Tiêu Dao đã có một giấc mơ rất lạ. Trong mơ, cô đang ở một thế giới chỉ toàn một màu trắng vô định, không có bất kì một vật thể hay sinh vật sống nào. À, không phải, ngoài cô ra còn có một người nữa. Đó là một cô gái toàn thân đều là đồ màu đen, đứng ở đó lại phá lệ chói mắt. Trong tay cô ấy là một quyển sổ bìa đen với những hoa văn rất kì lạ. Chỉ thấy cô gái nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trong trẻo không có độ ấm hay một chút phập phồng nào:

“ Tiêu Dao, tử vong vào lúc không giờ ngày 13 tháng 7 năm 2026, mã số 912. Tôi chính là tử thần phụ trách dẫn dắt linh hồn cô “ Nói đến đây cô ta hơi ngừng lại sau đó mới tiếp tục nói:

“ Nhưng mà, cô vẫn chưa thể đầu thai kiếp khác, bởi vì cô vẫn còn lưu luyến với thế giới này, trái tim có quá nhiều thù hận. Bởi vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội trở về quá khứ để thay đổi vận mệnh. Tuy nhiên, cái gì cũng phải có giá của nó, nếu trong vòng một năm mà cô không thể tìm được một người yêu cô hết mực, sẵn sàng vì cô mà từ bỏ sinh mệnh thì cô sẽ biến mất mãi mãi. Cô có đồng ý không?”

Tiêu Dao vẫn chưa hết sững sờ với cái danh xưng tử thần kia. Cô cứ nghĩ tử thần phải là một bộ xương khô trùm áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái chứ nhỉ? Nhưng mà bây giờ cô không còn thời gian cho cái nghi hoặc vớ vẩn này nữa, cái cô quan tâm là câu hỏi kia. Cô muốn sống lại sao? Đương nhiên muốn. Cô còn muốn trả thù những kẻ đã làm hại cô, cướp lại những thứ thuộc về cô và bảo vệ cho những người yêu thương cô, không để họ phải vì cô mà hi sinh vô ích. Nghĩ vậy, ánh mắt cô kiên định:

“ Tôi nguyện ý “

Có vẻ tử thần cũng không thấy ngạc nhiên với quyết định này của cô, chỉ bình thản bổ sung:

“Ngoài ra, mọi người sau khi trùng sinh sẽ nhận được một loại dị năng, của cô chính là khả năng tự hồi phục. Chỉ cần thân xác còn lành lặn thì dù vết thương có nặng tới đâu cũng có thể ngay lập tức chữa khỏi. Hơn nữa, máu của cô có công dụng chữa bách bệnh. Tuy rằng đây là lợi thế của cô nhưng cô cũng có thể vì nó mà gặp nguy hiểm. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô tốt nhất đừng để ai biết về điều này. Được rồi, chúc cô lên đường bình an “

Tử thần vừa dứt lời thì một chùm ánh sáng lóe ra, ngay lập tức trước mắt Tiêu Dao xuất hiện một cánh cổng cực lớn, có vẻ rất nặng nề. Cánh cổng ấy từ từ mở ra. Cô không chút do dự mà bước vào, trước khi đi còn không quên nói lời cảm ơn với tử thần đáng yêu. Lần này trở về cô nhất định sẽ thay đổi, Tiêu Dao âm thầm quyết định.

Hai mắt cô bỗng nhiên tối sầm, mất đi ý thức. Một vòng xoáy cực lớn kéo cô vào luân hồi. Viễn cảnh trong mơ cũng hoàn toàn biến mất.

Mở mắt ra lần nữa, Tiêu Dao đối diện với trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng gay mũi. Cô đã trở về rồi sao?

Một giọng nam trầm thấp vang lên, trong giọng nói để lộ rõ sự tức giận của chủ nhân:

“ Tỉnh rồi?"

Tiêu Dao bỏ qua sự khó chịu toàn thân, cố gắng xoay cái đầu cứng ngắc về phía người nói. Anh ta mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò tôn lên dáng người cao ngất, khuôn mặt điển trai có vẻ lạnh lùng. Trong mắt tuy rằng tức giận nhưng lại nhiều hơn là đau lòng. Người này, không phải anh trai của cô thì là ai. Nhưng lúc này nhìn anh có vẻ trẻ hơn rất nhiều, khuôn mặt tuy lạnh lùng trầm ổn nhưng vẫn rất trẻ con. Mười năm trước, là lúc anh ấy hai mươi mốt tuổi. Thật tốt quá, vì đã có thể gặp lại anh lần nữa. Nước mắt tự nhiên chảy ra từ khóe mắt, giọng nói khàn khàn khẽ gọi:

“ Anh hai “

Tức giận trong lòng Tiêu Dật cũng vì bộ dáng này của cô mà dập tắt hơn phân nửa, nhất là ánh mắt rưng rưng nước kia khiến anh rất đau lòng. Cô em gái mà anh cưng chiều từ nhỏ, cầm trong tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, anh làm sao dám làm mặt lạnh với cô nữa chứ. Ngay lập tức đứng dậy tới bên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:

“Ngoan, Dao nhi, có khó chịu ở đâu sao, nói cho anh hai biết”

“Không có, em chỉ là rất nhớ anh “

“Nhóc con hư hỏng, còn nói nhớ anh. Nhớ anh tại sao lại không nhớ lời anh dặn hả. Đã nói em đừng chạy theo tên khốn kiếp kia nữa mà em có nghe lời sao. Em nhìn xem, bây giờ em bệnh nằm trên giường hắn có nhớ tới em sao, chỉ biết làm anh lo lắng. Ai em không thích lại cứ thích cái tên cặn bã đó. Hắn mà cung xứng với em sao? “

Lúc này anh hai cằn nhằn một tràng dài mà cô không thấy phiền chán chút nào, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp. Cả hai kiếp đều vậy, chỉ có anh mới là người thật tâm yêu thương bảo vệ cô. Vậy mà kiếp trước cô luôn làm trái lời anh, cuối cùng anh còn vì cô mà chết, cô quả thật là ngu xuẩn mà. Anh hai, kiếp này hãy để em bảo vệ anh đi. Tất cả những người từng làm hại chúng ta, em sẽ khiến bọn họ trả giá thật đắt.