Đoan Mộc Mộc không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Tô Hoa Nam, không muốn bỏ qua một chút manh mối, nhưng anh thật không giống ngụy trang.

Người nào nói chuyện bình tĩnh “Thật không phải anh đưa?” Đoan Mộc Mộc vẫn không xác thực tin.

Tô Hoa Nam nhìn cô, hỏi ngược lại, “Tại sao anh muốn đưa cái này cho em?”

Đúng vậy, giữa bọn họ có chuyện gì không thể nói, anh ta hình như thật không có cần thiết, nhưng trừ anh ta ra, thì là ai đây? Dù sao không phải là Lãnh An Thần, anh ta không biết làm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng người Nhà họ Lãnh nhiều như vậy, người cho cô đồ hiển nhiên cũng không có ác ý.

Lãnh An Đằng?

“Lãnh An Đằng!”

Đoan Mộc Mộc nghĩ đến người này thì Tô Hoa Nam cũng gọi ra tên của cậu ta, sau đó hai người hình như nhìn nhau cảm thấy không đúng chỗ nào.

“Cậu ấy cũng sẽ không, hơn nữa với sự thông minh của cậu ấy dù muốn an ủi tôi, cũng có thể trực tiếp cho tôi” Đoan Mộc Mộc rất nhanh lại bác bỏ ý nghĩ của mình.

Tô Hoa Nam cũng trầm mặc không nói, qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói, “Sự thông minh của cậu ấy rốt cuộc có không, chỉ có chính cậu ấy biết.”

Đoan Mộc Mộc sửng sốt, “Anh có ý tứ gì?”

“Bây giờ em thế nhưng là bảo bối của đàn ông nhà họ Lãnh” Tô Hoa Nam ngồi vào trên ghế nghỉ ngơi, lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống, “Từng người đàn ông nhà họ Lãnh hiện tại cũng rất khát vọng lấy được em.”

Tô Hoa Nam thực sự nói thật, cô cũng đã sớm liệu đến, cho nên hiện tại cô không thể không khiến mình mạnh mẽ hơn, bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể bảo vệ mình.

“Điều này cũng bao gồm anh sao?” Đoan Mộc Mộc nhìn trời thay bằng ánh trăng lưỡi liềm, cười hỏi.

“Dĩ nhiên!” Tô Hoa Nam cũng không giấu giếm, sau đó quay đầu nhìn cô, “Chỉ là em chịu cho anh cơ hội này sao?”

Anh ta xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ánh trăng cùng kim cương va chạm ánh sáng đâm vào ánh mắt của Đoan Mộc Mộc, cô mới phát hiện chiếc nhẫn trên tay anh ta giống chiếc nhân anh ta đưa cho mình.

“Mộc Mộc, anh sẽ chờ đến một ngày em tiếp nhận anh, em cũng sẽ hiểu rõ ở trên đời này chỉ có anh là yêu em nhất” Ánh mắt của Tô Hoa Nam tựa ánh trăng tinh hoa, thời điểm nhìn sang cực kỳ sáng ngời.

Thật ra thì Đoan Mộc Mộc thích nhất ánh mắt của Tô Hoa Nam, thâm thúy mang theo chân thành, khác với Lãnh An Thần, ánh mắt của anh ta làm cho người ta có loại cảm giác xuyên thấu qua có thể nhìn đến tim.

“Hoa Nam, tôi…” Đoan Mộc Mộc cơ hồ liền quên mình rồi, đúng lúc này, trên vai của cô nặng trĩu.

“Bà xã, thì ra là em ở đây!” Lãnh An Thần xuất hiện đánh vỡ tất cả, nói xong, anh nhìn về phía Tô Hoa Nam, “Chú hai thật hăng hái, cư nhiên ở chỗ này nói chuyện phiếm cùng với bà xã của cháu.”

Lãnh An Thần cố ý đem hai chữ bà xã nói rất mạnh, tựa như đang cố ý nhắc nhở cái gì.

Tô Hoa Nam cười nhạt, “Tôi trước báo cho Đoan tổng về công việc!”

