Sắc mặt cô chợt thay đổi, lập tức thông báo với nhà trường đăng tin tìm người, nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
Trong lúc Hứa Vy Lương đang vô cùng lúng túng thì điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn: “Bệnh viện Nhân Hòa.” Trái tim Hứa Vy Lương chợt ngừng đập. Lẽ nào Tiểu Vỹ Ba đang ở bệnh viện Nhân Hòa? Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, liền đón xe đến bệnh viện Nhân Hòa, trên đường đi cũng gọi lại cho số điện thoại đã gửi tin nhắn cho cô, nhưng không có ai bắt máy, lòng cô nóng như lửa đốt, thiếu chút nữa thì báo cảnh sát. Đến bệnh viện rồi, trong hộp thư lại truyền đến một mệnh lệnh: “Tầng ba, phòng bệnh 401.” Hứa Vy Lương không dám dừng lại để nghỉ, thở gấp nhanh chóng lên tầng ba, tầng ba vô cùng yên tĩnh, cuối hành lang đang đứng có một người đàn ông thân mặt vest đen vóc người cao lớn, hơi thở của Hứa Vy Lương chợt căng thẳng, Lệ Hàn Quân cảm nhận được động tĩnh phía sau, chẫm rãi quay người lại. “Hứa Vy Lương, đã lâu không gặp...” Hắn đi đến trước mặt cô hơi cúi người, sắc mặt dịu dàng. “Bốp…” Hứa Vy Lương chẳng cần nghĩ ngợi, vung tay hung hăng tát hắn một cái: “Tiểu Vỹ Ba đâu? Anh giấu Tiểu Vỹ Ba ở đâu rồi?” Thiếu chút nữa thì cô cho rằng Tiểu Vỹ Ba bị người ta bắt cóc, tim sắp nhảy ra ngoài rồi. Kết quả lại là Lệ Hàn Quân. Sao cô có thể không tức giận chứ? Lệ Hàn Quân nhận lấy cái tát này, nhưng tâm trạng không hề chấn động, hắn nói thẳng: “Tôi đã sắp xếp bác sĩ cho em rồi, em vào chữa bệnh đi, sau khi ra ngoài tôi sẽ trả lại Tiểu Vỹ Ba cho em.” “Anh…” “Lẽ nào em không muốn đứng dậy, không muốn mang Tiểu Vỹ Ba đi khám phá mọi nơi trên thế giới sao? Hứa Vy Lương, em vì tôi mà liệt, nếu em không chịu chữa bệnh thì tôi không bỏ qua đâu.” Hứa Vy Lương bị hắn chặn lời, trong lòng cũng rất lo lắng cho Tiểu Vỹ Ba. Dù biết chắc rằng Lệ Hàn Quân sẽ không làm hại đến Tiểu Vỹ Ba nhưng cô vẫn không yên tâm. “Nếu như Tiểu Vỹ Ba thiếu một sợi tóc, Lệ Hàn Quân, tôi cam đoan nhát dao bốn năm trước tôi không đâm vào tim anh sẽ cắm vào thêm một lần nữa!” Dứt lời, cô chỉ đành điều khiển xe đẩy tiến vào phòng khám bệnh. Không phải có một vị bác sĩ mà là cả một đội ngũ trị liệu của bệnh viện. Trong đó có người là người nước ngoài. Còn có vị bác sĩ trẻ hôm trước bảo Hứa Vy Lương đến bệnh viện của hắn ta làm nghiên cứu, thấy Hứa Vy Lương hắn híp mắt cười chào hỏi nhưng Hứa Vy Lương trực tiếp làm ngơ, sắc mặt không chút biểu cảm nói: “Muốn nghiên cứu thế nào thì làm nhanh lên đi, tôi còn phải đón con nữa.” Các bác sĩ: “...” Sau khi có phương án nghiên cứu tỉ mỉ, các bác sĩ nhất trí đưa ra ý kiến, bệnh của Hứa Vy Lương đã thành bệnh nan y rồi, không có khả năng chữa trị, cho dù miễn cưỡng nuôi hi vọng đứng lên thì tương lai vẫn sẽ rất dễ tái phát. Kết quả này, Hứa Vy Lương đã từng nghe rất nhiều lần rồi. Ngón tay khẽ nắm lại. Cô cũng biết là như vậy nên không muốn đến bệnh viện, có kiểm tra hay không thì cũng có gì khác biệt chứ? Làm xong một loạt kiểm tra, Hứa Vy Lương mặc bác sĩ lắc lư chân cô, từng cây kim nhỏ xíu ghim vào để thử kích thích phản ứng của cô, chỉ có một chỗ Hứa Vy Lương cảm thấy hơi ngứa. Kết thúc kiểm tra, cô ra khỏi phòng bệnh, giây phút đẩy cửa chợt nghe thấy một tràng cười như chuông ngân: “Chú đẹp trai, con chưa nói xong mà, đợi chú rảnh chú phải dẫn con đi vười bách thú đó, con muốn xem hươu cao cổ, con muốn xem voi, con còn muốn xem em gấu trúc nữa…” Cánh cửa được đẩy ra hoàn toàn, Hứa Vy Lương bị xúc động bởi cảnh trước mắt. Tiểu Vỹ Ba dang hai chân ngồi trên cổ Lệ Hàn Quân, cha con họ đứng trước cửa sổ, đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tiểu Vỹ Ba nhìn xuống phía dưới cửa sổ, nhảy nhót vui mừng vỗ tay. “Tiểu Vỹ Ba!” Giây kế tiếp, giọng nói lạnh lùng của cô cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người họ. “Mẹ ơi.” Tiểu Vỹ Ba tụt xuống từ cổ Lệ Hàn Quân: “Mẹ kiểm tra xong rồi ạ?” Hứa Vy Lương có cảm giác như thể lớp vỏ bọc của mình bị bóc trần, lạnh giọng nói: “Qua đây! Ai cho con nói chuyện với người lạ? Mẹ dạy con như thế nào hả? Chúng ta đi thôi!” “Ừm…” Tiểu Vỹ Ba bị lời giáo huấn đột ngột của Hứa Vy Lương dọa sợ đến nhún vai: “Chú đẹp trai là người tốt, chú ấy sẽ không bán con đâu…” “Con còn cãi lại à?” “Con…” “Tiểu Vỹ Ba ngoan, không khóc, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà.” Lệ Hàn Quân dùng vẻ mặt ôn hòa trước đây chưa từng có dỗ dành Tiểu Vỹ Ba: “Nếu mẹ tức giận rồi, vậy con đi với mẹ trước đi, chú sẽ ghi nhớ ước hẹn của chúng ta.” Lại còn có ước hẹn nữa? Lời lọt vào lỗ tai Hứa Vy Lương lại trở thành suy nghĩ Lệ Hàn Quân rắp tâm muốn cướp con đi, cô kéo Tiểu Vỹ Ba rồi ôm nó đặt lên chân, dù sao cũng là ngồi xe lăn, cô chỉ đành điều khiển xe lăn vào thang máy rồi đi xuống tầng. Hai ngón tay của Lệ Hàn Quân khẽ vuốt ve, đôi mắt ảm đạm khó lường, ánh mắt chợt rơi xuống chiếc cặp sách đang nằm một bên của Tiểu Vỹ Ba, sau đó hắn nhấc cặp sách lên đi theo xuống tầng…