Thời tiết hôm nay rất đẹp.

Cao Cố Sanh vừa mới học xong, chiều nay không có lớp nên không biết rủ đám bạn đi ăn một bữa, hay là về nhà ngủ khỏe.

Lúc đi ngang qua các sinh viên khác thì nghe họ đang xì xào bàn tán về chuyện của Tần Thời.

Sự kiện ‘Thái tử vs ly miêu’ tương đối đáng chú ý dạo gần đây không còn hấp dẫn mọi người nữa, đều tập trung vào chuyện của Tần Thời.

Hết cách rồi, người ta là đỉnh lưu mà.

Ngày Tần Thời sập phòng, tối hôm đó Cao Cố Sanh đang ở sân thể dục chơi bóng rổ, bị tiếng hét của bạn học dọa hết hồn, suýt chút nữa bóng không vào rổ mà vào ngay mũi cậu.

“Tần Thời— Đậu xanh rau má—!!”

Tiếng hét như thể rạch phá tầng khí quyển đâm thủng thiên thạch, đèn cảm ứng âm thanh của dãy kí túc xá bị mở lên một loạt, bên cửa sổ phòng học mọc ra vô số cái đầu chen chúc, vừa ăn dưa trên điện thoại, vừa ăn dưa trên sân thể dục.

Có một nữ sinh tâm pha lê vừa khóc lóc vừa chạy như điên trên sân thể dục, nhỏ bạn thân vừa chạy theo vừa thở hồng hộc, còn không quên liên tục khuyên nhủ: “Loại người đó không xứng ăn rau má…”

Các fan đau lòng vì idol sập phòng rải rác khắp sân thể dục, muốn biến đau thương thành động lực, có người xem phim The summer’s Tail, có người quyết tâm giảm cân, có người ngồi lỳ ở thư viện viết bài thoăn thoắt, đọc sách về vô cùng khí thế, tưởng đâu chuẩn bị thi bằng luật sư để Tần Thời bóc lịch thêm vài năm, có người đi ăn lẩu Oden siêu khổng lồ, lúc đầu vừa khóc vừa ăn, sau đó ăn ăn một hồi liền cười khặc khặc.

Cao Cố Sanh như ông cụ non thở dài một hơi, quả là nhân sinh lắm vô thường.

Mấy ngày nay bằng chứng liên tục được tuôn ra ánh sáng, fan của hắn rối rít thoát fan, chỉ còn lại một nhóm nhỏ giơ cao ngọn cờ quyết tử trung đến cùng, chẳng nên trò trống gì.

Giống như cá voi chết, sau khi Tần Thời sập phòng, lưu lượng của hắn được chia đều cho các idol tuyến dưới, những sinh viên đu idol bắt đầu nghía sang những idol khác.

Có điều Cao Cố Sanh cảm thấy, nếu nói là ‘cá voi chết’ thì ‘cá mập tèo’ hợp với Tần Thời hơn.

Quay lại chuyện chính, bây giờ Cao Cố Sanh đang lo chiều nay không biết lên kế hoạch gì, bỗng nghe hai nữ sinh đi ngang qua đang nói về ảnh đế Tiêu Dư Thánh.

“Nghe nói ảnh đế sắp xuống núi? Hình như lần cuối đóng phim là năm ngoái thì phải?”

“Lần này có vẻ là quay một bộ phim công ích… Sao thế? Muốn làm fan ảnh đế?”

“Đúng đó, tui thà làm fan một người vừa có nhan sắc vừa có thực lực còn hơn là chỉ được mỗi cái mặt, đáng tiếc ảnh đế không thường xuyên đăng weibo giao lưu với fan.”

Theo sự kiện Tần Thời sập phòng, rất nhiều đề tài thảo luận diễn ra sôi nổi, chủ yếu là chỉ trích hiện tượng lưu lượng làm vua, cũng vì sự việc lần này, càng ngày càng có nhiều diễn viên thực lực dần đi vào mắt công chúng.

Trong đó, Tiêu Dư Thánh vừa có nhan sắc vừa có thực lực được nhắc đến nhiều nhất, cũng là người có lợi nhất sau sự kiện sập phòng của Tần Thời.

Có điều ảnh đế Tiêu không quan tâm những chuyện này, các minh tinh khác bắt đầu đăng weibo thu hút fan, còn Tiêu Dư Thánh lại đăng weibo lên tiếng ủng hộ Cao Cố Sanh.

