Lông mi vốn rủ chậm rãi nâng lên, cho đến khi đôi mắt cô tràn đầy bi thương chiếm cứ, môi cô mới khẽ động, cũng không gọi ra tên của anh ta.

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc rất muốn ôm lấy người trước mắt khóc một trận, giống như là lần đó từ trên bàn mổ xuống vậy, nhưng sau khi biết quan hệ giữa anh ta và Lãnh An Thần, hình như cô không thể rồi, thậm chí cô cũng không biết còn có thể tin tưởng anh ta được nữa hay không.

"Anh, vì sao lại tới?" Nửa ngày, cô mới tìm được âm thanh của mình.

Khang Vũ Thác nhìn ra cô không ổn, ánh mắt hướng về phía Trần Xuân, chỉ thấy bà lắc đầu với mình, hình như anh ta đã hiểu rõ rõ ràng cái gì, khóe môi khẽ giương, kéo Trần Xuân qua bên cạnh, ôm bả vai của bà, ngữ điệu nhẹ nhõm, "Anh tới thăm Trần nương nương!"

Trần nương nương?

"Người nơi này đều gọi dì ấy như vậy" Khang Vũ Thác lại giải thích, "Hơn nữa anh nghe nói chỗ này phải dọn nhà, tới xem một chút có cần giúp một tay hay không!"

"Không có gì phải giúp đỡ" Trần Xuân cười cười, động tác thân mật đối với Khang Vũ Thác hình như đã sớm tập thành thói quen, "Cũng dọn dẹp sắp xong rồi, con bận rộn như vậy, vẫn còn nhớ tới nơi này."

"Dĩ nhiên" Khang Vũ Thác cười nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Nơi này cũng là nhà của anh."

Thì ra là, lúc Khang Vũ Thác bốn tuổi bị người ta lừa bán, sau đó anh ta cơ trí chạy trốn, nhưng khi đó anh ta còn nhỏ, căn bản không tìm được nhà, chỉ có thể bị đưa tới nơi này, hơn nữa sinh sống hơn nửa năm.

Từ đó về sau, hàng năm cha mẹ của Khang Vũ Thác cũng sẽ dẫn anh ta tới nơi này, sau khi trưởng thành, Khang Vũ Thác tự mình đến, mỗi lần sẽ mang cho những người bạn nhỏ một chút quà tặng cùng thực phẩm, cũng sẽ định kỳ quyên góp một chút tiền cùng quần áo.

Những thứ này chỉ có rất ít người biết, bây giờ anh ta là minh tinh, bất kỳ một chút việc gì đều sẽ bị lăng xê, mà anh ta không muốn những đứa bé nơi này cũng bị mấy thứ trong xã hội ô nhiễm.

Cây cối có cành lá xanh biếc che ánh mặt trời chói mắt, ánh sáng li ti xuyên qua kẽ lá chiếu xuống đường đá trên đường nhỏ, làm cho người ta có loại cảm giác đi ở bờ quê hương Giang Nam, chỉ là giờ phút này Đoan Mộc Mộc không có tâm tình đó, trái tim bởi vì thân thế tới đột ngột mà bị áp không cách nào thở nổi.

"Làm sao em biết tới nơi này?" Đi một đoạn, Khang Vũ Thác vẫn không nhịn được liền hỏi.

Đoan Mộc Mộc dừng lại bước chân, ngước đầu nhìn lên nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu, "Em là cô nhi."

Đáp án này khiến Khang Vũ Thác sửng sốt, thậm chí là hoàn toàn không ngờ, "Mộc Mộc. . . . . ."

"Muốn an ủi em sao?" Cô nhìn hướng anh ta, giữa tròng mắt đen che khuất đau đớn làm cho lòng người tan nát, "Đến đây đi, em cũng cần!"

Giọng nói rất nghiêm túc, lại nhàn nhạt mang theo mùi vị hài hước, Khang Vũ Thác lộ ra đáng yêu quen thuộc, tim của cô không khỏi run lên.

