Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 65: Anh có biết là em đã sợ hãi đến như thế nào không?

Cho đến khi điếu thuốc lá đã cháy hết, Trần Tấn Nhiên mới dụi tàn thuốc dập lửa, đẩy cửa xe ra, sau đó liền sải bước đi ra ngoài!

Ương Ương đang nằm ở trên ghế sa lon xem ti vi. Vì mang thai còn nhỏ, lại không bị nôn nghén bởi phản ứng thai kỳ, cho nên Ký Thu nhận trách nhiệm đưa Nữu Nữu đi chơi.

Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa vừa vang lên lên, Ương Ương lập tức từ trên ghế sa lon nhảy bật lên, "Tới đây, tới luôn đây… Cô nhóc xấu tính này, chẳng phải là mình đã dặn phải nhớ mang chìa khóa đi rồi hay sao!" Nghĩ đến chuyện Ký Thu sẽ mang về cho cô chiếc bánh trứng mùi vị thơm ngon, nước miếng Ương Ương lập tức liền tứa ra.

Loẹt quẹt, loẹt quẹt… die,n;da.nlze.qu;ydo/nn,  một loạt tiếng bước chân nhanh chóng đi đến gần. Trần Tấn Nhiên nghe thấy tiếng nói rồi tiếng bước chân gấp gáp như vậy liền sợ hết hồn hết vía. Cô gái nhỏ này, người đang mang thai vậy mà vẫn dám hét lớn chạy loạn như vậy kia chứ!

"Tự mình không mở cửa được hay sao…" Ương Ương vừa mở cửa, cũng không ngẩng đầu lên đã vội hỏi lai, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt của cô chợt như bị đóng đinh ở trên mặt đất.

Vật đầu tiên đập vào tầm mắt của cô là một đôi chân thon dài mạnh mẽ, đó là chân của một người đàn ông, không phải của Ký Thu.

Ương Ương [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  chỉ cảm thấy nhịp tim liền tăng nhanh. Lúc này ý nghĩ đầu tiên ập tới trong cô, thậm chí không cần phải suy đoán đây có phải là người xấu hay không, mà chính là ý nghĩ Trần Tấn Nhiên đã tới.

Quả nhiên, cô vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ngay gương mặt của Trần Tấn Nhiên. Chỉ là giờ phút này sắc mặt anh cực kỳ âm trầm, hai hàng lông mày nhíu chặt tựa như sắp vặn xoắn vào nhau vậy. Trong ánh mắt của anh dường như có chút gì đó mang vẻ tức giận nhàn nhạt, anh cứ như vậy hung hăng nguýt nhìn cô.

Ương Ương bị ánh mắt kia của Trần Tấn Nhiên làm cho sợ hết hồn. Thật lâu sau, cô mới phản ứng được, nhanh chóng xoay người một cái định bụng sẽ phải đóng cửa nhanh chân chạy trốn.

Rất nhanh, cánh tay của Trần Tấn Nhiên đã mạnh mẽ chặn luôn động tác của cô. Thân hình của anh cao lớn, tiến tới gần cô, nhìn giống như là một con chim Ưng lớn sà xuống bắt một chú gà con vậy. Trần Tấn Nhiên  nắm chặt vào cánh tay của Ương Ương, kéo cô tiến vào trong gian phòng, sau đó tách một tiếng, khóa luôn cửa lại!

Ương Ương sợ đến mức toàn thân liền run lên. Cô vừa mới định mở miệng mắng anh, nhưng không ngờ Trần Tấn Nhiên đã lập tức giữ vào hai bên tai của cô: diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn "Tống Ương Ương, em náo loạn như vậy đã đủ chưa? Em có biết là em đang mang thai hay không hả? Thế nào mà em vẫn còn dám hét lớn chạy loạn như vậy?"

Ương Ương vừa nghe thấy hai chữ mang thai kia, một nỗi chua xót to lớn đột nhiên mạnh mẽ xông vào trong lỗ mũi của cô. Một tay cô lập tức đẩy Trần Tấn Nhiên ra, đỏ mắt hung hăng nguýt nhìn anh: "Trần Tấn Nhiên, anh cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh! Hơn nữa, tôi lại cũng không hề muốn gặp lại anh chút nào!"

