Tiễn Bội Nghi đi xong, trên đường trở về nhà, Ương Ương và Ký Thu mỗi người đều chìm đắm ở trong tâm sự của riêng mình. Ương Ương nghĩ tới cách phải làm như thế nào để có thể khảo nghiệm tình yêu của Trần Tấn Nhiên một lần cuối cùng, sau đó cô sẽ thoải mái mà tha thứ anh, không để anh phải tiếp tục dây dưa như vậy nữa. Dù sao cuộc đời này cũng thật ngắn ngủi, cần gì phải lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp bởi đủ mọi thứ chuyện nhàm chán rối rắm như trước đây làm gì!

Ký Thu cũng là âm thầm tự thương cho chính bản thân mình. Cô nghĩ đến quá khứ tốt đẹp mà cô đã từng được trải qua cùng với Tư Dận, rồi lại nghĩ đến mình cũng chỉ là một thế thân của Ương Ương, trong lòng cô không khỏi càng trở nên uất ức bi thương. Ký Thu đưa mắt liếc nhìn vào trên người của Ương Ương đang đi bên cạnh mình. Giờ phút này Ký Thu nhìn thấy Ương Ương đang cười tràn đầy hạnh phúc như vậy, cô thực sự cảm thấy có chút ghen tỵ.

Chỉ có điều cô ghen tỵ thì chỉ là ghen tỵ như vậy mà thôi. Ký Thu cô không phải là một người không hiểu lí lẽ, cô sẽ không hận Ương Ương, cũng sẽ không ghét Ương Ương, mà cô chỉ tự hận mình, hận mình tại sao lại không có khả năng, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn làm cho Tư Dận yêu mình?

Thời điểm trở lại nhà trọ, lúc này Ương Ương mới chú ý tới dáng vẻ như mất hồn không còn chút hơi sức nào của. Có một ý nghĩ chợt thoáng qua ở trong đầu Ương Ương, cô chỉ an ủi Ký Thu mấy câu, sau đó làm ra vẻ vội vàng đi tắm rửa để chuẩn bị đi ngủ vậy, sau đó liền lập tức trốn vào trong phòng ngủ của mình. Sau khi nghe thấy tiếng Ký Thu đóng cửa phòng ngủ lại, Ương Ương mới bắt đầu mở điện thoại ra, sau đó bấm số điện thoại của Trần Tấn Nhiên …

Rất lâu rồi, từ ngày tới nơi này, đây là lần đầu tiên Trần Tấn Nhiên nhận được điện thoại của Ương Ương. Anh còn cho là mình đang ở trong giấc mộng, D  di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn nhưng sau khi nghe rõ lý do Ương Ương gọi điện thoại đến tìm anh, thì lập tức vẻ mặt của anh liền suy sụp xuống ngay lập tức!

Thật đúng là đang lúc khẩn cấp lại gặp phải quỷ, thử hỏi cõi đời này có thể có kiểu phụ nữ như thế này hay sao? Cô đang mang thai đứa bé của anh, thế mà lại vẫn còn gọi điện thoại cho anh, muốn anh nghĩ biện pháp lấy được số điện thoại của một kẻ đã từng là tình địch của mình kia chứ!

Quả thật Trần Tấn Nhiên tức giận đến sắp hộc máu.

Thực ra Ương Ương cũng rất bất đắc dĩ. Ký Thu tuyệt sẽ không cho cô số điện thoại của Tư Dận, mà cô thì lại không có cách nào để cho Bội Nghi giúp một tay. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Dù sao bây giờ Bội Nghi vẫn còn đang ở trên máy bay, không nói đến, nhưng chờ đến khi Bội Nghi về đến nơi, ngày ngày lại phải bận bịu chăm sóc cho chồng và con gái của mình như vậy, cho dù chị ấy là một người chị em tốt, nhưng làm sao Ương Ương dám có ý định đi quấy rầy Bội Nghi được chứ?

Cho nên… thuận tiện nhất vẫn là nhờ đến Trần Tấn Nhiên thôi.

"Anh không tìm." Trần Tấn Nhiên tức giận mở miệng nói, nghe thấy Ương Ương nhờ mình như vậy, vốn đã tức giận chỉ muốn cúp điện thoại ngay lập tức, nhưng lại không dám cúp điện thoại!

"Trần Tấn Nhiên!" Ương Ương lập tức cao giọng lên, Trần Tấn Nhiên lập tức tức mềm mỏng: "Ương Ương, cẩn thận khéo ảnh hưởng đến thai nhi."

Ôi trời đất ơi! Một người đàn ông vĩ đại như Trần Tấn Nhiên, thế mà chỉ vì đã bị mất một đứa trẻ mà ngay đến cả chuyện cáu giận làm ảnh hưởng đến thai nhi cũng đã biết rồi!

