Cái âm thanh này khiến Đoan Mộc Mộc quay đầu lại, chỉ thấy một người chậm rãi bước ra từ khúc quanh không xa.

Đồ thể thao màu tím, thân hình cao gầy, tóc dài bị buộc ở sau ót lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, cả người lộ ra phong cách lão luyện.

Anmi…

Thế nào cũng không nghĩ đến sẽ là cô ta, huyệt thái dương của Đoan Mộc Mộc nhảy thịch thịch, nghĩ đến lần trước lúc ăn cơm đã giao chiến, cô liền nhức đầu, hôm nay cô thật không có hơi sức tranh đấu thứ gì cùng cô gái này.

“Tiểu thư Anmi tìm tôi có việc à?” Đoan Mộc Mộc chịu đựng thân thể khó chịu, thân thiện nói chuyện với cô gái trước mắt.

“Thật không biết xấu hổ!” Kèm theo một câu nói thì bàn tay cô gái giơ lên, chỉ có điều lần này Đoan Mộc Mộc cũng không cho cô ta cơ hội hạ xuống.

Cô đã bị cô gái này đánh một cái tát, hơn nữa hôm nay còn bị một cái tát, cô cũng không phải đặc biệt lớn lên để ăn tát, cũng không thể mặc ai muốn đánh thì đánh?

Mặc dù thể lực của Đoan Mộc Mộc cạn kiệt, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay Anmi, thậm chí từ trên mặt Anmi có thể nhìn thấy cô ta vô cùng không thoải mái khi bị nắm.

“Bây giờ tôi nói một lần, người đàn ông của cô thì cô quản lý tốt, tôi không bảo anh ấy tìm tôi” Thời điểm Đoan Mộc Mộc nói câu nói này gần như dồn hết hơi sức toàn thân, mặc dù nói như thế sẽ không công bằng với Tô Hoa Nam, hơn nữa sự xuất hiện của anh cũng giúp mình giải vây, nhưng đối mặt với cô gái này phiền hà này, cô chỉ có thể làm như vậy.

Sắc mặt của Anmi khó coi, hình như cô ta cũng biết sự thật như thế, thế nhưng khi một cô gái không thể khống chế người đàn ông thì muốn xuống tay từ mặt khác, một cái tát lần trước nhất định khiến cô ta cho là Đoan Mộc Mộc rất dễ bắt nạt cho nên lần này lại muốn như trước đó.

“Phu nhân…” Trong lúc hai cô gái sắp giằng co, người làm nữ nghe được chuông cửa vang lên đã chạy tới mở cửa, thấy tình cảnh này, không khỏi hô nhỏ một tiếng.

Đoan Mộc Mộc quay đầu lại, vừa muốn nói gì đó lại cảm giác nắm tay dùng sức, cô bị quăng ra ngoài, thân thể Đoan Mộc Mộc khó khăn ngã xuống, nhất thời bị ném như vật thể, lập tức té xuống đất.

“A ––” Người làm nữ thét chói tai.

Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy cái mông chợt đau xót, sau đó eo như bị gãy, mà ánh sáng trước mắt lập tức biến đổi, cuối cùng là tối đen như mực.

Anmi nhìn cô gái té xuống đất, hoàn toàn không ngờ tới chuyện sẽ nghiêm trọng, hừ một tiếng, “Giả chết cho ai nhìn? Tôi cảnh cáo cô lần cuối,cách xa người đàn ông của tôi!”

Người làm nữ bị dọa sợ, vừa kêu vừa đi đến đỡ Đoan Mộc Mộc trên đất, nhưng nhìn thấy máu đỏ giữa đùi cô thì nhất thời thét chói tai, “Không xong rồi, chảy máu…”

Anmi xoay người chuẩn bị lên xe bỗng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy giữa hai chân Đoan Mộc Mộc chảy ra máu, trong đầu chợt thoáng qua cái gì, sắc mặt trắng nhợt, cũng nhanh chóng lên xe rời đi.

Trong bệnh viện.

Lãnh An Thần trầm mặt, nghe người làm nữ run run rẩy rẩy kể chuyện đã xảy ra, Tần Quỳnh đứng bên cạnh, không rõ thái độ.

“Cô gái kia là ai?” Giọng Lãnh An Thần rất thấp, mang theo áp lực bức người.

Người làm nữ lắc đầu, “Tôi không biết… Mở cửa đã nhìn thấy phu nhân cùng cô gái kia tranh chấp, sau đó cô ta đẩy ngã phu nhân, phu nhân liền ngất đi…”

“Làm sao lại chảy máu?” Lãnh An Thần gặp Đoan Mộc Mộc thì thấy quần cô bị nhiễm đỏ, màu máu chói mắt, bây giờ còn khiến lòng anh hoảng sợ.

Người làm nữ cũng không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ lại bị Lãnh An Thần tra hỏi, đã sớm không thốt nên lời, chỉ không ngừng lắc đầu.

“Có phải kỳ kinh nguyệt của phụ nữ đến rồi không?” Tần Quỳnh bên cạnh nói chen vào.

