Cô Độc Chiến Thần

Quyển 3 - Chương 21: Sóng ngầm mãnh liệt

- Đây là nơi nào?

Khang Tư nghi ngờ nhìn bốn phía, bầu trời u u ám ám, tầng mây hạ xuống rất thấp, nhưng trời vẫn không mưa xuống, làm cho người ta có một cảm giác như bị đè nén.

“Mình giờ phút này đứng ở trong một con suối rộng không biết diện tích”, Khang Tư có chút kỳ quái: “Mình không phải là bị đâm chết, tại sao lại ở địa phương cổ quái này?”

“Chẳng lẽ mình đã chết?” Khang Tư không biết làm sao chỉ cười cười: “Đây là địa ngục sao? Thật là một nơi cổ quái.”

Ngay khi Khang Tư chuẩn bị khom lưng xem xét nước suối vẻ sền sệt này, là chuyện như thế nào, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ đàng xa truyền đến. Khang Tư biết đó là tiếng kỵ binh xung trận, lập tức chuẩn bị tránh sang bên cạnh, nhưng đột nhiên phát hiện hai chân mình không thể di động!

Ngay khi Khang Tư giật mình, phía sau đột nhiên có tiếng chém giết vang lên khắp một vùng. Vô số khuôn mặt khinh bộ binh nhìn không rõ, trên người mặc quần áo đơn sơ, tay cầm đao cụt kiếm gãy, ôm một lòng vì nghĩa không từ xông tới bọn kỵ binh hiện ra từ nơi bóng tối.

Cụt chân cụt tay, đầu bay máu chảy, tiếng reo hò tiếng rên rỉ, tất cả đều hiện ở ngay bên cạnh Khang Tư, hắn không cách nào nhúc nhích. Nhưng những bóng người kia ở bên cạnh chém giết, lại không có tạo cho mình một chút thương tổn nào: Khang Tư liền hiểu ngay đây chính là ảo giác.

“Vào quân đội đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nằm mơ lại là tình cảnh như thế, tại sao không giống khi còn bé, đều là mộng đẹp ăn nhiều uống lớn?”

Khang Tư nhìn tất cả trước mắt, bất đắc dĩ cười cười.

Ngay khi Khang Tư suy nghĩ miên man, một khinh bộ binh đột nhiên đưa một thanh đao gãy cho Khang Tư, hô lên với hắn:

- Tiểu tử kia, theo ta lên!

Khang Tư thấy rõ ràng mặt mũi của người này, đó là Tiểu đội trưởng tiểu đội của mình lúc mới gia nhập quân đội, mà cùng lúc nhận lấy thanh đao, Khang Tư phát hiện mình có thể động, lập tức không có nghĩ ngợi liền cùng Trưởng quan đầu tiên của mình xông về hướng quân địch.

Ở trong trận chém giết này, mình sẽ không bị thương, không thở hổn hển, tiện tay tung một đao liền có thể giết chết một kỵ binh tinh nhuệ, tất cả đều là giả dối biết bao.

“Không phải nói là nằm mơ khiến cho người ta không phân biệt rõ thật giả sao? Vậy tại sao mình có thể kết luận chuẩn xác như vậy, mình đang trong mơ mà?”

Khang Tư thở một hơi, không thèm suy nghĩ tới vấn đề mà mình vĩnh viễn không hiểu rõ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám.

Lúc này, bầu trời âm u tối tăm, đột nhiên mở ra một khe hở, một làn ánh sáng chói mắt mà ấm áp, chiếu lên người Khang Tư.

Có lẽ, nên tỉnh rồi...

- Đại nhân tỉnh rồi? Thật tốt quá!

Khang Tư mới vừa mở mắt, đã nghe bên tai truyền đến tiếng của Y Đạt, tiếp theo liền thấy hai mắt đỏ bừng của Y Đạt.

Thân binh bảo vệ Khang Tư ở bên cạnh, lập tức cao hứng báo ra bên ngoài.

“Đây là phủ của thành chủ sao?” Giường của Khang Tư cạnh cửa sổ, cho nên thấy được phong cảnh ngoài cửa sổ, lập tức hiểu mình đang ở chỗ nào.

Trong lúc đánh giá bốn phía, Khang Tư cũng trước tiên kiểm tra thân thể của mình, trừ lúc hít vào thì bộ ngực có chút đau và toàn thân không có sức lực, thì tứ chi đều rất bình thường, xem ra mình mạng lớn, lại sống sót.

- Ta nằm bao lâu?

Khang Tư ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Y Đạt, lên tiếng hỏi.

- Đại nhân, ngài đã nằm hơn một tháng rồi.

Đón lấy cốc nước tên thân binh đưa tới, Y Đạt vội vàng nói.

- Hơn một tháng? Vậy nhiệm vụ diệt cường đạo hiện đã tiến hành được đến đâu rồi?

Khang Tư nhớ tới nhiệm vụ của mình, không khỏi lập tức hỏi tới.

- Thuận lợi không lớn, trừ một nhóm cường đạo mà Tạc Lạp đại nhân diệt trừ từ tháng trước, cũng không có phát hiện bóng dáng của cường đạo nào nữa.

- Lương thực đủ không?

Khang Tư lại hỏi tiếp.

- Tạc Lạp đại nhân thu được một số lương thực trở về, đủ cho quân đội và dân chúng dùng hơn nửa năm, thêm với việc khai phá ruộng đất, lương thực tạm thời không lo.

Y Đạt trả lời.

Khang Tư còn muốn hỏi thăm một số việc, một tràng tiếng bước chân vội vàng từ ngoài cửa truyền tới, cửa phòng mở ra, mười mấy tên Trưởng quan liền lập tức ùa vào.

- Đại nhân cuối cùng tỉnh lại rồi! Không có việc gì chứ?

Tạc Lạp mặt đầy vẻ vui mừng xem xét Khang Tư.

