-Vào đi Khả Hân-Căn phòng này....nó tròn mắt,nét mặt có chút sợ sệt

-Rất giống nơi mà Lâm Hải Nam đã nhốt cháu đúng không?

-Dì định làm gì vậy ạ?

-Giúp cháu luyện tập để quên đi nỗi sợ của mình.Dì biết cháu vẫn còn ám ảnh về quá khứ,Được rồi cháu ở yên đây nhé,bài thực hành này sẽ kết thúc nhanh thôi,cháu đừng lo... Nhiên nhanh chóng bước ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại....

-Dì đi đâu vậy?dì ơi dì quay lại đi

Phụt...tất cả bóng điện trong phòng vụt tắt,nó cảm thấy ớn lạnh xương sống,tim đập loạn dần lên

-Có ai ở đây không vậy? có ai không? tất cả những thứ nó nhận về chỉ là tiếng của nó vọng lại.Đầu óc nó trở nên hỗn loạn,nó nhớ lại cái ngày bị bắt nhốt,đôi chân cũng bắt đầu không đứng vững

X..o...ạ....t..nó cảm giác như đang có gì đó tiến lại phía mình,rất nhanh,rất nhanh,tim nó đập thình thịch....nó cố gắng mở to mắt để nhìn trong bóng tối mờ mịt này...

-Á..a.....a..cứu con,cứu con....mẹ ơi cứu con...nó giật mình khi có vật gì đó đang quấn chặt dưới chân mình

PHỤT...căn phòng sáng rực lên,nó từ từ mở mắt ra và nhìn nhanh xuống chân mình....1 con trăn rất lớn đang trườn dần lên người nó,mặt nó dần tím lại,nó khóc thét lên

-Dì Nhiên ơi,dì đâu rồi,,,huhu...dì ơi...d..ì...nó gọi đến lạc giọng

-Đúng là đồ vô dụng,cháu như vậy mà đòi trả thù ư?đúng là ảo tưởng

-Dì,hức,dì ơi dì bỏ con trăn ra đi,cháu xin dì,hức

-Im miệng,cháu tự nghĩ cách đi,dì quá thất vọng về cháu rồi đấy

-Dì...dù rất sợ nhưng nó vẫn ý thức được những gì mà mình nghe.nó gạt nước mắt rồi đưa đôi tay run run cầm lấy đầu con trăn ném xuống đất rồi nó chạy ra khỏi phòng như ma đuổi....

Sầm...nó đâm phải ai đó rồi theo đà ngã xuống...

Á..á....á....nó mở mắt ra,người không có cảm giác,chả lẽ nó đã đi khỏi trần gian sao?sao có thể?...

-Mẹ ơi,hức,con đến với mẹ đây,con xin lỗi,hứchức

-Thôi đi cô nương,cô dậy giùm tôi cái,người tôi nát đến nơi rồi này

Nó đứng phắt dậy rồi quay sang nhìn nạn nhân xấu số kia...

-Xin lỗi

-Này nhóc,đi đứng phải nhìn chứ,sao bất cẩn vậy

-Anh là....

-Em là cô bé hôm trước phải không? em sao vậy?sao quần áo em lem luốc vậy?em khóc đó à?

-Đừng lúc nào cũng ra vẻ tốt bụng vậy,tất cả chỉ là dối trá mà thôi..Nó hét ầm lên

-Này em sao vậy?em đang nổi nóng với anh à? em vô lí vậy

-Tôi vậy đấy thì sao nào?

-Nhật,con đang nói chuyện với ai vậy?

-Dạ,1 người bạn của con thôi mẹ ạ

-Chào bác

-Ừ chào cháu

-Dạ cháu có việc phải đi trước,cháu chào bác

-Ừ

...................................................

-Mẹ thấy con bé đó có gì lạ lắm,nhìn nó như vô cảm với mọi thứ

-Mẹ nghĩ nhiều quá rồi,mà mẹ gặp Hải Yến chưa?

-Con bé đang học đàn...con nghĩ sao về chuyện hôm trước mẹ nói với con

-...Con sẽ nghe theo mẹ,dù gì con cũng muốn có em gái

-ừ,cảm ơn con

........................................................

-Chào dì,chào mọi người

-Khả Hân,con sao vậy?sao bơ phờ thế này?

-Con khóc hả?nín đi đừng khóc nữa

-Đủ rồi đấy Nhã Kì,Ngọc Anh. Hai người cứ như vậy thì đến bao giờ nó mới lớn được. Dì mừng vì con có thể về nhanh như vậy,vào tắm rửa rồi đi ngủ đi,mai phải dậy sớm đấy

-Vâng,mọi người ngủ ngon.....

-Nhiên,cô đang làm gì nó vậy? nhìn nó vậy mà cô bình thản vậy sao?

-Lửa thử vàng,gian nan thử sức,tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi,đến lúc nó thoát ra vỏ bọc công chúa rồi

-nhưng như vậy có nhanh và quá sức với nó không? Dù gì nó cũng mới có hơn 7 tuổi,từ từ cũng được mà

-Tôi biết 2 người lo cho nó,nhưng tôi cũng đã để cho nó 1 tháng để chuẩn bị tinh thần còn gì,với lại tôi muốn nó nhanh chóng trả thù được,Lâm Hải Nam cũng sống quá lđủ rồi

-3 người xong chưa vậy? Cô gọi mọi người đến đây là có chuyện gì Sam?

-Tôi muốn trao đổi 1 chút về việc học của Khả Hân trong 1 tháng qua

-Con bé tuy không thông minh lắm nhưng rất chăm chỉ,nó đã nắm vững kiến thức cơ bản trong cách luyện đàn,bơi rất tốt,yoga cũng không vấn đề gì

-Tuy đấu kiếm và phóng phi tiêu còn chưa chuẩn xác nhưng Hân rất cố gằng,tôi tin chỉ 1 năm là nó có thể gặt hái điều phi thường đấy

-Còn việc học thì sao?

-Như Ngọc Anh nói,con bé không quá thông minh cộng thêm việc phải luyện tập nhiều nên học hành hơi lơ đãng

-Từ ngày mai cô giúp tôi phụ đạo thêm cho nó vào 1 phần lịch dạy của tôi và Đại Vũ được không Nhã Kì,lịch cụ thể tôi sẽ đưa sau.

-Nhưng tôi nghĩ cô đang cố gắng đưa con bé thoát khỏi màng bọc cơ mà

-Đúng nhưng tôi hiểu tính nó,khi bị người khác xem thường nó sẽ cố gắng làm bằng được 1 việc gì đó.Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ nó đã xuống tầng hầm rồi

-Sao có thể? nó rất sợ mà

-Nếu không tin thì cô tự vào xem đi

Mọi người đi nhanh vào phòng của nó...căn phòng trống trơn,cửa sổ mở toang ra,1 sợi dây dài được kết bằng tấm rèm cửa đang buộc chặt vào cánh cửa sổ

-Thật không thể xem thường nó được...mọi người nhìn nhau cố gắng gượng cười....