Tay quỷ biến mất, thiên sư tất phải chịu cắn trả, chắc hẳn trong một khoảng thời gian tới đây sẽ không ra ngoài làm bậy nữa.

Cuối cùng đến chuyện hợp đồng.

Cao Thệ học đi đôi với hành, anh vừa đọc tiểu thuyết vừa nhờ ông bô nhà mình tìm hiểu tin đồn trong giới.

Lúc trước, ông Cao luôn giữ hình tượng lạnh lùng nghiêm túc với bên ngoài, những tin đồn đen trắng lẫn lộn đều được ông phân tích đúng sai, tìm ra sự thật cuối cùng.

Mà những sự thật đó quả là chấn động lòng người, nào là ‘Đứa con trai yêu quý nhất của nhà họ Tôn thật ra không phải con ruột, không chỉ là tu hú chiếm tổ, mà còn thông đồng với anh cả của mình, bây giờ ông bà Tôn muốn đón con trai thất lạc về, thằng cả sợ thằng em giả của mình bị thiệt thòi, nên chia một nửa cổ phần của mình cho cậu ta, điều này khiến ông Tôn tức giận phải vào viện ba lần’.

Ông Cao bình luận: Xét nghiệm DNA là thứ rất hữu ích.

Cao Thệ bình luận: Sinh ra thằng con như vậy thà đẻ quả trứng ăn còn hơn.

Nhạc Nhạc bình luận: Ba yên tâm, con tuyệt đối không phải quả trứng!

Còn có ‘Công ty Chu thị gần đây giống như bị quỷ ám, khiến lòng người bàng hoàng, nhà họ Chu bày tỏ tuyệt đối có người đang tác oai tác quái, tăng lương gấp 1,5 lần yêu cầu nhân viên tiếp tục tăng ca, cũng mời chuyên gia điều tra chân tướng.

Nói là chuyên gia chứ thật ra nhà họ Chu mời về hai gã đạo sĩ, còn liệu có phải bị ma quỷ ám thật hay không thì chưa biết.

Dù sao hai gã đạo sĩ kia là giả, sáng hôm sau vừa bò vừa lăn ra khỏi công ty, giày cũng rớt mất một chiếc, nếu không phải giày quá thúi còn tưởng đang cosplay cô bé Lọ Lem’.

Ông Cao bình luận: Nhà họ Chu bóc lột nhân viên tàn nhẫn, dù lần này không xảy ra chuyện thì chưa chắc lần tới sẽ yên ổn.

Cao Thệ bình luận: Giá cả mời đạo sĩ có tay nghề thực thụ không phải là một con số nhỏ, đằng này chỉ tốn có mấy chục ngàn bạc có thể mời tới tận hai vị, dùng cái mông cũng biết hai khứa này là lừa đảo.

Nhạc Nhạc bình luận: Lương ngoài giờ chỉ tăng có 1,5 lần? Trong mắt nhà họ Chu còn không?!

Còn có ‘Cụ Ngô bảy mươi sáu tuổi làm cho tình trẻ hai mươi tuổi của mình hạ sinh một cặp song sinh trai gái, chấn động toàn bộ nhà họ Ngô, nhưng người trong nhà không dám có hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì cụ Ngô nắm trong tay hơn phân nửa cổ phần của công ty’.

m

Ông Cao bình loạn: …Thói đời.

Cao Thệ bình loạn: …Già đổ đốn.

Nhạc Nhạc bình loạn: …Gừng càng già càng cay.

Dưa sau bổ ra còn thơm ngon hơn dưa trước, lúc đầu ba người họ là thảo luận nghiêm túc, sau đó bà Cao hào hứng nhập hội, sau khi tám chuyện với bà nội Cao, bà nội Cao phấn khích không chịu được kéo bà cố Cao qua nhà để cùng nhau ăn dưa.

Cụ Cao và cụ cố Cao không biết phải làm sao, đành phải chạy theo vợ mình bổ dưa chung.

Ngay cả nhóm chat của gia đình cũng bị đổi tên thành ‘Biệt đội ăn dưa nhà họ Cao’.

Mặc dù dưa ở đây không tận tay hái nhưng tuyệt đối là người thật chuyện thật, ai mà không thích ăn chứ.

Ông Cao ngày nào cũng hỏi thăm tin đồn liên quan đến chuyện ‘bao nuôi’, liên tục như vậy khiến người ngoài không khỏi nghi ngờ, liệu có phải tình cảm vợ chồng ông Cao đang có nguy cơ đổ bể không.

Ai mà ngờ, phía sau bóng lưng mệt mỏi đi hỏi thăm tin tức của ông Cao là một nhà năm thế hệ đang bưng tô chờ ăn dưa.

(cụ cố nội Cao (th1), ông nội Cao (th2), ông Cao (th3), Cao Thệ (th4), Cao Cố Sanh (th5)=))))

Ông Cao: Cuộc sống này, quả thật sống không nổi nữa!

Dưới sự chăm chỉ cần cù của ông Cao, hôm nay Cao Thệ đã có thể phân tích rõ giấc mơ và dự đoán chuyện sắp xảy ra.

