Cô Độc Chiến Thần

Quyển 5 - Chương 37: Đội quân lá bài chủ

Khang Tư chạy như điên theo đại đội về hướng mục tiêu.

Hắn thấy đại đội hành quân một cách khoa trương không kiêng kỵ như vậy, không khỏi đầy bụng nghi ngờ.

Đại đội trưởng làm sao có thể hạ đạt mệnh lệnh như vậy? Chẳng lẽ hắn không sợ đạo tặc sớm nhận được tin tức rồi chạy trốn hết sao?

Cứ theo cách hành quân như hiện tại thế này, sợ rằng quân đội còn ở thật xa cũng sẽ bị đạo tặc phát hiện. Đến lúc đó đừng nói truy kích cường đạo, sợ rằng ngay cả một chiếc lông ngựa cũng nhìn không thấy.

Khang Tư vừa định nhắc nhở, nhưng Tiểu đội trưởng lại cảnh báo cho hắn:

- Chúng ta cũng biết hành quân thế này là không ổn, nhưng Đại đội trưởng làm như vậy, nhất định là có lý do của hắn. Thân là quân nhân, đặc biệt là binh lính, chỉ cần nghe lệnh của Trưởng quan là được. Phải biết rằng trong quân đội rất coi trọng tôn ti trên dưới. Nói thẳng ra ngươi là cấp dưới, không nên xen vào việc của người khác.

Nghe nói như thế Khang Tư đâu còn dám lên tiếng?

Thế nhưng ngoài ý liệu của Khang Tư, bọn Trưởng đội gia nhập đội ngũ trinh sát đi giám thị ở phía trước báo cáo về, bọn đạo tặc kia vẫn ung dung tự tại ở bên một dòng suối.

Đại đội trưởng vẻ mặt đắc ý, lớn tiếng ra lệnh:

- Các trung đội phân tổ đánh bọc sườn, chúng ta một lần hành động tiêu diệt bọn đạo tặc Mạn Đà La!

Dưới sự chỉ huy của các Trung đội trưởng, bọn thân vệ hò hét phân tán ra bốn phía. Những tiếng gào thét của bọn thân vệ, lập tức dẫn tới sự chú ý của bọn đạo tặc. Có điều bọn đạo tặc cũng không có kinh hoảng thất thố, ngược lại nhanh chóng giết chết tù binh, rồi rời khỏi dòng suối cách xa đàn ngựa, tới trung tâm một mảnh đất trống tổ chức trận thế phòng bị.

Cho dù là người chưa từng trải qua chiến trận thấy khí thế trước mắt của bọn đạo tặc này, cũng hiểu đám người này đúng là những chiến sĩ nhanh nhẹn dũng mãnh đã từng trải qua chiến trường.

Bọn đạo tặc này rất có kỷ luật, gặp phải địch nhân, căn bản không có người nào cỡi ngựa chạy trốn, ngược lại toàn bộ nghe lệnh, bày trận chuẩn bị chiến đấu.

Xem ra quan chỉ huy của bọn chúng biết rõ rằng: lúc này mà cỡi ngựa chạy đi, mặc dù có thể chạy trốn được mấy người, nhưng một số đông người sẽ bị giết chết trong hỗn loạn. Dù sao cũng toàn quân bị tiêu diệt, không bằng liều chết đánh một trận tính sau.

Bọn thân vệ đối với biểu hiện của đạo tặc cũng không cảm thấy khác thường.

Bọn họ cho rằng, đây là nhóm đạo tặc phản nghịch Mạn Đà La còn sót lại, có thể nói là tinh nhuệ, nếu quả là tinh nhuệ, như vậy dĩ nhiên dám quyết tử chiến một trận với quân đội.

Chẳng qua là Khang Tư bị phân phối đến nhóm thuộc Đại đội trưởng này, lại phát hiện trên mặt Đại đội trưởng xuất hiện thần sắc ngạc nhiên, bộ dáng kia hình như là phát hiện tin tình báo có sai lầm, thần thái không tin tưởng.

Đại đội trưởng nói lẩm bẩm câu gì đó, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm chỉnh, vung đao hô lớn:

- Giết!

- Giết!

Bọn thân vệ lập tức hét lớn một tiếng, giục ngựa ào ào phóng tới!

Thế mà những tên đạo tặc kia vẫn yên lặng chờ đợi, ngoại trừ trận hình hơi co cụm lại một chút, cũng không có làm ra động tác gì.

Bọn thân vệ có một số từ rừng cây lao ra, có số từ sườn núi lao xuống, có đám băng qua khe suối, dù sao mấy trăm con chiến mã, phóng về hướng trung tâm thanh thế thật hùng hổ.

Trong nháy mắt, tiếng thét xung phong lập tức biến thành tiếng kêu thảm thiết!

Những con ngựa xung phong phía trước tới tấp ngã xuống, toàn bộ kỵ sĩ bị té ngã lăn trên mặt đất. Giờ phút này bọn thân vệ mới phát hiện, vó ngựa toàn bộ sa vào những cái hố bẫy bằng bàn tay, chân ngựa bị gẫy đoạn!