Hơn một tháng từ khi Khang Tư hôn mê đến nay, Tạc Lạp mặt mày ỉu xìu, bởi vì báo tin cho Công chúa, hắn không biết phải viết như thế nào.

Viết chi tiết, chỉ sợ Công chúa sẽ lập tức chạy tới. Viết giả, lại là lừa gạt Công chúa... Cuối cùng bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là báo tin thật, dĩ nhiên cũng đặc biệt nói rằng Khang Tư chẳng qua là hôn mê mà thôi. Hắn tin tưởng với trí tuệ của Công chúa, hẳn là sẽ không làm ra chuyện tới đây thăm Khang Tư.

- Mọi người trong khoảng thời gian này khổ cực rồi, quân đội thế nào?

Các trưởng quan sau một hồi khiêm tốn, Tạc Lạp nói:

- Đại nhân, quân ta mở rộng chọn lựa những người khỏe mạnh trong nhóm dân chạy nạn, hiện tại đã được hơn ba vạn quân. Bọn hạ quan trải qua bàn luận, đem một vạn nông phu khỏe mạnh tổ chức riêng thành một đội quân thủ thành, đóng ở các nơi, còn lại hai vạn người thì biên chế vào đội quân tác chiến.

Khang Tư sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới mới qua hơn một tháng mà thôi, mình liền thành Quan chỉ huy của đội quân ba vạn người. Nghĩ tới đây, hắn liền không khỏi nổi lên một trận đau đầu.

Tạc Lạp thấy bộ dáng đau đầu của Khang Tư, không khỏi khẽ cười, tiếp tục nói:

- Biên chế cũng không có thay đổi, phương diện Trưởng quan cũng không có vấn đề, chỉ là do binh lính quá nhiều, hiện tại Trưởng quan quản lý binh sĩ không dễ. Cho nên đại nhân phải bổ nhiệm số lượng lớn mới được, dù sao hiện tại người dưới trướng của mỗi Thiên tướng có tới sáu ngàn người, quản lý thật không dễ dàng.

Lời này vừa nói ra, trên mặt các Trưởng quan đều vui mừng, bọn họ cho tới bây giờ không nghĩ tới với xuất thân của mình, mới hơn một tháng liền thành Phó tướng.

Y Đạt vội vàng nhắc nhở:

- Đại nhân, quân ta mặc dù là biên chế theo Thiên tướng, nhưng trên công văn ở quân bộ chính là biên chế theo Phó tướng, nếu tự tiện thay đổi, sợ rằng quân bộ sẽ tìm đến gây phiền toái.

Nghe nói thế, sắc mặt các Trưởng quan trầm xuống, bọn họ cũng biết những lão già ở quân bộ, xem thường Khang Tư đại nhân tuổi còn trẻ.

Nếu như mở rộng biên chế, quân bộ không phải là “sợ rằng”, mà là tuyệt đối sẽ tìm đại nhân gây phiền toái. Cho dù bọn họ thuận lợi thu hồi một bộ phận lãnh thổ quốc gia, cũng sẽ vì thế mà công không chuộc được tội.

Thấy mọi người cau mày, Tạc Lạp cười nói:

- Chúng ta chỉ cần cho mỗi một đội thêm mấy chức phó, vậy có thể giải quyết vấn đề. Trước kia quân đội phàm là gặp chuyện độc lập chấp hành nhiệm vụ, cấp lãnh đạo không đủ, đều là dùng biện pháp này.

- Ha ha, chiêu này rất tốt, ngoài mặt là Thiên tướng, nhưng thật ra ta còn chỉ huy năm tên Phó Thiên tướng khác mỗi tên có một ngàn bộ hạ nha!

Thiên tướng thứ ba Mã Đa lập tức vỗ tay cười.

Khang Tư đang buồn rầu về chuyện bổ nhiệm Trưởng quan, đương nhiên là lập tức tiếp thu đề nghị của Tạc Lạp.

- Được rồi, đại nhân vừa mới tỉnh, phải nghỉ ngơi, mọi người theo lệnh làm việc đi.

Y Đạt bắt đầu thực hiện trức trách của đội trưởng thân binh.

Ngay sau khi mọi người tỉnh ra, liền ngượng ngùng chào Khang Tư lui ra, một thân binh đột nhiên xông tới hô:

- Đại nhân! Đại thần quan đại nhân thay mặt Công chúa điện hạ đến đây thăm viếng. Theo tin báo, hiện giờ chỉ cách nơi đây khoảng mười cây số!

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều kinh hãi, Đại thần quan lại chạy đến nơi hỗn loạn này làm gì? Mà Tạc Lạp lại là cười khổ lắc đầu không ngớt.

Mấy ngày qua không có nhận được tin tức từ thủ đô, liền biết có chuyện sẽ phát sinh, lại không nghĩ rằng chuyện lớn như vậy, hy vọng Công chúa sẽ không lén cùng tới, nếu không một khi có chuyện, vậy thật đúng là phiền toái.

- Nhanh, Y Đạt, mau đỡ ta dậy.

Khang Tư đối với Đại thần quan trên thực chất là sư phụ này, có thể nói là hết sức tôn kính.

Ngồi ở trên xe ngựa quân dụng, Y Ti Na mặt che khăn đang nhắm mắt dưỡng thần, còn thị nữ hoạt bát Tiểu Cầm bên cạnh, đang tò mò nhìn qua rèm cửa sổ quan sát cảnh vật xung quanh.

Đáng tiếc, căn bản không nhìn thấy phong cảnh gì ở nơi xa, bởi vì đập vào mắt đều là đông đảo kỵ binh oai phong lẫm liệt.

Tiểu Cầm cảm thấy không có gì vui, quay đầu hỏi:

- Tiểu thư, chúng ta lần này tới tiền tuyến thăm hỏi, Công chúa điện hạ có phải là quá mức khẩn trương hay không? Lại phái ra hơn một vạn kỵ binh làm hộ vệ. Đoạn đường đi tới, cũng không thấy có chuyện gì nguy hiểm, phải cần binh lực mãnh mẽ như vậy sao?