Nhắc tới, có vẻ Tiêu Dư Thánh không cần phải cố gắng giữ fan, thật giống như tác phẩm của hắn có sức hấp dẫn vô cùng kỳ lạ, tựa như cái động đen ngòm cuốn hút người xem.

Cao Cố Sanh thờ ơ đi dạo quanh ở siêu thị củ trường, bỗng tầm mắt cố định vào một chỗ, cậu nhìn thấy loại kẹo mút trăm hoa mới ra mắt trên thị trường.

Một bộ gồm hai mươi cây, vỏ bọc bên ngoài trong suốt lấp lánh còn được gói xếp ly trông giống hệt một đóa hoa, center là kẹo mút vị hoa đào, khá xinh đẹp.

Cao Cố Sanh quan sát tiếp, lại thấy thêm mấy loại kẹo mút chưa từng thấy trước đây, lúc này quyết định chiều nay về nhà.

Sau khi Cao Cố Sanh rời đi, nhân viên phụ trách khu ăn vặt theo thói quen nhìn lên kệ hàng, thấy trống liền vào trong kho lấy thêm hàng mới.

Khi đứng xếp hàng thanh toán, Cao Cố Sanh nhìn mấy nữ sinh đứng phía trước đang thảo luận về Tiêu Dư Thánh.

“Anh yêu đăng weibo nè!”

“Cái gì cái gì? Ảnh đế Tiêu đăng cái gì vậy?”

“Anh ấy nói bắt đầu tuyển chọn diễn viên mới cho bộ phim công ích, liên quan đến chủ đề lừa bán.”

“Tần Thời cũng quay một bộ phim công ích mà, nếu anh ta không xảy ra chuyện, đúng lúc hai bên đấu với nhau.”

“Ôi xời, diễn xuất của Tần Thời… Thôi đừng nhắc tới anh ta nữa, xui.”

“Mà nè, lúc trước có phải Cao Cố Sanh ở trường chúng ta được ảnh đế chỉ mặt gọi tên không?”

Hai nữ sinh thanh toán xong liền rời đi, đến lượt của Cao Cố Sanh.

Cao Cố Sanh thầm tức giận với hành động của Tiêu Dư Thánh, vừa ôm đống kẹo trong tay đi tới quầy tính tiền.

Lần trước sau khi Tiêu Dư Thánh lên tiếng ủng hộ cậu, cậu liền lên weibo đăng bài tỏ ý cảm ơn Tiêu Dư Thánh, hắn hồi đáp cũng rất thân thiện, có thể nói tiến lùi chừng mực, cũng không nhân cơ hội đề nghị Cao Cố Sanh tham gia đóng phim.

Theo lý một người có thái độ ôn hòa, dìu dắt thế hệ sau như vậy chắc chắn rất được lòng mọi người mới đúng.

Nhưng không hiểu tại sao, Cao Cố Sanh hễ mà thấy Tiêu Dư Thánh là trong lòng dâng lên cảm xúc mâu thuẫn, tránh được thì nên tránh.

Có điều cậu không thường xuyên lên weibo, dãy số điện thoại để trống, trên trang cá nhân chỉ có vài bài share linh tinh, Tiêu Dư Thánh có thấy thì kệ hắn.

“Tổng cộng 500.”

“Tích—”

Cao Cố Sanh tính tiền xong ôm đống kẹo rời đi, nhân viên thu ngân có vẻ là người đã quen thấy những cảnh vung tiền hào sảng như phú ông, thấy cậu mua đống kẹo như vậy vẫn tỏ ra bình tĩnh như chẳng có gì, nhưng nam sinh đứng phía sau lại bị dọa cho há hốc.

“A nè— Bạn gì ơi đợi chút!”

Cao Cố Sanh mới đi được hai bước đã bị nam sinh đó giữ lại, thấy nam sinh còn bỏ lại lốc cô ca không mua là biết có chuyện quan trọng.

“Bạn gì ơi, có thể đến chỗ đó nói chuyện được không, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện.”

Nam sinh nhìn thấy ánh mắt của Cao Cố Sanh, bỗng nhiên ngẩn ra giây lát, mặt còn nóng lên một cách khó hiểu.

