Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 24: Nam cung tước dây dưa (tám)

Phòng ăn Tây, Nam Cung Tước cùng Lãnh Nặc Băng mới vừa vào cửa, quản lí nhìn thấy Nam Cung Tước lập tức đi lại tự mình nghênh đón Nam Cung Tước. Sợ hãi chính mình chậm một bước chính là làm chậm trễ Nam Cung Tước.

”Tước gia, ngài đã tới!”

Trong giọng nói tất cả đều là lấy lòng Nam Cung Tước diễm mị.

”Ừ.”

Nam Cung Tước lạnh lùng đáp, không vì lời nói lấy lòng của mà có nửa điểm ấm áp, hiển nhiên hắn đã quen được người khác đối với mình lấy lòng cùng kính nể.

Trừ Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước đối với người khác luôn giữ một loại thái độ lạnh lùng, làm cho người ta sợ hãi, kính sợ. Lãnh Nặc Băng như có như không nhìn hắn mắt một cái, ‘Tước gia’ - Người đàn ông này thật sự chính là vừa tự kỷ vừa tự cao tự đại. Thích người ta kêu mình là “Tước gia”, hơn nữa vị quản lý kia nhìn thấy Nam Cung Tước cảm giác có chút giống như thời cổ đại thái giám nghênh đón vương gia. Lãnh Nặc Băng không nói gì, đi thẳng đến một chỗ ngồi vị trí bên cửa sổ. Thời điểm hai người ăn cơm cùng nhau, Lãnh Nặc Băng cùng Nam Cung Tước tương đối ngồi im lặng.

Nam Cung Tước không ngừng cắt bò bít tết thành từng miếng hoàn hảo để sang đĩa Lãnh Nặc Băng. Nhìn chiếc dĩa chất đầy đồ ăn, Lãnh Nặc Băng nháy mắt ngu ngơ. Đã bao lâu, rốt cuộc đã bao nhiêu lâu, lâu đến nỗi Lãnh Nặc Băng đã quên, gần mười mấy năm thôi, không có ai vì cô gắp đồ ăn. Từ sau khi cha mẹ qua đời, không con ai quan tâm cô như vậy. Ngước mắt, Lãnh Nặc Băng nhìn về phía Nam Cung Tước đôi mày tìm tòi nghiên cứu. Nam Cung Tước nghênh đón ánh mắt Lãnh Nặc Băng, đôi mắt anh tuấn cũng không ngừng qua lại trên Lãnh Nặc Băng thật lâu, hắn nói:

”Cơ thể em quá gầy, ôm chẳng có xúc cảm gì cả!”

Nam Cung Tước cảm thấy mỗi lần hắn ôm cô, giống như là ôm một đống xương. Đấy lẽ ra là một câu nói đầy quan tâm khiến người khác nghe được rất cảm động, nhưng lời từ trong miệng Nam Cung Tước nói ra, lại có cảm giác như sắc lang đang đùa giỡn con gái nhà lành.

Lãnh Nặc Băng hối hận bởi vì chính mình vừa rồi trong lúc nhất thời lại cảm động, bộ dạng phục tùng, sau đó âm thanh lạnh lùng nói:

”Ăn uống nên tập trung, đừng nói chuyện riêng!”

Chỉ biết Nam Cung Tước đây chỉ là giả tử tế, thực tế cái miệng lưu manh không nói được lời gì hay ho.

Nam Cung Tước cũng không vì lời của Lãnh Nặc Băng mà thu hồi lại ánh mắt tuần tra trên người cô, thật lâu sau Nam Cung Tước dừng tầm nhìn ở trước ngực Lãnh Nặc Băng, buông ra một câu làm cho Lãnh Nặc Băng muốn nháy mắt liền giết chết Nam Cung Tước.

”Cô gái này, tôi là thật sự cảm thấy em hẳn nên ăn nhiều một chút, đừng để nơi nhiều thịt nhất trên thân thể em bị đói gầy, thực tế cũng không phải rất lớn!”

Nam Cung Tước một bộ thực nghiêm túc bộ dáng nói.

”Phốc ~”

Cố nén không cho nước trong miệng phun ra, Lãnh Nặc Băng vẻ mặt đầy vạch đen. Nơi nhìu thịt nhất trên thân, không thể nghi ngờ chính là.......

Người đàn ông này giọng điệu không sợ ai, từ dùng tùy hứng. Lãnh Nặc Băng vẻ mặt đỏ bừng, không biết là do bị sặc nước, hay do lời nói của người đàn ông này. Đôi mắt đạm mạc lúc này dấy lên hừng hực lửa mạnh hướng Nam Cung Tước vọt tới. Ánh mắt kia hận không thể hiện tại liền lập tức thiêu cháy tên yêu nghiệt Nam Cung Tước.

Trái lại Nam Cung Tước không hề cảm thấy lời nói của mình có chỗ nào không ổn, mắt lạnh nhìn Lãnh Nặc Băng còn ánh lên một chút tà ý tươi cười.

Cầm lấy giấy ăn ở bên cạnh, Lãnh Nặc Băng lau khóe môi. Cô thật sự không có cách nào cùng người trước mặt ăn cơm trưa, đứng dậy, Lãnh Nặc Băng lạnh nhạt nói:

”Tôi ăn no rồi.”