Y Ti Na mở mắt cười nói:

- Đoạn đường chúng ta từ thủ đô đi qua này, là Khang Tư đại nhân đi trước, dọc đường thổ phỉ cường đạo cũng đã bị tiêu diệt, cho nên ngươi mới thấy được suốt dọc đường đường sóng êm gió lặng.

Tiểu Cầm trợn tròn mắt, không hiểu được hỏi:

- Nếu như vậy, chúng ta còn phải mang nhiều hộ vệ như vậy làm chi?

- Những hộ vệ này, đại bộ phận lưu lại cho Khang Tư đại nhân chỉ huy.

Y Ti Na nói đến đây, lại nhắm hai mắt lại, trong đầu không khỏi nhớ tới bộ mặt lo lắng hối hận của Ngả Lệ Ti Công chúa khi nghe Khang Tư bị đâm.

Bất quá mình lúc ấy cũng là như vậy sao? Lúc đó trong đầu trừ ý niệm hận không thể lập tức đi tới bên cạnh Khang Tư, những cái gì khác đều không nghĩ ra.

Vốn cho là Ngả Lệ Ti Công chúa sẽ đích thân đi tiền tuyến thăm Khang Tư, nhưng không ngờ, mình còn chưa kịp khuyên can, Ngả Lệ Ti Công chúa liền buông bỏ ý định, ngược lại ủy thác mình thay nàng đến đây.

Thấy nét mặt Ngả Lệ Ti, Y Ti Na hiểu, đây là sự nhẫn nhịn mà người trên phải làm ra. Nếu mình thân ở chức vị của Ngả Lệ Ti, nhất định không nhẫn nhịn được như vậy. Nói cách khác, Ngả Lệ Ti đã đủ tư cách của một người ở ngôi vị cao.

Chỉ hy vọng sẽ không xảy ra tình hình nàng từ bỏ Khang Tư, nếu không...

Ở thủ đô xa xa, Ngả Lệ Ti nhìn trời chiều bất đắc dĩ thở dài.

Nàng rất mong muốn đi thăm Khang Tư, nhưng lý trí của nàng lại ngăn lại.

“Không nói đích thân mình đi tới tiền tuyến sẽ làm Khang Tư lâm vào nguy cơ như thế nào, mà ngay cả mình là người thừa kế một khi rời khỏi thủ đô, có thể trở về hay không cũng không biết. Dù sao bề ngoài thủ đô nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng bên trong sóng ngầm mãnh liệt, những người theo phái Vương hậu, căn bản không có tính toán buông tha chuyện làm phản. Quân đội ngoài mặt đều do mình khống chế trong tay, nhưng thật ra là nằm trong tay đầu não các quân.”

“Bọn người kia trong chuyện tranh đoạt thừa kế ngôi vua đứng ở phía mình, bởi vì bọn họ không có quyền kế vị khi mình mất đi, nhưng không ngờ lại từ chối đề nghị lên ngôi của Vương hậu. Hiện tại mình chỉ có thể là người thừa kế ngôi vua mà không phải thân phận là Quốc vương.”

“Vốn tưởng rằng Cổ Lạp là thân tín của mình, nhưng không nghĩ tới, ngay cả mình muốn điều động quân đội hộ tống Y Ti Na, cũng bị lão tìm lời từ chối.”

Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lấy danh nghĩa xây dựng cấm vệ quân, rút về các liên đội kỵ binh, lúc này mới tổ chức được binh lực hơn một vạn người, hộ tống Y Ti Na đi ra tiền tuyến.

Thế nhưng cũng nhờ thế, nàng mới phát hiện mình không phù hợp với các chủ quản của quân đội.

Vào lúc nàng hạ lệnh xây dựng cấm vệ quân, quân đội theo phái Vương hậu ở bốn phía hoàng thành, bao gồm cả phái quân bộ, cũng tiến vào cảnh giới trạng thái như có như không. Mà khi nàng đưa cấm vệ quân đi tiền tuyến, trạng thái cảnh giới của những đội quân này liền giải trừ.

Công chúa hiểu rằng, bọn họ đã thỏa hiệp với nhau. Phái Vương hậu và phái quân bộ vì giữ lại quyền lực trong tay, đã thỏa hiệp, chỉ có nàng là người cô đơn!

“Vốn còn tưởng rằng quân bộ không nghe lệnh, là bởi vì muốn dựa vào quân quyền để giành địa vị, nhưng hiện tại xem ra, bọn họ là có ý đồ muốn chia cắt vương quốc. Thế nhưng mình cũng không tính là thất bại, Khang Tư đã có binh lực ba vạn, thêm cấm vệ quân, như vậy có bốn vạn quân, cũng coi như là một quân đoàn, đây chính là binh đoàn của mình.”

“Chờ đến khi thu hồi lãnh thổ, quân đoàn này thu thêm cường đạo, ít nhất cũng có thể mở rộng đến ba quân đoàn. Đây không phải là quân đoàn canh giữ ở hậu phương chưa có kinh nghiệm, mà là đội quân tinh nhuệ đã từng trải chiến trường. Mình có được những binh lực này, liền có thể chân chính lên ngôi vua, cũng muốn nhìn xem, đến lúc đó còn ai dám phản đối!”

-----------------

Trong khi Ngả Lệ Ti nghiến răng ở vương cung. Tại phủ đệ của Cổ Lạp, Khải Ân đang nghi ngờ hỏi cha mình:

- Phụ thân đại nhân, tại sao muốn con đi Duy Nhĩ Đặc thành làm quân thủ thành? Phải biết rằng đơn vị quân thủ thành ở hậu phương đều là liên đội, như vậy, không phải là con bị giáng cấp sao?

