Cô đây là mới thoát khỏi ổ sói lại vào hang hổ a, thật là xui xẻo đến tận cùng, Đoan Mộc Mộc không tiếp nhận nổi số mạng bị khi dễ, trở tay cái níu lấy tóc của người đàn ông: "Buông tôi ra, sắc lang!"

Không biết người đàn ông bị cô nhéo đau đớn, hay là xác định thật sự không còn nguy hiểm nữa, mới từ trên người của cô dời đi, Đoan Mộc Mộc liền lăn một vòng né tránh thật xa, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người đàn ông, cô mới nhìn rõ bộ dáng của anh, trán bị chém một nhát, máu chảy tràn khắp nửa gương mặt, bộ dạng này trong bóng đêm quả thật giống Quỷ .

"A ——" cô sợ hãi lui về phía sau.

"Tên gì? Chẳng lẽ cô còn muốn đánh động cho hai tên khốn kiếp kia tới sao?" Người đàn ông vừa nói, vừa dùng áo lau vết máu trên mặt.

Đoan Mộc Mộc làm động tác nuốt nước bọt: "Anh...Anh không sao chứ?"

Người đàn ông nhìn cô một cái, tròng mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng bức người, anh đứng lên, kéo quần áo trên người, mới phát hiện bộ quần áo hơn mười mấy vạn hoàn toàn hỏng nát, dứt khoát cởi ra, đôi tay vo lại ném vào thùng rác.

"Này, cái đó cám ơn anh!" Nhìn bóng lưng người đàn ông đi xa, Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới việc này.

Người đàn ông dừng bước chân lại, quay đầu lại, nói một câu, "Một cô gái không có việc gì thì ít đi dạo lung tung đi, hại người hại mình."

Có bài học kinh nghiệm này, Đoan Mộc Mộc một mạch đi về, khi nhìn thấy dòng chữ to đùng của khách sạn huy hoàng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều vừa muốn đặt mông ngồi xuống, cảm giác thân thể bị xách lên, một âm thanh lạnh lùng từ đỉnh đầu rơi xuống: "Đi đâu?"

Đoan Mộc Mộc tức giận, đưa tay đẩy người trước mặt: "Ai cần anh lo!"

"Đi đâu?" Ngữ điệu của Lãnh An Thần cao thêm một tông, sau khi cô chạy đi, anh cảm thấy không yên lòng, liền đuổi theo, kết quả tìm nửa khu phố cũng không tìm được cô, anh đang lo lắng muốn báo cảnh sát, nên biết rằng thành phố này cũng không yên ổn gì.

"Không cần anh . . . . . ." Chữ “quan tâm” phía sau còn chưa kịp nói ra ngoài, môi Đoan Mộc Mộc đã bị chặn lại, cô kinh hãi mở to mắt, mà đầu lưỡi dài của anh đã thăm dò vào trong miệng của cô, cuốn lấy lưỡi cô công thành chiếm đất.

Môi của anh lành lạnh, mang theo mùi vị Bạc Hà mát mẻ, khiến những lo lắng sợ hãi từ đáy lòng cô trong nháy mắt yên tĩnh lại, không hề sợ nữa, không hề kinh hãi nữa, giống như biết có anh, cô sẽ không gặp nguy hiểm.

Lần này, Đoan Mộc Mộc không còn giãy giụa, thậm chí từ từ nhắm hai mắt lại, mặc cho mình trầm luân trong nụ hôn của anh!

Cũng không biết trải qua bao lâu, cơ thể Đoan Mộc Mộc chợt trống rỗng, cô mới giựt mình mở mắt, thì thấy người đàn ông trước mắt đang nhíu chặt chân mày, dùng sức vân môi của mình, giống như phía trên dính vi khuẩn rất ghê tởm .

Cùng cô hôn môi ghê tởm như vậy sao? Nếu ghê tởm tại sao còn hôn cô?

Lòng tự trọng của Đoan Mộc Mộc trong thoáng chốc giống như bị người chà đạp dưới chân, nước mắt cơ hồ tràn mi, nhưng không, cô hung hăng cắn môi dưới, cứng rắn ép ngược nước mắt trở về: "Anh lau cái gì lau? Người nên ghê tởm là tôi!"

Đúng vậy a, cái miệng này của anh vừa mới hôn qua Lam Y Nhiên? Sao cô lại cùng anh hôn môi, còn say mê trong đó?

Nghe nói như thế, Lãnh An Thần chợt ngước mắt, tròng mắt sáng như ánh sao chợt ép tới gần cô: "Cô đi đâu mà trên người lại hôi như vậy!"

Nghĩ đến mới vừa rồi mình nằm trong thùng rác, Đoan Mộc Mộc 囧. . . . . .

Lãnh An Thần nhìn cô vò vò mái tóc, lại nhìn những nếp nhăn trên quần áo của cô, càng thêm tức giận: "Cô cho rằng hôn cô sao, nếu như không phải là lão phu nhân phái người âm thầm giám sát tôi, tôi. . . . . ."

Ánh mắt ghét bỏ của anh khiến lòng cô trong nháy mắt chìm xuống đáy vực. . . . . .

Hoá ra là như vậy? Không trách được mới vừa rồi anh lại hôn cô, giống như cảm giác trước mắt có một tia chớp thoáng qua.

Nụ hôn của anh cũng chỉ là diễn trò, diễn cho người khác xem.

Nhìn cô rũ mắt, đôi tay níu lấy vạt áo, Lãnh An Thần ý thức được lời nói của mình hình như quá đáng, mới ho nhẹ hai tiếng: "Bây giờ mới biết vợ của Lãnh An Thần tôi cũng không có tốt như vậy?"