Thì ra bọn đạo tặc này đã sớm đào vô số hố bẫy chân ngựa ở bốn phía, chỉ có điều bọn chúng che dấu thật kỹ, khiến bọn thân vệ trinh sát hoàn toàn không có phát hiện điều này.

Cùng lúc đám kỵ binh ngã xuống, bọn đạo tặc đang yên tĩnh kia đột nhiên thét to một tiếng, cử đao xông lên chém giết những tên kỵ binh còn đang nằm trên mặt đất. Trong nháy mắt, mười mấy tên thân vệ đã bị chém rớt đầu.

Khang Tư cũng là một thành viên trong đám kỵ sĩ đó, thế nhưng hắn phản ứng rất nhanh trong khoảnh khắc chiến mã mất đi thăng bằng, hắn đã từ trên lưng ngựa phóng vọt lên, vì thế lúc đạo tặc công tới, Khang Tư đã kịp thời vung đao nghênh đón.

Nghiêng người né tránh một đao, thuận thế lia đao vạch vào cổ một tên đạo tặc, thế nhưng ngoài dự liệu của Khang Tư tên đạo tặc này không ngờ chợt dừng lại, ngã người về phía sau tránh thoát chiêu này của Khang Tư, hơn nữa còn nhân cơ hội vung đao bổ ngược về phía cánh tay Khang Tư!

Khang Tư dồn sức xoay người, phóng một đá như cơn gió lốc, đá bạt đao của tên đạo tặc. Lúc chân vừa rơi chạm đất, hắn nhân cơ hội phóng thân mình lên phía trước, tiếp theo vung Toàn phong đao chém bay đầu tên đạo tặc.

Khang Tư còn chưa kịp lấy hơi, hai làn đao quang đã xuất hiện tại trước mắt!

Hắn dùng sức vung đao theo phản xạ, “Keng keng” hai tiếng, chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, thừa dịp hai cây đại đao của đối phương còn đang rung động, hắn giơ đao thật nhanh vạch vào cổ bọn chúng.

Có điều lại một lần nữa ngoài dự liệu của Khang Tư, hai người này không ngờ rất ăn ý với nhau, một tên cử đao ngăn chặn thế đao của Khang Tư, một tên thừa dịp chém vào eo ếch Khang Tư!

Khang Tư phản ứng bén nhạy, trước tiên tung chân đá bay tên đạo tặc ngăn chặn đao của mình, tiếp theo trước khi cây đao kia chém trúng mình, hắn vớt một đao chém bay đầu tên đạo tặc đó. Sau đó thừa dịp tên đạo tặc bị đá bay còn chưa kịp đứng lên, hắn bổ nhào tới chém chết luôn.

Khi Khang Tư đang tàn sát, những thân vệ khác cũng không chậm trễ, biết phía trước có hố bẫy chân ngựa, các thân vệ không có trúng chiêu rất nhanh nhảy xuống ngựa, trên đường tiến tới đánh giết tưng bừng.

Vốn Đại đội trưởng chỉ huy ở phía sau, không biết là bị người khác đẩy vào, hay là bản thân đã nhiệt huyết sôi trào, sớm cũng gia nhập hàng ngũ chiến đấu.

Sau khi chém chết một đạo tặc, Đại đội trưởng không khỏi thở hổn hển mấy cái, hắn giật mình phát hiện, năng lực chiến đấu của những tên đạo tặc này rất mạnh mẽ: Trưởng quan đội trưởng thân vệ chống lại bọn chúng, còn có thể miễn cưỡng chiếm thế thượng phong, còn bọn lính thì rõ ràng rơi xuống hạ phong. Nếu như không phải là nhân số phe ta đông hơn đối phương, phần lớn tự động hai người đánh một, sợ rằng đại đội này đã bị bọn đạo tặc tiêu diệt rồi.

Nhưng chỉ có điều chỉ trong chốc lát đánh giết này, bọn thân vệ đã ngã xuống hơn cả trăm người, mà phe địch chỉ mới tổn hại mười mấy người mà thôi.

Hơn nữa khiến người ta giật mình kinh sợ đó là những tên đạo tặc này rất quen thuộc với cấp bậc bên này, chuyên tìm Trưởng quan đánh giết, chính mắt hắn nhìn thấy có tới mấy Tiểu đội trưởng bị bao vây tấn công đến chết.

- Đại đội trưởng, lực chiến đấu của bọn khốn này, so ra còn mạnh hơn những thân vệ của chúng ta! Bọn đạo tặc Mạn Đà La từ lúc nào trở nên hùng mạnh như vậy? Trước kia giết bọn chúng chẳng qua cũng như giết gà thôi mà?

Một gã Trung đội trưởng thân vệ tiến lại gần vừa mới nói xong câu nói, lập tức liền hét thảm một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.

Đại đội trưởng có chút hoảng hốt.

Hắn kịp thời chặn ánh đao thừa lúc hắn phân tâm nhìn tên thân vệ kia ngã xuống đã xuất hiện ngay mặt hắn, “Keng” một tiếng, tay của Đại đội trưởng đã tê rần, thầm giật mình hắn ngẩng đầu quan sát đối thủ, vừa nhìn thấy hình dạng của đối phương cả người hắn sửng sốt.

- Tại sao là ngươi?