Ương Ương tức giận đến mức cả người phát run lên. Hai chân dường như cũng không thể nào đứng vững được nữa, lập tức ngã khuỵu luôn xuống trên ghế sa lon. Chính anh đã làm ra cái chuyện không bằng cầm thú kia, anh chơi đùa cô xong, sau đó liền bỏ đi như thế! Hiện tại cô mang thai, anh lại còn giả mù sa mưa  chạy tới đây, nói những lời quan tâm tới cô làm gì kia chứ! Nếu như cô, Tống Ương Ương này, trong bụng mà không có đứa, liệu anh có lên trời xuống đất để đi tìm cô không?

"Ương Ương! Em đừng làm ầm ĩ lên nữa, có được hay không?" Trần Tấn Nhiên tay mắt lanh lẹ, kéo Ương Ương lại gần, thuận thế liền nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  không để ý đến chuyện cô cứ giãy giụa, cũng không để ý tới việc cô tay đấm chân đã giống như một con thú nhỏ vậy. Anh cứ như vậy, chỉ ôm lấy cô thật chặt: "Ương Ương, thật xin lỗi, anh không nên bỏ em ở đó một mình, anh không nên đánh bạc với sự  tức giận của em. Nhưng em biết không, mỗi ngày anh đều suy nghĩ về em, không có lúc nào là anh không nhớ tới em."

"Trần Tấn Nhiên, tôi không muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt của anh nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ còn tin tưởng vào những lời ngon tiếng ngọt của anh nữa đâu!"

Ương Ương dùng sức đẩy Trần Tấn Nhiên ra, xoay người đi tới bên ghế sa lon, ngồi xuống: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Đứa bé là của tôi, tôi sẽ sinh nó ra, sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt cho đến ngày nó trưởng thành. Tôi sẽ không để cho anh mượn cớ đứa bé, không cần anh tới đây chịu trách nhiệm!"

Trong nháy mắt, sắc mặt của Trần Tấn Nhiên liền tái xanh. Anh kinh ngạc nhìn người đang ở trước mặt mình. Cô cứ như vậy, yên lặng ngồi đó, bình tĩnh cầm trong tay chiếc điều khiển ti vi, bắt đầu đổi chương trình. Trong máy truyền hình vọng ra tiếng người huyên náo, tiếng nói tiếng cười rộn rã. Nhưng mà giữa hai người bọn họ, chỉ thấy những đợt sóng ngầm vô cùng mãnh liệt, lạnh giá như băng.

"Tống Ương Ương, đứa bé là của em, cũng là của anh!" Trần Tấn Nhiên đưa tay nắm lấy bả vai Ương Ương, bức bách cô quay mặt sang để nhìn mình.

Đáy lòng Ương Ương dần dần lên  nhìn lại anh: "Trần Tấn Nhiên, nếu như anh cần một đứa con, sẽ có rất nhiều người nguyện ý sinh con cho anh…"

"Ở trong lòng em, anh vẫn luôn là một Trần Tấn Nhiên của ba năm trước đây, có đúng hay không? Ở trong lòng em, hiện tại tất cả những hối cải của anh, tất cả những gì anh đã làm, em hoàn toàn không hề để ý đến, có đúng hay không?"

Từ đáy mắt Trần Tấn Nhiên thốt nhiên xông lên một nỗi bi thương vô hạn. Cho tới bây giờ anh mới hiểu được, xưa nay anh vẫn cho rằng, mình là người lòng dạ ác độc, cho nên anh vẫn cho rằng, chính vì vậy mà mình mới phải chịu nhận lại toàn bộ những hậu quả xấu đó. Nhưng đến bây giờ anh mới hiểu được, người có trái tim vô cùng tàn nhẫn tâm, lại chính là Tống Ương Ương!

Nhìn bề ngoài cô mảnh mai như vậy, tuổi còn trẻ  như vậy, thậm chí sự từng trải của cô cũng không được phong phú, cũng không hiểu biết gì nhiều lắm, nhưng cô lại là một người phụ nữ vô cùng cố chấp, cực kỳ kiên cường làm cho người ta phải nhức đầu như vậy.

"Ở trong lòng em, đã mặc định sẵn một điều rằng, anh, Trần Tấn Nhiên này, là một tên khốn kiếp, cho nên anh vĩnh viễn là một tên khốn kiếp, có đúng như vậy hay không?"