Cậu ta thầm kinh hoàng: Má ơi! Là con trai đó!

Cao Cố Sanh không biết suy nghĩ của cậu ta, thấy cậu ta sốt sắng liền đồng ý đi tới chỗ khúc quẹo khá vắng người.

“Bạn có chuyện gì sao?”

Nam sinh lại vô thức nhìn vào mắt Cao Cố Sanh một lúc rồi mới nói: “Chuyện này vầy, tôi thấy cậu mua nhiều kẹo mút như vậy là muốn tỏ tình với nữ sinh mình thích sao?”

Gần đây mọi người rất chuộng bó hoa kẹo mút.

Cao Cố Sanh muốn phủ định, lại nghe nam sinh nói: “Cậu tỏ tình xong có thể bán lại cho tôi không? Hai ngày nữa là đến sinh nhật của bạn gái tôi.”

Cao Cố Sanh khựng lại giây lát, không tin nổi nói: “Cậu là muốn…”

“Đúng đó!” Nam sinh thoải mái thừa nhận: “Nếu cậu tỏ tình không thành công, bán lại cho tôi còn có thể thu hồi vốn, còn nếu cậu tỏ tình thành công…”

Nam sinh khẽ nhíu mày, biểu tình nhỏ này bị Cao Cố Sanh nhìn thấy.

“Nếu cậu tỏ tình thành công, cô ấy cũng không thể ăn hết đống kẹo này.”

“Tôi nghe nói cậu mua đống kẹo mút này tận năm trăm, tôi không lấy nhiều đâu, một nửa cũng được, trả cậu một trăm, thế nào?”

“Hai đứa mình kết bạn trên webchat cho dễ nói chuyện.”

Nam sinh đã lấy di động ra, nhưng Cao Cố Sanh vẫn đứng ở đó nói: “Này anh bạn, cậu mua lại đồ của người ta để làm quà sinh nhật cho bạn gái? Lỡ tôi tỏ tình thất bại, cậu lấy đống kẹo mút này tặng lại cho bạn gái, bộ không ngại xui sao?”

Nam sinh cười gượng nói: “Để ý mấy chuyện đó làm gì, con gái đều thích nghi thức cảm, tôi làm nghi thức cảm, cô ấy còn gì không hài lòng?”

(Nghi thức cảm: Thuật ngữ tiếng Trung, dùng để chỉ con người thể hiện nội tâm một cách trực tiếp nhất, là khoảnh khắc vui vẻ khi con người trải qua bằng thể xác lẫn tinh thần, giúp người ta ghi nhớ những ngày quan trọng nhất trong đời, như sinh nhật, kỉ niệm vv.)

“Cậu thêm bạn tốt với tôi đi, chuyện này ai cũng có lợi, chúng ta sẽ bàn sau.”

Cao Cố Sanh thấy cậu ta rất nóng vội, hít sâu một hơi ráng nhịn xuống xúc động muốn đập nguyên đống kẹo lên đầu cậu ta.

Trải qua khoảng thời gian này, Cao Cố Sanh cũng biết phần nào sức hấp dẫn của mình, cậu có thể khiến người ta sinh ra thiện cảm một cách tự nhiên, nhưng phần thiện cảm này liệu có chuyển hóa thành tình yêu điên cuồng không, thật ra có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng.

Một trong những điều quan trọng nhất là, nếu một cặp đôi yêu nhau thật lòng, vậy thiện cảm của bọn họ dành cho Cao Cố Sanh sẽ không biến thành tình yêu.

Nhưng nam sinh này lại nôn nóng muốn kết bạn webchat với vậu, hiển nhiên đã thay đổi mục đích ban đầu.

—Có điều nhìn dáng vẻ của người này là biết, có thể tặng bạn gái hàng secondhand là biết cậu ta có mưu tính gì trong bụng.

Cao Cố Sanh ghét nhất là những người dối trá, cũng lười tốn nước bọt với cậu ta, xoay người rời đi, bỏ ngoài tai tiếng kêu laở phía sau.

Thể lực của cậu không tệ, ôm một đống kẹo mút vẫn có thể đi thoăn thoắt, nam sinh kia nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Cao Cố Sanh vừa đi vừa lấy di động ra gọi cho Cao Thệ.

“A lô ba hả? Chiều này con không có lớp, nên sẽ về nhà.”