Anh ta lại cố ý đem hai chữ Đoan tổng nói rất mạnh, tựa như đang nhắc nhở Lãnh An Thần sự thực bây giờ anh đã không phải tổng tài rồi, Lãnh An Thần đương nhiên nghe được, anh cười nhạt, kì thực nghiến răng, “Chú hai thật kinh nghiệm, chỉ là ở nhà không cần hồi báo, cháu cũng không muốn bà xã đại nhân nghĩ mệt chết.”

Nói xong, anh đi tới, đem Đoan Mộc Mộc ôm lấy thả vào trên đùi của mình, “Ở trong công ty cô ấy là Đoan tổng, ở nhà chính là bà xã của cháu, là cần cháu thương.”

Đoan Mộc Mộc không ngờ tới Lãnh An Thần làm càn như vậy, cô giùng giằng muốn từ trên đùi Lãnh An Thần dời đi, nhưng anh thế nhưng lại siết chặt lấy hông của cô không buông tay, “Bà xã, anh đây là ghế sa lon bằng da thật nhưng chỉ mở ra vì em.”

Tô Hoa Nam nhìn động tác hai người trước mắt mập mờ, trong lòng giống như đổ bình dấm, nhưng cái gì cũng không làm được, vì vậy đứng dậy, “Hai người tiếp tục ở nơi này buông lỏng đi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi!”

“Chú hai, ngồi chơi chút nữa đi!” Lãnh An Thần hư tình giả ý giữ lại.

Tô Hoa Nam không có trả lời, ánh mắt quyến luyến quét qua Đoan Mộc Mộc, “Mộc Mộc không cần nghỉ ngơi quá muộn, ngày mai còn phải đi làm, tổng tài có rất nhiều việc!”

“…” Đoan Mộc Mộc không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể nhìn anh ta rời đi, ánh trăng đem bóng dáng anh ta kéo vừa gầy lại dài, lại thêm mấy phần cô đơn.

Quan sát thấy ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng dáng của Tô Hoa Nam, trong lòng Lãnh An Thần rất không có tư vị, nếu đặt ở bình thường, anh khẳng định muốn nổi giận, nhưng là hiện tại xưa đâu bằng nay, anh chỉ có thể đem phần đố kị này dằn xuống đáy lòng.

“Bà xã, đây là chú hai đưa cho em?” Lãnh An Thần cầm lấy kẹo cùng vẽ một bên, gọi tinh thần cô về.

Đoan Mộc Mộc giùng giằng muốn xuống từ trên đùi của anh, nhưng anh không cho, ngược lại ôm cô chặt hơn, Đoan Mộc Mộc đành phải thôi, hôm nay anh thực hiện lời hứa, cô hình như không còn cự tuyệt anh, hay nói chính xác hơn là tối nay anh sẽ phải áp dụng kế hoạch tạo người.

Hình ảnh kiều diễm không khỏi chui vào đầu, để cho cô mất hồn, cho đến khi bên tai bị nhiệt độ hơi thở của anh phả vào, nghe được anh gọi, “Bà xã…”

“À? Nha… Không phải” Mặt Đoan Mộc Mộc nóng lên, cũng may là ban đêm, đỏ ửng trên mặt cô bị che lại, cô xem hướng bức tranh vẽ chim nhỏ, hỏi anh, “Anh cảm thấy đây không phải là châm chọc tôi?”

Cằm Lãnh An Thần nhẹ nhàng ở trên vai cô dập hai cái, “Không phải, là chúc mừng em rốt cuộc đứng ở đầu cành.”

“Nhưng súng bắn chim đầu đàn” Đoan Mộc Mộc không khỏi nhớ lại một câu nói như vậy.

Tay anh nắm trang giấy dừng lại, “Không có việc gì, em còn có anh, ai muốn tổn thương em, còn phải hỏi xem anh có nguyện ý hay không.”