Ương Ương càng nghĩ càng giận, giọng điệu càng trở nên không tốt: "Trần Tấn Nhiên, rốt cuộc anh có muốn giúp em tìm số điện thoại của Tư Dận hay không?"

" Em tìm số điện thoại của hắn làm gì?" Giọng nói của Trần Tấn Nhiên khó nghe muốn chết.

"Ai cần anh lo!"

"Em mà không nói, anh sẽ không tìm giúp em!"

"Anh mà không chịu tìm giúp em, thì em không sinh con giúp anh nữa!"

Trần Tấn Nhiên tức giận đến hộc máu rồi, nhưng mà anh lại không thể không thỏa hiệp: "Ương Ương, tại sao em lại cần tìm số điện thoại của hắn chứ? Có chuyện gì em tìm anh không được sao?"

"Anh thật lòng nguyện ý muốn giúp chứ?" Ương Ương đang muốn mắng anh, nhưng đồng thời đôi mắt tròn của cô cũng liền đảo một vòng như đang suy nghĩ. Cô nghĩ cũng cần phải chỉnh đốn lại một chút cái tính tình xấu xa kia của Trần Tấn Nhiên mới được!

"Dĩ nhiên là anh nguyện ý rồi!"

Ương Ương cố nén cười: "Tốt lắm, vậy thì anh thử làm bạn trai Ký Thu đi, cô ấy cũng đang mang thai!"

"Tống Ương Ương, em đang nói bậy cái gì đấy?" Cơn tức giận của Trần Tấn Nhiên được tích tụ lên, cô gái nhỏ chết tiệt không biết trời cao đất rộng này!

"Là chính miệng anh nói nhất định sẽ giúp một tay đấy chứ, chính anh muốn cướp đoạt vị trí ba ba của đứa trẻ mà Ký Thu đang mang thai kia mà, đâu phải là em!"

Trần Tấn Nhiên cầm điện thoại di động, hầm hầm hừ hừ đi đi lại lại ở trong phòng hai vòng, sau đó hừ giọng nói: "Một lát nữa anh sẽ nhắn lại cho em số điện thoại của gã Tư Dận kia."

"Ồ, vậy thì tốt quá! Em cúp máy …"

"Đừng có cuống quít lên như thế, Ương Ương, còn cục cưng…"

Bên này Trần Tấn Nhiên còn chưa nói hết câu, bên tai anh cũng đã truyền đến một tiếng cúp điện thoại kêu lục cục. Trần Tấn Nhiên không biết làm thế nào, đành lắc đầu, cô bé này tính khí  vẫn luôn cứ hấp ta hấp tấp như vậy.

Bất quá trong chốc lát, tiếng chuông điện thoại di động báo có tin nhắn vang lên réo rắt. Ương Ương vội vã cầm lên xem, là báo tin nhắn của Trần Tấn Nhiên, cô mở ra, thình lình nhìn thấy một hàng những con số, không có thêm bất cứ một dòng chữ nhắn gửi nào khác kèm theo. Ương Ương không khỏi cười trộm, sợ rằng người nào đó đêm nay lại sẽ không ngủ được rồi!

Nhưng Ương Ương cũng không còn có tâm trí nào mà để ý quan tâm đến Trần Tấn Nhiên nghĩ gì nữa. Cô cuống quít mở máy, nhập dãy mã số điện thoại kia gọi đi. Điện thoại di động vang lên hồi lâu, nhưng điện thoại không có người  nhận, cô nhấn gọi lại, chuông vang lên, lại bị cúp. Trong lòng Ương Ương biết, Tư Dận rất không thích nhận số điện thoại xa lạ, cho nên cô đành phải cúp điện thoại, gửi một tin nhắn cho Tư Dận

Đêm đã thật khuya, Tư Dận vẫn còn đang uống rượu ở một quán ăn đêm không muốn trở về nhà. Cái nhà kia của anh mà được coi như là nhà sao? Cưới một người phụ nữ như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể bỏ cô ta được, anh mà trở về nhà, thế nào cô ta cũng sẽ làm ầm ĩ lên, thật là phiền não quá mức!

"Tư Dận, anh nghe điện thoại đi, em là Ương Ương."

Chuông điện thoại di động báo có tin nhắn lại vang lên ong ong một lần nữa. Tư Dận cầm máy lên vừa nhìn thấy, không khỏi cảm thấy ngơ ngẩn, trái tim anh không khỏi xông lên một luồng khí ấm áp. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy cái tên Ương Ương kia, anh lại cảm thấy dường như những chữ cái kia sẽ mang lại cho anh một sự ấm áp vậy. Anh không đợi Ương Ương gọi lại, liền bấm số gọi tới…

"Ương Ương, là em sao?" Khi anh lại nghe thấy giọng nói của Ương Ương một lần nữa, chẳng biết tại sao, từ đáy lòng anh lại không còn thấy sự rung động lẫn đau đớn như trước kia nữa, mà hoàn toàn trở thành một cảm giác ấm áp và cực kỳ quen thuộc như những người bạn lâu năm.