“Hê hê, ba đoán xem, con mang gì về nhà?”

“Quào! Ba đoán như thần!”

Đầu dây bên kia, Cao Cố Sanh làm động tác hải cẩu vỗ tay.

“Dạ dạ được, vậy con đi ăn cơm trước.”

“Chào ba.”

Cao Cố Sanh cúp máy.

Buổi sáng hôm nay, hai chú vệ sĩ của cậu bị ngộ độc thức ăn, nhà của dì Vân có chuyện gấp, mọi người đều vội vã rời đi, Cao Thệ có cử thêm hai vệ sĩ nhưng hai tiếng nữa mới đến, nên cậu chỉ có thể một mình về nhà.

Nhưng với tình hình bây giờ thì cậu không dám ngồi xe buýt hay taxi, nếu không sẽ bị ép diễn phim con heo.

Tất nhiên với giá trị vũ lực của cậu, chắc chắn bộ phim sẽ rẽ sang hướng bạo lực máu tanh.

Đành phải chờ xe nhà tới đón.

Cao Cố Sanh đừng trước căn tin suy nghĩ, nên ăn cơm với trứng cuộn hay với thịt kho.

Lẩu xiên que gì đó thì khỏi đi, hai vệ sĩ kia vì ăn lẩu mà bị đau bụng tiêu chảy, không chỉ có hai vệ sĩ kia bị xui, có không ít sinh viên vì ăn lẩu xiên que không được chế biến sạch sẽ nên hiện tại nhà vệ sinh đang bị quá tải.

Ngay lúc này, một người đàn ông trông quen mặt đi tới chỗ cậu.

“Chào cậu, boss của chúng tôi đang đợi cậu trong xe, có thể qua đó nói chuyện một chút được không?”

Khoan nói tới khuôn mặt này quen thuộc cỡ nào, Cao Cố Sanh không biết mình đã gặp người này mấy lần rồi.

Người trước mắt chính là trợ lý Lê thường xuyên chạy tới trường cậu.

Hắn nhắc tới boss, dĩ nhiên là Lệ Mạch Trần.

Chiếc Land Rover đang đậu trong một góc vắng, Cao Cố Sanh thầm nghĩ chắc ban ngày ban mặt mấy người này sẽ không dám làm gì quá đáng, nên cậu gật đầu đồng ý, nếu vẫn muốn cậu kí hợp đồng gia nhập làng giải trí, cậu sẽ thẳng thừng từ chối, bọn họ cũng chẳng thể cầm tay cậu ép ký được.

***

Bảo vệ thấy một người đàn ông luôn lảng vảng trước cổng trường, nhìn kiểu gì cũng thấy khả nghi.

Dưới trời nắng chang chang mà người đàn ông này lại đeo khẩu trang đội mũ kín mít, vành nón che khuất nửa mặt, còn mặc quần áo tay dài, nhìn mà phải nóng dùm.

Khoảng thời gian này fan của Tần Thời rất điên loạn, tuyên bố muốn trả thù Cao Cố Sanh, Kinh Đại không thể không đóng cửa, sau đó bức ảnh của Cao Cố Sanh bị tung ra, tình hình thay đổi, đám fan điên cuồng và paparazzi canh me trước cổng trường mới chịu rút.

Mặc dù bây giờ không còn đóng cửa nữa, nhưng không loại trừ khả năng còn những người rắp tâm bất lương muốn phá hư trật tự trị an của trường.

Bảo vệ duỗi tay cản lại: “Mời khai báo.”

Người đàn ông ngẩn ra, sau đó từ từ cầm bút lên bắt đầu ghi vào giấy khai báo.

Bảo vệ hỏi bâng quơ: “Thời tiết nóng nực, sao anh lại mặc kín mít thế?”

Người đàn ông ho nhẹ hai tiếng, cất giọng khàn khàn: “Tôi… Sợ dọa người khác sợ.”

Trông hắn có vẻ đấu tranh tâm lý một hồi, sau đó khom người tháo một bên khẩu trang xuống cho bảo vệ nhìn một bên mặt của mình.

Từ góc nhìn của bảo vệ không thấy được ánh mắt của hắn, chỉ có thể thấy vết sẹo dữ tợn trên mặt hắn, khiến nửa mặt phải của hắn bê bết máu.