Ương Ương cũng không nói lời nào, cô chỉ nhẹ nhàng cắn vào đôi môi mình. Cô hơi cúi đầu, nhưng cũng không trả lời.

"Tống Ương Ương, anh chỉ muốn em hỏi một chút thôi, rốt cuộc em có trái tim hay không, tại sao em không dùng rái tim của mình để suy nghĩ một chút? Tất cả những gì mà anh đã gây ra cho em, anh đã sám hối trong ngần ấy năm trời như vậy, chẳng lẽ chỉ một chút xíu thôi, em cũng không thèm để ý đến hay sao?"

Trần Tấn Nhiên nở một nụ cười chua chát, sắc mặt anh lại càng thêm tái nhơt đi. Hốc mắt Ương Ương cũng chợt cảm thấy đau xót, thiếu chút nữa nước mắt của cô đã rơi xuống. Cô gắt gao cắn chặt môi, ep những giọt nước mắt kia phải trôi ngược trở lại bên trong: "Trần Tấn Nhiên, em hiểu rõ điều này, tất cả những cái đó em đều biết, nhưng mà…"

Con người cô, năng lực tự bảo vệ mình lại quá mạnh mẽ, từ lần đầu tiên cô đã phải chịu đựng sự tổn thương sâu sắc anh đã gây ra cho cô. Trải qua một lần ngã lộn đầu đau đớn như vây, trong tiềm thức của cô liền muốn tránh né, không còn sự tin tưởng nữa. Chính cô cũng không có biện pháp nào, cô luôn luôn ẩn núp ở trong cái mai rùa, một mình yên lặng suy nghĩ lung tung.

Cô sợ mình đón nhận anh, để rồi sau đó anh lại thay đổi, lại đối xử với cô không tốt giống như ngày trước. Hoặc là sẽ lại xuất hiện một Trần Y Lan, Lâm Y Lan nào đó, đến lúc đó, cô Tống Ương Ương này, chẳng lẽ lại một lần nữa bị đuổi ra khỏi cửa hay sao?

"Tại vì em sợ, anh biết không? Anh có biết là em sợ hãi đến mức như thế nào hay không???

Ương Ương nhẹ nhàng thì thầm, đến mức cả người cô cứ run lên nhè nhẹ: "Em sợ tất cả những gì đã qua sẽ lại tái diễn lần nữa! Em sợ rằng tất cả những gì anh đã làm, cũng chỉ là bởi vì em đã dám thoát khỏi anh. Em không muốn trở về chỉ vì dục vọng muốn chinh phục của anh đang tác yêu tác quái! Em sợ, nếu em mềm lòng trở về bên cạnh anh, anh lại sẽ không đối xử tối với em như vậy nữa! Em không muốn để cho mình phải phí tâm phí sức để suy đoán, cũng không muốn lại bị lâm vào trong sự phức tạp của tình cảm nữa. Trần Tấn Nhiên, em cũng chỉ là một cô gái đơn giản, thậm chí có chút ngu ngốc, không hiểu biết. Điều duy nhất mà em có thể làm, duy nhất có thể khiến cho bản thân mình không còn phải chịu sự tổn thương nữa, chính là phải tránh né thật xa con người đã từng làm tổn thương con người của em…"

Ương Ương nói ra một mạch toàn bộ những gì vẫn luôn ám ảnh trong lòng mình. Cô nói xong rồi, ở bên này Trần Tấn Nhiên cũng thốt nhiên sững sờ cả người. Một hồi lâu sau anh cũng không thể nào phản ứng kịp, trái tim của anh đau nhói, giống như vừa bị giáng một chùy mạnh mẽ vào trong đó vậy.

Trần Tấn Nhiên vẫn cho rằng, chỉ vì mình muốn đoạt lại trái tim của cô một lần nữa, mà đã phải bỏ ra quá nhiều tâm sức như vậy. Nhưng mà cho tới bây giờ, anh mới coi như đã hiểu, tất cả những gì mà anh đã làm đều là vô dụng, là công cốc. Ngay cả chuyện trong lòng của cô đang nghĩ cái gì, đang sợ hãi điều gì mà anh cũng không biết, vây thì anh có thể được gọi là toàn tâm toàn ý yêu cô hay sao?