Lời nói lạnh lùng không chút độ ấm, có thể thấy được Nam Cung Tước đã làm Lãnh Nặc Băng tức giận không nhẹ. Đứng dậy, Lãnh Nặc Băng liền chuẩn bị rời đi. Nam Cung Tước thấy Lãnh Nặc Băng phải rời khỏi, lập tức bắt lấy cổ tay cô

”Tôi đưa em!”

Vừa vặn còn có thể biết được nhà cô ở đâu? Tránh cho chính mình mắc công điều tra.

”Anh có xe?”

Người đàn ông này còn muốn đưa mình về, rõ ràng hôm nay bọn họ đi dùng cơm là đi bằng xe của cô.

Sự tình là như vầy, khi hai người cùng nhau từ tập đoàn Hạ thị đi ra, xe của Lãnh Nặc Băng liền đậu ở cửa, xe Nam Cung Tước cũng vậy. Nhưng nếu hai người đều tự đi xe mình đến chỗ ăn, Nam Cung Tước cảm thấy ít đi cơ hội cùng với Lãnh Nặc Băng ở chung, vì thế hắn nói mình đã bị nội thương, không thể lái xe. Hắn miêu tả vết thương nặng đến nổi tưởng chừng như mình sắp đi đời rồi. Mặt dày mày dạn bám trên xe Lãnh Nặc Băng khiến cô tuy rằng rất bất mãn nhưng không thể làm khác, vì người đàn ông này bị thương là sự thật. Bây giờ, hắn lại nói muốn đưa cô về nhà, chẳng lẽ ý là hắn sẽ lái xe đưa cô về nhà. Lãnh Nặc Băng thực cảm thấy Nam Cung Tước có chút buồn cười.

Nghe được lời nói của cô, Nam Cung Tước cảm giác chính mình bị gậy ông đập lưng ông. Đúng rồi, hắn không có xe, sao lại quên điều này được chứ?

Đôi mày sắc đượm màu u ám khẽ lay động, chợt một ý tưởng hình thành trong đầu Nam Cung Tước:

”Vậy em đưa tôi về nhà đi! Tôi không có xe!”

Nam Cung Tước nói như đó là điều đương nhiên, vì hắn không có xe cho nên dĩ nhiên Lãnh Nặc Băng phải đưa hắn về nhà.

Lãnh Nặc Băng khép hờ con ngươi, cẩn thận nhìn Nam Cung Tước, không biết người này lại muốn giở trò gì, vì tránh cho bản thân lại mắc bãy của tên hồ ly Nam Cung Tước, nên cô mở túi xách, lấy ra vì tiền. Lãnh Nặc Băng cầm ra từ trong ví ba tờ giấy in hình Mao gia gia ném tới trước mặt Nam Cung, rất là khí phách nói:

”Nhiêu đây hẳn là đủ để cho anh gọi xe về nhà rồi!”

Giọng điệu cô mười phần khí phách, ẩn chứa sự kiêu ngạo không muốn chịu thua Nam Cung Tước.

Nói xong, Lãnh Nặc Băng rút tay, hướng phía cửa đi tới, không ý tới phía sau vẻ mặt hung ác nham hiểm của người đàn ông. Nam Cung Tước nhìn mình trước mặt ba tờ Mao gia gia, tràn ngập lửa giận, khuôn mặt trở nên âm u. Toàn thân tràn ngập oán khí.

”Cô gái chết tiệt! Ngang nhiên dám lấy 300 đồng tiền xua đuổi bản thiếu gia!”

Nam Cung Tước vừa tức vừa giận! Cô là người phụ nữ đầu tiên dám dùng tiền nói chuyện với hắn, hắn cam đoan cô cũng là người cuối cùng. Cầm lấy trên bàn ba tờ giấy in hình Mao gia gia, Nam Cung Tước vừa cười lên, nhưng lại là loại ngoài cười nhưng trong không cười, làm cho người ta nhìn thấy liền lông tóc cũng muốn dựng đứng.

”A! Không hổ là cô gái Nam Cung Tước này coi trọng, có cá tính!”

Sau đó, Nam Cung Tước cũng nhanh chóng rời đi.

Trên xe, Lãnh Nặc Băng hổn hển thở, không ngừng nhìn quanh bốn phía, sợ hãi người đàn ông kia sẽ đuổi theo. Bởi vì hắn không giống như người hiền lương, dễ dàng bỏ qua. Lãnh Nặc Băng cũng không biết chính mình vừa rồi vì sao lại đưa tiền cho hắn, cố biết rõ 300 đồng tiền hắn căn bản không thèm nhìn ở trong mắt. Lãnh Nặc Băng cảm giác mình vừa vuốt râu hồ, nhưng lúc đó cô chỉ là không muốn chịu thua người đàn ông kia mà thôi.

Nam Cung Tước đã biết thân phận của cô, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, không phải là bộ dạng muốn cùng cô phủi sạch quan hệ. Lãnh Nặc Băng chống tay lên trán, cô rốt cuộc là bị sao vậy? Vì sao trong đầu đều là suy nghĩ về người đàn ông đó? Sự khác thường này, khiến Lãnh Nặc Băng thấy bất an. Cô quay đầu, nhìn đến văn kiện vụ án Hạ thị ở trên tay lái phụ. Con ngươi lại nhiễm lên tia lạnh lùng, người đàn ông kia rốt cuộc có ý gì với mình.

Không cần gặp mặt, Lãnh Nặc Băng đã có ấn tượng không tốt với Hạ Liên rồi. Cô bình sinh ghét nhất là loại người không đúng giờ. Xoay chìa khóa, chiếc xe khí phách cũng giống với chủ nhân của nó, kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.