Bảo vệ thầm hít sâu một hơi, sinh lòng thương hại: “Anh bị vậy nên hạn chế che kín mặt vẫn tốt hơn, để vết thương được thoáng đặng mau chóng lành lại.”

Người đàn ông cười khổ: “Tôi biết mà, nhưng hôm nay tới đón em trai tan học, sợ dọa đến các bạn ở đây.”

Bảo vệ thấy vậy cũng không nói thêm nữa, chỉ lắc đầu một cái, thầm thở dài trong lòng.

Người đàn ông cúi đầu đi vào trường, dần dần biến mất trong đám đông.

Bảo vệ không phát hiện trong tay áo rộng thùng thình của người đàn ông, giấu một con dao và chai thuốc.

***

“Ký hợp đồng?”

Cao Cố sanh lắc đầu: “Xin lỗi sếp Lệ, tôi học ngành tài chính, không có ý định vào làng giải trí phát triển sự nghiệp.”

Lệ Mạch Trần ngồi trong xe nghe vậy quay đầu sang, đối mặt với Cao Cố Sanh.

Cao Cố Sanh bỗng cảm thấy thời gian như bị quay ngược, trở lại cái ngày cậu nói chuyện với Tiêu Dư Thánh.

Khi đó Tiêu Dư Thánh ngồi trong xe, cậu đứng ngoài xe, lần này cũng chẳng khác gì.

Chỗ khác biệt duy nhất là Cao Cố Sanh từ chối càng thêm thẳng thừng, mà thái độ của người đại diện Vạn Tinh lại càng thêm cương quyết.

Người đại diện nói với cậu: “Cậu hẳn là đã biết rất rõ.

Sau chuyện của Tần Thời, hễ người nào biết Tần Thời đều biết đến cậu, cậu rất nổi tiếng, bây giờ tranh thủ ra mắt, có thể hút một lượng fan lớn.”

“Thành tích học tập của cậu lại rất giỏi, có thể xây dựng hình tượng học bá, trong làng giải trí rất hiếm có ai được như vậy.”

“Thành tích thể dục của cậu cũng không tệ, biết Taekwondo, thân thể dẻo dai và rất cân đối, luyện tập vũ đạo chắc chắn không thành vấn đề.”

Người đại diện chỉ ra từng ưu điểm của Cao Cố Sanh, giọng điệu hùng hồn quả quyết, khiến người ta không thể không tin phục.

“Nếu cậu muốn ra mắt, bây giờ là thời điểm rất tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu bỏ lỡ, sau này cậu muốn vào làng giải trí sợ là không còn cơ hội tốt vậy đâu.”

“Công ty giải trí Vạn Tinh từng đào tạo ra rất nhiều minh tinh nổi tiếng, lấy tư chất và điều kiện của cậu, cọng thêm sự nâng đỡ của Vạn Tinh sẽ bạo hồng trong một đêm.”

“Cậu có thể có được một cuộc sống tốt hơn.”

Người đại diện có ý dụ dỗ.

“Mỗi năm đều có vô số người đâm bể đầu muốn bước vào làng giải trí, vô số người quanh quẩn trong phim trường hơn mười năm cũng chỉ là một diễn viên vô danh, không ai biết.”

“Nhưng cậu thì khác, cậu hoàn toàn có thể đứng trên sân khấu, hưởng thụ muôn người ngước nhìn.”

“Đến lúc đó, cho dù là sự yêu thích của fan hâm mộ hay hợp đồng đại ngôn xa xỉ, đều dễ dàng có được trong tay.”

“Hay chúng ta nói thực tế hơn đi, sau khi nổi tiếng, nhận bừa một quảng cáo cũng có thể kiếm một con số chừng này.”

“Cậu nói cậu học ngành tài chính, sau khi tốt nghiệp chưa chắc được vào làm trong công ty lớn, đúng chứ? Một năm cày cuốc vất vả chỉ kiếm được mấy đồng, còn không bằng tiền quay một slot quảng cáo.”

Hắn nói: “Bây giờ cậu không cần ra quyết định ngay, hãy xem trước hợp đồng của Vạn Tinh chúng tôi, tôi có thể bảo đảm, đi nhìn hợp đồng của những công ty giải trí khác, không có chỗ nào có thành ý hơn Vạn Tinh chúng tôi đâu.”