Cùng lúc đó, phòng 5808 khách sạn Mị Sắc, Lãnh An Thần đang đứng ở trước cửa sổ, nhìn tấm giường lớn đã từng ngủ qua đến ngẩn người, anh đã xác nhận, cô gái đêm đó chính là Đoan Mộc Mộc, kết quả này quá làm cho anh bất ngờ, nhưng nhiều hơn vẫn là khó hiểu.

Rõ ràng cô làm thuốc giải của mình, nhưng cô lại chưa từng nói qua, chẳng lẽ làm phụ nữ của anh, cô cứ như vậy không tình nguyện sao?

"Leng keng ——"

Chuông cửa vang lên, ánh mắt của anh chợt thay đổi, "Vào đi!"

"Tổng giám đốc, Lăng tiểu thư tới" Đỗ Vấn nói xong, thân thể chợt nghiêng, Lăng Khả Tâm đi vào.

Cửa phòng nặng nề bị đóng lại, phòng lớn như thế chỉ còn lại hai người là Lãnh An Thần cùng Lăng Khả Tâm, lúc Lăng Khả Tâm nhận được điện thoại của Lãnh An Thần thì còn tưởng rằng anh muốn mình, giờ phút này chỉ có hai người, cô liền lộ ra yêu mị trong xương.

Cô ta ngang nhiên xông qua, ngón tay mảnh khảnh mềm mại vuốt ve ngực anh, sau đó từng tấc dời lên bên trên, cho đến khi ôm cổ của anh, "Tổng giám đốc, giờ là ban ngày, em chính là bỏ lỡ việc công."

Giọng nói đầy nữ tính giống như là có thể chảy ra nước, đổi lại là bình thường, Lãnh An Thần có lẽ đã động tình, nhưng hôm nay thì không, anh muốn biết vì sao người phụ nữ ngủ một đêm với mình rõ ràng là Đoan Mộc Mộc, nhưng khi anh tỉnh lại thì cũng là cô ta?

Lăng Khả Tâm còn chưa ý thức được Lãnh An Thần lạnh lẽo, hình như cô ta sớm thành thói quen với anh lạnh nhạt, nhưng đã đến như vậy rồi, cô ta không có ý định không công mà lui, coi như anh là khối băng, hôm nay cô ta cũng muốn đem anh lật tung.

Ngày đó ở văn phòng nói chuyện với Tô Hoa Nam, mặc dù một nửa là dựa theo sắp đặt của Tô Hoa Nam, cố ý nói cho tên ngu ngốc như Đoan Mộc Mộc nghe, nhưng cũng có một nửa là lời thật lòng của cô ta.

Nếu như mang thai đứa bé của Lãnh An Thần, về sau cô ta chỉ cần mẹ dựa vào con!

Tay nhỏ bé mềm mại không xương cởi từng nút khuy áo sơ mi của Lãnh An Thần ra, đồng thời, một đôi mềm yếu trước ngực cô ta cũng dán lên lồng ngực kiên cố của anh, nhẹ nhàng liếm, vào thời khắc này không cần ngôn ngữ, chỉ cần động tác.

Chỉ trong chốc lát, Lăng Khả Tâm cũng trần truồng không khác nhau là mấy, thân thể mềm mại tựa như rắn quấn trên người Lãnh An Thần, mắt đẹp sớm bởi vì động tình trêu chọc, thủy mâu nhộn nhạo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi như thoa bột nước, môi đỏ mọng như anh đào khẽ giương, giống như cá đói khát chờ đợi nước làm dịu. . . . . .

Phụ nữ này thật là, CMN luôn có thể lẳng lơ!

Giờ khắc này, bộ dáng Lăng Khả Tâm ở đáy mắt Lãnh An Thần không những không đẹp, thậm chí còn để cho anh có loại ghê tởm không nói ra được, so sánh với nhau, bây giờ anh thích vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên hơn, giống như là Đoan Mộc Mộc.

Nghĩ đến cô, tim anh căng thẳng!

"A ——"

Thân thể đột nhiên bị xốc lên, sau đó gặp phải té ngã, Lăng Khả Tâm hoảng sợ thét chói tai, nhưng khi phát hiện mình chỉ ngã vào giường lớn, lại mỉm cười, "Tổng giám đốc, anh thật là hư, cẩn thận đem người nhà rớt vỡ, thì không thể. . . . . ." Nhưng trận này không vậy.