"Tư Dận, bây giờ anh đang ở nơi nào?" Ương Ương nằm ở trong chăn nhỏ giọng nói, cô chỉ sợ sẽ bị Ký Thu nghe thấy được. Cô gái nhỏ kia nếu như biết được cô đi tìm Tư Dận, thì nhất định xé xác cô mà ăn tươi nuốt sống cô mất!

"Thế nào? Em có chuyện gì vậy Ương Ương?"

"Ký Thu đang ở đây cùng với em." Một câu nói thình lình này của Ương Ương lập tức đổi lấy sự trầm mặc khá lâu của Tư Dận.

Ương Ương chờ đợi đến nóng lòng, không khỏi lại đề cao giọng nói lên thêm một chút xíu: "Tư Dận, em đang nói chuyện với anh đó!"

"Cô ấy, cô ấy có khỏe hay không?" Giọng nói của Tư Dận nghe khàn khàn không chịu nổi. Cách qua ống nghe, Ương Ương tựa như cũng cảm thấy trong giọng nói của Tư Dận chứa đầy sự lo âu và cô đơn. Sự tức giận cùng oán hận của Ương Ương đối với anh ngay lập tức tan thành mây khói. Ương Ương khẽ thở dài một hơi: "Tư Dận, anh có thích Ký Thu không?"

Cô nhất định trước hết phải làm rõ ràng cái vấn đề này đã. Nếu như Tư Dận đối với Ký Thu chỉ là thái độ ôm ấp vui đùa một chút, vậy thì cô tội gì phải tốn hơi tốn sức mà kết bậy uyên ương kia chứ?

"Ương Ương, anh sẽ không lừa gạt em, lúc ban đầu, anh ở chung một chỗ cùng với Ký Thu, chỉ là bởi vì cô ấy có dáng dấp giống như em…"

"Tư Dận, dừng lại! Hai người chúng ta không thể nào!" Ương Ương không muốn nghe thấy những lời như vậy. Kể ra cũng rất kỳ quái, khi Trần Tấn Nhiên nói một chút những lời ngon tiếng ngọt kia, cô lại không hề có cái cảm giác không được thoải mái như vậy!

"Anh hiểu điều này rất rõ mà! Ương Ương, anh đã sớm biết, chỉ là lúc ban đầu anh lại không nhận ra được, mới có thể trêu chọc Ký Thu, nhưng mà về sau này thì…"

"Về sau thì như thế nào?" Ương Ương mừng rỡ, rồi lại nín thở, cảm thấy có chút hồi hộp.

"Sau này anh mới phát hiện ra, ở trong lòng anh, vị trí của Ký Thu không giống như những người khác… Anh đã thích cô ấy, thậm chí, anh đã lặng lẽ yêu cô ấy từ lúc nào không biết."

Tư Dận đã không thể kiềm chế được nữa, anh liền mở rộng những tâm tư sâu kín trong lòng mình đối với Ương Ương. Ở bên cạnh Tư Dận không có bạn bè đáng tin cậy, nhưng mà đối với Ương Ương, chẳng biết tại sao, anh lại cảm giác là có thể tin tưởng được. Cho nên, những lời tâm sự lâu nay anh vẫn luôn giấu kỹ ở  trong lòng, chỉ trong khoảnh khắc, anh đã dốc toàn bộ ra với Ương Ương.

Ương Ương nghe Tư Dận nói như thế, vô cùng mừng rỡ: "Tư Dận, nếu như anh đã thích Ký Thu như vậy, tại sao khi Ký Thu bỏ đi, anh lại không chịu đi tìm cô ấy?

Tư Dận cười khổ sở, lên tiếng: "Ương Ương, tại vì hiện giờ anh vẫn còn là một người đàn ông trên danh nghĩa là vẫn đang có vợ. Thử hỏi anh có tư cách gì đuổi theo đưa Ký Thu trở về kia chứ? Nếu như anh không có cách nào ly hôn để cho cô ấy một danh phận, chẳng phải anh đã phá hủy cuộc đời cô ấy hay sao?"

"Tư Dận, sao anh ngu đần như vậy chứ! Anh chỉ biết là muốn cho Ký Thu một danh phận, nhưng mà Ký Thu lại nghĩ, chỉ cần trong lòng anh có một vị trí của cô ấy là đủ. Nếu như em đoán không sai, anh chưa từng bao giờ nói những lời như vậy đối với Ký Thu, đúng không?"