Cổ Lạp đang xem sách, nghe như vậy không khỏi gập sách lại, mắng:

- Ngươi vội vã chạy tới, chính là hỏi ta chuyện nảy? Thật là đồ ngu xuẩn!

Khải Ân mấp máy miệng không lên tiếng, nhưng dù ai thấy bộ dạng của hắn cũng biết hắn không phục.

Cổ Lạp không khỏi thở dài trong lòng nhớ tới buổi tối trước đây:

Đêm hôm đó, Cổ Lạp đang ở nhà thích ý xem sách. Nhưng bất ngờ, cửa thư phòng của lão đột nhiên bị mở ra, Cổ Lạp vỗ mạnh lên bàn chuẩn bị phát hỏa, không ngờ rằng cũng không phải là gã quản gia trong tưởng tượng, mà là người ngoài ngoài ý liệu của lão.

- Khải Ân! ngươi tại sao trở về? Giành được thắng lợi chứ? Tại sao ta không có nghe được tin chiến báo?

Cổ Lạp có chút sững sờ nhìn đứa con vốn tưởng rằng đã chết trên chiến trường.

Khải Ân nhếch miệng một lần, không có lên tiếng đứng tại chỗ.

Cổ Lạp phát hiện thần sắc của Khải Ân có chút kinh hoàng, mặc dù trên người không có bị thương tổn, nhưng nhìn từ bề ngoài, hắn rất nhếch nhác thảm hại.

Thảm hại! Cổ Lạp mặt liền biến sắc, cắn răng phun ra thanh âm:

- Ngươi đã bại? Đồ hèn mạt! Không ngờ ngươi lại bại? Quân đội của ngươi đâu? Ngươi không phải muốn nói với ta ngươi là đã vứt bỏ bộ hạ chạy về chứ!

Khải Ân bị thần sắc dữ tợn của Cổ Lạp dọa cho hoảng sợ đến rút đầu rụt cổ. Sau khi thối lui một bước, nghe Cổ Lạp nói, hắn há hốc miệng vừa gật gật đầu lại vừa lắc lắc đầu, thần sắc bối rối không biết nói thế nào mới phải.

Thấy bộ dáng của con trai, Cổ Lạp hít mạnh một hơi, để ổn định lại tâm tình đang tức giận, sau đó chắp tay sau lưng vừa bước tới bước lui vừa nói:

- Giải thích thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Cha, con cũng không biết chuyện gì xảy ra, khi con tiến vào khu vực chiến đấu, đều cẩn thận từng li từng tí dò đường hành quân đóng trại. Nhưng dù con cẩn thận như vậy, cũng không giải thích được vì sao lại lọt vào ổ mai phục của quân cường đạo.

Lúc đó lại là đêm khuya, bốn phía quân doanh nơi nơi đều là tiếng chém giết, cả quân doanh đều như ong vỡ tổ, tất cả binh sĩ đều bỏ chạy tán loạn, con mang theo thân binh, cố sức ngăn chặn bọn họ lại cũng không ích gì. Cuối cùng, may mà có thân binh hộ vệ đánh giết phá vòng vây chạy ra...

Khải Ân vừa nói, vừa lo lắng quan sát nét mặt Cổ Lạp.

- Đủ rồi, nói cho ta biết, ngươi mang theo bao nhiêu người từ trong vòng vây của địch nhân chạy ra? Nói thật đi!

Cổ Lạp đột nhiên hét lớn một tiếng, nhìn chòng chọc vào Khải Ân.

Khải Ân há hốc mồm, một lúc lâu mới thốt ra:

- Hai mươi người.

Cổ Lạp vừa nghe lời này, lập tức tung chân đá một cước, Khải Ân ngã nhào xuống đất. Lão chỉ vào Khải Ân chửi như tát nước vào mặt:

- Giỏi lắm, thật lợi hại, không ngờ một thân binh cũng không có bỏ lại, nhưng đội quân của ngươi đâu? Một đội quân hơn ngàn người đi đâu rồi? A? Đều để cho quân cường đạo bắt làm tù binh!

Chết tiệt! Đồ ngu xuẩn này! Ngươi chạy trốn thì chạy trốn, tại sao ngay cả các Trưởng quan thủ hạ của mình cũng không cứu ra được? Chuyện này mà truyền ra ngoài, còn có ai chịu làm thủ hạ của ngươi!

- Không, con có cứu Trưởng quan, chính là Uy Nạp, là đại đội trưởng lúc trước ở trên Điện nghị sự biểu hiện cho biết, muốn đi với con thu phục lãnh thổ đó.

Khải Ân vội vàng nói.

- Là hắn? Bây giờ hắn ở đâu?

Cổ Lạp cau mày hỏi.

- Ở trong phòng khách, vốn hắn muốn theo con tới, nhưng con để hắn...

Khải Ân lo lắng, cúi đầu nói.

- Không cần phải nói.

Cổ Lạp cắt đứt lời của con, nói vọng ra ngoài:

- Người đâu, tới phòng khách mời Uy Nạp đại nhân tới đây.

Khải Ân thấy phụ thân bình tĩnh trở lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có phụ thân ra mặt, mình chắc chắn sẽ không bị gán cho tội danh vứt bỏ thủ hạ chạy thoát một mình.

Rất nhanh, Uy Nạp đi tới thư phòng, có chút không tự nhiên giơ tay chào Cổ Lạp.

Cổ Lạp không có nói lời khách sáo gì, sau khi chào đáp lễ, tiện tay đem bội kiếm đặt ở trên bàn.

Khi Khải Ân còn không biết chuyện gì xảy ra, Uy Nạp lên nói tiếng: thất lễ, xong tiến lên một bước, rút bội kiếm ra, rạch mấy kiếm thật sâu ở trên thân mình. Trong đó một kiếm rạch ngang mặt hắn, mở banh da thịt cùng máu tươi phun ra, khiến cho gương mặt anh tuấn của hắn kia không còn tồn tại.