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, cổ họng của cô ta đã bị một bàn tay to kẹp chặt, gương mặt Lãnh An Thần như Satan ép sát xuống, để cho cô ta trong nháy mắt ngạc nhiên, "Tổng, tổng giám đốc. . . . . . Buông, buông tay. . . . . ."

Hô hấp bị chặn, thiếu khí dẫn đến tử vong làm cho cô ta sợ, cũng làm cho cô ta khủng hoảng.

Cặp con ngươi xuân sóng dộn dàng cũng không thể nhộn nhạo được nữa, chỉ trừng cực kỳ lớn, sáng quắc nhìn người đàn ông của mình.

"Nói, mục đích của cô là gì?" Giọng nói của Lãnh An Thần lạnh lẽo.

Lăng Khả Tâm lắc đầu, lời nói không đầu không đuôi như vậy, còn có anh đột nhiên biến chuyển như vậy, để cho đầu óc cô ta trống rỗng, cả người đều ngu muội.

Khó thở rồi, suy nghĩ cũng dừng lại. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ của cô ta chợt đỏ bừng, chỉ có hai tròng mắt không hiểu nhìn anh, cũng không nhúc nhích, giãy tay cũng dần dần không làm được gì, cô ta thật sự cảm giác mình lập tức đoạn khí mà bỏ mạng rồi. . . . . . .

Đúng lúc này, bàn tay Lãnh An Thần chợt buông ra, Lăng Khả Tâm đột nhiên hô hấp thông thuận, liên tiếp ho khan, nhưng sau khi ho khan, cô ta hoảng sợ, thân thể không ngừng co rúc trên giường lớn, "Tổng giám đốc, anh. . . . . ."

"Buổi sáng hôm đó làm sao cô xuất hiện ở trên giường lớn này? Là ai chỉ điểm cô làm? Nói!" Lời nói của Lãnh An Thần khiến thân thể Lăng Khả Tâm run rẩy càng thêm lợi hại.

Cô ta lắc đầu, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm lý do, cô ta sẽ không bán đứng Tô Hoa Nam, bởi vì cô ta yêu người đàn ông đó.

"Còn không định nói?" Lãnh An Thần thấy cô ta vẫn mạnh miệng, thân thể cao lớn lần nữa áp xuống.

Mắt thấy bàn tay to của anh lại đi đến trước mắt, Lăng Khả Tâm như con thú nhỏ bị kinh hãi, vội vàng mở miệng, "Em nói. . . . . ."

Nghe được cô nhả ra, Lãnh An Thần ngồi xuống trên ghế sofa bên cạnh, sau đó đem khuy áo sơ mi bị cô ta cởi ra cài lại từng nút, nhìn người đàn ông vắt hai chân lên, nước mắt Lăng Khả Tâm chảy xuống, giống như bông hoa nhỏ bị cuồng phong mưa to làm nhục, vừa thấy đã thương, "Là em. . . . . ."

Mới nói hai chữ này, cũng cảm thấy ánh mắt Lãnh An Thần như kiếm bắn tới, cô ta vội vã cúi đầu, dùng móng tay bén nhọn nhéo ở lòng bàn tay, ép buộc mình trấn định, "Thật đúng là em, không có người nào sai khiến."

"Cô tính toán thời gian thật là chính xác đấy" Lãnh An Thần hừ lạnh, từ trong video anh nhìn thấy Đoan Mộc Mộc chân trước đi, cô ta chân sau liền vào phòng, thời gian trùng hợp như vậy tuyệt đối không phải là tình cờ.

Nước mắt của Lăng Khả Tâm lại rơi xuống vài giọt, "Thật ra thì từ lúc anh tiến vào Mị Sắc em vẫn đi theo, sau lại thấy Đoan. . . . . . Không, là Tổng giám đốc phu nhân, cô ấy dẫn anh vào gian phòng, chính em ở bên ngoài đợi cả đêm, cho đến khi cô ấy ra ngoài thì em mới có cơ hội."

"Vậy sao cô liền kết luận chính tôi ở bên trong gian phòng không phải đã tỉnh rồi?" Lãnh An Thần cũng không đần giống như Đoan Mộc Mộc.

