Bước vào xe, cô vừa thặt dây an toàn vừa nói: “Ăn cái gì đây?” bụng Tiểu Mễ đang kêu gào, trong đầu chỉ nghĩ đến những món ăn thật ngon. Mắt đẹp khẽ chớp, cười quỷ dị, hắc hắc, nhất định phải ăn một bữa ăn ngon của chàng công tử này mới được, nếu không thực có lỗi với chính mình, với hắn mà nói một bữa ăn này cũng chẳng thấm vào đâu.

“Cậu muốn ăn gì cũng được.” hắn nói giọng sủng nịnh, “Tuy nhiên, trừ bỏ những thứ không tồn tại.” hắn không quên nói thêm một câu, sợ cô bạn Tiểu Mễ lại nói ra những cái không xuất hiện, không đáp ứng được cô, lại làm cô thất vọng.

“Được rồi ___ vậy ăn món ăn Nhật đi, không, hay là món ăn Hàn nhỉ? Cơm Tây cũng không tồi…” Ý nghĩ thật phức tạp, cô nghĩ cái gì nói cái đấy, hoàn toàn coi Tuấn Tường như không khí.

Trên đầu Tuấn Tường toát ra mấy vạch đen, quả nhiên, Mạt Tiểu Mễ lại muốn gây khó dễ cho anh, nhưng bất kể là thế nào hắn cũng sẽ đáp ứng cô, ai bảo hắn lại hẹn cô gái cổ quái Tiểu Mễ.

“Đúng rồi, chúng ta đi ăn món ăn Pháp đi, xương sườn nấu cau, bánh trà Pháp nướng áp chảo, gà cay lạnh nướng, súp măng tây, oa, nghĩ đến đã thấy thèm rùi.” Cô vừa nói vừa đưa ngón tay vẽ vẽ trong không trung, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, để tránh nó không chảy ra khỏi miệng, hai viên trân châu đen trong đôi mắt sáng rực lên, thật đáng thương nhìn Tuấn Tường.

Đỉnh đầu Tuấn Tường có một đàn quạ bay qua, khóe miệng cứng nhắc khế giương lên, những thức ăn đến nghe hắn còn chưa nghe qua, “Cậu, tiểu quỷ này, cũng hiểu biết nhiều về ẩm thực nha, ha ha… A…” hắn cười thật chua xót, xem ra lần sau nếu muốn mời cô đi ăn, phải tìm hiểu kĩ các món ăn mới được.

“(*^__^*) hì hì… Đương nhiên, tớ là thường xuyên xem các tạp chí ẩm thực, ngẫu nhiên cũng ghi nhớ tên vài món ăn nha, đâu có gì ngạc nhiên đâu. Thế nào? Chúng ta đi ăn chứ.” Cô đắc chí, nở nụ cười thật duyên.

“Đương nhiên rồi, nhưng mà… Cậu có biết cửa hàng nào bán thức ăn đó không?” vẻ mặt cô lại làm khó hắn, hắn đưa tay gãi gãi sau đầu, không biết những món ăn cô nói bán ở nhà hàng nào a?

“Cậu cũng không biết sao… A, đành phải ăn cái khác vậy!” Vẻ mặt cô gải vờ thất vọng, nhìn thấy vẻ mạt biểu cảm của Tuấn Tường, quỷ kế của Tiểu Mễ đã thành công, cô cười trộm, thực ra chỉ cần ăn no là có thể thỏa mãn rùi, chỉ là cô thật sự muốn trêu chọc người bạn này, ha ha.

“Được rồi, những món ăn ngon như vậy lần sau nhất định sẽ mời cậu ăn.” Vẻ mặt cứng ngắc xấu hổ, trên trán có chút mồ hôi lạnh, tiểu quỷ này quả nhiên không dễ đối phó.

Xe dừng trước một cửa hàng Italia, một người phục vụ tiến lại giúp Tiểu Mễ mở cửa xe, thái độ phục vụ lễ phép, vẻ mặt hoan nghênh vị khách, Tuấn Tường nắm tay Tiểu Mễ, cũng nhau đi vào.

Bên trong thật sạch sẽ, đông đúc, sa hoa tao nhã, âm nhạc nhẹ nhàng bay bổng, làm người khác cảm thấy thoải mái. Một người phục vụ tiến đến dẫn họ vào chỗ ngồi, chỗ ngồi ngay gần cửa sổ, tầm nhìn thật tốt.

“Chỗ này, thật làm người khác thoải mái.” Tiểu Mễ nhìn xung quanh một lúc, mở miệng nói.

“Đúng vậy, lần trước đã tới vài lần, nơi này thức ăn cũng rất phong phú và đặc sắc, cậu chọn đồ ăn đi, không thể mời cậu ăn thứ cậu muốn, thật xin lỗi.” Tuấn Tường vẫn nhớ mãi chuyện vừa rồi.

“Oa ~~ Không khách khí nha.” Cô đã muốn đói đến ngất rùi, thấy thực đơn thức ăn, thật muốn chảy mước miếng.

Quả nhiên, Tiểu Mễ không thể buông tha cho cao lương mĩ vị, gọi một bàn thức ăn phong phú, lấy một hơi nói cho phục vụ.

Cô không thích lãng phí, no rồi cũng sẽ cố gắng ăn hết thức ăn không để thừa, cô ăn rất vui vẻ, cũng rất thỏa mãn.

Trầm Tuấn Tường nagy trước mặt cũng bị xem nhẹ, nhưng hắn không sao cả, hai tay chống cằm trên mặt bàn, im lặng nhìn tướng ăn đáng yêu của Tiểu mễ. Cô không bao giờ để ý đến cách nhìn của người khác, kiên trì sống ở thế giới của mình. Không có lòng hư vinh, một người bình thường mang theo khí chất bình thường, nhưng lại vô tình hấp dẫn người khác.

Sau bữa cơm, quay trờ lại xe, Tuấn Tường đưa Tiểu Mễ về. Điện thoại trong túi hắn đổ chuông, “Xin chào… Vâng… Được, tôi lập tức qua.” Cúp điện thoại, hắn dẫm chân ga.

“Cái kia… Nấu cậu có việc hãy đi trước đi, tớ không sao mà.” Tiểu Mễ nghe thấy thế, liền biết điều khẽ nói, từ từ mở cửa sổ.

“Nhưng mà, tớ cảm thấy việc đưa cậu về mới quan trọng.” Hắn khẳng định.

“Nhỡ cậu bị chậm trễ công việc, tớ sẽ rất áy náy, mau đi đi.” Đề nghị đuổi khách cũng chỉ là về nhà thôi mà, cô cũng không muốn đem thời gian quý giá của hắn ở bên cạnh cô.

“Vậy được rồi, cậu về nhà một mình cẩn thận, có việc gì thì gọi cho mình nhá.” Tuấn Tường có chút miễn cưỡng, nhưng vì có việc gấp nên đành chấp nhận.

Tạm biệt xong, xe liền chậm rãi lăn bánh, Tiểu Mễ nhìn thấy đuôi xe biến mất, mới quay người đi về phía nhà mình.