Đỗ Vấn đứng ở giữa phòng, nghe Lãnh An Thần sắp xếp, thái độ mặc dù không có gì, nhưng ánh mắt kia cũng đã thay đổi mấy lần, cuối cùng hứa hẹn nói: "Tổng giám đốc, cậu buông tay đi, chuyện này tôi sẽ tra rõ ràng mọi chuyện."

"Ừ" Lãnh An Thần gật đầu, "Nhất định không nên bứt dây động rừng."

"Tôi hiểu!" Đỗ Vấn đáp xong, còn nói, "Hai ngày nay Lam tiểu thư vẫn gọi điện thoại tìm anh, tôi...tôi không biết nên nói thế nào?"

Lãnh An Thần nhớ tới đêm hôm xảy ra tai nạn xe cộ, cô gọi điện thoại tới, cũng chính bởi vì cú điện thoại này, Đoan Mộc Mộc hỏa công tâm đạp ga đến lớn nhất, nếu như không phải là như vậy, có lẽ cũng sẽ không có trận tai nạn xe này.

Chuyện đời chính là sao khéo thế, mặc dù anh bởi vì tai nạn xe cộ mà bị thương, nhưng cũng lấy được tha thứ của Đoan Mộc Mộc, coi như là vì họa được phúc đi!

"Cậu nói cho cô ấy biết tôi không sao, chỉ là gần đây tương đối bận rộn, đợi qua một thời gian ngắn tôi đi thăm cô ta" Lam Y Nhiên đi nước ngoài bồi dưỡng thiết thời trang kế, đây là Lãnh An Thần chi cho cô ta, bởi vì anh đã phát hiện kẹp ở giữa hai cô gái thật quá mệt mỏi.

Lúc Đoan Mộc Mộc tiến vào, vừa đúng lúc nghe được nửa câu nói sau của Lãnh An Thần, thuận miệng hỏi, "Anh phải đi thăm người nào?"

"Ách. . . . . ." Lãnh An Thần không biết anh và Đỗ Vấn nói, cô nghe vào bao nhiêu, không dám quả quyết trả lời.

"Thế nào?" Không nghe được đáp án, Đoan Mộc có chút buồn bực, vừa nhìn về phía Đỗ Vấn, "Đỗ Vấn, anh nói. . . . . ."

"Em không biết, một vị nhân viên trong công ty" Lãnh An Thần nhanh chóng giành đáp.

Ánh mắt Đoan Mộc Mộc khi xuyên qua hai hiệp giữa hai người bọn họ, hừ một tiếng, "Vừa nhìn bộ dáng của các người cũng biết có mờ ám."

Vốn là chột dạ, Lãnh An Thần nghe nói như thế, lập tức hướng Đỗ Vấn nháy mắt, Đỗ Vấn hiểu ý cười cười, "Tổng giám đốc phu nhân, thật không có, tôi đi trước, cô bảo tổng giám đốc đừng quá liều mạng, những tài liệu kia giữ ở mức độ vừa phải là tốt rồi!"

Đỗ Vấn lách người, Lãnh An Thần nhìn một túi đồ lớn trong tay Đoan Mộc Mộc, vội vàng nói sang chuyện khác, "Em mua cái gì?"

"Vật dụng hàng ngày" Đoan Mộc Mộc nói qua đặt đồ trên ghế sofa.

"Cái gì là vật dùng hàng ngày?" Bây giờ Lãnh An Thần cơ hồ coi như là không có chuyện nói nhảm với Đoan Mộc Mộc, mặc dù cô không hề coi như đại địch với anh nữa, nhưng anh có thể cảm thấy, giữa bọn họ vẫn có sợi dây xa cách.

Chỉ là không đợi Đoan Mộc Mộc trả lời, lại có người đi vào phòng bệnh, "Thiếu gia!"

Thấy là người làm nữ anh phái đến nhà cô lần trước, Lãnh An Thần hình như đã hiểu rõ rõ ràng rồi, ánh mắt chợt buộc chặt nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Em có ý tứ gì?"