Nhưng Cao Cố Sanh vẫn quả quyết nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không có ý định vào làng giải trí.”

Đùa hả, ước mơ của cậu là trở thành ông trùm bá đạo đầu đội trời chân đạp đất.

Người đại diện thấy Cao Cố Sanh ‘dầu muối không ăn’, hắn chưa từng đụng phải đứa nào cứng đầu như thế, nếu có lỡ đụng trúng thì bọn họ chỉ để lại danh thiếp, sau này đoán chừng sẽ không còn gặp lại nhau.

Thân là một người đại diện dày dặn kinh nghiệm, hắn rất có mắt nhìn, Cao Cố Sanh không hề có ý định gia nhập làng giải trí, có nói rát cả họng cũng chỉ tổ lãng phí thời gian.

Nhưng ông chủ sau lưng hắn trước khi tới đã hạ tử lệnh, bắt buộc phải khiến Cao Cố Sanh đồng ý ký hợp đồng với Vạn Tinh, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt bất mãn của ông chủ ở sau lưng mình.

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng nói của Lệ Mạch Trần: “Đổi sang hợp đồng cấp A.”

Lệ Mạch Trần mở cửa xe bước xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Cao Cố Sanh cực kỳ sắc bén, mang theo sự hung tợn của dã thú bắt buộc phải đạt được: “Đây là hợp đồng cao nhất của Vạn Tinh.”

Người đại diện vội bổ sung: “Cậu có thể đi hỏi thăm, khắp cả làng giải trí này, không có công ty nào ký hợp đồng này với người mới đâu.”

Đối diện với hai cặp mắt sắng quắc kia, Cao Cố Sanh bỗng cảm thấy không biết phải làm sao: Bộ hai người này nghe không hiểu tiếng người hả? Bây giờ cậu chẳng khác gì cô gái bị thằng đàn ông đeo bám quấy rối, từ chối tức là đã nghiện còn ngại, vì đang bàn điều kiện nên cậu có từ chối thì cũng chẳng phải là thật lòng từ chối.

Chẳng lẽ phải khen không hổ là công ty đào tạo ra một idol dở hơi như Tần Thời sao?

Cao Cố Sanh lại nhấn mạnh: “Tôi không vào làng giải trí, xin lỗi.”

Có lẽ Lệ Mạch Trần chưa bao giờ bị từ chối nhiều lần như vậy, hắn nhíu mày, tỏ ra bất mãn và khí thế cực kỳ chèn ép.

Cao Cố Sanh hồn nhiên vô tư nhìn lại hắn, không hề bị dọa co rúm.

Người đại diện đứng giữa hai người họ, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.

Lệ Mạch Trần nghiêm túc nói: “Cậu nghĩ cho kỹ, lần này không vào, sau này có muốn vào cũng không dễ dàng đâu.”

Cao Cố Sanh dứt khoát nói: “Thưa ngài, tôi đã suy xét rất rõ ràng.”

Lệ Mạch Trần cười khẽ, nghe không ra có ý gì, nhưng lần này hắn lại là người dời mắt trước: “Vậy thì chúc bạn Cao tương lai xán lạn, sự nghiệp thăng hoa.”

Cao Cố Sanh nở nụ cười xã giao: “Ngài cũng vậy.”

Lệ Mạch Trần lên xe, con Lan Rover nổ máy chạy xa để lại làn khói.

Vào lúc này, Cao Cố Sanh nghe thấy có người gọi mình.

“Cao Cố Sanh!”

Cao Cố Sanh nghe tiếng quay đầu lại, nhưng chỉ thấy có một cô bé mặc váy hồng khoảng ba, bốn tuổi, là con gái của một giáo sư trong trường, thỉnh thoảng giáo sư sẽ dẫn con bé vào phòng làm việc của mình, Cao Cố Sanh từng gặp cô bé này mấy lần.

Cô bé rất thích anh trai này, vừa gặp cậu là cười toe toét.

Nhưng Cao Cố Sanh chỉ thấy tóc gáy dựng đứng hết lên!

Không phải vì vừa nãy rõ ràng là giọng của một người đàn ông gọi cậu, cũng không phải vì thấy cô bé chạy tới, mà là cô bé đang ôm bình thủy tinh dùng trong phòng thí nghiệm bằng hai tay, chất lỏng màu vàng sềnh sệch trong bình lắc lư theo động tác của cô bé, trên bình có dán nhãn ‘Axit đậm đặc’!