Vì phòng ngừa chuyện có thể sẽ xảy ra, Cao Thệ chuẩn bị một khoản vốn không nhỏ.

Chỉ là anh không ngờ mình lại dùng đến nó nhanh như vậy.

Cao Thệ bấm vào nút ‘Save’, ngẩng đầu rời mắt khỏi đồng hồ, sắp xếp lại toàn bộ thông tin trong đầu.

Hiện tại, phong ấn cũng sắp đến hồi cuối.

Trận pháp phát ra vầng sáng xanh nhạt bao quanh lấy hai người, Cao Thệ có thể cảm nhận rõ có gì đó đang thay đổi.

Phong ấn lần này là phong ấn lại cơ thể dẫn linh đòi mạng của Cao Cố Sanh, trong mơ, sau khi Cao Cố Sanh trưởng thành thì bị vạn quỷ bám thân, chính là do thể chất này gây họa.

Quỷ quái vật vờ nơi dương giới, để cơ thể không bị phai mờ rồi biến mất, có hai biện pháp.

Một là hút dương khí của loài người, hai là đến gần cơ thể dẫn linh.

Cơ thể dẫn linh là thuốc đại bổ với quỷ quái, thậm chí có tác dụng mạnh hơn cả việc hút dương khí.

Người có cơ thể dẫn linh giống như miếng mồi hấp dẫn, vừa thu hút linh lực và âm khí, vừa thu hút quỷ quái.

Càng ở gần cơ thể dẫn linh, càng được tẩm bổ.

Quan trọng nhất là, năng lực của cơ thể dẫn linh là bị động, tức là dù có tự nguyện hay không cũng sẽ bồi bổ cho quỷ quái ở phụ cận.

Đây cũng là nguyên nhân mà trong mộng Cao Cố Sanh bị vạn quỷ ám.

Thể chất kiểu này rất hiếm gặp, Cao Cố Sanh trong mộng cũng từng tự cứu lấy mình, nhưng cậu toàn gặp mấy tay đạo sĩ không muốn chiếm đoạt cậu làm của riêng, thì cũng là hạng gà mờ chẳng giúp được gì.

Có một người duy nhất thật lòng muốn giúp Cao Cố Sanh, cùng Cao Cố Sanh lật tìm biện pháp trong đống sách cổ, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được nguyên nhân gây ra tình cảnh này cho Cao Cố Sanh.

Mãi đến khi Cao Cố Sanh gặp thiên sư họ Chương, bị ép khô đến giọt máu miếng thịt cuối cùng thì cậu mới biết nguồn gốc tai họa của mình.

Cũng may, Ứng Bất Giải có thể giúp Cao Cố Sanh phong ấn.

Vầng sáng xanh nhạt dần biến thành màu trắng dịu nhẹ, từ từ thu nhỏ lại đến khi chỉ bọc quanh người Cao Cố Sanh.

Giống như chiếc bình sứ bị đánh vỡ, khoảnh khắc vầng sáng nhạt chạm vào da thịt của Cao Cố Sanh liền bung ra hóa thành vô số đốm sáng, ùa vào trong cơ thể của Cao Cố Sanh.

Ngay trong giây phút này, Cao Thệ dường như nhìn thấy một cái bóng hiện ra phía sau Cao Cố Sanh, chớp mắt liền biến mất tiêu, hóa thành đường viền màu bạc trên người Cao Cố Sanh, làm cả người cậu tỏa ra sự thánh khiết và trong lành khó miêu tả bằng lời.

Đi đôi với chuyện này là tiếng ‘rột rột’ từ bụng Ứng Bất Giải, Cao Cố Sanh mở mắt ra.

Cao Thệ nói cảm ơn với Ứng Bất Giải: “Đạo trưởng, cơm nước đã xong, ở trên bàn.”

Ứng Bất Giải đứng lên, đi thẳng một mạch ra ngoài.

Lần này thiết lập phong ấn tốn tới ba tiếng, chắc hẳn Ứng Bất Giải đói vàng cả mắt.

Cao Thệ kéo thằng con qua: “Sao rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Cao Cố Sanh giơ tay bày ra cơ bắp tuyệt đẹp và tạo dáng đúng chuẩn vận động viên thể hình cho ba mình xem: “Tuyệt vời ông mặt giời!”

Cảm giác âm lãnh luôn bủa vây cậu lúc trước không còn, giống như đã trút xuống gông xiềng nặng nề, cả người nhẹ nhõm hẳn ra.

Cao Thệ vén áo thằng con lên, chỉ thấy một cái bụng phẳng lỳ, chẳng có miếng múi nào.

“Làm màu.”

Cao Cố Sanh sờ bụng.

Cao Thệ vỗ cái bép vào bụng cậu, thả áo xuống rồi nói: “Hình như vừa rồi ba thấy trên người mày có hình xăm màu bạc.”

Cao Cố Sanh vén áo lên nhìn nhưng chỉ thấy có mỗi cái bụng trắng bóc.