Bất luận lời này là thật hay giả, giờ phút này rơi vào trong màng nhĩ Đoan Mộc Mộc chính là cực kỳ ấm lòng, thậm chí để cho thân thể cô vốn căng thẳng cũng không khỏi mềm mại xuống, không có phòng bị tựa vào trên người anh, “Tôi như thế có phải rất quá mức hay không?”

Thật ra thì cô cũng không muốn như vậy, nhưng nếu như cô vẫn mềm như bánh bao, sớm muộn cũng sẽ bị người bóp nghiến.

“Không có” Lãnh An Thần nâng mặt của cô qua, nhìn dưới ánh trăng khuôn mặt cô nhu nhược, “Phụ nữ có lúc sẽ phải mạnh mẽ.”

Anh một lần nữa ủng hộ, khiến Đoan Mộc Mộc có chút cảm động, đưa tay ôm cổ của anh, chủ động hôn anh, “Cám ơn anh khích lệ!”

Một cái hôn giống như chất xúc tác để cho không khí ở giữa hai người trở nên mập mờ, Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy, vội vàng đẩy anh, “Chúng ta trở về đi thôi, ngày mai còn phải đi làm!”

Ngày mai là ngày đầu tiên cô nhậm chức tổng tài, thế nào cũng không thể chậm!

Lãnh An Thần cũng không có buông cô ra, ngược lại đem đặt lòng bàn tay lột vỏ kẹo ra, đẩy tới trước mặt cô, “Nếm mùi vị một cái như thế nào?”

Đoan Mộc Mộc vừa muốn lắc đầu, anh đã đem kẹo nhét vào trong miệng của cô, chỉ lấp một nửa, sau đó môi của anh áp xuống tới, cùng với cô cùng nhau ngậm chung viên kẹo kia.

“Vị cam…” Câu chữ mơ hồ không rõ từ phần môi dán chặt của bọn họ tràn ra, Đoan Mộc Mộc cực kì nóng mặt, hôn môi không chỉ một lần, nhưng dùng loại phương thức này vẫn là lần đầu.

Kẹo hoàn toàn bị đẩy tới trong miệng của cô, nhưng lưỡi anh cũng chui vào, một viên kẹo nho nhỏ trở thành đối tượng khiến anh truy đuổi, tới tới lui lui ở trong miệng cô…

Không biết là đường quá ngọt, hay là anh hôn quá dịu dàng, hoặc là ánh trăng tối nay thật đẹp, Đoan Mộc Mộc lại di động theo động tình, huống chi hiện tại cô ngồi ở trên đùi của anh, khoảng cách của hai người cũng chỉ có mấy bộ y phục.

Dần dần, hôn càng ngày càng sâu, anh cơ hồ muốn dò chỗ sâu nơi cổ họng của cô, một đôi bàn tay chẳng biết lúc nào đã vê trên ngực cô, dục vọng bên trong thân thể dần dần bay lên, hình như ngay cả lạnh lẽo ban đêm cũng muốn nóng hóa.

Nụ hôn của anh không vừa lòng dừng ở môi cô, một đường đi xuống, mắt thấy sắp đến ngực của cô, Đoan Mộc Mộc đè lại đầu của anh, hơi thở không yên, “Đừng…”

Lãnh An Thần hít ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, “Bà xã, tối nay em không thể cự tuyệt anh nữa.”

Cô không nói gì, chỉ ôm lấy đầu của anh, “Trở về phòng!”

Ba chữ này nói ra khiến cô ngượng ngùng, nhưng bên trong thân thể thật rất muốn, giống như là nhớ nhung tư vị nào đó!

Lãnh An Thần ôm cô lên, Đoan Mộc Mộc kinh hãi ôm chặt cổ của anh, nhìn ánh đèn huy hoàng bên đại sảnh, cô kéo cổ áo của anh, “Thả tôi xuống, tự tôi có thể đi!”

“Nhưng anh muốn ôm em” Lãnh An Thần hướng về phía môi của cô mổ một cái.

Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, cũng có rất nhiều người không ngủ, hoặc giả nói là bữa ăn tối bị Mộc Mộc trò chuyện dọa sợ không có ý định đi ngủ, bọn họ đi vào như vậy, tự nhiên thành tiêu điểm.