Mà Khải Ân, cũng vào lúc này mới hiểu được, hóa ra những người mình hình dáng lúc này đều hoàn hảo không có chút tổn thương gì, đúng là không lừa gạt được người.

Uy Nạp toàn thân đều là vết thương, mặt không chút thay đổi đưa kiếm cho Khải Ân.

Thấy trong ánh mắt tĩnh táo hiện lên một tia thần sắc tàn nhẫn kia, trong lòng Cổ Lạp không khỏi nhảy dựng lên. Người này ngay cả đối với bản thân mình, cũng có thể nhẫn tâm ra tay như vậy, lúc đối phó với người khác hẳn không cần phải nói. Ừ, là con chó dữ, cần phải lôi kéo giữ chặt con chó này mới được.

Sau khi bọn thân binh đi theo trở về đều hưởng thụ đãi ngộ tự tàn phế mình, mới dùng thuốc quân dụng, tùy tiện băng bó một chút, tiếp theo đó cả bọn thực hiện một chuyến chạy bộ đêm trong trang viên.

Đến khi trời hừng sáng, lúc sắc mặt mọi người đều tái nhợt, khí lực ỉu xìu, bộ dáng sắp ngã gục, Cổ Lạp mới dẫn theo đám người Khải Ân chạy tới hoàng cung nhận tội.

Lúc này Cổ Lạp chợt tỉnh, thấy dáng vẻ của con mình, hừ lạnh một tiếng chậm rãi nói:

- Vẫn không chịu nhận ngươi là ngu ngốc? Ta hỏi ngươi, gia tộc chúng ta ở Duy Nhĩ Đặc thành có địa vị thế nào?

- Ai không biết đó là nơi mà gia tộc ta phát tích, quan viên lớn nhỏ bao gồm cả đất đai quý tộc ở xung quanh, cũng đều có quan hệ mật thiết với gia tộc ta, chúng ta ở Duy Nhĩ Đặc thành, có thể nói một là một.

Nhưng mà, chuyện đó cùng với chuyện con đi làm Trưởng quan quân thủ thành có quan hệ gì? Ở hậu phương căn bản không có chiến tranh, mà ngay cả nhiệm vụ tiêu diệt cường đạo cũng không có, không có chiến công, con làm sao có thể thăng quan?

Khải Ân vẻ mặt vẫn không vui.

- Ngu xuẩn, cái gì là lập công? Bên trên nói ngươi có lập công, ngươi không có công cũng thành có công, nói ngươi không lập công, ngươi có công cũng thành không có công! Nếu muốn thăng quan, không phải là một câu nói của mấy người đầu sỏ chúng ta sao? Ngươi thật cho là Công chúa điện hạ muốn thế nào được thế đó ư?

Khải Ân có chút mê hoặc hỏi:

- Vậy thì là chuyện gì? Cha không phải là muốn con khống chế tốt Duy Nhĩ Đặc thành sao? Loại chuyện này, tùy tiện phái một thành viên gia tộc là có thể giải quyết được rồi!

Cổ Lạp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Ta dĩ nhiên biết tùy tiện phái thành viên gia tộc là có thể, ta thậm chí chỉ một lời nói, là có thể nắm Duy Nhĩ Đặc thành trong tay! Nhưng là con ạ, máu mủ của ta cũng chỉ có một mình con, chẳng lẽ con muốn đem quyền lực của một thành thị, giao cho anh em họ của con? Phải biết rằng, Duy Nhĩ Đặc thành là khu quáng mỏ của vương quốc, một phần ba mỏ sắt của vương quốc là từ thành thị này, nếu không phải lần trước xuất hiện sự tình khó giải quyết, đại bộ phận quý tộc chết đi, những quý tộc huyết mạch xa xôi chúng ta, có muốn nghĩ tới thành thị này căn bản cũng không được. Có được thành thị này, sẽ có được số lượng lớn binh khí, ai biết những thành thị kia nằm trong tay đám thân thích đó, có thể đem chúng ta vứt sang một bên, chỉ chấn hưng người của gia tộc bọn họ hay không?

Khải Ân nhíu mày:

- Con biết điều này, nhưng hiện tại nói như thế nào phụ thân đại nhân cũng chiếm hai phần năm lực lượng quân bộ, không mở rộng nắm giữ phần này, ngược lại rời xa vương bộ? Chúng ta cũng không thiếu tiền.

- Ngươi... Ta thật sự bị ngươi làm cho tức chết!

Cổ Lạp giận đến đi qua đi lại mấy bước, chỉ vào Khải Ân mắng:

- Khi còn bé ngươi không phải rất thông minh sao? Tại sao tuổi càng lớn, ngược lại càng ngu xuẩn?

Khải Ân mấp máy miệng nói:

- Con dĩ nhiên biết cha làm như vậy là từ từ khống chế thành thị quan trọng ở hậu phương, nhân cơ hội đó mở rộng lực lượng của mình, cuối cùng đạt tới mục đích khống chế vương quốc. Nhưng con không muốn đi làm Liên đội trưởng a, dù sao con cũng là một Thiên tướng mà.

- Xem ra con ta cũng không ngốc, chẳng qua ta muốn cho con biết, hiện tại vương quốc sóng ngầm mãnh liệt, tùy thời sẽ xuất hiện vũng xoáy lớn, không cẩn thận sẽ bị cuốn xuống đáy biển.

- Ta cho con rời xa thủ đô, ngoại trừ mở rộng lực lượng hậu phương, cũng là vì lưu lại huyết mạch gia tộc chúng ta. Cuối cùng ta cho con biết, con trên danh nghĩa là Liên đội trưởng, nhưng là theo sự gia tăng binh lực dưới trướng của con, càng nhiều càng tốt, có thể biến thành một quân đoàn thì càng tuyệt vời.

- Như vậy?

Hai mắt Khải Ân lập tức sáng lên, nghĩ tới có thể chỉ huy thiên quân vạn mã, hắn liền hưng phấn không thôi.