Cậu chọt cái bụng của mình, bi thương nói.

“Không! Con không muốn hình xăm! Con chỉ muốn tám múi bụng!”

Cao Thệ nói: “Nó nằm trong bụng mày chứ có chạy đi đâu, ăn cơm.”

Cao Cố Sanh tức khóc chạy tới phòng ăn.

Thật ra hồi đầu Cao Thệ có nghĩ tới Cao Cố Sanh trong mộng vốn dĩ yếu đuối như vậy, một trong những nguyên nhân chủ yếu là do cơ thể gầy gò gió thổi là ngã của cậu.

Cao Cố Sanh trong mơ trắng nõn mềm mại, vóc dáng nhỏ con, mang vẻ đẹp kiểu mong manh, trên người tỏa ra cảm giác dễ vỡ, khiến người ta không nhịn được muốn làm cậu khóc, nhìn khóe mắt của cậu thoa lên một màu hồng xinh đẹp.

Hiển nhiên kiểu đẹp này rất hợp gu của mấy thằng tra công.

Cao Thệ từng suy xét, liệu có nên dạy Cao Cố Sanh học võ hoặc tập thể hình, luyện ra một cơ thể cơ bắp săn chắc, như vậy không chỉ có thể phòng thân, mà còn có thể giải quyết vấn đề tận gốc.

Lúc đầu Cao Cố Sanh nghe vậy rất phấn khích, là một phái nam không có dấu hiệu cong vẹo, cậu luôn phấn đấu có một cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, đặc biệt là trong nhà có ông ba có vóc dáng thấy mà thèm làm ví dụ, càng khiến cậu oán hận với cái thây toàn thịt với thịt của mình.

Nhưng Cao Cố Sanh đi theo Cao Thệ rèn luyện rất lâu lại chẳng có tí dấu hiệu thay đổi nào, mặc dù bắp thịt trên người trở nên săn chắc và giàu sức bật nhưng vẫn mềm mại như cũ, vóc người của cậu vẫn gầy ròm, đúng là trái với quy luật phổ quát cơ bắp và sức mạnh.

Phải biết rằng, mặc dù Cao Thệ thoạt nhìn cao gầy, cơ bắp cũng không cuồn cuộn như mấy tay lực sĩ thể hình, vì là thuộc loại cơ bắp mỏng, không cần gồng lên cũng có thể phô ra đường cong xinh đẹp nơi bắp tay, phần bụng để bình thường cũng có thể thấy rõ từng múi cơ.

Nhưng còn Cao Cố Sanh, trên bụng chỉ có mềm và phẳng, phải hít sâu vào mới miễn cưỡng gồ lên múi bụng.

Quá thảm.

Thêm một điều nữa là Cao Cố Sanh huấn luyện dã chiến mấy ngày liên tiếp không ngơi nghỉ, nhưng làn da của cậu lại không bị ăn nắng, đã thế còn vì vận động mạnh mà làn da từ trắng biến thành đỏ hồng, cậu hoàn toàn tuyệt vọng.

Từ đó về sau, thẩm mỹ của cậu một đường hướng tới hình ảnh người đàn ông khoe cơ bắp cuồn cuộn.

Vóc dáng khiến thế nhân nổ mắt của ông ba nhà mình đã không còn là mục tiêu của cậu nữa, mục tiêu hiện tại của cậu là vận động viên thể hình, cánh tay phải thô to hơn bắp đùi.

Nếu vận động viên thể hình còn có làn da màu nâu và đường cong cơ bắp được bôi dầu màu đồng bóng loáng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, chắc chắn Cao Cố Sanh bị hớp hồn ngay tắp lự.

Có thể thấy câu nói ‘Tập thể hình điều độ sẽ hấp dẫn khác phái, tập thể hình quá độ sẽ hấp dẫn cùng phái’ không phải là không có lý.

Có điều khi Cao Cố Sanh đang tự bi phẫn một mình, Cao Thệ càng thấy rõ thế giới này trở nên khác thường.

Thật giống như có sức mạnh vô hình nào đó đang kiềm chế Cao Cố Sanh, không cho cậu thay đổi vẻ ngoài và vóc dáng của mình.

Là vì phục vụ cho ‘cốt truyện’ sao?

===Hết chương 21===

Tác giả có lời muốn nói:

Cốt truyện: Mẹ nó đây là thế giới tổng thụ bị NP, bây giờ tổng thụ không yếu đuối cũng được đi, còn muốn trở thành mãnh nam vai u thịt bắp?! Cơ bắp đi chết hết cho tao!!

Nhạc Nhạc: Hức hức thèm múi bụng quá đi…

Tiện thể nói luôn, người họ Cao đều thuộc tạng cơ bắp mỏng, mặc đồ thì gầy cởi ra có thịt, chỉ có mỗi cái bụng của Nhạc Nhạc là như bánh mochi, đi chung với đàn ông họ Cao trông chẳng khác gì một con chó phốc đi lộn vào đàn sói.

Quá đáng với Nhạc Nhạc của tui:v.