Nói xong câu này, cổ họng Đại đội trưởng cứ như vậy bị một cây đao xuyên thủng qua.

Gã đạo tặc này cầm hai thanh đao, có một bộ mặt lạnh lùng trầm ổn, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Đại đội trưởng chết không nhắm mắt, vừa định xoay người, đã nghe phía sau truyền đến một tiếng hô to:

- Nhận lấy cái chết!

Hắn không quay đầu lại, tùy ý dùng tay trái tung ra một đao.

“Keng” một tiếng, đao trên tay trái hắn bị đánh bay!

Khi cảm giác được cánh tay tê dại, hắn cũng biết đại sự không xong, lập tức dùng tay phải vung đao một vòng che quanh người, vừa đúng lúc chặn lại được đao phong thuận thế bay tới.

Xuất hiện tại trước mặt hắn, đúng là Khang Tư phát hiện Đại đội trưởng bị giết mà chạy tới. Những thân vệ khác cũng nhìn thấy Đại đội trưởng của mình bị giết, không khỏi bi phẫn thét lớn một tiếng, ra sức đánh giết tới đây.

Những tên đạo tặc khác cũng cùng tụ tập tới.

Vào lúc này trận chiến đột nhiên dừng lại, còn hai bên chia ra tập tụ ở phía sau Khang Tư và gã tráng hán kia.

Khang Tư cảnh giác cẩn thận quan sát gã tráng hán trước mắt, lúc này thanh đao rũ xuống.

Gã tráng hán đầu tiên là nét mặt lạnh lùng nhìn Khang Tư một cái, nhưng khi nhìn thấy cấp bậc binh nhì của Khang Tư, trên trán đột nhiên nổi gân xanh, sau đó chợt vung đao quát lớn:

- Giết!

Khang Tư đã đề phòng từ trước lập tức vung đao đối chiêu với gã tráng hán. Mà tên đạo tặc phía sau tráng hán, và gã thân vệ phía sau Khang Tư cũng nối theo quấn lấy nhau.

Không có ai gia nhập cuộc chiến giữa hai người Khang Tư và gã tráng hán này.

Đao quang kiếm ảnh của hai người va chạm nhau một hồi, cánh tay Khang Tư bị dính một đao, mà cần cổ của tráng hán kia thì bị vạch một vệt đao, nếu như hắn không phản ứng né tránh mau lẹ, sợ rằng đã ngã xuống.

Giờ phút này trên mặt gã tráng hán đang lộ ra vẻ không thể tin tưởng, hắn sờ sờ vết thương trên cổ, sau đó có chút ngẩn ngơ nhìn một chút vết máu trên tay. Khi Khang Tư lấy hơi định tiếp tục công kích, gã tráng hán đột nhiên điên cuồng gào thét một tiếng: Vốn đám ngựa của bọn chúng đang an tĩnh đợi ở một bên, đột nhiên tuôn chạy như điên đến phía này!

Khang Tư và đám thân vệ rối rít né tránh, còn bọn đạo tặc thì nhân cơ hội phóng mình lên ngựa, trừ gã tráng hán kia xoay người lại lườm Khang Tư một cái, những tên đạo tặc khác cũng không quay đầu lại giục ngựa phóng đi.

Sao có thể để hung thủ giết chết chỉ huy và huynh đệ của mình chạy trốn?

Khang Tư chạy như bay đuổi theo!

Nhưng, sức người làm sao có thể bì với ngựa?

Cuối cùng Khang Tư rất nhanh mệt thở không ra hơi, hung hăng nhìn bọn đạo tặc càng ngày càng xa.

Chờ đến lúc bọn thân vệ tỉnh táo lại bắt ngựa, chuẩn bị truy kích, đối phương sớm đã mất dạng.

Nhìn thi thể thân vệ trên mặt đất rõ ràng nhiều hơn so với đạo tặc, tất cả bọn thân vệ đều buồn bã cúi đầu, bắt đầu lẳng lặng quét dọn chiến trường.

Kết quả rất mau được tổng kết, nhưng kết quả nhận được đối với những tên thân vệ kiêu ngạo này mà nói, là mối sỉ nhục tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Vốn đại đội thân vệ của Nguyên soái biên chế đầy đủ sáu trăm năm mươi người, không chống lại được năm trăm tên đạo tặc. Đạo tặc tử vong một trăm ba mươi bốn người, thân vệ chết trận hai trăm bảy mươi sáu người, toàn thể đều bị thương, trong đó tàn phế năm mươi bốn người, số tử trận hơn gấp hai lần đối phương.

Đặc biệt không cách nào tiếp nhận chính là: Trong đó Đại đội trưởng trưởng quan đại đội bị chết trận, ba gã Trung đội trưởng chết trận, một gã Trung đội trưởng tàn phế, mười sáu Tiểu đội trưởng chết trận, bốn Tiểu đội trưởng tàn phế.

Duy nhất một gã Trung đội trưởng không có mất tay mất chân, đột nhiên bi thiết gào lên:

- Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao chỉ là một nhóm đạo tặc, lại có thể mang đến thương tổn lớn như vậy cho thân vệ Nguyên soái vinh quang kiêu hãnh chúng ta?