- Chẳng qua con phải chú ý, không nên dóng trống mở cờ, làm gì cũng đều phải giữ bí mật, nhưng biểu hiện đều phải giữ sự phục tùng với quân bộ.

Cổ Lạp nhắc nhở.

- Con hiểu!

Khải Ân vội vàng gật đầu không dứt, hắn đã hận không thể lập tức chạy đến Duy Nhĩ Đặc thành.

- Chờ một chút, đem vợ con của con theo. Cố gắng một chút, chỉ có huyết mạch tiếp nối, sự cố gắng của chúng ta mới có giá trị!

Cổ Lạp gọi lại Khải Ân đang muốn rời đi, nghiêm túc nói.

Khải Ân nghe nói như thế, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, tiếp theo bất đắc dĩ gật đầu, nói thầm một câu:

- Cha cho rằng con không cố gắng à? Nhưng mà không được.

Cổ Lạp nghe nói thế, bất đắc dĩ thở dài.

Khải Ân mười lăm tuổi thành thân, hiện tại kết hôn đã mười mấy năm, trừ vợ chính thức, nữ nhân ở ngoài cũng có cả tá, nhưng mà, cho dù có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng ngay cả một đứa con nối dõi cũng không có, đây cuối cùng là chuyện gì chứ?

Cho dù mình thuộc hệ ít con, hai mươi lăm tuổi sinh ra Khải Ân, đã coi là muộn, tại sao Khải Ân sắp ba mươi tuổi còn không có người nối dõi? Cũng sẽ không khiến cho mình đợi tới lúc bảy tám mươi, mới được ôm cháu chứ?

Nếu không có người nối dõi, vậy gia sản mình khổ cực nhiều năm tích cóp, chẳng phải là tiện nghi cho đám thân thích kia sao? Ngẫm lại thật cảm thấy lạnh là người, hẳn là sẽ không như vậy.

Chẳng qua, điều này cũng cho thấy mình lúc ấy không có ra tay độc ác, là quyết định anh minh biết bao. Người kia còn trẻ, hẳn là không giống như Khải Ân?

Nghĩ tới chuyện con riêng, Cổ Lạp không khỏi nhớ tới chuyện cũ đã được ẩn giấu rất sâu kín.

----------------------

Trong cung của Vương hậu tại Khi Hồng Quốc, Vương hậu đang tiếp Chủ giáo Lai Khâm của Chân Thần giáo ở Khi Hồng Quốc.

Vương hậu liếc mắt nhìn Chủ giáo Lai Khâm hỏi:

- Đại nhân, không biết chuyện tuần trước hỏi quý giáo đã có quyết định hay chưa?

Chủ giáo Lai Khâm có chút hàm súc trả lời:

- Chuyện này, chúng ta khi còn sống đều là phụng hiến cho Thần. Chỉ cần giáo lý của Thần có thể xâm nhập vào lòng dân. Chúng ta không can thiệp vào sự biến chuyển của thế tục.

Vương hậu vẻ mặt vui mừng:

- Nói như vậy quý giáo đáp ứng không tham dự vào?

Chủ giáo Lai Khâm có chút ngượng ngùng nói:

- Chúng ta mặc dù nghĩ thế, nhưng thực tế lại khác, mặc dù Thần giáo trải rộng khắp đại lục, nhưng những tông giáo khác của đại lục cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Ta tin rằng điện hạ ngài cũng biết, tông giáo cạnh tranh không phải giáo lý tốt là được. Đối với những tín đồ tín ngưỡng không sâu, chúng ta chính là phải giải quyết nhu cầu về thế tục của bọn họ, mới có thể làm cho tín đồ chuyên tâm tu hành giáo lý.

Mà trừ sự quyên tặng của tín đồ ra, chúng ta cũng không có nguồn thu vào, dưới sự ăn tiêu tiết kiệm, giáo lý mở rộng cũng không khó khăn. Nhưng ở những đại lục khác, ngay cả Giáo đường Thần điện đều không thể xây dựng, chứ đừng nói là chiêu dụ tín đồ, cho nên hy vọng điện hạ có thể suy nghĩ đến sự khó xử của chúng ta.

Vương hậu chau mày, suy nghĩ một lúc, cười nói:

- Chuyện này là tự nhiên, mỏ khoáng của Duy Nhĩ Đặc thành giao cho giáo hội quản lý, thế nào?

Chủ giáo Lai Khâm cười nói:

- Cảm ơn điện hạ, chẳng qua ta được biết, Duy Nhĩ Đặc thành... không phải là giao cho Cổ Lạp Tướng quân sao?

Vương hâu chân mày một lần nữa chau lại, có chút miễn cưỡng nói:

- Ngài biết, đây chỉ là quyết định tạm thời mà thôi, khi bổn cung đạt được thắng lợi...

Nói xong ngậm miệng lại.

Chủ giáo Lai Khâm suy nghĩ một lát gật đầu:

- Vậy cũng được, ta đại biểu tông giáo đáp ứng yêu cầu của ngài.

Nghe nói như thế, Vương hậu trên mặt nở lên nụ cười, bắt đầu nói chuyện khác như là khí trời thật tốt, hiện tại lưu hành loại nước hoa gì, các đề tài nhàm chán

Sau khi Chủ giáo Lai Khâm rời đi, từ sau tấm bình phong phía sau Vương hậu lập tức đi ra một trung niên nam tử, tới bên cạnh Vương hậu thấp giọng nói:

- Dựa vào hắn được không? Phải biết rằng đồ đệ của Chủ giáo là bạn tốt của Công chúa, bọn họ tại sao có thể sảng khoái như vậy đáp ứng chúng ta? Chuyện này không phải là Công chúa sắp xếp chứ?