Cô bé vô tư không biết mình đang ôm gì trong tay, khi thấy Cao Cố Sanh, cô bé còn phí sức rút một tay ra khỏi cái bình quá nặng so với sức của cô bé, giơ cao lên vẫy tay với Cao Cố Sanh, tỏ ý muốn được cậu bế.

“Anh, anh, bế em.”

Lực tay của cô bé vốn yếu, giờ lại chỉ ôm một tay nên cái bình bị nghiêng hẳn qua một bên, sau đó bất thình lình trượt thẳng xuống đất!

Cao Cố Sanh không màng tất cả lao nhanh tới, ngay khoảnh khắc cái bình đập xuống đất, Cao Cố Sanh ôm lấy cô bé lùi ra xa, nghiêng đầu nhìn axit đậm đặc trong bình văng ra tung tóe.

Cậu còn chưa kịp thở phào thì đã bị người lấy khăn bịt mũi!

Cậu nghiêng người né tránh thì đụng trúng gã đàn ông đang đứng bên cạnh chờ sung rụng, nhưng sức lực không lớn, bình axit bị rơi bể đã giúp hung thủ được toại nguyện.

Trên khăn có tẩm thuốc mê, Cao Cố Sanh vì tức giận nên lỡ hít vào hơi nhiều, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chi dần mất sức.

Cậu thầm nghĩ không ổn, định giãy giụa thì chợt thấy một con dao kề sát vào cổ bé gái.

Cô bé còn tưởng đang chơi trò nhập vai, vui vẻ cười khanh khách, cổ họng của cô bé rung động theo tiếng cười, mấy lần lướt nhẹ qua lưỡi dao bén ngót.

Nếu cậu phản kháng, lưỡi dao sẽ cứa đứt cổ bé gái.

Cơ hội trôi qua trong chớp mắt, giây phút cậu do dự, tay chân của cậu đã hoàn toàn mất sức.

Gã đàn ông ở phía sau cất tiếng cười khản đặc.

“Anh biết cưng sẽ không kháng cự.”

“Cưng quá thuần khiết, fan bé nhỏ của anh.”

Ý thức của Cao Cố Sanh dần trở nên mông lung, nhưng cậu vẫn nhận ra người sau lưng là Tần Thời.

Cậu thầm mắng to mẹ nó trong đầu, nhưng tay chân mềm oặt như bún, không còn chút sức lực nào.

Mặc dù chỗ này vắng vẻ nhưng dù sao không phải chỗ an toàn tuyệt đối, tất nhiên Tần Thời sẽ tốc chiến tốc thắng, càng dùng sức bịt chặt mũi của cậu.

Cậu có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, khiến người ta cực kỳ kinh tởm.

“Fan bé nhỏ của anh, lẽ ra cưng nên thích anh.”

“Nếu ngay từ lúc đầu cưng chịu thừa nhận thích anh, vậy…”

“—Bốp!!!”

Một tiếng bốp vang dội cắt đứt lời nói của Tần Thời.

Sau lưng không còn bị kiềm chặt nữa, tầm nhìn của Cao Cố Sanh mờ nhòe, trước khi ngã đập đầu xuống đất thì được người đỡ lấy kịp thời.

Cậu gắng gượng hí mắt ra nhìn về phía Tần Thời, trước khi hôn mê còn không quên cảm thán—

Bay cao ghê.

Cao Thệ đỡ lấy thằng con xụi lơ mất ý thức của mình, đồng thời tung cước đá Tần Thời từ dưới đất bay vút lên trời, một sinh viên đi ngang qua đúng lúc chứng kiến cảnh tượng này, chỉ cảm thấy cái chân kia vừa dài vừa giàu sức bật, giống như thanh kiếm giết người.

Thanh niên đá bay người có ánh mắt sắc lẹm, còn tỏa ra sát khí, chân dài chưa rút về, có thể thấy đường cong bắp thịt như báo săn ẩn hiện dưới lớp vải, tràn đầy vẻ đẹp bạo lực.

Mãi đến khi anh liếc mắt nhìn sang đây.

Lúc này sinh viên kia mới bất giác hét chói tai.