Khang Tư lẳng lặng tự băng bó vết thương, vô tình lên tiếng nói:

- Bọn chúng không phải là đạo tặc.

- Cái gì? Bọn chúng không phải là đạo tặc? Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi là đồng bọn của chúng?

Gã Trung đội trưởng tức giận túm lấy Khang Tư quát lớn.

Thân vệ bốn phía vội vàng tiến lên khuyên giải, dù sao hành động của Khang Tư mọi người đều nhìn thấy tận mắt, lúc nảy đạo tặc bị hắn giết chết có tới bảy tám tên, làm sao có thể là gián điệp?

Dĩ nhiên, bọn họ cũng hiểu tâm tình của Trung đội trưởng, mọi người cũng giống như vậy, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận chuyện mình bị đạo tặc đánh bại.

Trung đội trưởng cũng biết mình không đúng, sau một lúc ổn định lại tâm tình, dùng giọng ra lệnh hỏi:

- Ngươi làm sao xác nhận bọn chúng không phải là đạo tặc? Nói mau!

Hắn không có nói xin lỗi Khang Tư. Thượng cấp không cần thiết phải nói xin lỗi với cấp dưới. Gã Trung đội trưởng để ý chính là: hắn có thể tìm được cái cớ bị bại dưới tay đạo tặc hay không? Hiện tại ở đại đội này hắn là cấp cao nhất, có trách nhiệm gì nhất định là chính hắn gánh chịu...

Vì thế nhất định phải tìm được cái cớ mới được!

Khang Tư không để ý tới giọng nói của gã Trung đội trưởng, hắn bình tĩnh nói:

- Đạo tặc không thể nào có được sức chiến đấu như vậy. Nếu như không phải được huấn luyện nghiêm khắc quanh năm, đồng thời là người từng vào sinh ra tử trên chiến trường, căn bản không thể có năng lực chiến đấu như vậy. Hơn nữa bọn chúng phục tòng mệnh lệnh một cách cực đoan, những người này nhất định là quân đội chính quy tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Gã nam tử sử dụng song đao giết chết Đại đội trưởng kia, lại càng một viên dũng tướng.

- Gã nam tử sử dụng song đao?

Trung đội trưởng nghe nói như thế, không khỏi chần chờ một chút, tiếp theo chợt hiểu ra kêu lên:

- Chết tiệt! Song Đao Đường Lang của Sơn Việt Tộc Minh Quốc: Đường Phong! Nói như vậy, những tên đạo tặc này là lá chủ bài đoàn Sơn Nhạc của Sơn Việt Tộc Minh Quốc! Khó trách!

Hắn gật gật khẳng định.

Bọn thân vệ ở chung quanh lập tức cùng gật đầu, có mấy thân vệ há miệng muốn nói lại thôi, nhưng không biết suy nghĩ gì đó, cũng cùng gật đầu đồng ý với nhận định của Trung đội trưởng.

Khang Tư cũng hiểu ý nghĩ của bọn họ: nếu như nói, lần này chiến đấu không phải là bại dưới tay của đạo tặc, mà thực sự bại dưới lá bài chủ của quân đội, quả thật có thể vãn hồi mặt mũi được một chút.

Mặc dù Khang Tư chưa hiểu rõ, Sơn Việt Tộc Minh Quốc ở phía tây lãnh thổ của đế quốc, tại sao lại phái người tới phía đông? Hơn nữa còn chém giết giấu đầu giấu đuôi như vậy?

Hơn nữa, hễ cứ sử dụng song đao, thì chính là cái tên Đường Lang gì đó của Sơn Việt Tộc Minh Quốc?

Khang Tư cũng không có để ý, dù sao hắn chỉ là một tiểu binh, nghe lệnh làm việc là được rồi. Tin rằng cái lý do thích hợp, gã Trung đội trưởng kia và người cấp trên sẽ tìm ra.

Tìm được cái cớ rồi, bọn thân vệ mới có hứng thú bắt đầu phân biệt những thi thể chết bởi tay của mình. Không hiểu bọn chúng sao làm thế Khang Tư vừa hỏi, mới biết được đây là phương pháp của đế quốc để xác nhận công lao.

Và không như suy nghĩ của Khang Tư, bọn thân vệ cũng không có tranh đoạt công lao của nhau, ngược lại rất thành thật lựa lấy ra thi thể địch nhân do mình giết chết. Thậm chí có một số thân vệ vẻ mặt ngượng ngùng đứng ở một bên, bởi vì bọn họ không có giết chết một tên địch nhân nào.

Trưởng đội và Tiểu đội trưởng của Khang Tư cũng may mắn còn sống sót. Dưới sự thúc giục của bọn họ, Khang Tư tùy tiện tìm bảy tám thi thể chết dưới tay của mình, khiến tất cả bọn thân vệ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Khang Tư. Cho đến khi Trưởng quan thống kê chiến quả, sau khi lấy vũ khí của Khang Tư so với vết thương, lúc đó mọi người mới thu hồi ánh mắt quái dị, đổi lại bằng thần sắc khiếp sợ.