Lãnh An Thần nhìn cô, chỉ thấy cô đến gần một chút, tự nhiên khoác cánh tay Lãnh An Thần, “Nhất định là thế rồi, đó cũng rất bình thường.”

Mặc dù không xác định có phải hay không, nhưng nghe được câu này trong lòng Lãnh An Thần hơi buông lỏng một chút, đáng tiếc thư giãn còn chưa có kéo dài quá lâu đã nhìn thấy cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, bác sĩ mang khẩu trang đi ra.

“Ai là người thân của bệnh nhân?” Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, ánh mắt nhắm ngay trên người mấy người trước mắt.

Lãnh An Thần tiến lên, vội vàng hỏi, “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”

Nghe nói như thế, ánh mắt bác sĩ dừng ở trên mặt Lãnh An Thần, sau đó nhìn về cánh tay của anh, bởi vì giờ khắc này Tần Quỳnh còn kéo anh, bị bác sĩ nhìn thể, Lãnh An Thần cũng ý thức được cái gì, mạnh mẽ rút cánh tay ra, còn nói, “Tôi là chồng bệnh nhân, tại sao vợ tôi lại chảy máu?”

Hình như bác sĩ đã hiểu được cái gì, ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều, “Cậu thật sự là chồng cô ấy?”

Lãnh An Thần cúi đầu, sau đó gật đầu một cái, lại nghe thấy lời nói châm chọc của bác sĩ vang lên, “Cậu thật là một người chồng đạt tiêu chuẩn? Thậm chí ngay cả vợ mình mang thai cũng không biết… Nếu không muốn quý trọng, vì sao còn để cho cô ấy có bầu? Người đàn ông và phụ nữ ở trên giường không chỉ là muốn, mà còn có một loại trách nhiệm.”

Đời này không người nào dám nói Lãnh An Thần như vậy, vị bác sĩ này là người đầu tiên, cũng nói anh á khẩu không trả lời được.

Giờ phút này đầu Lãnh An Thần ông ông, căn bản không có nghe vào mấy lời bác sĩ nói mình, bên tai quanh quẩn chỉ có câu bà xã mang thai.

Đoan Mộc Mộc mang thai ư?

Vui mừng còn chưa xẹt qua trái tim, anh lại nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi, “Bác sĩ, đứa bé kia…”

Mặc dù bác sĩ tức giận hành động của anh nhưng vẫn nói thật, “Đứa bé giữ lại được, nhưng có điềm báo trước dấu hiệu sinh non, về sau không thể có bất kỳ động tác nguy hiểm nào, càng không thể tức giận, nếu như muốn đứa bé này, vậy thì tự lo liệu tốt!” Nói xong, bác sĩ rời đi, mà Đoan Mộc Mộc cũng bị đẩy ra khỏi phòng bệnh.

Cô tỉnh, ánh mắt rơi vào trên mặt Lãnh An Thần, anh nhìn cô, trong mắt một mảnh sâu tối, làm cô không nhìn ra tâm tình của anh, thật ra thì kể từ sau khi Tần Quỳnh trở về, Đoan Mộc Mộc phát hiện cô không hiểu người đàn ông này.

Bên kia, ánh mắt Tần Quỳnh càng giống như là rắn độc quấn lấy Đoan Mộc Mộc, bộ dáng hận không thể quấn chết cô thì mới cam tâm.

Đoan Mộc Mộc nghênh đón, cho cô ta một khuôn mặt tươi cười, coi như là khoe khoang thắng lợi, vốn cho là trận tranh đoạt này lấy bản thân Tần Quỳnh tự thử nguy hiểm mà kết thúc, nhưng không ngờ cô lại mang thai, kết quả tranh đấu lại hòa nhau, ngoài ý muốn này thật đúng là tràn đầy kịch tính.

“Là ai đẩy em?” Lãnh An Thần đi tới, không hỏi cô có đau hay không, không hỏi cái khác, chỉ hỏi ai thương tổn cô?

Bộ dáng của anh đại biểu anh còn quan tâm cô sao? Nhưng Đoan Mộc Mộc cũng không muốn loại quan tâm này, cô tình nguyện nghe anh hỏi một câu, “Em có sao không?”

Nhắm mắt lại, Đoan Mộc Mộc đột nhiên phát hiện có chút không muốn nhìn thấy người đàn ông này, sau đó nói với y tá sau lưng, “Tôi hơi mệt, làm ơn đẩy tôi vào trong.”

Câu hỏi của Lãnh An Thần bị coi thường như không khí, tất cả mọi người đều cảm thấy lúng túng, Tần Quỳnh một bên hình như lại lĩnh ngộ được cái gì đó, tiến lên nói, “Cho là mang thai thì ngon ư, hơn nữa còn trùng hợp như thế, ai biết có phải cố ý thông đồng cùng bác sĩ hay không?”

“Cô câm miệng cho tôi!” Lãnh An Thần lạnh giọng, âm điệu rất hung ác, nhất thời khiến Tần Quỳnh im.

Trước lúc Đoan Mộc Mộc vào phòng bệnh đều nghe được, cũng chỉ cười nhạt.

