Bội Nghi bình tĩnh liếc nhìn anh một cái, múc thêm một muỗng cháo nữa, cũng không nhanh không chậm đáp lại: "Anh chết, đương nhiên em sẽ rời đi."

Tần Thiếu Dương bị trọng thương mới khỏi, đột nhiên nghe thấy những lời này của cô, hẳn là trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại, đợi đến lúc cô xúc cho anh ăn hết nửa chén cháo, anh mới lập tức kêu thành tiếng đầy vẻ vui mừng: "Bội Nghi, ý của em là, ý của em muốn nói đúng là, chỉ cần anh không chết, thì em cũng sẽ không rời đi, có đúng hay không?"

Tần Thiếu Dương run rẩy muốn nắm lấy cánh tay của Bội Nghi, nhưng không ngờ lại dọa đến Bội Nghi. Cô lập tức đổi sắc mặt, cuống quít đặt chén cháo xuống, lập tức giữ anh lại, cau mày nhìn vào cánh tay anh vẫn còn đang cắm mấy cái ống, mắng: "Không phải là anh muốn chết đấy chứ? Cử động lộn xộn cái gì vậy? Anh mà không chịu nghe lời nghỉ ngơi cho tốt, hiện tại em sẽ đi ngay! Anh cho rằng Sầm Bội Nghi này cả đời nếu như không có em thì không được hay sao hả? Em nói cho anh biết, Tần Thiếu Dương, trước đây anh đã quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy, em vẫn còn chưa tính toán sổ nợ với anh đấy. Hiện tại cũng chỉ vì thấy anh thân thể bị thương như vậy, em mới tốt bụng chăm sóc cho anh mấy ngày. Nếu như anh có biểu hiện tốt, chuyện cũ của hai chúng ta em cũng sẽ bỏ qua, nếu như em còn dám chọc em dù chỉ mảy may chút xíu, lúc trước anh đã tìm bao nhiêu phụ nữ, thì bây giờ em cũng sẽ mang cả tiền lời  trả lại cho anh đó!"

Bội Nghi giận đùng đùng nói một hơi như vậy, nhưng lại chỉ thấy người đang nằm ở trên giường kia đầu cứ gật gật liên tục, giống như là gà mổ thóc vậy, bộ dạng nét mặt đầy vẻ biết điều. Trong nháy mắt mọi oán hờn trong cô liền tiêu tan mất hẳn. Cô cáu giận  trừng mắt nhìn anh: "Anh hãy ngoan ngoãn nằm xuống cho em."

"Em đừng đi!" Tần Thiếu Dương thấy Bội Nghi xoay người, cho là cô muốn đi ra ngoài, cuống quít mở miệng nói, gương mặt tràn đầy vẻ van xin.

Mặc dù trong lòng Bội Nghi cảm thấy rất phiền não với anh, nhưng giờ phút này nhìn dáng vẻ kia của anh, cô cũng cảm thấy cực kỳ mềm lòng, "Em chỉ cầm cái bát dơ này mang ra ngoài thôi, không bỏ đi…"

Tần Thiếu Dương dõi mắt nhìn theo cô rời đi. Chỉ mấy phút sau, Bội Nghi đã lộn vòng trở lại, chỉ có điều cô lại bận rộn  công việc ở trong phòng bệnh, cũng không để ý đến anh nữa.

Chỉ cần như vậy thôi, Tần Thiếu Dương cũng đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn rồi. Được nhìn bóng lưng nhã nhặn lịch sự của cô cũng là một loại hạnh phúc đối với anh. Bắt đầu từ giờ khắc này trở đi, đã không còn lão đại Hắc bang Tần Thiếu Dương, chuyên phong vân một cõi nữa. Cũng không còn là một Tần Thiếu Dương trên người tỏa ra sát khí gió tanh mưa máu, chuyên lấy mạng người tàn khốc như quỷ Satan. Giờ đây anh chỉ nguyện làm một Tần Thiếu Dương của Bội Nghi, cả đời này đều được ở bên cạnh với cô, làm người đàn ông của cô.

Bội Nghi đi đi lại lại vài ba lần để dọn dẹp gian phòng, cuối cùng cũng không còn công việc gì để cô có thể làm nữa. Đang khổ sở suy nghĩ ra biện pháp phải làm thế nào đi ra ngoài để không phải đối mặt với anh nữa, thì cô nghe thấy giọng nói của Tần Thiếu Dương vang lên: "Bội Nghi, anh khát quá, em rót cho anh ly nước được không?"

Bội Nghi ồ một tiếng, cuống quít rót một chén nước sau đó đưa tới.

Nhưng Tần Thiếu Dương cũng không chịu đón lấy, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn cô: "Bội Nghi, tay của anh không thể cử động được, làm thế nào đây?"

Bội Nghi tức giận trừng mắt nhìn anh: "Uống đi."

Cô hung hăng giơ cái chén trong tay lên, hai mắt Tần Thiếu Dương khẽ cong lên, nở nụ cười mê người, quả nhiên anh vui vẻ chịu đựng.