Nguyên nhân rất đơn giản, ở đây chỉ có mấy thân vệ giết chết hai địch nhân, những người khác đều là một, hoặc là hai người hợp sức giết chết một tên, còn thành tích của Khang Tư một mình giết chết chín người, làm sao không khiến cho bọn họ khiếp sợ chứ?

Trưởng đội của Khang Tư tiến lại gần nói:

- Ngươi nầy, thật đúng là lợi hại! Đoàn Sơn Nhạc này là tinh nhuệ nổi danh trên khắp cả đại lục, không ngờ một mình ngươi lại giết chết chín người!

Nói đến đây, thấy Khang Tư nhìn những thi thể không có ai nhận lãnh, không khỏi cười nói:

- Không cần nhìn nữa, không có phần của ngươi, những thi thể không có ai nhận, một nửa coi như là chiến công của người tử trận, tính ra thành kim tiền thêm vào tiền tử giao cho người nhà của bọn họ, một nửa dựa theo cấp bậc cao thấp của các Trưởng quan chỉ huy may mắn còn sống sót để phân phối, Trung đội trưởng nhất định sẽ dựa cơ hội lần này tấn thăng lên Thiếu tá.

Nói đến Trung đội trưởng, Trưởng đội có vẻ bất mãn bỉu môi.

Thấy chiến công thống kê kết thúc, biết mình có hy vọng được thăng quan, gã Trung đội trưởng hăm hở nói:

- Người có thể cưỡi ngựa, theo ta đi trước nghênh đón ngài Nguyên soái, đám người còn lại phòng thủ ở chỗ này.

Nói xong liền phóng mình lên ngựa, một đám đông thân vệ còn có thể hành động, cũng cùng lên ngựa.

Khang Tư thoáng nhìn một vòng, còn có thể lên ngựa chỉ có chừng hai trăm người, lúc này sức chiến đấu của đại đội chỉ còn lại không đến một phần ba.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của bọn thân vệ ở lại phòng thủ, nhóm người Khang Tư cùng theo Trung đội trưởng giục ngựa rời đi.

Khi đoàn người trở lại, kinh hoàng phát hiện năm thi thể thân vệ của Nguyên soái trên đường.

Đầu óc gã Trung đội trưởng lập tức mơ hồ: “Chẳng lẽ Nguyên soái đã xảy ra chuyện? Không thể nào? Bổn trận có hơn hai ngàn người a! Chết tiệt, ngàn vạn lần đừng như vậy, nếu không tất cả Trưởng quan chúng ta đều đi đời nhà ma!”

Hắn biết rằng, nếu như Nguyên soái phát sinh cái gì ngoài ý muốn, Hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ bắt những Trưởng quan như mình chôn cùng với Nguyên soái!

- Trưởng quan, bên này có rất nhiều dấu chân ngựa chạy đi, xem dấu móng ngựa là kỵ binh thân vệ chúng ta.

Câu nói của một binh lính làm thức tỉnh gã Trung đội trưởng đang ngẩn người.

Nghe nói như thế, gã Trung đội trưởng lập tức nhớn nhác kêu lên:

- Mau! đuổi theo!

Tất cả thân vệ cũng biết chuyện gì xảy ra, lập tức cắn răng chịu đựng đau đớn và mệt mỏi, cố sức quất roi giục ngựa chạy theo vết chân ngựa.

Bọn họ đều là cấp bậc sĩ quan trở lên, nếu như Trưởng quan chôn theo cùng, tuyệt đối có một phần của mình, bọn họ đều lo lắng và nhịn không được đều nhìn Khang Tư với ánh mắt hâm mộ, ai nấy đều muốn mình trở thành tên binh nhì thấp kém như tên kia.

-o-o-o-

An Đạt, Liệt Văn hai người mang theo dụng cụ vẽ, khi đạo tặc bao vây thân vệ Nguyên soái, nhìn thấy cờ của Nguyên soái, không khỏi chửi rủa trong lòng.

Chết tiệt! Còn bao vây Nguyên soái các hạ lại!

Chẳng lẽ tên binh nhì kia không có báo cáo chuyện gặp phục kích? Hay là bọn Trưởng quan ngu ngốc kia căn bản không thèm để ý, làm bộ trực tiếp đánh về phía mấy trăm người bên giòng suối kia?

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, đều tự trở lại giữa đám bộ hạ của mình, bắt đầu đông ra lệnh một đội ngũ, tây chỉ huy một đám người.

Bọn họ cố ý chỉ huy lung tung, hơn nữa bọn thân vệ Nguyên soái công kích mãnh liệt, vòng vây bắt đầu lỏng lẻo, không gian hoạt động cũng theo đó mở rộng ra.

Bọn thân vệ Nguyên soái trong vòng vây, lập tức nhân cơ hội xông phá bốn phía, mở rộng không gian hoạt động lớn hơn nữa, Nguyên soái Tả Đặc Lạp ở phía sau vẫn chú ý đến tình hình, lập tức vung kiếm lên:

- Tấn công!

Bọn kỵ binh lập tức gào thét, thúc roi giục chiến mã, ào ạt phóng lên phía trước.