Vương hậu nhìn ngoài cửa sổ cười lạnh nói:

- Cùng tiểu tiện nhân kia không có quan hệ, Y Ti Na chẳng qua là bù nhìn, nàng căn bản không biết sự thực bên trong Chân thần giáo. Những giáo đồ chân chính của Chân thần giáo này đều là những tên có dã tâm, lại mơ tưởng lập ra đất nước tông giáo, cũng không thử nghĩ xem thực lực của mình thế nào. Nhiều đại lục, nhiều tông giáo như vậy, cũng chưa nghe nói qua có tông giáo nào thành lập đất nước tông giáo, bọn họ thật sự cho là tông giáo kỵ sĩ đoàn lợi hại hơn quân chính quy đây.

- Theo điều tra, kỵ sĩ đoàn của Chân thần giáo quy mô đạt tới mười lăm vạn người, hơn nữa tất cả đều là tín đồ cuồng nhiệt trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Nam tử nói.

Vương hậu sửng sốt một chút, cười lạnh nói:

- Hừ, mười lăm vạn người! Bổn cung cuối cùng đã hiểu số tiền quyên góp nhiều đó được dùng ở đâu rồi! Đều là những lão già chết tiệt. Lão quỷ đó nghe Chủ giáo Chân Thần giáo nói cần vũ lực để bảo vệ giáo đường các nơi, liền cho phép bọn họ thành lập Kỵ sĩ đoàn. Thật là lão hồ đồ, khó trách dễ dàng bị lừa đi tiền tuyến giết chết như vậy! Chẳng qua cũng không cần quan tâm tới bọn họ, mới mười lăm vạn người, cũng chỉ binh lực của ba quân đoàn, không có gì đáng lo. Hơn nữa, Bổn cung không tin bọn họ dám mở cờ dóng trống tham dự chính trị, đây không phải là khiến cho những tín đồ kia thấy rõ bộ mặt thật của họ sao? Bọn họ sẽ không làm thế.

Nói đến đây, dường như Vương hậu nhớ tới cái gì, hỏi:

- Tiểu tiện nhân kia chuẩn bị một vạn kỵ binh, hộ tống Y Ti Na tới chỗ tên Khang Tư, đây là chuyện gì?

Trung niên nam từ lập tức trả lời:

- Căn cứ nội tuyến báo cáo, Khang Tư đại nhân bị ám sát, trọng thương hôn mê đã hơn một tháng, theo thuộc hạ đoán, Đại thần quan đại nhân không phải đi thăm Khang Tư đại nhân, mà là tới tiếp thu quân đội của Khang Tư đại nhân.

- Hừ hừ, thăm cái gì, Bổn cung xem ra là muốn đi tiếp thu quân đội! Trọng thương hôn mê một tháng, chẳng lẽ còn muốn sống lại sao! Tiểu tiện nhân này bởi vì trong tay không có quân đội, ngay cả Đại thần quan cũng phải ra ngoài, ngươi nói nếu Y Ti Na có chuyện gì...

Nói đến đây, Vương hậu lắc đầu:

- Đáng chết, tiểu tiện nhân không có phái những người khác? Lại để Đại thần quan Y Ti Na này đi!

Vương hậu dĩ nhiên biết, lúc này hạ thủ với Đại thần quan, chỉ sợ là trở thành địch nhân của Chân Thần giáo.

- Đúng rồi, Tạp Nạp Tháp chuẩn bị thế nào rồi?

Vương hậu hỏi.

- Thái tử điện hạ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, chậm nhất một tháng sau có thể hành động.

Trung niên nam tử cung kính trả lời.

-o-o-o-

- Đại nhân, ngài vừa mới tỉnh lại, không cần tự mình tới nghênh tiếp chứ? Cho dù nếu nghênh đón, ở cửa thành cũng được, tin tưởng Đại thần quan đại nhân sẽ không trách cứ, tình trạng của ngài cần nghỉ ngơi.

Y Đạt cẩn thận đi theo bên cạnh Khang Tư khuyên.

- Không sao.

Khang Tư nói đến đây, có chút tò mò đánh giá bốn phía, hắn có chút kỳ quái có phải trí nhớ của mình có vấn đề hay không, cái thành trì cao mười mấy thước, dài mấy cây số này là thành Khai Nhất?

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Khang Tư, Y Đạt cười nói:

- Đại nhân, đây là thành quả mà lúc ngài hôn mê, chúng ta nhận được Công chúa điện hạ chấp nhận cho mở rộng thành trì, hiện tại chiều dài thành tường thành Khai Nhất là 3 cây số, cao mười lăm thước, dầy năm thước.

- Một tháng liền xây dựng tốt như này?

Khang Tư cảm thấy có chút không thể tin, quay đầu nhìn lại, thành Khai Nhất ngày trước đã biến thành tòa thành cao gần hai mươi thước.

- Nhiều người lực lượng lớn mà.

Y Đạt có chút tự đắc, hơn ba mươi vạn lao động, không nhanh mới là kỳ, phải biết mở rộng thành trì có thể nói là một tay vất vả của hắn, nói đến đây, Y Đạt lần nữa nhắc nhở:

- Đại nhân, không bằng ngài nghênh đón ngay tại cửa thành đi? Dù nói thế nào, thân thể của ngài...

Khang Tư vội vàng nói:

- Ta hiểu thân thể của ta đã tốt lắm.

Nói xong liền xoay người lên ngựa, động tác tự nhiên làm cho người ta căn bản không nhìn ra là bị trọng thương.

Chẳng qua Y Đạt kéo lại dây cương, không để cho Khang Tư rời đi.

- Tình huống thân thể đại nhân thế nào?

Tạc Lạp ở bên cạnh kéo viên quân y hỏi dò.

- Thật sự là hiếm thấy, cũng không biết là Khang Tư đại nhân thể chất tốt hay là sao, Khang Tư đại nhân khi tỉnh lại, vết thương cũng hoàn toàn khỏi hẳn, hiện tại cần chú ý chính là bổ sung dinh dưỡng.

