Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 7-3: Cuối cùng em cũng đến (tiếp 3)

Trần Dạ cố tỏ ra như mình không nghe thấy tiếng người đàn ông phía sau đang khẽ rít qua kẽ răng, dù cho nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng cô vẫn cảm thấy từng đợt gió lạnh làm cho bản thân run rẩy không thôi.

Tiếng thủy tinh vang lên bên ngoài vách tường đá bằng cẩm thạch. 

“ Xoảng”     

Người đàn ông đứng bất động, đôi con ngươi sắc bén liếc nhìn người con gái đang run rẩy, hắn mất hứng xoay người rời khỏi phòng.

Trước khi đi khỏi, hắn còn không quên hừ lạnh Trần Dạ vài tiếng. 

Trần Dạ lúc này chân đã mền nhũn, ngã khuỵa xuống bồn tắm, bàn tay nắm hai bên thành chặt cứng, đầu óc hỗn loạn.

Cô phải làm gì đây? Người đàn ông đó không có ý muốn thả cô đi, cô phải tìm cách để mau chóng thoát khỏi nơi này, trước khi quá trễ. 

***

Rose Cyrus nhếch môi nhìn bọn người đông đúc đang không ngừng tụ tập trước cửa văn phòng thủ lĩnh, bọn chúng là những tân binh vừa được qua hai khóa huấn luyện đặc biệt, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ dã chiến lấm lem bụi bặm chốn thao trường  , mặt mũi bọn chúng cháy nắng đến nỗi chỉ có thể hình dung bằng hai chữ tàn tạ. 

Lúc Rose bước vào, bọn họ răm rắp cuối chào, anh đi đến gần, nhìn bên phải có một anh lính trẻ hơi lơ đãng đội hình đứng lệch hẳn xuống dưới, anh nhấc chân nện đôi dày botte da cao cổ lên khuỷu chân của anh lính trẻ đứng đầu hàng, chân anh lính gục xuống đất, bộ dáng nhăn nhó hít sâu một hơi.

“ Thủ lĩnh …”     

“  Sao? Ngươi đau à! Các ngươi thấy thế nào? Ha, đây mà gọi là rèn luyện sao, các ngươi nên nhớ trên chiến trường chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót, súng đạn không có mắt, chỉ có tính mạng của các ngươi là nằm trên tay các ngươi! Nếu một giờ, một phút, một giây các ngươi buông lỏng ý trí cảnh giác, cũng giống với việc các ngươi tự dâng mạng sống của mình vào tay tử thần.”, tay anh cầm roi sắt quất mạnh lên không trung, soạt qua tiếng gió rít vù vù đủ biết sức mạnh chủ nhân của nó đến tầm nào. 

Bọn lính mới, mặt mũi tái nhợt nhưng bóng lưng vẫn rất thẳng tắp, mắt nhìn thẳng phía trước không dám liếc ngang liếc dọc.

“ Lâm! Ngươi biết phải làm gì chứ? ”, anh nhìn qua bên cạnh, Lâm đang đứng chờ mệnh lệnh.

Sau khi nghe phân phó anh ta tiến lên trước, đôi mắt sắc bén nghiêm nghị nhìn xuống phía dưới, hắn giọng nói to.

“ Các ngươi nghe đây! Từ giờ trở đi, các ngươi chính thức được điều tới doanh trại này! Mọi nhiệm vụ đều phải do trực tiếp tướng quân Rose chỉ huy và tuyệt đối phải bảo mật, bất kỳ một mệnh lệnh nào khác đều không có hiệu lực. Nếu ai quy phạm sẽ chiếu theo quy định trong quân ngũ xử phạt, quyết không nương tay. Các ngươi rõ chưa?”

Phía dưới đồng thanh hô to “ Rõ, thưa Ngài.”

Rose gật gật đầu, tỏ ý đã đồng thuận, sau khi dặn dò một số điều với Lâm cùng các tướng lĩnh khác thì cũng xoay người rời đi.

Anh quay trở lại văn phòng, bên trong đó còn có người thú vị hơn đang chờ anh giải quyết.

Nghĩ đến đó bất giác đường cong bên khóe môi khẽ nhếch lên đầy ý cười.