Mạn Đà La đầu lĩnh bọn đạo tặc này cũng không phải là ngu ngốc, ngay từ lúc thấy vòng vây hơi hỗn loạn, liền giậm chân múa tay quát mắng:

- Con bà nó! Chỉ huy cái quái gì vậy? Không phải ta đã nói với bọn họ sau khi bao vây, phải lập tức sáp lại gần quấn lấy chúng không để ý tới sinh tử hay sao? Chỉ cần quấn lấy không để cho bọn kỵ binh chúng xung phong, thì thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!

Gã Mạn Đà La nhìn bọn đầu mục chung quanh quát to:

- Chết tiệt! chúng sắp vượt qua! Mấy người các ngươi, mau! Lập tức dẫn người xông lên đuổi bắt cho ta, không cần sợ nhân thủ không đủ! Sau này trở thành quý tộc, còn sợ không có gì sao!

Mấy tên đầu mục kia cũng biết lúc này là thời khắc mấu chốt, lập tức gào thét dẫn người lướt qua vòng vây, xông về phía bọn kỵ binh thân vệ đang ào ào phóng tới.

Còn Mạn Đà La thì lo lắng đi qua đi lại.

- Chết tiệt, nếu như không phải là thời gian không đủ, lão tử đã sớm cho đào hố bẫy ngựa ở phía trước vòng rào, đâu để cho bọn chúng nhởn nhơ phóng ngựa!

Mạn Đà La kỳ vọng rất cao với bộ hạ mình, mà bộ hạ của hắn cũng coi như không phụ lòng hắn, căn bản đều không quản tới mạng sống công kích quấn lấy bọn kỵ binh thân vệ. Đáng tiếc, bọn kỵ binh thân vệ phóng chạy trước một bước, đồng thời theo hai đại đội mở rộng không gian phía trước đã bắt đầu gia tăng tốc độ.

Kỵ binh thân vệ một khi phóng ngựa chạy, bọn bộ binh đạo tặc ở chung quanh hoàn toàn không kịp ngăn chặn!

Đám kỵ binh xả cơn nổi giận trong bụng chém giết đạo tặc đến kêu cha gọi mẹ. Vốn đã bị An Đạt, Liệt Văn chỉ huy lung tung khiến cho trận hình có chút hỗn loạn, lập tức đạo tặc bị kỵ binh xông tới càng phân tán lỏng hơn.

Kinh khủng nhất chính là: Bọn đạo tặc chịu đựng sự hành hạ của kỵ binh thân vệ, nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng gào thét chết chóc, quay đầu lại vừa nhìn thấy! Một đám binh đao lóe hàn quang của kỵ binh đang nhằm thẳng vào mình!

Mặc dù đám kỵ binh phía sau này chỉ có mấy trăm, nhưng trước sau đều bị giáp công, bọn đạo tặc chẳng qua là dựa vào khí thế để tác chiến, lập tức giống như đàn kiến bị động ổ, thật nhanh bỏ chạy tứ tán.

Lúc gã Trung đội trưởng dẫn đội kỵ binh chạy tới phụ cận chiến trường, một màn trước mắt này thiếu chút nữa khiến hắn rớt tim gan ra ngoài.

Cờ xí của Nguyên soái Đế quốc bị đạo tặc trùng trùng lớp lớp bao vây, nếu như không phải nhìn thấy thân vệ Nguyên soái bị vây khốn, đang cố gắng chiến đấu ở trong vòng vây, chỉ sợ hắn đã sớm té xỉu tại chỗ.

Thấy tình hình nguy cấp, hơn nữa cờ Nguyên soái vẫn còn, gã Trung đội trưởng cũng không suy nghĩ người của mình đã trải qua trận chiến vừa rồi còn có thể tiếp tục chiến đấu hay không, hắn rút đao điên cuồng gào thét:

- Lên! Giải cứu ngài Nguyên soái!

Hắn là người đầu tiên xông ra.

Người tại đây, đại khái trừ Khang Tư ra, những người khác đều hận không thể lập tức giải cứu Nguyên soái ra, cho nên không chần chừ chút nào, hơn hai trăm tên tàn binh, đồng thời phóng ngựa vọt tới hướng đạo tặc!

Khang Tư thấy nơi xa phất phới lá cờ của Mạn Đà La, có chút sững sờ.

Tại sao có thể có hai đoàn đạo tặc Mạn Đà La? Thế nhưng Khang Tư rất nhanh xác định đám đạo tặc này, không phải là kẻ địch hủy diệt thôn làng giết người thân của mình, chính bọn có sức chiến đấu cường hãn kia mới là thủ phạm. Bởi vì tù binh bị bọn chúng giết chết bên khe suối, đúng có mấy thôn dân hắn đã từng gặp vài lần.

Hiểu rõ điểm này, mặc dù Khang Tư cũng cùng chiến đấu với đại đội, nhưng đánh giết cũng có chút không tập trung, chỉ công kích lại những tên đạo tặc công kích mình, cũng không đuổi theo tàn sát.

Vốn nhóm người Trung đội trưởng tưởng rằng phải một phen liều chết chiến đấu nữa, nhưng vui mừng khi phát hiện: những tên đạo tặc này đã hoàn toàn khiếp đảm. Khi bọn hắn phóng vọt tới đâu, bọn chúng đều từ nơi đó chạy tản ra, gặp phải hơi có chút kháng cự, sau khi chém chết mấy người, những tên khác lại bỏ chạy tứ tán.