Thả cái ly xuống, Bội Nghi lại muốn đi. Tần Thiếu Dương cuống quít gọi giật cô lại: "Bội Nghi, chúng ta trò chuyện nhé."

Bội Nghi không nói, cúi đầu xuống, nhưng cô cũng ngồi xuống chỗ đó không động đậy.

"Anh biết rõ là anh đã sai quá mức rồi! Bội Nghi, anh không cầu xin được em tha thứ, nhưng mà, có một câu này anh vẫn muốn phải nói cho em biết."

Bội Nghi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đã hơi nước:"Anh muốn nói cái gì?"

Tần Thiếu Dương run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô: "Bây giờ anh đã không còn là một lão đại gì gì đó nữa, cũng không còn phải là một nhân vật gì rất uy phong nữa, em có nguyện ý muốn sống cùng một chỗ chung với anh nữa hay không?"

Bội Nghi ngẩn người ra, tựa như không thể tin được, liền mở miệng hỏi lại: "Anh nói cái gì?"

"Anh muốn nói, hiện tại anh đã không còn là Tần Thiếu Dương với đôi tay dính đầy máu nữa, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, vô cùng bình thường mà thôi! Như vậy Bội Nghi à, em có nguyện ý ở cùng ở một chỗ với anh không?"

Tần Thiếu Dương lại lặp lại câu nói kia một lần nữa, giọng nói của anh càng thêm dịu dàng.

Từ đáy mắt những giọt nước mắt của Bội Nghi cuối cùng cũng đã trào lên rơi xuống đất tí tách. Cô hung hăng cắn đôi môi, nhưng vẫn bật lên tiếng khóc nghẹn ngào: "Anh nói có thật không?"

"Tuyệt đối không chút nói đùa."

Tần Thiếu Dương muốn ôm cô, nhưng cả người anh căn bản lại không thê nhúc nhích được, anh chỉ có thể siết bàn tay của cô chặt hơn.

Tiếng khóc của Bội Nghi  dần dần lớn hơn. Đây chính là mơ ước của cô bấy lâu nay, nhưng đã thật lâu rồi cô vẫn không thể thực hiện được mơ ước đó. Cô không muốn người chồng của mình là một lão đại gì đó, cũng không muốn uy phong của anh lớn đến cỡ nào. Cô chỉ muốn anh giống như một người bình thường khác, chỉ canh giữ ở bên người cô cùng Nữu Nữu. Đã mấy phen cô bị thất vọng, cô đã cho là mình không bao giờ có thể đợi đến một ngày kia nữa. Nhưng không ngờ, tin tức này đột ngột ập tới, lập tức đập cô chết ngất. Chuyện mà cô vẫn luôn tha thiết ước mơ kia, quả nhiên đã thành sự thật rồi sao?

"Bội Nghi, chỉ hy vọng về sau này, khi anh chỉ làm một người đàn ông trong gia đình, thì em sẽ không nghĩ ghét bỏ anh là được …"

Tần Thiếu Dương thấy Bội Nghi khóc, anh chỉ muốn dùng lời để an ủi cô. Nhưng Bội Nghi nghe thấy anh nói như vậy, thì cô lại càng khóc lợi hại hơn. Chờ hồi lâu, tiếng khóc dần dần ngừng lại, cô mới đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nguýt nhìn sang anh: "Nhưng mà em vẫn chưa nói tha thứ cho anh kia mà…"

Chợt, cô ranh mãnh nói một câu với anh: "Em đã đuổi một người phụ nữ mà anh yêu thích!"

Nói xong, ngay cả một cái nháy mắt cô cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của người nào đó.

Tần Thiếu Dương có chút hồ nghi: "Người phụ nữ mà anh thích sao?"

Từ trước đến giờ người mà anh thích chỉ có một mình Bội Nghi mà thôi.

"Thế nào? Người phụ nữ mà anh thích quá nhiều nên anh đã quên rồi sao?" Trong lòng Bội Nghi ê ẩm, cô làm bộ hung hăng hất tay của anh ra: "Một ngôi sao lớn đó, Đỗ Vũ Hiên!"

Tần Thiếu Dương vừa nghe thấy cái tên này, không khỏi ngước mắt lên, trừng mắt nhìn cô: "Nói hươu nói vượn!"

"Sao anh lại nói em nói hươu nói vượn như vậy?" Bội Nghi không vui.

"Ai bảo cô ta là người phụ nữ mà anh thích?" Tần Thiếu Dương cuống quít giải thích: "Anh đã sớm biết cô ta tới bên cạnh anh để làm cái gì, anh chỉ là thuận thế diễn tuồng vui cho lão già kia nhìn mà thôi…"

"Vành tai cùng với tóc mai chạm vào nhau suốt mấy tháng qua, thế mà lại chỉ đổi được một câu nói vô tình như vậy…"

Bội Nghi chậc chậc thở dài hai tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Bội Nghi!" Tần Thiếu Dương thấy cô như vậy, không khỏi bối rối.

"Được rồi." Bội Nghi nhẹ nhàng cười lên một tiếng, chợt nói: "Em đuổi cô ấy đi nhé."