Tư Dận nhẹ nhàng gật gật đầu: "Quả thực anh chưa từng bao giờ nói với cô ấy những lời đó, bởi vì, thời điểm cô ấy ở bên cạnh anh, anh hoàn toàn không biết là anh đã yêu cô ấy."

"Đàn ông các anh, người nào đức hạnh cũng thối nát như vậy! Người yêu rời đi rồi mới biết người ta có tầm quan trọng như thế nào. Nhưng mà, em lười không muốn mắng anh thêm nữa! Nhưng mà thôi, tóm lại hiện tại anh tới đây đón Ký Thu về đi, nếu còn để tiếp tục kéo dài như vậy nữa, cũng không phải là chuyện tốt."

Ban đầu Ương Ương cũng đã có nghe qua chuyện Tư Dận bị bức hôn đối với Lâm Tử Đồng, cho nên cô cũng biết chuyện hôn nhân của Tư Dận và Lâm Tử Đồng căn bản không thể nào duy trì mãi được, vì vậy cô mới có lời đề nghị với Tư Dận, khuyên anh nên đến đón Ký Thu trở về bên cạnh mình.

"Ương Ương, nếu hiện tại anh đến đón Ký Thu về, Lâm Tử Đồng nhất định sẽ ngoài sáng trong tối bày kế để đối phó với Ký Thu. Mà anh lại không thể ngày ngày canh giữ ở bên cạnh cô ấy. Ngộ nhỡ Ký Thu xảy ra chuyện gì bất trắc thì… Ương Ương, anh nên làm cái gì bây giờ?"

"Tư Dận! Em không thể ngờ rằng anh lại là một người đàn ông ích kỷ như vậy đấy! Anh luôn miệng nói là anh luôn suy nghĩ vì Ký Thu, theo em thấy, anh căn bản là không thể bỏ được chỗ dựa quyền đại thế lớn của nhà họ Lâm kia thì đúng hơn!"

Ương Ương tức giận, cô lập tức không sao nhẫn nại được nữa, liền gầm nhẹ lên một tiếng.

"Ương Ương, ở trong lòng em anh lại chính là một người như vậy hay sao? Em có biết cái người phụ nữ Lâm Tử Đồng kia là loại người vô sỉ đến cỡ nào hay không? Ban đầu khi Ký Thu nằm viện, cô ta đã chạy đến bệnh viện ra tay đối với Ký Thu. Lần này Ký Thu phải rời đi, lại chính miệng cô ta đã thừa nhận là cô ta đã bức bách Ký Thu phải nhận tiền để rời khỏi anh! Nếu còn có lần sau, anh cũng không biết được, người phụ nữ kia sẽ còn ra tay làm những chuyện gì nữa…"

"Tư Dận, Ký Thu tuyệt đối không cầm theo một phân tiền, cũng không hề lấy cái gì gọi là chi phiếu!"

Ương Ương trầm trầm lên tiếng. Sắc mặt Tư Dận cũng trầm lại "Dĩ nhiên là anh biết chứ! Căn cứ theo những hiểu biết của anh đối với Ký Thu, anh biết cô ấy tuyệt đối không phải vì tiền mà rời khỏi anh."

"Nếu như cả hai người đều hiểu lẫn nhau cặn kẽ như vậy, tội gì vẫn còn phải  hành hạ lẫn nhau như vậy chứ? Không phải chỉ là một người phụ nữ nho nhỏ Lâm Tử Đồng kia thôi sao? Tư Dận, anh yên tâm đi, chuyện này anh cứ giao cho em giải quyết! Khi em đã giải quyết xong chuyện Lâm Tử Đồng, em sẽ chuyển giao Ký Thu lại cho anh. Anh phải hứa với em, từ đó về sau, nếu như anh yêu cô ấy, tuyệt đối không được phép phụ lòng cô dù chỉ một mảy may. Nếu không, hiện tại em sẽ cùng với Ký Thu mang theo con của hai người cao bay xa chạy, để cho anh cả đời cũng không bao giờ tìm được nữa!"

"Em nói gì vậy? Ương Ương! Cái gì mà con của hai người bọn anh?" Tư Dận kinh hãi, tự đáy lòng anh chợt như có từng đợt sóng lớn dội lên, cuộn trào mạnh mẽ như dời sông lấp biển! Anh và Ký Thu đã có con rồi sao? Đó là đứa con kết tinh từ tình yêu của hai người bọn họ!

"Ký Thu đã mang thai bảo bảo của anh rồi!" Ương Ương nói với vẻ không được vui! Thế nào mà đàn ông lại toàn là một lũ đức hạnh thối như vậy chứ? Vừa mới nghe thấy mình có bảo bảo như vậy, là lập tức như bị lên cơn điên cuồng!