Anh từng bước ép hỏi, khiến Lăng Khả Tâm sợ hãi tăng cao, nhưng đã đến bước này, cô ta sợ nữa cũng vô dụng, nghĩ đến ngày đó thấy Đoan Mộc Mộc rơi thuốc đầy đất, cô ta nhanh trí nói, "Bởi vì Tổng giám đốc phu nhân gọi điện thoại hỏi nhân viên đại sảnh muốn thuốc hạ sốt, em nghĩ anh bị bệnh. . . . . ."

Lăng Khả Tâm len lén ngước mắt, mơ hồ thấy bộ dạng Lãnh An Thần hình như tin lời cô ta nói, cô ta quên mình nhếch nhác, cơ hồ là quỳ bò đi tới bên cạnh anh, ôm chân của anh, ngước nhìn tuấn nhan, nước mắt mềm mại lại rơi xuống hai giọt, "Tổng giám đốc, em làm như vậy là bởi vì em yêu anh, em sợ anh sẽ bởi vì Tổng giám đốc phu nhân mà không quan tâm tới em."

"Tính toán cũng gọi là yêu, loại yêu này cũng quá làm cho người ta ghê tởm" Hai tròng mắt đen của Lãnh An Thần giống như khe sâu tĩnh mịch, mang theo sức mạnh cắn nuốt tất cả, lúc quan sát cô ta, để cho cô ta có loại cảm giác bị ăn sống nuốt tươi.

"Tổng giám đốc. . . . . ." Lăng Khả Tâm tựa như không cam lòng.

"Về sau không nên xuất hiện ở trong tầm mắt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí" Anh một cước đem cô ta đá văng, ngực trắng như tuyết xuất hiện một dấu chân, xem ra ánh mắt càng thêm lạnh lẽo mà xa cách, giống như giờ phút này nhìn cô ta làm dơ bẩn ánh mắt của anh.

Lăng Khả Tâm sửng sốt một giây, hình như mới phản ứng được ý tứ của lời này, vội vàng đi qua chỗ anh, "Tổng giám đốc, không...không nên bảo em rời khỏi Lãnh thị. . . . . ."

"Nói thêm một câu nữa, ngay cả thành phố này cũng không còn chỗ để nán lại" Anh lạnh giọng cắt đứt, ánh mắt ngoan tuyệt thẳng tắp chọc vào da thịt của cô ta, trong lòng của cô ta.

Lời nói hết đến mức này, Lăng Khả Tâm hình như cũng nhận mệnh, cô ta cười khổ sở, miễn cưỡng đỡ ghế sa lon đứng lên, nhặt từng món y phục trên đất lên mặc vào, nhưng mặc mỗi một bộ, đáy lòng cô ta hận nhiều hơn một phần.

Hôm nay cô ta không có bản lãnh cùng anh đối kháng, nhưng tương lai cũng không thể khẳng định, Lãnh An Thần, hôm nay tôi bị khuất nhục, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại!

Lăng Khả Tâm đi, Lãnh An Thần nhắm mắt lại, vuốt vuốt cái trán, anh lấy điện thoại di động ra, đè xuống một chuỗi mã số, tuy nhiên nó không có dũng khí thông qua.

Vừa nghĩ tới buổi sáng hôm đó cô xách theo túi thuốc xuất hiện ở trước mặt anh, anh nói những lời cay nghiệt thế kia, làm những việc hoang đường kia, anh đã cảm thấy không thể tha thứ.

Thì ra là, kẻ khốn kiếp vẫn chính là anh!

Ngón tay thon dài gõ bên sofa, anh đang suy tư, chợt, trong đầu thoáng qua cái gì, anh đứng bật dậy.

Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng của cô, bị anh đả thương chính là đứa bé trong buổi tối ngày đó hay sao?

Nếu quả như thật thế, vậy anh lại thật sự nên bầm thây vạn đoạn rồi sao?

Nghĩ tới đây, Lãnh An Thần cầm chìa khóa xe lên chạy thẳng tới bệnh viện, cô từng đi làm xét nghiệm, như vậy nhất định có ghi chép kiểm tra của cô!