So với trận chiến lúc trước, cuộc chiến này quả thực đơn giản như ăn cơm vậy.

Thấy một màn này, bọn thân vệ vốn có chút mệt mỏi, lập tức hăng hái vung đao tàn sát khắp nơi.

Vốn bọn thân vệ trong vòng vây tả xung hữu đột hy vọng đột phá vòng vây, thấy viện quân tới nơi, thật đúng là lên tinh thần như diều gặp gió, lại càng thêm dũng cảm chém giết.

Nguyên vốn đạo tặc đã có phần phân tán, lúc phát hiện hai Phó đoàn trưởng đều không còn nhìn thấy, lập tức toàn quân bỏ chạy trốn.

Đáng tiếc, trên vùng đất thiết lập mai phục này, lại trở thành chướng ngại ngăn cản bọn chúng chạy trốn!

Lối ra sơn cốc bị kỵ binh Khang Tư ngăn chặn, một đám đông người từ bên trong tháo chạy ra, chỉ có thể leo lên hai bên sườn núi.

Nguyên soái Tả Đặc Lạp được kỵ binh che chở lao ra khỏi cửa cốc, lập tức vung kiếm ra lệnh:

- Toàn quân quay đầu, phòng thủ cửa cốc, tấn công vào trong! Giết hết!

Kỵ binh đã xông ra đột nhiên quay đầu, hét lớn một tiếng, đuổi theo bọn đạo tặc đang bỏ chạy tứ tán!

Lúc này đã là thời khắc thu hoạch chiến công tuyệt vời, tất cả kỵ binh thân vệ hăng hái bừng bừng, hận không dùng được cả chân lẫn tay đuổi giết bọn đạo tặc.

Thấy đại thế đã mất, Mạn Đà La hung hăng giậm chân, sau đó cũng không thông báo một tiếng, dẫn mấy người thân tín, xoay mình chạy đi.

Hắn vừa rời khỏi chiến trường, vẻ mặt ảo não tự lẩm bẩm: “Chết tiệt, lại phải tốn hao một số tiền của gây dựng lại đoàn đạo tặc rồi.” Nói đến đây, hắn sờ soạng trong lòng một lát, thầm nói: “Hoặc là nên đổi tên đổi họ? Đó là một biện pháp không tệ đây, ít nhất vật thế chấp không cần giao trả cho bọn họ, có được khoản kim tệ kia, lão tử không cần phải làm đạo tặc gì nữa...”

Bỗng nhiên vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, Mạn Đà La giật mình bừng tỉnh.

Hắn khiếp sợ phát hiện mấy tên thân tín đi theo bên cạnh mình, chỉ trong nháy mắt, đều bị cung tên bắn thành con nhím!

Thấy trước mặt mình xuất hiện mấy chục tên cung tiến thủ, trên trán Mạn Đà La nổi vằn mấy đường gân xanh, bởi vì hai người được vây quanh giữa bọn cung tiến thủ này, đúng là Phó đoàn trưởng của mình.

Mạn Đà La nghiến răng nghiến lợi quát:

- Khó trách vòng vây đội quân của Tả Đặc Lạp đột nhiên hỗn loạn cả lên, hóa ra là các ngươi làm! Ban đầu sao ta không nghĩ tới, các ngươi lại là đặc vụ của đế quốc chứ?

An Đạt và Liệt Văn đồng thời tháo mặt nạ xuống lộ ra mặt mũi, trong lòng Mạn Đà La cả kinh.

Từ lúc hai gã Phó đoàn trưởng này gia nhập đoàn đạo tặc, cho tới bây giờ không có gỡ mặt nạ ra lần nào, hiện giờ để cho mình thấy rõ bộ mặt thật của họ, nguyên nhân là gì không cần nói cũng biết.

Liệt Văn cười cười rất êm dịu:

- Đoàn trưởng, ngươi đã đoán sai rồi, chúng ta cũng không phải là đặc vụ chó má cái quái gì của đế quốc.

- Vậy các ngươi là ai?

Mạn Đà La vô thức hỏi.

Không ai trả lời, An Đạt ngược lại quát to:

- Đừng để ta nổi cáu, mau giao vật đó ra đây!

Mạn Đà La cau mày lại, hỏi:

- Vật gì?

- Ngọc tỷ, giao ngọc tỷ ra đây!

An Đạt tiếp tục quát.

- Cái gì ngọc tỷ? Ta cũng không phải là hoàng đế, không có ngọc tỷ!

Mạn Đà La vội vàng lắc đầu nói.

- Hà hà, không nên giả bộ nữa, chúng ta biết rõ ngọc tỷ ở trong bọc của ngươi, nếu như không giao ra, chúng ta tự mình tới lấy đó!

Liệt Văn khoanh tay đứng ở một bên vươn ra một ngón tay, chỉ chỉ vào hắn thoải mái nói.

Mạn Đà La biết tránh không khỏi tức giận nói:

- Chết tiệt! Đây là vật thế chấp của bọn họ, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị bọn họ đuổi giết sao?