Đừng xem lúc bữa ăn tối Đoan Mộc Mộc cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng lúc này lại như mèo nhỏ núp ở trong ngực Lãnh An Thần, bởi vì mặt cô đã sớm đỏ giống như quả táo chín.

“Chị dâu…” Khi Lãnh An Thần ôm Đoan Mộc Mộc muốn lên lâu, Lãnh An Đằng gọi lại.

Lãnh An Thần quay đầu lại, mặc dù biết em trai đầu óc tối dạ cũng không có ác ý, nhưng phải biết bây giờ bị bất luận kẻ nào quấy rầy đều là vô cùng căm tức, “Tiểu Đằng, chị dâu mệt mỏi buồn ngủ, có chuyện ngày mai tìm cô ấy!”

“Nhưng hôm nay chị dâu còn không có dạy em gấp con ếch” Lãnh An Đằng cũng không có bị không vui mừng trong mắt Lãnh An Thần kinh động đến.

“Anh nói, chị dâu buồn ngủ” Lãnh An Thần mất kiên nhẫn, âm thanh cất cao.

Anh lớn tiếng hô như vậy, Lãnh An Đằng bị sợ lui về phía sau, cũng may mẹ của bé tới đây vịn bé, đau lòng sờ sờ mặt của con trai, vừa nhìn về phía Lãnh An Thần, hèn mọn nói xin lỗi, “Tiểu Thần, con đừng tức giận.”

Đoan Mộc Mộc vẫn không nói lúc này từ trong ngực Lãnh An Thần ngẩng đầu lên, cầm lấy bức tranh vẽ lúc trước nhận được hướng trước mắt Lãnh An Đằng để xuống, “Tiểu Đằng, em cũng vẽ cho chị dâu một bức tranh như vậy có được hay không? Vẽ xong rồi ngày mai chị dâu sẽ dạy em gấp con ếch!”

Coi như là thử dò xét đi, hiện tại cô cũng không thể phớt lờ đối với mỗi người nhà họ Lãnh, giống như Tô Hoa Nam từng nói, hiện tại đàn ông nhà họ Lãnh đều ở đây mơ ước cô!

“Ừ, được!” Lãnh An Đằng nhận lấy, lại bị mẹ hai mãnh liệt lôi, “Mộc Mộc, Tiểu Đằng nó không biết…”

Vẻ mặt có chút hốt hoảng, nhưng Lãnh An Đằng lại ngây ngốc cười một tiếng, “Con có thể học!”

“Tiểu Đằng ngoan nhất” Đoan Mộc Mộc cười nhạt, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, “Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đi!”

Vừa vào cửa phòng, Lãnh An Thần trở tay liền khóa cửa, sau đó cùng cô song song ngã xuống giường lớn, vội vàng cơi quần áo trên người Đoan Mộc Mộc ra, lại bị cô ngăn lại.

“Bà xã, em…” Anh cho là cô muốn đổi ý.

Đoan Mộc Mộc cũng là nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tự tôi cởi!”

Lãnh An Thần kinh ngạc, cô gái này hôm nay cho anh quá nhiều điều ngoài ý muốn, đầu tiên là lời nói trong bữa ăn tối, hiện tại lại là dạng này, anh lại có điểm không an tâm.

“Anh sợ hãi cái gì? Kết quả kinh khủng nhất chính là tôi cưỡng ép, giày xéo anh” Đoan Mộc Mộc nhìn ra tâm tư của anh, sau đó cởi áo khoác của mình ra, lộ ra ngực bọc bên trong, “Hơn nữa, tự tôi cởi chỉ là không muốn làm cho mình có phần cảm giác bị cưỡng ép.”

Lãnh An Thần sững sờ, mà Đoan Mộc Mộc đã cởi không sai biệt lắm, nhìn anh còn không động, cô tiến lên nhéo mặt của anh, một bộ giọng điệu nữ vương, ra lệnh, “Cởi hết! Nằm xuống!”