"Về sau sẽ để cho chị Linh chăm sóc anh, cuối cùng tôi vẫn muốn đi làm" Đoan Mộc Mộc đã sớm nghĩ xong lý do.

Nghe được lời này của cô, Lãnh An Thần biết cô có chuẩn bị mà đến, anh chuyển động con ngươi, "Đi làm? Công việc của em không phải là thư ký tổng giám đốc sao? Hiện tại tổng giám đốc nằm viện, em đi đâu làm?"

Đoan Mộc Mộc không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, quay đầu nhìn anh, chỉ thấy đuôi lông mày anh gảy nhẹ, "Hiện tại anh lệnh cho em ngày ngày tới chỗ này để làm."

"Lãnh An Thần, thư ký của anh hình như không chỉ có một mình tôi?" Đoan Mộc Mộc tức giận.

"Nhưng là thân chức vụ kiêm thư ký cùng bà xã chỉ có một mình em, huống chi có rất nhiều chuyện riêng, chị Linh chăm sóc anh cũng không có tiện, ví dụ như đi nhà cầu, sát bên người, còn có. . . . . . ." Lãnh An Thần càng nói càng mập mờ, ánh mắt cũng thay đổi, mặc dù chị Linh lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng nghe nói như thế mặt cũng đỏ lên.

"Đúng vậy, thiếu phu nhân, tôi còn phụ trách ba bữa cơm cho thiếu gia, những thứ khác tôi có thể làm không được!" Chị Linh nói xong để hộp đồ ăn xuống, liền không đợi cự tuyệt thối lui ra khỏi phòng bệnh.

Đoan Mộc Mộc trừng anh, Lãnh An Thần nhún nhún vai, cùng anh đấu, thiếu nữ nhỏ vẫn còn non lắm!

Xem thương thế của anh là bởi vì cô, chăm sóc anh liền chăm sóc đi, Đoan Mộc Mộc cũng không có nói cái gì nữa, cho anh sát bên người, dìu đi nhà cầu, cơ hồ có thể làm thì cô đều làm.

Trong buổi trưa một ngày, Đoan Mộc Mộc mới vừa ngủ, liền nghe thấy phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, cô cảnh giác ngồi dậy từ trên giường, liền nhìn thấy hai người cảnh sát tiến vào, "Xin hỏi Lãnh An Thần tiên sinh có ở đây không?"

"Chính là tôi!" Lúc Đoan Mộc Mộc còn lo lắng, Lãnh An Thần đã trấn định trả lời.

"A, chúng tôi có chuyện cần tìm ngài xác minh, về. . . . . ." Cảnh sát lời còn chưa nói hết, liền bị Lãnh An Thần cắt đứt.

Nhìn anh hướng Đoan Mộc Mộc, "Bà xã, đột nhiên rất muốn ăn sầu riêng, em đi mua cho anh hai trái."

Sầu riêng?

Đoan Mộc Mộc cau mày, nghĩ đến cái mùi kia cô liền ghê tởm, người đàn ông này cư nhiên thích?

"Nhanh đi!" Thấy cô chần chờ, Lãnh An Thần lại gấp rút thúc dục.

Đoan Mộc Mộc ngắm nhìn cảnh sát, lại nhìn về phía Lãnh An Thần, đúng lúc này, cảnh sát hình như đã hiểu rõ ràng ý đồ của Lãnh An Thần, lại giải thích nói, "Vị tiểu thư này, chúng tôi có chút chuyện riêng muốn nói với Lãnh tiên sinh, làm phiền cô tránh một chút."

Thì ra là muốn cô tránh đi, dứt khoát nói rõ chẳng phải tốt sao, Lãnh An Thần lại vẫn để cho cô đi mua sầu riêng?

Đi ra khỏi phòng bệnh, Đoan Mộc Mộc đi siêu thị thật, không phải anh muốn ăn sầu riêng sao? Cô không phải là không thể mua cho anh, hơn nữa anh nhất định phải ăn, nếu không cũng đừng trách cô không khách khí!