“Á—!!!”

Tiếng hét của bạn nam này có khi lên cao hơn quãng tám.

Trái lại phản ứng của cậu ta rất nhanh, lập tức quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa mở di động lên hét lớn: “Thầy ơi! Bác bảo vệ ơi! Ở đây có đánh lộn!!”

Cao Thệ còn chưa kịp lên tiếng thì nam sinh kia đã chạy tóe khói.

Ứng Bất Giải nắm một chân của Tần Thời kéo lê tới, giống như kéo con heo giãy giụa chuẩn bị lên thớt.

Tần Thời còn rất cứng đầu, mặc dù cú đá vừa rồi của Cao Thệ không nhẹ, nhưng hắn vẫn còn vùng vẫy vô ích.

Sức lực của Ứng Bất Giải mạnh đến đáng sợ, chỉ dùng một tay, không hề thấy cơ bắp gồng lên đã có thể dễ dàng kéo lê Tần Thời tới, bàn tay xinh đẹp kia như cái còng sắt khóa chặt Tần Thời lại, khiến hắn nghi ngờ có phải cổ chân của mình bị bóp gãy rồi hay không.

Lúc này bé gái mới bắt đầu òa khóc, Cao Thệ cho cô bé cây kẹo mút mà vẫn không thể dỗ cô bé nín khóc, nhưng tạm thời không rảnh để lo cho cô bé.

Anh thả cô bé vào nơi an toàn để khóc cho sướng, sau đó kiểm tra tình trạng của thằng con xui xẻo nhà mình, thấy không có gì nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong khăn chỉ bị tẩm chút thuốc mê, không còn gì khác, Cao Cố Sanh hôn mê một lát là sẽ tỉnh lại.

Tần Thời vẫn còn cố sống cố chết giãy giụa, lại không biết từ đầu móc ra con dao thứ hai đâm về phía Ứng Bất Giải.

Ứng Bất Giải tiện tay bẻ gãy con dao làm đôi, dọa Tần Thời xám hồn.

Cao Thệ nhìn Tần Thời, trong lòng bùng cháy lửa giận, anh cũng chẳng phải người tốt tánh, lúc này tức giận muốn bốc khói.

“Để tôi!”

Cao Thệ dùng một tay bẻ quặp hai tay Tần Thời ra sau lưng rồi đẩy ngã người xuống, dồn sức nặng nửa người đè chặt hắn trên đất, tay còn lại nhanh chóng lục soát khắp người hắn.

Không lục soát thì thôi, vừa lục soát liền lục ra được một cái còng tay!

Cao Thệ tức hộc máu, anh cười gằn nói: “Còng tay đúng không? Xem ra mày rất biết chơi nhỉ?”

Anh thuận tay bóp mạnh cổ tay Tần Thời.

Sau đó tiếp tục lục soát, hay lắm, lại lục ra một sợi dây thừng và một hộp bao cao su!

Cao Thệ cầm dây thừng lên trói Tần Thời thành đòn bánh tét.

Ứng Bất Giải ngồi xổm xuống giúp Cao Thệ chỉnh người nằm ngay ngắn lại, sau đó siết chặt nút thắt, hoàn toàn trói gô Tần Thời không thể cựa quậy.

Ngay lúc này, nam sinh vừa hét toáng hồi nãy dẫn theo nhóm người cuồn cuộn xông tới: “Chính là chỗ này! Chính là bọn họ!”

Cao Thệ ngẩng đầu lên, chưa kịp chuẩn bị đã đối mặt với một đám người.

Không biết ai dẫn đầu cảm thán một câu: “Đù má! Biết chơi ghê!”

Sau đó có người chỉ vào cổ tay của Tần Thời hét lên: “Bọn họ còn chơi cả còng tay tình thú nữa kìa!”

Cao Thệ nghe vậy nhìn theo hướng chỉ, bên trong còng tay đang khóa chặt cổ tay của Tần Thời có lót đệm lông, vừa nhìn là biết không đứng đắn.

Má nó còn là màu hồng!

Lại nhìn vào dây thừng đang trói Tần Thời, cùng với mấy gói bao cao su rơi vương vãi trên đất, Cao Thệ cảm thấy kiếp sống dị cảnh của mình chưa từng bị khiêu chiến đến thế..