang Mỹ mua hộ túi xách thì có thể “chàng Nhất Xuyên” vẫn mua hộ, vì như thế có thể khoe khoang một điều rằng, coi đó, ta có thể đi Mỹ, còn nhà ngươi thì không.

Nhưng blog “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” vẫn chưa được update.

Cô chợt nảy ra ý search “Thế Gian Phương Tông”, tìm thấy mấy tên liền, cô liền đọc từng bài, tìm thấy blog mới của Tông Gia Anh, vẫn là câu chuyện giữa “chàng Nhất Xuyên” và “nàng Ngọc Anh”, bất giác chữi thầm: Con thỏ giảo hoạt trốn tận ba hang!

Cô đọc ngày tháng mở blog, chắc là sau khi “Mạc Vấn Thế Gian Phương Tông” ngừng update, chắc là phần sau câu chuyện kín đáo hơn, không muốn để người khác đọc được nên mợ một blog mới.

Quả nhiên phần sau của câu chuyện rất kín đáo, viết rằng, cuối cùng chàng Nhất Xuyên đã biết được sự thật, muốn hàn gắn với người trong mộng, đáng tiếc là nàng Ngọc Anh đã làm vợ người khác, chàng cũng đã se duyên với một tiểu thư đài các ở kinh thành, bề ngoài đành phải duy trì luân thường đạo lý vốn có, nhưng luôn tranh thủ cơ hội nàng Ngọc Anh về nhà mẹ, thông đồng qua lại với nhau để vơi bớt nỗi tương tư.

Xuân qua thu tới, cuối cùng tình yêu của hai người đã đơm hoa kết trái, nàng Ngọc Anh có tin vui, năm sau sinh được một cậu con trai kháu khỉnh đặt tên là “Hổ Nhi.”. Một năm sau nữa, vợ chàng Nhất Xuyên cũng sinh đuọc một cậu con trai tên là “Long Nhi”, hai đứa trẻ từ nhỏ đã được luyện võ và rất giỏi giang.

Đọc đến đây, cô tức đến nghẹn thở, quanh đi quẩn lại hóa ra anh chàng vẫn cặp kè với cô nàng Tông Gia Anh này ư? Thảo nào từ trước nay anh ta không bao giờ bắt cô về quê anh ta, cô vẫn tưởng rằng đó là do anh ta thương cô, không muốn cô về quê chịu khổ, hóa ra là vì hẹn hò riêng tư với “nàng Ngọc Anh”?

Nghĩ đến vẻ khinh bỉ và căm ghét Tông Gia Anh của anh ta lúc bình thường khi đứng trước cô, thật đúng là lừa cô như lừa một đứa trẻ con, đến giờ nghĩ lại, đó đều là do anh ta làm bộ làm tịch cho cô xem, quả là mưu cao kế sâu!

Điều khiến cô căm hận nhất là hai kẻ mạt cưa mướp đắng đó còn đẻ được một thằng con trai. Lần này anh ta đưa được Hổ Nhi và Long Nhi về với nhau, đúng là mãn nguyện còn gì bằng, chỉ tội nghiệp cho Tiểu Long của cô bị muỗi đốt hai mươi mốt nốt liền.