An Đạt cười gằn nói:

- Hắc hắc, biết tại sao cho đến nay chúng ta vẫn luôn mang mặt nạ không? Hiện tại trên chiến trường đã có hai thi thể mang mặt nạ, trừ ngươi ra, có ai biết chúng ta cầm đi vật thế chân của bọn họ? Có lẽ mục tiêu hoài nghi của bọn họ sẽ nhắm vào bọn thân vệ Nguyên soái kia? Hoặc là, nếu khiến ngươi chết không còn đấu vết, ngươi nói xem, bọn họ có đi khắp thiên hạ tìm ngươi hay không?

- Chết tiệt! Các ngươi sớm đã có mưu tính trước!

Mạn Đà La rống to, dựa theo cách nói này, quả thật mình đúng là phải chịu oan ức rồi.

- Hì hì, chúng ta đúng là có kế hoạch trước, có điều thu hoạch được ngọc tỷ chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi, điều này cũng nhờ có ngươi giúp chúng ta lập được công lao to lớn đấy.

Liệt Văn cười nói.

- Công lao? Phía sau các ngươi còn có người!

Mạn Đà La giật mình nói.

An Đạt liền biến sắc mặt:

- Nói nhảm! Giao nộp hay không? Không giao, lão tử sẽ...

Vừa nói vừa giơ tay lên, mấy chục tên cung tiến thủ lập tức ra thế giương cung chuẩn bị bắn.

Mạn Đà La từ trong bọc móc ra một vật hình vuông trong gói vải màu vàng, mặt đầy vẻ nanh ác quát to:

- Đại gia nhất quyết cùng tiêu tán, hãy xem ta phá hủy nó!

Vừa nói vừa giơ lên cao hung hăng đập mạnh trên mặt đất!

Một mũi tên bay soẹt qua, đầu tên xuyên qua đầu mút của bao vải, ghim trên mặt đất, bao vải cứ như vậy treo lắc lư trên mũi tên cách mặt đất một tấc.

Mạn Đà La trợn mắt há hốc mồm nhìn Liệt Văn vẻ mặt ung dung cầm cây trường cung, liền sau đó hắn chợt tỉnh lại kêu lớn một tiếng, bổ nhào về phía bao vải vàng kia. Thế nhưng bị An Đạt sớm xông lên đá một cước bay đi. Mấy hán tử lập tức bỏ cung tên xuống rút đại đao ép tới vây chặt hắn.

An Đạt cẩn thận lấy bao vải trên mặt đất, còn Liệt Văn phất tay một cái, những cung tiến thủ lập tức vây chung quanh cảnh giới. Hai người đứng ở giữa, mặt đầy vẻ hưng phấn nhìn cái bao vải.

Liệt Văn nuốt nước miếng nhẹ giọng nói:

- Nhìn thử xem thế nào?

- Dĩ nhiên, nếu như đồ giả chẳng phải là uổng công sao?

An Đạt vừa gật đầu, vừa dùng hai tay hơi run run mở bao vải ra.

Nhìn vật trong bao một lúc lâu, An Đạt có chút chần chờ hỏi:

- Vật này là thật hay giả đây?

Liệt Văn dùng giọng nói không dám xác định:

- Nhìn dáng bề ngoài rất cổ xưa, hẳn phải là đồ thật chứ?

An Đạt vỗ vỗ đầu:

- Vật này đã thất lạc mấy trăm năm rồi, trước nay cũng không có người nào nhìn thấy qua, quỷ mới biết có phải là đồ thật hay không, để cho đại nhân xác định thôi?

- Ừ, giao cho đại nhân là được. Cho dù là giả cũng không sao cả, dù sao chúng ta cũng không có phí chút sức nào.

Liệt Văn gật đầu.

An Đạt đột nhiên nở nụ cười:

- Hay a, nếu như là đồ thật, há chẳng phải là tuyệt vời sao? Chúng ta có thể giảm phấn đấu bao nhiêu năm đấy!

Liệt Văn tức giận nói:

- Đừng hoang tưởng, vật này chỉ hữu dụng đối với ba nhà đại công quốc có dã tâm. Hay là đem bán nó đi đổi thành tiền thì tốt hơn. Có được hơn ngàn vạn kim tệ đó, tộc nhân chúng ta có thể phồn thịnh lên rồi.

- Ừ, quả thật rất mong đợi giờ khắc đó tới a.

An Đạt vẻ mặt mơ mộng nói.

Một thanh âm đột nhiên phá hỏng bầu không khí:

- Thỉnh cầu, xin tha cái mạng nhỏ ta, ta nguyện ý quyên góp tất cả tài bảo!

Mạn Đà La phát hiện mình sắp xong đời vội vàng cầu xin tha thứ.

- Ha ha, xin lỗi, Đoàn trưởng, những thứ tài bảo ngươi cất giấu chúng ta đã sớm nắm giữ rồi. Hơn nữa nếu như ngươi không biến mất trên đời, còn ai để làm mục tiêu thu hút bọn họ chứ?

Liệt Văn âm hiểm cười nói.

Còn An Đạt bị quấy rầy, lại càng tức giận xông lên trực tiếp đánh hắn bất tỉnh.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, An Đạt, Liệt Văn dẫn bọn cung tiến thủ và đem số thi thể rời khỏi nơi này.