"Ương Ương… Tại sao em lại không nói cho anh biết sớm một chút? Em cũng biết là trong chuyện tình cảm, anh cũng là người bị thất bại mà. Anh không hiểu được những suy nghĩ ở bên trong lòng người phụ nữ của mình như thế nào. Anh cũng không thể đoán biết được trong lòng em đang nghĩ cái gì. Anh chỉ biết rằng, anh muốn đối xử với em thật tốt, nhưng lại cũng không biết rằng, những đối xử tốt của anh lại đã tạo thành một sự gây rối đối với em! Ương Ương, nếu như em oán trách anh, hoặc là không thể tin tưởng vào anh, hiện tại anh liền thề với em…"

Ương Ương chợt giơ tay lên ngăn lại anh: "Trần Tấn Nhiên, nếu như sự thề bồi chỉ cần dùng lời nói là đủ, vậy thì tại sao những đôi nam nữ đã kết hôn với nhau rồi, lại vẫn có thể ly hôn, tại sao những cặp tính nhân đã từng thề bồi với nhau, sẽ yêu đến chết đi sống lại như thế, lại vẫn có thể chia tay nhau?"

"Ương Ương… Em hãy tin anh, em phải biết rằng, những người như anh, một khi đã nói ra lời thề, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi!"

"Ngày trước kia, chẳng phải anh cũng đã từng nói lời thề son sắt đối với Trần Y Lan đó sao?"

Ương Ương khẽ hỏi một câu hỏi ngược lại, trong nháy mắt Trần Tấn Nhiên liền trở nên sửng sờ.

"Anh hãy để cho em được một mình yên lặng một chút có được hay không? Hiện tại trong lòng em rất bối rối, nói thật, đứa bé này tới quá đột ngột, em hoàn toàn vẫn chưa hề có sự chuẩn bị tâm lý thật tốt…"

"Ương Ương, cầu xin em đó, nhất định không được làm gì đó gây thương tổn đến con của chúng ta!"

Trần Tấn Nhiên nghe thấy những suy nghĩ đầy bi thương từ trong miệng cô nói ra như vậy, trong lúc luống cuống từ đáy lòng anh chợt vọt ra một câu thiếu suy nghĩ. Đây là lợi thế duy nhất của anh, là sự dính líu duy nhất, chém không đứt  giữa hai người bọn họ với nhau. Nếu như Ương Ương thật sự không cần đứa bé này nữa, anh dám khẳng định, hai người bọn họ tuyệt đối xong rồi!

Nhìn thấy trên mặt Trần Tấn Nhiên lộ rõ cảm xúc đầy hoảng hốt luống cuống, đột nhiên Ương Ương bật cười. Thứ mà anh muốn chỉ là đứa bé mà thôi, vừa nghe đến cô có con, liền bôn  chạy tới, mới vừa rồi anh đã vội khó dằn nổi  lòng mà nói với cô, không thể làm tổn thương đến đứa bé, như vậy cô thì thế nào?

"Anh cứ yên tâm, đứa bé cũng là con của em mà, em sẽ không bao giờ giết chết đứa con của mình nữa."

Những lời này của Ương Ương người khác nghe thì thấy rất bình thường,  nhưng khi lọt vào trong tai của Trần Tấn Nhiên, cau nói lại giống như đã hung hăng giáng cho anh một bạt tai. Làm cho trong khoảng thời gian ngắn, Trần Tấn Nhiên  bất chợt bị cứng họng. Cho đến lúc anh phản ứng kịp, muốn giải thích với cô một chút, thì Ương Ương lại mệt mỏi phất phất tay: "Anh đi đi, em cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát…"

Trần Tấn Nhiên còn định nói thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy săc mặt Ương Ương hiện rõ màu trắng bệch, nhìn rất tiều tụy như vậy, thực sự anh cảm thấy cực kỳ đau lòng.

"Ương Ương, em hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, anh sẽ lại tới thăm em."

Ương Ương chỉ tùy tiện ừ một tiếng, sau đó cô xoay người đi về phía phòng ngủ, dặn với lại anh một câu: "Lúc đi, anh nhớ khóa cửa lại."

"Ương Ương…" Trần Tấn Nhiên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Ương Ương, nhưng mà, cô vẫn không hề có một chút lưu luyến nào, trở tay khóa luôn cửa phòng ngủ lại.