Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 23: 23 Cơm Chiều Không Có Hy Vọng 2

Cố Phán Nhi ngẫm nghĩ, cho đề nghị: “Không có việc gì làm thì làm cơm chiều đi, dù sao trời sắp tối!”

An thị nghe vậy kinh hãi: “Đại, Đại Nha con đói bụng sao?”

“Hả?” Cố Phán Nhi khó hiểu nhìn An thị, mình chỉ kêu An thị đi nấu cơm thôi, vì sao nàng lại kinh hãi thành như vậy, dáng vẻ kia giống như mình làm ra chuyện gì tội ác tày trời vậy.

“Đại Nha, nếu như con đói bụng, nương, nương sẽ cho con… cho con…” An thị không nói tiếp được.

Cố Thanh cầm một quyển sách đi ra, thấy Cố Phán Nhi tỏ vẻ ‘khí thế bức người’, còn An thị thì tỏ vẻ kinh hãi, lập tức giận dữ, phạch ném sách xuống đất, gầm thét lên với Cố Phán Nhi: “Ngươi con mụ điên này lại định làm trò gì? Ăn no không có việc gì bắt nạt người khác, ngươi thật sự cho rằng bản thân điên rồi đúng không?”

Cố Phán Nhi nhíu mày, quay đầu liếc xéo hắn: “Đầu óc có bệnh!”

Cơn giận của Cố Thanh lớn hơn nữa, xắn tay áo lên định đánh người: “Ngươi con mụ điên này, ban ngày bắt nạt ta thì thôi, hiện giờ còn bắt nạt cả nương của ta, thật sự cho rằng ta không dám đánh ngươi sao?”

An thị hoảng hốt, vội vàng đứng lên chạy sang chỗ Cố Thanh, kéo lấy hắn đang trong cơn phẫn nộ, lắp bắp giải thích: “Nhi, nhi tử con bình tĩnh, Đại Nha nàng không bắt nạt nương đâu.”

“Không có nương còn sợ thành như vậy sao?”

“Nương sợ… nhưng mà Đại Nha nàng không hề bắt nạt nương mà!”

“Vậy vì sao nương lại sợ?”

“Nương sợ là bởi vì Đại Nha lại đói bụng rồi, trong nhà không có đồ ăn, giờ còn chưa tối nữa, đói bụng này phải chịu đựng đến sáng, khổ sở bao nhiêu, do đó nương mới… mới sợ.”

“…”

Cố Phán Nhi chớp mắt, vẻ mặt vô tội, định chứng minh lời An thị nói là sự thật.

Nhưng nàng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, tại sao phải chịu đói bụng đến sáng chứ? Chẳng lẽ cơm chiều không ăn sao?!

Cố Thanh cuối cùng đã rõ vì sao An thị hoảng hốt, vì thế đen mặt, khinh bỉ trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi: “Ngươi chính là lợn, từ sáng đến tối chỉ biết ăn ăn ăn! Ăn đều nhiều hơn bất kỳ ai, đói bụng đều nhanh hơn bất kỳ ai, giống như quỷ chết đói vậy.

Đừng trừng ta, trừng ta cũng vô dụng, không ăn cơm chiều!”

Cố Thanh nói xong còn thầm thì một tiếng: “Lại không phải ngày mùa, nhà ai mà chẳng ăn hai bữa!”

Được, Cố Phán Nhi nghe thấy rõ ràng cả lời thì thầm này, biết rõ cơm chiều không có hy vọng gì.

Tuy rằng bây giờ nàng không đói bụng, nhưng không chịu nổi đói bụng sau khi trời tối! Hiện giờ trời còn chưa tối đâu, nhưng phải chờ tới tận sáng mới được ăn cơm, vậy ít nhất cần đến mười lăm tiếng, thời gian dài như vậy có đói đến chóng mặt không?

Cố Phán Nhi đảo mắt, nhớ tới còn có hai con gà rừng một con thỏ, tâm tư linh hoạt lên, nhưng không đợi nàng mở miệng, Cố Thanh thốt ra một câu đã đánh nát nhớ nhung của nàng.

“Đừng có nhằm vào hai con gà rừng và một con thỏ kia, trừ phi ngày mai ngươi không muốn ăn cơm!”

“Đồ keo kiệt!”

“Ta keo kiệt, có bản lĩnh ngươi đừng ăn cơm!”

“…”

Cố Phán Nhi liếc xéo, lại bị tiểu tướng công với sức lực trói gà không chặt nhà mình uy hiếp, thật sự đúng là… khiến cho người ta buồn bực.

Nhưng cuối cùng Cố Phán Nhi không nhắm vào gà rừng thỏ hoang kia, dù sao đói một buổi tối không đói chết người được.

Tuy rằng nàng có thể lên núi săn thú, nhưng ai biết thú săn về có bị tiểu tướng công lại giữ lấy không.

Cho đến bây giờ Cố Phán Nhi mới cảm thấy, không biết nấu ăn là chuyện khiến người ta buồn bực cỡ nào.

“Nương, bên ngoài lạnh, nương về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Cố Thanh nói xong nhặt quyển sách bị mình ném lên trên đất, phủi tro bụi ở trên đó, không liếc nhìn Cố Phán Nhi, xoay người vào phòng.

An thị rưng rưng gật đầu, quay đầu nói với Cố Phán Nhi: “Đại Nha con tạm chịu đựng, buổi sáng sẽ có cơm ăn.” Nói xong lau nước mắt, cũng đi vào phòng.

Bây giờ còn chưa tối mà? Cố Phán Nhi thầm châm chọc!

Im lặng hồi lâu, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, tự mình an ủi: Bầu trời bay tới năm chữ: Không có chuyện gì cả!

Một trận gió lạnh thổi qua, Cố Phán Nhi ngẩn ngơ một lúc, cũng lặng yên vào phòng.

“Con mụ điên ngươi vào đây làm gì?” Cố Thanh giận dữ trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, nhưng nhìn như thế nào đều không có tự tin.

Cố Phán Nhi đưa mắt nhìn, buồn bực nói: “Ngủ!”

Cố Thanh ném quyển sách trên tay lên mặt bàn vang lên cái bốp, gầm to: “Buồn ngủ thì ra ngoài ngủ, đây là phòng của ta, ai cho phép ngươi ngủ ở trong phòng ta!”

Cố Phán Nhi khinh bỉ: “Giọng trái lại rất lớn, chính là không có tự tin gì.”

Cố Thanh tức giận: “Sao ta lại không có tự tin?”

Cố Phán Nhi đặt mông ngồi lên giường, bẻ vài ngón tay: “Một, mặc dù đây là phòng của ngươi, nhưng cũng là phòng của ta, ngươi không thể phủ nhận.

Hai, tuy rằng ngươi quát lớn tiếng, nhưng rõ ràng trung khí không đủ, giữa chừng còn hụt hơi.

Ba, cho dù đây là phòng của ngươi, nhưng ngươi có bản lĩnh thì đuổi ta đi? Không cần tổng hợp lại ba điểm này, bất cứ một điểm nào đều có thể chứng minh ngươi không đủ tự tin, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Cố Thanh căm phẫn: “Ta không cảm thấy gì cả!”

Cố Phán Nhi cười he he, nằm lên giường, vắt chân đắc ý nói: “Vậy đi ngủ!”

“Con mụ điên, đừng tưởng rằng ngươi chiếm giường thì ta sẽ ngủ cùng giường với ngươi, viên phòng với ngươi!”