Trở lại phòng bệnh, Đoan Mộc Mộc liền ngủ mất rồi, thật sự là quá mệt mỏi, hơn nữa mang thai, cho nên cái gì cũng không thể suy tư, cứ thế bị đồng hồ sinh vật khống chế, khi tỉnh nữa thì trời đã tối rồi, ánh đèn trong phòng bệnh mờ mờ, rất ấm.

Cô chống giường muốn đứng dậy đi nhà cầu, mới vừa động, lại có âm thanh vang lên, “Em đừng lộn xộn!”

Nhìn sang, lại là Lãnh An Thần, lúc cô tỉnh lại cũng không có phát hiện, anh ngồi trên ghế sa lon trong góc phòng bệnh.

Anh đi tới đỡ cô, “Bác sĩ nói em không thể lộn xộn.”

Nhiệt độ bàn tayanh cách đồng phục bệnh nhân truyền tới trên da thịt của cô, làm cô rất không thoải mái, bởi vì nghĩ đến anh cũng đỡ Tần Quỳnh như thế, cũng cảm giác ghê tởm, một tay hất anh ra, “Đừng đụng em!”

Hình như không ngờ tới tâm tình của cô quá kịch liệt, tay của anh dừng giữ không trung, một hồi lâu mới chậm rãi để xuống, nói tiếp, “Bác sĩ bảo em không thể tức giận, tâm tình kích động không tốt cho con.”

Lại là bác sĩ nói, lời của bác sĩ anh ngược lại nhớ rất thanh, nhưng bác sĩ không nói anh cách xa Tần Quỳnh ra, như vậy mới bảo vệ cô tốt nhất.

Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Anh ở nơi này, không lo lắng cô gái anh yêu mến tâm tình kích động sao?”

Câu nói châm chọc khiến mặt Lãnh An Thần vốn âm trầm càng thêm khó coi, nhìn anh như vậy, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy tứcgiận, chống thân thể muốn xuống giường, mỗi lần đều bị anh kéo lấy, “Tại sao em không nghe lời như thế? Bây giờ em không thể lộn xộn!”

Đoan Mộc Mộc quay đầu chống lại con ngươi tối như đầm đen của anh, “Em muốn đi nhà cầu, điều này cũng gọi là lộn xộn sao?”

Hình như không ngờ tới là như vậy, Lãnh An Thần bị rống nên có chút xấu hổ, chốc lát lại nói, “Anh giúp em!”

“Không cần!” Đoan Mộc Mộc cự tuyệt, vẫn kiên trì xuống giường, từng bước một chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh.

Mặc dù tức giận, nhưng lời của bác sĩ cô chắc chắn nghe được, cô càng sẽ không đem đứa nhỏ trong bụng ra đùa giỡn.

Từ trong nhà cầu ra ngoài, Lãnh An Thần canh giữ ở cửa, anh tự tay muốn dìu cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, nhìn cô quật cường như vậy, anh không nói hai lời trực tiếp ôm cô lên… Không có trì hoãn.

“Buông em ra” Cô đánh anh, nhưng anh không có chút động tĩnh nào, mặc cho cô đánh, vẫn ôm cô đến trên giường, nhưng cũng không có buông ra, thậm chí ôm cô chặt hơn, chặt đến mức cô không thể hô hấp.

“Bà xã, thật xin lỗi…” Anh hôn mái tóc cô, âm thanh hơi nghẹn ngào, “Em giận anh thế nào cũng được, nhưng chớ làm tổn thương mình, còn có con của chúng tôi… Hiện tại anh không muốn giải thích cái gì với em, nhưng anh muốn nói với em, xin tin tưởng anh một lần, cho anh thời gian hai tháng, anh nhất định sẽ giao phó với em.”

Ngửi hơi thở của anh, cảm nhận tim anh đập, nước mắt của Đoan Mộc Mộc chợt không nhịn được rơi xuống, cô giận anh, oán anh, nhưng giờ phút này dựa vào anh mới phát hiện ra mình không bỏ được anh, trước kia cô nói với Tô Hoa Nam là tuyệt đối sẽ không buông tha, thì ra không chỉ là vì đứa bé, còn bởi vì cô không bỏ được anh.

Nhưng vừa nghĩ tới anh đánh cô một cái tát, cô đã cảm thấy không cách nào tha thứ, coi như anh có nguyên nhân bất đắc dĩ gì thì tại sao anh cóthể xuống tay với cô chứ?

Một tay đẩy anh ra, cô lắc đầu, gạt giọt nước mắt, “Em không muốn tin anh, Lãnh An Thần, em sẽ không tin anh nữa, anh là tên khốn kiếp, anh là tên lừa gạt, anh… Ưmh…”

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, nụ hôn nóng bỏng của anh liền rơi xuống, hôn cô thật sâu thật chặt.

Trời mới biết, lúc cô chịu hành hạ, anh có bao nhiêu khổ sở, nhưng không có cách nào!

Bên trong phòng, cô giãy giụa cũng bị nụ hôn của anh áp chế, nhưng ngoài phòng, một đôi mắt như độc gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ triền miên…