Người này vốn là ngự y cung đình, hiện tại là quân y, cảm thán nói.

Nghe thấy vậy, Tạc Lạp ngẩn người, có chút hồ nghi nhìn quân y một cái.

Quân y nhún nhún vai, khoát tay nói:

- Không nên nhìn ta như vậy, ta cũng thấy phi thường kỳ diệu, chẳng qua nhìn thấy người bị đâm xuyên ngực mà không chết, bản thân cũng rất lấy làm lạ.

Tạc Lạp bất đắc dĩ lắc đầu, gật đầu với Y Đạt đang đi theo khuyên can.

Y Đạt nhìn động tác Khang Tư ở trên ngựa, tin rằng hắn không có việc gì, không thể làm gì khác hơn là buông dây cương, nhảy lên ngựa, cùng với Khang Tư giục ngựa rời đi.

Khang Tư chậm rãi đi trên đường, hắn phát hiện, bốn phía vốn là ruộng đồng hoang phế, đã biến thành ruộng lúa xanh biếc, chạy thẳng đến chân trời, nông dân ở dưới ruộng, bận rộn mà vẻ mặt tươi cười.

Bên đường xây dựng không ít thôn trang nhỏ. Nông phụ làm việc nhà, còn các lão nhân tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm, trẻ em chạy đầy đường, tiếng cười theo bóng dáng bọn chúng bay trong thôn làng. Vốn là địa phương không người, cũng theo đám trẻ này mà tràn đầy sinh khí.

Thấy nụ cười những nông phụ này, trong lòng Khang Tư có cảm giác vui mừng, cái loại cảm giác tựa như trải qua một hồi khổ chiến, thấy mình vẫn còn sống sót.

“Thật là kỳ quái, tại sao mình lại cảm giác như vậy?” Chẳng qua loại cảm giác này rất thoải mái. Nghĩ tới đây, Khang Tư nhìn những đám mây trắng, lơ lửng trên không trung, nhẹ hít vào một hơi.

Nhận thấy được điểm này, Y Đạt tới trước ân cần hỏi han:

- Đại nhân, có chuyện gì vậy?

- Không có gì.

Khang Tư lắc đầu, nói tiếp:

- Mấy ngày nay khổ cực mọi người, giúp nhiều nạn dân như vậy cũng được sống yên ổn.

Y Đạt ngượng ngùng nói:

- Đây không phải là công lao của chúng ta, chúng ta đi lính, đâu biết đến dân vụ? Cũng đều dựa vào đội quân nhu của chúng ta. Đây là bọn họ cũng đã tiếp xúc qua quản lý dân vụ, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể quản lý nạn dân như quân nhân thôi.

Một hộ vệ thân binh ở bên cạnh Khang Tư nói tiếp:

- Bọn họ cũng coi như là quản lý nạn dân như quân nhân, một thôn ứng với một liên đội, một trấn là một đoàn, thôn trưởng trấn trưởng chính là Liên đội trưởng, Thiên tướng. Ba mươi vạn nạn dân biến thành hơn sáu trăm thôn, hơn ba trăm trấn, còn có, nghe người ở đội quân nhu nói, những ruộng đồng của nạn dân, thu hoạch được chia đôi.

Khang Tư cho tới giờ chưa từng nộp thuế, càng chưa từng thu thuế, dĩ nhiên không nghe người nói qua về tình hình thuế mà, có thể nói hoàn toàn không biết tình hình thuế vụ, cho nên tò mò hỏi:

- Chia đôi? Cao hay thấp?

- Coi là thấp, dù sao đất đai và hạt giống, công cụ, phòng ốc, còn có lương thực, cũng là quân đội chúng ta xuất ra, nếu ở địa phương khác, bọn họ thu được phải nộp toàn bộ.

- Dưới tình huống bình thường, dù là ruộng, hạt giống, công cụ đều của người ta, cũng phải nộp thuế sáu phần, trong đó hai phần về quốc khố, bốn phần về lĩnh chủ, nếu như đất đai là của lĩnh chủ, vậy là tám phần.

Một thân binh khác nói.

- Tám phần? Chính là thu hoạch mười thùng lúa mì phải nộp tám thùng? Như vậy có đủ ăn hay không?

Khang Tư thật tò mò, hắn biết mượn đồ người khác phải trả thật nhiều, nhưng là thu được mười thùng phải nộp tám thùng, còn lại chút lương thực như vậy, làm sao để duy trì cuộc sống một nhà đây?

- Nếu lấy làm lương thực tất nhiên không đủ ăn, đa số phải đổi thành lương thực phụ, hơn nữa thêm lượng lớn món hoang dã, mới có thể chứa đầy bụng. Cho nên rất nhiều nông dân đều tới trong thành làm việc, khổ một chút, mệt một chút, lúc đầu chỉ có thể mua được bánh bao đen, chăm chỉ khoảng một năm là có cháo húp.

Thân binh nói.

- Lương thực phụ cũng chính là loại thức ăn giống như khoai?

Khang Tư ăn qua loại thực vật như khoai đỏ và khoai trắng.

- Đúng vậy, chính là khoai, loại này thật là đồ tốt, không cần người chăm sóc cũng có thể sống, sản lượng rất nhiều, chẳng qua mặc dù có thể ăn no, nhưng mùi vị rất kém, sấy khô rất khó nuốt, nấu chín cũng giống như uống nước, đi tiểu liền như là chưa ăn, hơn nữa quanh năm ăn cái này, tuyệt đối sống không bao lâu.

Ngay khi thân binh mồm năm miệng mười nói chuyện, nơi xa xuất hiện một điểm đen, Y Đạt nhìn một cái, nói với Khang Tư:

- Đại nhân, đội ngũ của Đại thần quan đại nhân tới.

- Ừ, chúng ta đi tới nhanh một chút.

Nói xong, Khang Tư giục ngựa chạy lên.