Đoan Mộc Mộc xách theo sầu riêng trở lại, vừa đúng lúc chạm mặt hai người cảnh sát kia, bọn họ còn hướng cô mỉm cười thân thiện, lúc này, Đoan Mộc Mộc như Ninja không ngừng hỏi, "Cảnh sát tiên sinh, Lãnh An Thần có phải phạm vào chuyện gì hay không?"

Nghe được câu hỏi của cô, cảnh sát cười cười, "Không phải ngài ấy phạm tội, mà là người khác, chúng tôi chỉ tìm ngài ấy tìm hiểu tình hình."

"Vậy ai phạm tội?" Đoan Mộc Mộc tò mò.

Cảnh sát đối với cái vấn đề này của cô chỉ nhìn nhau cười một tiếng, "Thật xin lỗi, chúng tôi muốn giữ bí mật" Nói xong lại mắt nhìn sầu riêng trong tay cô, "Cô mau trở về đi thôi, Lãnh tiên sinh vẫn chờ ăn sầu riêng đấy!"

Trong phòng bệnh, Lãnh An Thần ngửi mùi sầu riêng liền muốn nôn, anh thật là hối hận, hận không thể quất miệng rộng của chính mình một cái, mới vừa rồi thế nào há miệng đã nói muốn ăn sầu riêng rồi hả? Anh nói trái cây khác không được sao?

Điều này cũng không thể trách anh, ai bảo trước khi cảnh sát đến, anh đang xem bách khoa toàn thư giới thiệu trái cây dưỡng sinh đây? Đáng chết là lúc ấy anh vừa hay nhìn thấy sầu riêng. . . . . .

"Ăn nào, tôi chính là mua trái lớn nhất đó" Đoan Mộc Mộc cũng chịu đựng mùi khó chịu, đem sầu riêng nâng đến trước mặt anh.

Trong lòng Lãnh An Thần hộc máu, "Trước để qua một bên đi, hiện tại anh không muốn ăn!"

"Như vậy sao được? Tôi rất vất vả mới mua được, anh nhất định phải ăn" Đoan Mộc Mộc đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.

"Ngoan, há mồm!" Đoan Mộc Mộc đem sầu riêng lại bên miệng anh đẩy một cái.

Lãnh An Thần dù là ngu ngốc cũng đã nhìn ra, Đoan Mộc Mộc căn bản là đang chỉnh anh, nhưng trách được người nào đây?

Gậy ông đập lưng ông, nói chính là anh!

"Bà xã, anh có thể không ăn không?" Lãnh An Thần đối mặt với loại hương vị ghê tởm này, thật sự mở miệng không nổi.

"Không thể!" Đoan Mộc Mộc lắc đầu, "Một mình anh là đàn ông tại sao có thể nói không giữ lời? Trừ phi anh bảo tôi đi mua sầu riêng căn bản là chơi tôi? Lãnh An Thần, anh cố ý hứng thú chơi ác có phải không, tôi cho anh biết, nếu như hôm nay anh không ăn, tôi tuyệt đối không tiếp tục nán lại một giây."

Đoan Mộc Mộc cố ý giả bộ tức giận, được rồi, thật ra thì đây chẳng qua là đang uy hiếp anh!

Nghe cô nói phải đi, đáy lòng Lãnh An Thần dâng lên nỗi sợ hãi, "Không thể đi!" Đầu anh rơi đây.

"Vậy anh liền ăn nó đi!" Đoan Mộc Mộc từng bước từng bước ép sát.

Cái trán Lãnh An Thần càng ngày càng hiện rõ ba đường vạch đen, một câu nói của anh trêu chọc ôn thần, chọc ai không chọc, lại chọc phải cô? Xem ra hôm nay anh không ăn sầu riêng, cô sẽ không bỏ qua.

Không phải có đôi lời, anh hùng nguyện khom lưng vì mỹ nhân sao? Hôm nay để cho anh hy sinh một lần vì bà xã đi!

Lãnh An Thần nín thở, há mồm cắn lấy miếng sầu riêng. . . . . . .

Thật sự rất khó ăn!

Anh thiếu chút nữa liền phụt tại chỗ, Đoan Mộc Mộc làm sao sẽ không nhìn ra, lên tiếng cảnh cáo, "Không cho ói, phun liền không tính!"

Cố nén ghê tởm, Lãnh An Thần nuốt xuống, còn chưa cho anh cơ hội thở dốc, Đoan Mộc Mộc lại đem sầu riêng đưa tới, "Ăn nữa! Sầu riêng này anh không ăn hết toàn bộ, ít nhất cũng phải ăn một phần ba. . . . . . Không phải anh không biết, đây chính là đồ tốt, giá trị dinh dưỡng phong phú không nói, hơn nữa còn có kiện tỳ bổ khí, công hiệu bổ thận tráng dương. . . . . . Trước không phải anh bị hao tổn sao? Vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này bổ một chút!"

Lãnh An Thần muốn qua đời, cô gái này muốn hại chết anh sao? Còn bổ thận tráng dương, anh hiện tại không cần bổ, cũng không có nơi tiết giận, lại còn dám để cho anh bổ, cô chuẩn bị để cho anh dục hỏa đốt người sao?

Đoan Mộc Mộc nhìn tròng mắt đen của anh nháy mắt cũng không nháy mắt, lộ ra tà khí, Lãnh An Thần như vậy thật là đối với cô vừa yêu vừa hận, hận không thể đem lấy cô đụng ngã, xem cô còn có thể phách lối hay không?

Đụng ngã?

Chợt, một ý nghĩ tà ác thoáng qua trong đầu Lãnh An Thần. . . . . .

Cô có thể chỉnh anh, tại sao anh không thể chỉnh cô đây?

Vị sầu riêng, chắc hẳn cô cũng không thế nào thích nhỉ? Bởi vì lúc cô cầm sầu riêng, cái mũi nhỏ cũng sẽ nhăn nhíu, vậy nếu như anh dùng miệng ăn xong sầu riêng hôn cô, mùi vị đó nhất định là bất đồng chứ?

Nghĩ tới đây, Lãnh An Thần cười lạnh ở trong lòng, hé miệng, "Đến đây đi bà xã, nếu sầu riêng là một bảo vật, không ăn thật lãng phí!"

Lãnh An Thần liên tiếp ăn xong vài hớp, cho đến khi cô hài lòng để xuống không hề buộc anh nữa.

"Không nhìn ra, anh thật sự rất thích, lần sau tôi sẽ nói cho người trong công ty, thời điểm trở lại thăm anh, không cần mua trái cây khác, chỉ cần sầu riêng là tốt rồi!" Đoan Mộc Mộc vì mình hôm nay chỉnh được anh mà âm thầm hài lòng.

Đúng lúc này, chỉ thấy anh cau mày, cô sợ lập tức nhảy xa, "Anh... sẽ không phải ói chứ?"

Lãnh An Thần lắc đầu, "Không phải, hàm răng của anh giống như bị mắc kẹt, em cầm cây tăm tới đây cho anh!"

Đoan Mộc Mộc trừng mắt nhìn, một bộ dạng phó tướng tin ngưng, Lãnh An Thần lại nói một tiếng, "Mau lên, khó chịu chết!"

"Ồ!" Đoan Mộc Mộc cầm lấy cây tăm, hướng anh đến gần, nhưng giờ phút này hơi thở của anh đều là vị sầu riêng, thật sự không dễ ngửi.

Thật ra thì chỉnh anh xong, cô cũng là người bị hại, Đoan Mộc Mộc nghĩ như vậy, cũng không có chú ý tới tay người khác đã nâng lên phía sau cô, lúc cô còn không có đến gần, một cái giữ chặt cái ót của cô, sau đó hôn xuống.

Toàn bộ vị sầu riêng bao bọc vào trong miệng cô, chọc cho dạ dày cô một hồi lật khuấy, nhưng Lãnh An Thần cũng không có buông tay, mặc dù vị sầu riêng phá hư mỹ vị nguyên thủy của cô, nhưng xúc cảm của cô vẫn hút chính anh không thôi.

Môi của anh nghiền cô, vị sầu riêng tràn đầy đầu lưỡi quét quanh môi cô, anh cơ hồ đem tư vị toàn bộ cho cô. . . . . .